Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

thiếu niên thiên tài (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bây giờ vẫn là kỳ nghỉ hè, đến tháng chín tựu trường, cô gái này sẽ học lớp mười hai, năm nay cô cũng 17 tuổi, theo như tuổi tác bình thường quả thật nên học trung học cấp 2.

Còn chưa tới 18 tuổi đã lấy bằng thạc sĩ giống như cậu vậy căn bản là không có mấy ai.

diệp Thần ở nhàm chán, cầm điện thoại đi động trong tay xoay vòng vòng.

Cậu nhíu chặt mày, gọi điện thoại cho hiệu trưởng trường trung học cấp 2 của Lãnh thành.

....

Ngày một tháng chín, Diệp Thần đi tới trường trung học cấp 2 của Lãnh thành ----

Nó tới làm gì?

“Phốc --- ha ha.....”

Cha mẹ Diệp Thần là Diệp Đình và Lăng Vi đều cảm giác, đứa bé này điên rồi!

Đứa con thiên tài đáng yêu, lãnh khốc, dẹp trai 18 tuổi đã lấy được bằng thạc sĩ của bọn họ bây giờ phải trở về học trung học cấp 2....

Học - lại - ba - cấp - nữa!

Lớp mười hai, Diệp Thần vàng được đặt tên là --- Lâm Nghệ Phong, ngồi ở hàng cuối cùng.

Dựa theo hiệu trưởng đặc biệt dặn dò, Khinh Hàn được sắp xếp ngồi chung bàn với Diệp Thần!

Ngày thứ nhất tựu trường, Diệp Thần tới đặc biệt sớm, cậu giống như học sinh phổ thông vậy, một mình lái xe vào sân trường, kết quả.... đoạn đường này ----

“Diệp Thần! Chồng Diệp Thần! Đó không phải Diệp Thần sao? Sao anh ấy lại tới trường học của chúng ta?”

Lúc này, hiệu trưởng đại nhân đang đứng ngoài cửa chờ lớn giọng rống lên: “Lâm Nghệ Phong!”

Diệp Thần quay đầu nhìn sang hiệu trưởng, bạn học xung quanh lại nổ: “Đó không phải Diệp Thần.... sao lại giống như vậy chứ! Trời ạ, quá giống!”

Trong nghi thức thăng kỳ, Diệp Thần lấy thân phận học sinh chuyển trường giới thiệu mình với mọi người, đừng hỏi vì sao lại đổi tên Lâm Nghệ Phong, chính cậu cũng không muốn.

Chữ ở giữa kia còn rất khó viết: “Nghệ, đọc yi bốn thanh.”

Diệp Thần trở lại lớp mười hai, lúc cậu đi vào phòng học các bạn học lại nổ: “Trời ạ, mình muốn chết! Quá đẹp trai.....”

Diệp Thần không thèm để ý đến, chỉ thấy Khinh Hàng ngồi ở bàn cuối cùng, cũng không biết cô đang suy nghĩ cái gì, khuôn mặt tươi cười vặn vẹo thành một cục.... có vẻ như rất buồn rầu.

Cho đến khi Diệp Thần ngồi bên cạnh cô, cô mới ngước đầu quét cậu. Cô xem tạo hình này của cậu đột nhiên muốn đập đầu.

Cô nhìn mặt cậu chăm chú, từ trán đến lông mày, đến ánh mắt, lỗ mũi đến môi, rồi đến càm, giống như rada vậy, quét xem tới lui.

Lúc này Diệp Thần đổi một kiểu tóc, vốn là tóc hơi quăn bât giờ duổi thẳng cắt ngắn, da cậu rất trắng, cặp mắt hoa đào, môi đỏ răng trắng, càm nhọn, gương mặt vô cùng hoàn mỹ.

Không phải là Diệp Thần sao? Sao lại nói mình là Lâm Nghệ Phong!

Cho dù là sinh đôi, cũng không có giống vậy chứ?

Mạc Khinh Hàn khẩn trương nuốt nước miếng, Diệp Thần là nam thần của cô, đột nhiên ngồi chung bàn với cô, không khẩn trương mới lạ....

Mặc dù, tên không giống nhau, nhưng mà mặt giống như vậy cô cũng khẩn trương!

Lên giờ học một ngày, bọn họ ai cũng không chủ động nói chuyện với đối phương.

Đến lúc sắp tan học, Lâm Nghệ Phong đang ngồi cùng bàn với cô..... đột nhiên nói: “Mạc Khinh Hàn, em đang viết cái gì?”

Mạc Khinh Hàn nhìn cậu.

Chàng trai này rất tuấn tú, rất khốc, rất coi thường người, cho tới bây giờ cũng không mở miệng nói câu nào.

Mạc Khinh Hàn nhìn mặt cậu, liền vô cùng khẩn trương.... luôn cảm giác cậu là Diệp Thần.

Nếu mà cậu cũng lăn lộn vòng truyền hình như Diệp Thần nhất định cũng sẽ nổi như Diệp Thần vậy!

Lúc này, cậu đang tập viết ba chữ “Lâm Nghệ Phong” trên quyển sổ.

Ba chữ này rất khí phách, nét bút mạnh mẽ có lực, vô cùng tiêu sái như nước chảy mây trôi vậy.

“Lâm Nghệ Phong....” Mạc Khinh Hàn cười, mượn thơ của Lý Bạch khen một câu: “Đại bằng nhất nhật đồng phong khởi, phù diêu trực thượng cửu vạn lý. Tên của anh thật không tệ.” Nghệ, hàm nghĩa là bay lên! Tên này rộng rãi nho nhã vô cùng.

Lâm Nghệ Phong liếc cô, buồn cười nói: “Hai ta ngồi cùng bàn cả ngày bây giờ mới phát hiện tên của tôi tốt?”

Trong lòng lại âm thầm suy nghĩ: “Đại bằng nhất nhật đồng phong khởi, phù diêu trực thượng cửu vạn lý. Để cho cô ấy nói, đột nhiên cảm thấy tên của mình thật soái thật kiêu ngạo.”

Mạc Khinh Hàn không để ý đến cậu, lại quay đầu về nhìn quyển sổ của mình chằm chằm, sau đó viết viết viết lên sổ.

Truyện Chữ Hay