Tôi giúp Đinh Vĩ dọn hành lý, giữ lại vài bộ cậu thường hay mặc. Trước khi đi, cậu cởi áo khoác da ra, để lại tôi giữ.
Tôi nói, [Trời còn lạnh, anh mặc đi.] Cậu không chịu, tôi chỉ còn biết tìm cho cậu một chiếc áo khoác của mình.
Thời điểm làm tất cả những chuyện này, tôi rất bình tĩnh, dù tôi biết Đinh Vĩ sẽ không trở về.
Sau chuyến đi ngày hôm đó, anh cô cho Tiểu Vĩ đến phụ việc. Đó là một hãng dược rất lớn, đương nhiên tốt hơn làm cho nhà thầu rồi. Hơn nữa sau khi về thì hai người sẽ gần nhau hơn, dễ dàng hơn. Tôi nghĩ, người nhà bên gái chắc là lo lắng. Đinh Vĩ tuổi trẻ anh tuấn mà ở bên ngoài khó tránh nhiều người quan tâm. Hơn nữa, cậu cũng không tỏ ra là yêu cuồng nhiệt gì. Cả hai gặp nhau thường xuyên, dù sao tình cảm cũng dễ phát triển hơn.
Vì có anh cô ở dưới, nên tôi không tiễn cậu xuống lầu. Chúng tôi ôm nhẹ ở cửa một chút rồi nhìn hình bóng ấy biến mất ở cầu thang.
Tôi sớm đã biết, ngày này thế nào rồi cũng đến.
Mùng một tháng năm năm ấy, tôi cũng không về nhà. Mẹ tôi gọi tới thì tôi bảo rằng mình đang học tiếng anh, chuẩn bị thi xuất ngoại.
Mẹ tôi bảo, mày lại điên cái gì đấy, vất vả lắm mới có công việc tốt như thế, sao lại đột nhiên đòi ra nước ngoài.
Đúng vậy, không ai có thể hiểu nổi tại sao tôi phải xuất ngoại.
Lương bổng của công ty chúng tôi ở Trường Xuân thuộc hàng nhất nhì, hơn nữa ông chủ cũng thích tôi, đồng sự trong công ty cũng rất tốt. Vào hạ, tôi ghi danh một khóa ôn tập hè ở trường Tân Phương Đông của Bắc Kinh. Khi nộp đơn xin nghỉ, trưởng phòng hỏi tôi xin nghỉ để làm gì, tôi bảo mình cần chuẩn bị thi để xuất cảnh. Ông ấy hỏi tôi sao lại đột nhiên muốn thế. Tôi bảo không phải đột nhiên muốn mà là trước giờ vẫn có nguyện vọng như thế.
Tôi cuối cùng cũng chẳng thể nói với ông rằng, sau khi xuất cảnh, tôi không cần phải tiếp tục viện cớ để không về Đức Huệ nữa.
Vì ghi danh muộn nên không kịp đăng ký phòng nội trú ởTân Phương Đông, đành phải học ngoại trú. Cậu bạn được giữ lại trường sau tốt nghiệp giúp tôi tìm được một giường trống trong phòng họ. Thế nên tôi lưu lại đó. Trở lại trường xưa, tôi phát hiện chỉ mới rời đi hai năm ngắn ngủi, thế mà giờ đã có cảm giác mọi thứ đổi thay rồi.
Lúc ngồi trên bãi cỏ trong sân trường, tôi trông thấy một đôi tình nhân tay nắm tay, bất giác, tôi nhớ đến Tiểu Vĩ. Chỉ là, dù cho tôi cứ vùi đầu vào khổ học đại đa số thời gian gần đây thế nhưng tiếng Anh lâu ngày không dùng, đột nhiên bây giờ bắt nhớ thì thật sự cũng chẳng dễ. Lúc ngồi trong phòng học, thấy đám người đông nghìn nghịt nghe giảng chăm chú, tôi không kiềm chế được mà nghĩ rằng, có phải đằng sau mỗi người đều có một câu chuyện không.
Hồi về Trường Xuân, tôi đã đăng ký bài thi Tiếng Anh vào tháng . Thế nên ban ngày tới lớp học, ban đêm chăm đèn ngồi đọc, rất vất vả, nhưng cũng rất thi thú. Bởi vì bận nên tôi không còn thời gian suy nghĩ nhiều chuyện lung tung, vả lại những từ tiếng Anh giờ đây đã chiếm đầy đầu.
Điều duy nhất khiến cho tôi nhớ đến Tiểu Vĩ đó là đồng hồ và áo khoác của cậu. Mỗi ngày, tôi đều mặc áo phông của cậu lên giường ngủ. Áo cậu lớn hơn tôi một size, mặc vào rộng thùng thình rất dễ chịu. Mỗi lần mặc nó, tôi thấy mình như được Tiểu Vĩ ôm chặt vào lòng.
Có công mài sắt có ngày nên kim, kỳ thi tiếng Anh coi như đã ổn. Tôi sau đó lập tức vùi đầu vào giai đoạn chuẩn bị cho kỳ thi GRE (Graduate Record Examination). Ngày nghỉ tết âm lịch năm ấy, tôi cũng không về nhà, lại tham gia một chuyến leo núi của Tân Phương Đông. Bắc Kinh về đêm rất lạnh, tôi khoác trên mình chiếc áo da của Tiểu Vĩ, thường học đến tận khuya.
Khi xuống núi, tôi lập tức báo danh thi GRE, kết quả coi như không tồi. Sau đó là cả quá trình bận rộn xin nhập học. Bởi vì tôi thi trễ, nên rất nhiều trường chỉ có thể xin đợt hai hay đợt ba. Trải qua sự chờ đợi thống khổ dài đằng đẵng, rốt cuộc cũng nhận được một lời mời không tồi.
Qua ngày mồng một tháng năm là đi đăng kí chính thức. Trước khi thị thực, tôi về Đức Huệ nán lại vài ngày. Lần này trở về, ngoại trừ gia đình, tôi không báo cho một ai cả.
Những ngày ấy, tôi chỉ ra ngoài có một lần, đó là lần đánh xe ra cái hồ xưa của tôi và Tiểu Vĩ.
Hồ vào xuân vẫn đẹp như hai năm trước, chỉ là bên cạnh tôi không còn Tiểu vĩ nữa.
Nằm trên thảm cỏ, nhớ lại hai thiếu niên thuần khiết hai năm trước, tôi lại có cảm giác như đã xa xôi cả một đời.
Cứ mãi bước tới, tôi muốn đến chỗ cái cây có chữ tôi và Tiểu Vĩ khắc trong rừng Bạch Dương.
Lần trước đến vì là thu, nên lá cây đã rụng đi hết. Hiện lúc này, lá cây đã mọc lại, dưới đất cũng trải đầy cỏ xanh, thế nên tôi không nhận ra chỗ khi xưa nữa.
Tôi cứ thế tìm khắp mảnh rừng lớn, thế nhưng tìm hết cây này đến cây khác, hết chỗ này đến chỗ khác trong khoảng thời gian rất lâu, cuối cùng cũng không tìm được.
Tôi thở dốc dừng lại, khó chịu nghĩ thầm [Có lẽ tất cả đều là ý trời.]
Ngay lúc tôi vừa thất vọng xoay người, chuẩn bị bỏ về thì đập vào mắt tôi là những con chữ khắc cốt ghi tâm trên thân cây bên cạnh.
Tùng. Vĩ
Ngày Tháng Năm
Mặc do mưa sa bão táp, những dòng chữ đó vẫn khắc sâu trên cây Bạch Dương, lặng lẽ nghênh đón tôi.
Khoảnh khắc ấy, khóe mắt tôi chợt ướt.
~~~~~~~~~~