Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Cạch ——” Lăng Vi giữ cửa đóng cửa.
Bên trong tủ quần áo một mảnh tối đen, một chút ánh sáng cũng không có.
A! Cô có cá tính!
Miệng vết thương đau đớn khiến anh nhịn không được run lên. Nghĩ đến thân phận anh như vậy, lại bị một con nhóc trừng mắt nhăn mặt, đúng là không thể chịu nổi.
“Hừ! Long du thiển than tao hà hí, hổ lạc bình dương bị khuyển khi*!” Anh khó chịu than thở một câu.
*Rồng gặp nước nông tôm bỡn cợt, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
Lúc này, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền tới một giọng nói thanh thúy: “Đắc chí miêu nhân hùng quá hổ, lạc mao phượng hoàng bất như kê (Mèo con đắc chí oai hơn hổ, phượng hoàng rụng lông chẳng bằng gà)! Nơi này cách âm không tốt, anh đừng ở bên trong hừ hừ a a nữa! Không biết còn tưởng bên trong có người làm hoạt động không thể cho người ta biết đấy!”
“Tôi một mình thì làm sao làm được hoạt động gì không thể cho ai biết?”
“Ai biết...” Cô hừ một tiếng, lạnh giọng cảnh cáo: “Không muốn chết thì đừng tiếng, anh chết cũng chẳng sao nhưng đừng liên lụy đến tôi!”
Bên trong hừ lạnh một cái, sau đó không nói gì.Lăng Vi từ phòng ngủ đi ra, không bật đèn mà mở hết quạt trong nhà lên.
Trong phòng mùi máu tươi quá nặng! Không quạt đi, căn bản là giấu đầu lòi đuôi!
Cô lấy ra một lọ nước hoa hương đào, ở ban công và góc phòng ngủ xịt vài cái.
Lại tới phòng bếp, đem nước hoa hương đào nhỏ vài giọt vào bồn nước, đun lên. Như vậy hơi nước bốc lên, trong phòng chính là mùi đào.
Lấy cây lau nhà tỉ mỉ lau sạch chỗ đó, lại lấy từ tủ lạnh ra vài quả đào chín để ở phòng khách và phòng bếp. Như vậy mùi nước hoa đào sẽ không có vẻ khác lạ bất ngờ.
Quay về phòng ngủ, đổi ga giường.
Mở tủ âm tường ra, người bên trong nâng tay che mắt.
“Tôi lấy áo ngủ.” Quần áo cô toàn là máu.
Cô ngồi xuống bên cạnh anh, lật lật giở giở cả buổi, cuối cùng lấy ra một bộ áo ngủ bằng vải bông trắng cực kỳ đơn giản, tay chân đều bao kín.
Người nọ mất kiên nhẫn, nhìn chằm chằm áo ngủ trong tay cô, khóe miệng nhếch lên: “Kiểu áo này bác gái 60 tuổi cũng không dám mặc, cô có bao nhiêu dũng khí mà dám mặc lên người vậy.”
Lăng Vi trừng anh, đặc biệt chán ghét kiểu ngữ khí chế nhạo này của anh! Còn cả nụ cười của anh, lạnh nhạt, luôn kiểu khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng ý cười chưa bao giờ chạm vào đáy mắt.
Cười như vậy, đúng là khiến người ta chán ghét!
Lúc này, anh lại nhìn cô như thế, trong mắt tràn đầy ý tứ trào phúng.
Lăng Vi bị chọc giận, độc ác nâng tay định cào vào miệng vết thương của anh.
Người nọ lấy tư thái sét đánh bắt lấy tay cô.
Lăng Vi lạnh lùng nói: “Miệng tiện thì mau chết. Anh muốn chết nhanh chóng thì cứ tiếp tục.”
Người nọ buông tay cô ra, không lên tiếng, cô nhóc này đúng là ớt cay, một lời không hợp sẽ không cho mình thoải mái, một chút thiệt cũng không chịu được...
Cô “hừ” một tiếng, đứng lên, đóng sầm cửa lại: “Hừ ——”
Bà đây không quen anh!
Nhấc chân đi đến buồng vệ sinh tắm rửa thay quần áo.
Thay quần áo xong, lấy kéo cắt chiếc áo sơ mi của anh thành mảnh vụn, cho vào WC xả nước.
Cẩn thận kiểm tra buồng vệ sinh một lần, lau mồ hôi, cô xịt chút nước hoa hồng lên giường, pha trộn mùi hương trong đó.
Đem kéo, khăn mặt, quần áo giặt sạch, phơi lên.
Lấy máy sấy, đem quần áo, khăn mặt sấy cho nửa khô, miễn cho người ta nhìn ra là vừa giặt.
Thu dọn xong, bắt đầu kết thúc công tác.
Cô dùng một chiếc khăn tắm khô ráo lau sạch nước trên mặt đất và vách tường trong buồng vệ sinh.
Lau đến một giọt nước cũng không còn, làm cho người ta không nhìn ra có người vừa mới tắm xong.
Từ buồng vệ sinh đi ra, đem khăn tắm ném vào máy giặt. Đem quạt sàn ở cửa phòng vệ sinh, thổi bay hết hơi nước.
Đi đến phòng bếp, đem chậu nước kia đổ đi. Dùng nước lạnh hạ nhiệt độ xuống.
Lau khô nước, thu vào tủ bát.
“Cốc cốc cốc ——” có người gõ cửa! Thanh âm dồn dập như đòi mạng. Đăng bởi: Thất Liên Hoa