Yêu Tại Tuyền Thành

chương 67: chương 67

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nói xong mẹ lại muốn giơ tay đánh, Tiểu Tân nhào đến chắn trước mặt tôi, cái đánh của mẹ cứ thế mà đáp mạnh vào người nàng, nàng vừa khóc vừa xin mẹ tôi: "Cô ơi, cô đừng đánh Dương Dương nữa, là tại con, là tại con không tốt."

Cô Lưu dìu mẹ tôi: "Chị, chuyện đã như thế rồi, chúng ta cứ chấp nhận đi, chị."

Mẹ tôi vừa nhìn thấy cô Lưu đã vội vàng quỳ xuống: "Nhà chị có lỗi với em, chị xin lỗi các em rất nhiều, chị xin chịu tội, xin chịu tội."

Cô Lưu bật khóc, cô giúp ba tôi một tay đỡ mẹ dậy, tôi bò tới nắm lấy góc áo mẹ: "Mẹ, là lỗi của con, mẹ đừng như vậy, mẹ, đều là do con."

Bà định thần lại, nói với tôi: "Mày đi đi, mẹ không muốn nhìn thấy mày nữa."

"Mẹ..."

"Đi!" Mẹ không buồn nhìn tôi, thật ra bà không nhìn ai cả, chỉ uy nghiêm ra lệnh nhưng ngữ khí lại mang phần nhẹ nhàng: "Những người trong phòng này cấm có ai được ra cùng nó, để nó tự đi."

Tôi nhìn sang ba đang nâng đỡ mẹ, ba gật đầu ra hiệu bảo tôi đi, Tiểu Tân nắm chặt lấy tay tôi, tôi không còn dám nhìn bất kỳ ai cả, chỉ biết cúi gằm mặt đứng dậy, kéo lê từng bước ra khỏi cửa nhà.

Tiết trời đã vào chớm đông, trên thân tôi chỉ mang độc một tấm áo len mỏng manh bước ra đường, dù vậy tôi vẫn không cảm thấy chút lạnh giá nào.

Nghĩ tới vẻ mặt đau đớn và cả đôi mắt tuyệt vọng của mẹ, thân tôi như rã rời từng giọt máu nhỏ.

Không biết nên đi đâu về đâu, một mình lang thang trên con phố vắng người.

Trời trở vẻ âm u nặng nề, là đang sắp mưa, hay đang muốn đổ trận tuyết trắng?

Lết bước chậm chạp về nơi vô định, tôi biết mình phải vững vàng, bởi khó khăn thử thách chỉ tạm thời tồn tại thôi, tôi cũng đã từng dự đoán sự việc sẽ diễn ra như thế, vì tương lai sau này của tôi và Tiểu Tân, tôi bắt buộc phải gắng gượng, nhưng tại sao, đầu tôi bỗng nặng trĩu, hai mắt nhoà dần đi, trời đã ngả tối rồi sao? Nghĩ mãi nghĩ mãi, tôi ngất lịm đi.

Mở mắt ra, tôi phát hiện bản thân đang nằm trong nhà của tôi và Tiểu Tân.

Tôi thấy Tiểu Tân đang ngồi bên cạnh với đôi mắt hoen đỏ, tay nàng nắm chặt tay tôi.

Thấy tôi tỉnh lại, nàng đứng lên xoa khuôn mặt tôi, khản giọng hỏi: "Đã hấy đỡ hơn chút nào chưa?"

Có vẻ tôi quên sạch những gì đã xảy ra, đỡ thân mình ngồi dậy, gật đầu một cách mịt mờ: "Ừm, tớ bị sao vậy?"

Tiểu Tân nhìn tôi đăm đăm, nước mắt nàng lăn dài khắp má tôi: "Cậu đã hôn mê cả ngày nay rồi, đồ ngốc, đồ ngốc nhà cậu, sao lại không tiếc thương cơ thể mình đến thế."

Tôi lấy tay gạt đi nước mắt trên má nàng: "Đồ ngốc, tớ không sao rồi mà."

Tiểu Tân đưa bàn tay tôi áp lên má nàng, nàng trườn trên vai tôi mà khóc: "Cậu không được xảy ra chuyện gì đâu nghe chưa, nếu như cậu bị sao gì thì phải làm sao đây? Cậu nhất định phải sống tốt biết chưa, chúng ta nhất định phải sống tốt cậu biết chưa?"

Tôi ôm nàng, cùng nàng nức nở: "Ừ, ừ, tớ biết."

Cô Lưu và ba tôi tôi đẩy cửa đi vào, hai đứa chúng tôi buông nhau ra, cô Lưu ngồi cạnh tôi và nói: "Con à, khổ thân con."

Ba tôi nói vọng ra ngoài cửa: "Con mình mà còn ngại ngùng gì chứ, mau vào đây đi".

Cô Lưu dỗ dành tôi, cô cười nói: "Mẹ con cũng đến."

Tôi nhìn ra ngoài cửa, thấy mẹ đắn đo tiến đến từng bước, cô Lưu đứng lên nhường chỗ, hai bàn tay mẹ run run khẽ chạm hai má tôi: "Có còn đau không?"

Tôi ôm mẹ mà khóc rống lên: "Mẹ, mẹ còn trách con không? Mẹ đừng trách con có được không?"

Mẹ tôi cũng khóc: "Không trách nữa, không trách nữa, chỉ cần các con sống tốt, mẹ sẽ không trách ai."

Hốc mắt ba tôi sưng đỏ: "Thôi được rồi, ha ha, thế là ổn rồi, ổn cả rồi."

Cô Lưu cũng sụt sùi: "Chúng ta đừng khóc nữa, khóc hết nước mắt từ hôm qua đến giờ."

Mẹ tôi buông tay ra, kéo Tiểu Tân lại, rồi quay sang nhìn tôi: "Ôi chao, mẹ cũng chỉ đành học hỏi cô Lưu, cứ cho là đẻ ra hai đứa con gái đi, lại còn là hai ni cô, không gả đứa nào đi hết." Bà đưa tay tôi lại gần tay Tiểu tân: "Đấy, cứ như vậy đi."

Bố nghiêng người về phía tôi, ngắm nghía thành quả mẹ để lại: "Mẹ con đánh mạnh quá, tới giờ vẫn nhìn rõ vết hằn đây."

Mẹ tôi tự trách, bà nhìn tôi với ánh mắt khổ đau: "Mẹ cũng không ngờ lần đầu tiên đánh con lại có thể thành thục như vậy, có còn đau không?"

Tôi cười ngốc, tay vẫn nắm lấy tay Tiểu Tân, nhìn sang vị phụ huynh họ, cảm thấy bản thân thật may mắn chết mất thôi, tôi ôm mẹ vào lòng: "Mẹ, ban đầu đau lắm, nhưng bây giờ không đau chút nào cả, hì hì, mẹ, con yêu mẹ, yêu mẹ chết đi được."

Mẹ lại lau nước mắt, mũi ba lại cay cay: "Con gái nói yêu bà mà bà khóc cái gì, nó còn chẳng bao giờ nói yêu tôi."

Mẹ thút thít: "Nó bảo yêu tôi chết đi được, tôi không khóc thì phải làm sao? Sống được chừng ấy năm mà không nghĩ tới bản thân lại chết theo kiểu đó."

Cô Lưu ôm chặt hai mẹ con tôi: "Đúng vậy, như thế này thật tốt biết bao, chị này, giờ chúng ta là người một nhà rồi đấy."

Tiểu Tân lo lắng: "Mẹ, ba con còn chưa biết mà."

Cô Lưu tràn đầy tự tin: "Trong bốn người chúng ta, có đến ba người đã bị hai đứa thuyết phục rồi, sợ gì ba con? Yên tâm, mẹ sẽ nói chuyện với ba."

Tiểu Tân ôm eo mẹ nàng mà tỉ tê: "Con cảm ơn mẹ, mẹ, mẹ thật tốt quá."

Cô Lưu để mặc Tiểu Tân dán chặt vào người như vậy, cô gõ một cái lên đầu nàng: "Con đấy, đừng lo về ba con, ba con luôn là người dễ nói chuyện mà."

Ba tôi chen miệng: "Phải, tôi cũng sẽ giúp khuyên chú Diệp, đàn ông nói chuyện với đàn ông dễ hơn, chú ấy dễ khuyên bảo hơn bất kỳ người nào khác, ít nhất chú ấy sẽ không đánh trẻ con đến mức suýt chết."

Mẹ tôi khó xử: "Ông đau lòng thì ông tự ăn miếng trả miếng lên mặt tôi đây này, cần thì phải mượn gió bẻ măng, ông nghĩ tôi xuống tay vui vẻ lắm sao? Ai bảo con ông từ nhỏ đã nghịch ngợm vậy chứ, chậc chậc, sao cái nết hai bố con giống nhau thế cơ chứ, đỡ mất công đi khám ADN."

Cô Lưu không nhịn được cười, cô vuốt lưng tôi: "Thấy chưa, chỉ cần ba mẹ con lại đấu khẩu thế kia, chứng tỏ thiên địa yên bình rồi."

Bữa tối do Tiểu Tân lo liệu, ba mẹ tôi luôn mồm khen tay nghề nàng khiến nàng cười tươi như hoa, Lưu cũng rất tự hào, chỉ có tôi cúi đầu cặm cụi ăn cơm mà không nói lời nào.

Tiểu Tân nói với các vị phụ huynh chuyện chúng tôi muốn mua nhà, cô Lưu hỏi: "Không phải mẹ đã mua cho con một căn rồi sao? Con với Dương Dương cứ qua đó ở là được mà?"

Tiểu Tân lắc đầu: "Con muốn mua cùng Dương Dương, căn nhà đó để những khi mẹ và ba về đây thì ở, bọn con muốn tự dùng tiền túi mua nhà."

Ba tôi trầm tư một lúc: "Cũng được, cứ thế đi, con và Dương Dương mỗi người lấy ra một khoản, ba cũng sẽ trích ra chút tiền, mua một căn nhà to."

Mẹ tôi cũng reo lên: "Đúng rồi, hai đứa không có nhiều tiền tiết kiệm, mua nhà rồi sẽ thành gà trọc lông sao, lấy gì mà sống? Hai đứa lấy ra một ít tiền gọi là tượng trưng, vấn đề nhà đất cứ để cô chú đây giải quyết."

Cô Lưu đặt đũa xuống: "Không được, con gái có phải của riêng hai anh chị đâu, em cũng phải góp phần mới được."

Mẹ tôi xua tay lịa lịa: "Không được không được, chị nợ em nhiều quá rồi, nếu như lại để em góp phần mua nhà, anh chị càng thấy ăn năn đấy."

Mặt cô Lưu đen lại: "Chị, nếu chị còn nói đến chuyện nợ nần là em trở mặt với chị luôn, thôi cứ quyết định thế đi, hai nhà chúng ta đều góp phần, mua căn nhà thật to."

Ba tôi gõ xuống bàn: "Cũng được, cô nói chuyện với chú Diệp một tí là được mà, chúng ta chia : đi, cô , tôi ."

Cô Lưu không chịu: "Không thể được, dựa vào đâu mà em chịu chi ít thế, con cái là tài sản chung, chúng ta phải phân chia bình đẳng."

Tôi dở khóc dở cười: "Bọn con dự định tự mua nhà mà, mọi người đừng lo lắng nữa."

Ai ngờ ba người sáu cái mắt bọn họ quay ra nhìn chằm chằm vào tôi, không hẹn mà cùng đáp: "Không được!"

Tiểu Tân bất lực nhún vai với tôi, tôi cũng bất lực nhún vai với nàng, ba tôi đưa ra kết luận với cô Lưu: "Thế này đi, chúng ta chia :, cô phần tôi phần, đừng tranh giành nữa, không là tôi sẽ giận đấy."

Tiểu Tân hỏi: "Vậy con với Dương Dương thì sao? Bọn con chi mấy phần?"

Mẹ tôi gắp thức ăn vào bát Tiểu Tân: "Đây là chuyện của người lớn, trẻ con đừng hỏi."

Cô Lưu phụ hoạ: "Đúng vậy, trẻ con mấy đứa đừng lo chuyện này, cứ vào ở luôn là được."

Tiểu Tân tỏ ra không thích câu trả lời ấy lắm, trải qua một cuộc tranh chấp khốc liệt, cuối cùng chúng tôi cũng gặt gái được chút ít hiệu quả, tôi và Tiểu Tân lấy ra hai vạn, tự chi trả tiền sửa chữa, còn mọi chi phí khác đều do các bậc phụ huynh thanh toán.

Ba tôi nhìn tôi và Tiểu Tân: "Các con không thể chỉ vì có khác biệt với những người khác mà thế này thế nọ được, hãy cứ như trước đây mà sống, hơn nữa phải sống một cách thật thoải mái và tự nhiên, đương nhiên, cần phải cố gắng hết sức kín tiếng, ngoài gia đình mình ra, nếu không cần thiết thì cố gắng không tiết lộ với những người ngoài, không phải ba mẹ chèn ép các con, mà là các con cũng phải sống hoà hợp với tình hình đất nước Trung Quốc."

Cô Lưu gật đầu: "Đúng vậy, đó là điều bắt buộc, các con có thể thoải mái với người trong nhà, nhưng khi ra ngoài nhất định phải kín đáo, còn nữa, không thể chỉ vì kín đáo mà cả ngày buồn bã u sầu.

Qua một ngày học một sàng khôn, không được để thời gian trôi qua lãng phí."

Mẹ tôi cũng dạy bảo: "Cha mẹ không mong con khác biệt so với những người khác, không được đến những chỗ không lành mạnh, không được bị đồng hoá dễ dàng, những nơi các con đến luôn phải có ánh mặt trời rọi tới, kết giao với bạn bè cũng vậy, cha mẹ chỉ mong các con sống khoẻ, sống vui, không cầu mong bất cứ điều gì khác, dù sao cũng không chờ mong được bế cháu nữa."

Cô Lưu gắp miếng thịt cá vào bát mẹ tôi: "Em cũng không hi vọng gì nữa."

Tiểu Tân và tôi nhìn nhau, gật đầu lia lịa, khiêm tốn tiếp thu lời dạy của các trưởng lão.

Khi người họ ra về đã sắp tới nửa đêm, sau khi các vị phụ huynh đã đi, Tiểu Tân bảo tôi đi tắm, để nàng dọn dẹp phòng ốc cho gọn ngàng.

Khi tôi bước ra khỏi phòng tắm, thấy Tiểu Tân đã thu dọn đồ đạc đâu vào đấy, nàng đã thay đồ ngủ và đang nằm trên giường nghỉ ngơi, tôi lặng lẽ bước đến vùi đầu vào lòng nàng, Tiểu Tân ôm lấy tôi: "Giờ chúng ta có thể thở phào rồi nhỉ, mặt cậu còn đau không?"

Tôi lắc đầu: "Hết đau từ lâu rồi, mà này, sao mà tớ về được nhà thế?"

Tiểu Tân hôn lên trán tôi: "Cậu ngất xỉu bên đường, may mà có hai người bạn cùng phòng của Tiểu Ngoại phát hiện, sau đó bọn họ gọi điện cho Tiểu Ngoại, Tiểu Ngoại lại gọi điện thoại nói với tớ, trời ạ, doạ tớ sợ chết khiếp, cậu không biết lúc đó tớ sợ hãi đến mức nào đâu, tớ còn tưởng cậu nghĩ quẩn, may quá chỉ bị ngất đi thôi, từ sau phải tăng cường luyện tập thể dục thể thao nghe chưa?".

Truyện Chữ Hay