Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Diệp Thần tìm một góc vắng ngồi xuống.
Anh lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho trợ lý. Nhưng điện thoại của trợ lý lại tắt máy.
Ban đầu muốn để nhóm Bóng Đêm đi điều tra, nhưng anh không muốn để cha mẹ anh biết quá nhiều về động tĩnh của anh.
Diệp Thần quyết định tự mình ra tay, nhưng laptop của anh không thể tùy tiện mang đến trường học, anh quay đầu nhìn thấy bên cạnh quầy rượu có một phòng nghỉ ngơi, bên trong có thể uống trà, đọc sách, cũng có máy tính để dùng.
Anh đi đến, giao tiền, ngồi trước máy tính. Anh vừa ngồi xuống, máy tính còn chưa bật lên, mấy nữ sinh đã đi đến trước mắt anh, vẻ mặt như nhìn thấy quỷ, nhìn anh chằm chằm: “Diệp Thần?!”
“Diệp Thần ----- có thể ký tên cho em không? Anh là Diệp Thần sao?”
Diệp Thần không trả lời, anh hất cằm về phía thẻ căn cước đặt trên mặt bàn.
Bên trên ghi tên là: Lâm Nghệ Phong.
Mấy cô gái nhìn kỹ CMT của anh, vừa cẩn thận quan sát anh, Diệp Thần có thay đổi một số chỗ, tỉ như hốc mắt bên trái có vết sẹo nhỏ, lỗ tai bên trái nốt ruồi nhỏ, mắt và mũi, thợ trang điểm cũng đánh tối cho anh.
“Không phải... cậu ta không phải Diệp Thần, nhưng nhìn rất giống a!”
“Quả thật rất giống!” Sau khi mấy cô gái kia đi, trong phòng nghỉ vẫn có rất nhiều người nhìn Diệp Thần, anh không quan tâm tiếp tục làm chuyện của mình, những người kia cũng không nhìn anh nữa.
Kinh nghiệm nhiều năm nói cho anh biết ------- bạn càng che che giấu giấu, thì càng khiến người ta hoài nghi.
Anh ngồi ở vị trí hẻo lánh nhất, gõ gõ trên bàn phím, nhập một chuỗi ký tự.
Vừa mới xác nhận Lương thành, tin của Mạc Khinh Hàn xong, đột nhiên nghe thấy bên quầy bar truyền đến tiếng gào.
Trong tiếng âm nhạc ồn ào, mấy thanh niên lưu manh nhuộm tóc ba bốn màu, vây quanh Mạc Khinh Hàn, kêu to: “Uống mau, uống mau, không uống thì rót!”“Uống mau lên! Uống xong làm ấm giường cho anh đây...”
Nói xong, một tràng cười vang lên.
Mạc Khinh Hàn bị người ta cứng rắn ép uống một cốc bia, trong dạ dày như dời sông lấp biển.
Cô che miệng. Diệp Thần đứng bật dậy, tròng mắt đen của anh bừng bừng lửa giận, đạp ghế, bước nhanh đi vào quán bar bên cạnh.
Lúc này, mấy tên côn đồ vẫn vây quanh Mạc Khinh Hàn, một tên túm lấy cổ tay cô, muốn rót tiếp: “Ôi, em gái tửu lượng không tệ a! Thêm chén nữa nào!”
Mạc Khinh Hàn dùng sức đẩy bọn họ, lui về sau.
“Chạy cái gì?” Tên kia đưa tay bắt lấy cô: “Đến đây, em gái, anh phục vụ em uống chén rượu này, uống xong làm ấm giường cho anh đi! Ha ha ha--------“
Khi tên tóc vàng kia đang định nhét rượu vào miệng cô, cô chợt mở to mắt, nghiêm nghị quát: “Cút đi -------------“
Diệp Thần đang chạy lên tầng hai, đột nhiên nghe thấy cô nóng nảy quát!
Mấy tên lưu manh kia như thấy quỷ dò xét cô. Ánh mắt ban nãy của con nhóc này là ánh mắt gì? Tàn độc, băng lãnh, như muốn giết người!
Ban nãy còn không dám đánh trả, không dám cãi lại, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng, sao đột nhiên đổi tính rồi?
“A...! Con điếm thối này, dám nói với ông đây như vậy hả? Ấn nó xuống cho tao! Không cho mày nếm mùi đau khổ thì không biết sự lợi hại của Long ca tao!”
“Chát ---------“ Mạc Khinh Hàn chợt đưa tay ra, tát lên mặt tên tóc vàng kia!
Tên tự xưng là Long ca bị cú tát này khiến cho mặt đỏ bừng! Mạc Khinh Hàn híp mắt nhìn thẳng tên đó, không hề sợ hãi nắm chặt nắm đấm.
Gân xanh trên trán tên kia nhảy lên như giun. Trong quán bar rất nhiều người nhìn bọn họ.
Diệp Thần đi từng bước lên.
Tất cả người xung quanh đều xem náo nhiệt, hát cũng không hát, uống cũng không uống, tất cả đều nghển cổ nhìn về phía bọn họ.
Tên tự xưng là Long ca, trong nháy mắt cảm thấy mất hết mặt mũi, hắn hung tợn híp mắt, vung tay về phía Mạc Khinh Hàn ---------
Đột nhiên ------- “Ầm” một phát, Diệp Thần đạp bay tên vô lại kia!
Anh kéo Mạc Khinh Hàn ra sau lưng, ánh mắt cực lạnh nhìn chằm chằm mấy tên lưu manh trước mắt.
Cú đá sấm sét vừa rồi khiến tất cả mọi người chấn động! Tất độc ra chân của tên này quá nhanh!
Vả lại, nhìn rất giống một minh tinh nào đó... Lúc này, bất chợt bốn phương tám hướng của quán rượu được mười mấy vệ sĩ mặc đồ đen vây quanh.
Diệp Thần híp mắt, ra hiệu cho họ đừng nhúc nhích. Anh cười lạnh nhìn mấy tên côn đồ trước mặt.
Mấy tên lưu manh như bị Diệp Thần hạ pháp, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.
Khí thế của tên nhóc này, ép người ta hít thở không thông.
Diệp Thần quay đầu nói với Mạc Khinh Hàn: “Đi thay quần áo rồi đi cùng mình.”
Mạc Khinh Hàn nhanh chóng đi về phía phòng thay quần áo.
Trong lòng đầy khuất nhục... không thể nói với ai. Nhưng, cảnh tượng thế này, có thể nói cô... đã hơi quen thuộc...
Cô thay xong quần áo đi ra, Diệp Thần giữ chặt tay cô, đi ra khỏi quán bar. Tay của cô thật lạnh, rất gầy.
Mấy tên côn đồ sau lưng còn muốn sinh sự, Diệp Thần thoáng nhìn sau lưng, mấy tên kia lại không dám tiến đến nữa.
Diệp Thần kéo cô lên một chiếc taxi, mấy chiếc xe thương vụ màu đen sau lưng theo sát bọn họ.
Tài xế taxi nhìn gương chiếu hậu, bị dọa sửng sốt: “Ôi mẹ ơi... Tôi hỏi này, có phải hai người chọc phải xã hội đen không?”
Diệp Thần nhìn ra sau...
Anh nhắn tin: “Cút ra xa chút cho tôi!”
Sợ người khác không nhìn thấy đúng không?!
“Cái đó... Cảm ơn...” Mạc Khinh Hàn muốn nói gì đó, nhưng... haizz, được rồi! Mệt quá không muốn nói chuyện.
Tài xế lái xe đến đầu ngõ nhà cô. Cô rất do dự, không muốn anh nhìn thấy tình cảnh nhà cô.
Từ trong cửa sổ xe nhìn ra, xa xa là cha mẹ cô, mẹ cô đang đứng ở cửa, dễ thấy là đang chờ cô.
Khi Diệp Thần nhìn thấy cha cô, nhíu mày.
Cơ thể cha cô rất gầy, gầy đến nỗi... chỉ cần một trận gió to là có thể thổi gục ông. Mặc dù gầy đến đáng sợ, mặt thì lại sưng phù, chân đau đến nỗi đi đường cũng tốn sức.
Anh nhìn sang Mạc Khinh Hàn, nói với Mạc Khinh Hàn: “Là nhiễm trùng tiểu đường...”
Cô đỏ mắt, xuống xe. Bước nhanh đến trước mặt cha cô, cầm lấy bàn tay khô gầy của ông, trái tim khổ sở muốn chết!
“Cha ------- chúng ta đi bệnh viện đi! Con có tiền lương.” Hôm nay cô đi bán rượu, được tiền boa 100 đồng. Cô thật sự không muốn đi chỗ đó, nhưng hết cách rồi, chỗ đó kiếm tiền nhanh hơn chỗ khác.
Cả một tuần lễ, cô đã kiếm được 400 đồng, đủ làm một lần lọc máu.
Bệnh nhiễm trùng tiểu đường này, không thể tiểu như người bình thường, chỉ có thể tiến hành lọc máu. Người bình thường, mỗi ngày tiểu bao lần? Ít nhất 5,6 lần! Mà cha cô một tuần mới lọc máu hai lần, nước tiểu không ra được, dẫn đến cả người sưng phù...
Một tuần lễ, mới được tiểu hai lần! Nỗi đau đó, không ai có thể hiểu được.
Trái tim Mạc Khinh Hàn quặn đau, đôi mắt như bị kim châm, nước mắt rơi xuống. Cô không muốn mất đi cha.