edit: Pe Heo
Beta: Vịt
Mọi người đều biết trong lâu đài St.Gura chỉ có đương gia của gia tộc Moramike mới có thể vào ở, vì thế người phụ nữ duy nhất được ở trong đó cũng chỉ có thể là nữ chủ nhân của nó.
Dạ Lai Lai nhìn Dạ Hề Hề đang ngồi trên ghế sofa ôm một chú gấu bông, đây là điều mà chị ấy luôn mong ước, nhưng giờ đây lại quên hết, đến bây giờ Dạ Lai Lai vẫn còn chưa tiếp nhận được chuyện đã xảy ra với chị gái của mình, chị ấy vốn là người có tính tình khá táo bạo lại tinh ranh cổ quái nhưng bây giờ lại trở thành người ngốc.
Chuyện này càng khiến cô sợ hãi và khó mà tiếp nhận hơn so với tận thế năm .
Lại quay đầu nhìn về phía mẹ và người đàn ông đang sắp xếp hành lý, vì sao đàn ông luôn để đến khi mất đi rồi mới học được cách quý trọng? Tuy Dạ Lai Lai luôn sống ở nước Anh, nhưng cô cùng Dạ Hề Hề và Dạ Mạt vốn dĩ là chị em sinh ba, cái tên Dạ Mạt kia tính tình lạnh lùng vô tình, quái thai giống bố thì khỏi cần nói đến, chỉ có chị em bọn cô tâm linh tương thông, lại vô cùng yêu thương nhau nên gần như là ngày nào cũng phải gọi điện thoại tám chuyện.
Mỗi ngày cô đều nghe Dạ Hề Hề nói về người đàn ông tên Lục Ý Trạch này, cũng may mẫu người đàn ông của Dạ Lai Lai hoàn toàn khác xa nếu không thì nhất định rất thảm.
Mọi chuyện từ nhỏ đến lớn của Dạ Hề Hề, Dạ Lai Lai đều biết rõ. Năm lên sáu chị ấy nói muốn kế thừa tổ chức của ông ngoại ở Italy dù chị ấy không phải là người có tính hiếu chiến, tất cả mọi việc chị ấy làm đều là vì… Lục Ý Trạch, cậu bé năm ấy muốn ở lại Italy kế thừa sự nghiệp gia tộc của bố anh ta.
Dạ Hề Hề làm mọi việc đều vì Lục Ý Trạch, nhưng anh ta luôn khi gần khi xa, khi thì đối tốt với chị ấy, yêu thương lên tận trời, lúc lại lạnh lùng xa cách khiến cho Dạ Hề Hề cảm thấy giữa hai người không còn chút khả năng nào, giống như hai người xa lạ.
Dạ Hề Hề chưa bao giờ viết nhật kí nhưng Dạ Lai Lai chính là quyển nhật ký của cô ấy, thậm chí Dạ Lai Lai có thể nói ra tất cả mọi chuyện từng xảy ra giữa Dạ Hề Hề và Lục Ý Trạch, chuyện này suýt nữa đã trở thành cơn ác mộng của Dạ Lai Lai.
Sắp xếp xong quần áo, mẹ đi tới bên cạnh Dạ Lai Lai, vươn tay cầm lấy tay cô: “Con vẫn còn lo lắng sao?”
“Mẹ… mẹ nói anh ta có thể chăm sóc tốt cho Hề Hề không? Con cảm thấy hơi lo lắng… Hay cứ để chị ấy qua nước Anh với con? Con là nữ tước, nơi con ở có vườn hoa rộng lớn rất thích hợp cho Hề Hề hồi phục sức khỏe.” Có thể nói Dạ Lai Lai rất hiểu Lục Ý Trạch nhưng cô cũng cảm thấy mình chưa hoàn toàn hiểu hết về anh ta.
“Lai Lai, con không tin Ý Trạch sao? Nhưng lúc này chị của con chỉ không sợ mình anh ta, chẳng lẽ con không nhận ra dù con bé không nhớ được hay trở thành đần độn thì trong mắt cũng chỉ có mình anh ta thôi sao?” Dạ Ly giải thích cho đứa con gái thứ hai rồi nhìn về phía Dạ Hề Hề.
Dạ Lai Lai cũng nhìn qua, lúc này mới phát hiện Dạ Hề Hề đang trốn đằng sau con gấu bông vụng trộm nhìn người đàn ông ở trước mặt.
Dạ Lai Lai chỉ biết thở dài, dù không muốn tin nhưng sợ rằng đời này của Dạ Hề Hề sẽ không thể tách rời khỏi người đàn ông này rồi.
Dạ Ly sâu kín nhìn về phía con gái cả của mình, sau đó giơ tay vén sợi tóc của cô ra sau tai, tính tình của Hề Hề giống như bà, rất cố chấp trong chuyện tình cảm, cũng ngốc nghếch nên phải chịu nhiều đau khổ.
Có điều bà không lo lắng về Lục Ý Trạch, người có một ông bố si tình và một bà mẹ cũng si tình chẳng kém thì người con chắc chắn không phải là động vật máu lạnh, nếu cậu ta thật sự là người vô tình thì bà tuyệt đối sẽ không ngồi xem, để mặc con gái nhảy vào hố lửa.
Mặc cho mình bị ba người phụ nữ nhìn chăm chú, Lục Ý Trạch vẫn bình tĩnh mở quyển sổ vẽ đang cầm trong tay, khóe môi anh nhẹ nhàng kéo lên thành một nụ cười khó nhận ra, khi lật đến trang cuối cùng anh ta nhận thấy có một tấm thẻ sách đang kẹp ở đấy. Nói thật thì tấm thẻ sách này cực kỳ xấu, lại cũ, bên trên in hình một đôi môi xấu xí.
Không ngờ khi lật ra phía sau, trên tấm thẻ sách lại có vài dòng chữ viết tay bằng tiếng Trung: Anh ấy nói nó hợp với mình. Lần đầu tiên anh ấy nói có cái gì đó hợp với mình. Tuy cái thứ “Môi thơm” này nhìn thật khó coi, lại còn do một tên mà mình không thích tặng cho nữa chứ.
Anh cau mày, bởi vì anh thật sự không nhớ nổi chuyện này đã xảy ra như thế nào, nhưng cô ấy lại giữ gìn nó tốt như vậy.
Bàn tay nhanh chóng vo tấm thẻ sách lại rồi ném thẳng vào trong thùng rác, sau đó anh xoay người cầm tập tranh đi về phía cô, một tay nhấc hành lý, một tay kéo tay cô dịu dàng nói: “Chúng ta đi thôi, đến nhà của anh.”
“Nhà của chú?”
“Đúng, về sau cũng sẽ là của em. Đó là nơi thích hợp nhất với em.”
Dạ Hề Hề có vẻ rất vui mừng, ánh mắt sáng rực lấp lánh.
Cô gật đầu thật mạnh, bởi vì trong tất cả những người ở đây thì anh là người mang lại cho cô cảm giác an toàn nhất.
Xe của Jersey Moramike ngang nhiên phóng ra khỏi tổng bộ Veily, chuyện này đối với tất cả anh em trong Veily mà nói là chuyện không thể chấp nhận được, đã thế anh ta còn mang theo Thiếu đương gia của bọn họ đi mất, điều này còn khiến cho họ tức giận hơn so với việc bị cướp vợ cướp con, nhưng … ngay cả Đương gia cũng không có quyền phản kháng huống chi là bọn họ, Ai bảo đương gia của bọn họ rất sợ con gái nên ông không hề có quyền lợi nói chuyện ở đây.
“Bố à, con biết bố vẫn luôn phản đối Hề Hề ở cùng một chỗ với Ý Trạch, dù cậu ấy đổi tên thành Jersey Moramike nhưng ở trong lòng của Hề Hề thì cậu ấy vĩnh viễn chỉ là Lục Ý Trạch, là người đàn ông mà con bé thích từ nhỏ mà thôi. Bây giờ Hề Hề gặp chuyện không may và bố đã không giữ lời hứa với con, bố đã không chăm sóc tốt cho con bé vì thế bố vẫn nên suy nghĩ lại xem nên tìm người thừa kế tiếp theo như thế nào đi.” Dạ Ly tựa vào bên cạnh cửa,cặp lông mày xinh đẹp cau lại, sau đó bà xoay người đi vào trong nhà.
Bà tin rằng con gái bà sẽ khỏe lại, con bé tuyệt đối sẽ không trở thành một người đần độn cả đời.