Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc này, Lăng Vi, Tạp Nhã, Lôi Đình, Đào Hoa, Lôi Niểu Niểu kêu Hạ Tiểu Hi đi ra ăn chung.
Hạ tiểu Hi đáp, cầm tờ giấy ra cửa....
Trên bàn ăn, Hạ Tiểu Hi lấy tờ giấy ra xem. Cô vừa cầm vừa bĩu môi nói với Lăng Vi: “Đây là thơ tình Lôi Tuấn viết chio em, em nhìn xem so với luận văn của học sinh tiểu học thì thế nào.”
Cô mở tờ giấy ra, nhẹ giọng thì thầm: “Chuối tây bên ngoài màn cửa chọc ngựa bay, vòng cửa chọc đồng xanh! Mà anh đi ngang qua trấn nhỏ ở Giang Nam kia, chọc em.... ở trong bức tranh thủy mặc, em bị giấu sâu trong chỗ màu mực kia....”
“Sao lại quen tai như vậy?” Lôi Niểu Niểu nháy mắt, như có điều suy nghĩ.
Dạ Tiểu Hi nhìn kỹ cười nói: “Anh chàng xấu xa, viết còn thật tình thơ ý họa.”
Cô nhớ lại tấm hình Lôi Tuấn chụp kia, rất nhiều năm trước, cô đi đến trấn nhỏ ở Giang Nam du lịch, Lôi Tuấn chụp lén một tấm bóng lưng cô đang mặc chiếc váy đỏ, chống cây dù....
Chỉ là đoạn thơ ngắn, nhưng lại hợp với ý cảnh hôm đó.
Hạ Tiểu Hi thật vui mừng, không nghĩ tới Lôi Tuấn còn nhớ.... còn viết câu từ tốt như vậy.
Lúc này, điện thoại của Lôi Niểu Niểu truyền đến tiếng nhạc êm ái.Sau đó, Lôi Niểu Niểu hát theo: “Bầu trời màu xanh chờ mưa đến, mà anh đang đợi em....”
Cô vừa mới hát hai câu, đột nhiên nhìn tờ giấy trong tay Hạ Tiểu Hi....
Lôi Niểu Niểu ngay thẳng nói với Hạ Tiểu Hi: “Chị dâu nhỏ, chị chắc chắn hai câu này.... là anh Tuấn của em viết sao?”
Lúc này, mọi người cũng vểnh tai nghe lời ca, sau - đó! Hạ Tiểu Hi ngạc nhiên phát hiện: “Đây không phải là lời ca sao? Đây là "Thanh Hoa Từ" của Chu Kiệt Luân mà! Hai câu Lôi Tuấn viết sao lại thành lời ca chứ!”
Đào Hoa chợt vỗ bàn: “Ai nha, mình còn nói, sao lại quen vậy đâu....”
Nháy mắt Lôi Đình cảm thấy, anh của cô ---- tên xấu xa!
Tạp Nhã rút tờ giấy ra cười nói: “Tình thơ ý họa là Chu Đổng, không phải Lôi Tuấn nhà cậu....”
A nha nha nha ----
Hạ Tiểu Hi nổi giận, cướp tờ giấy lại xé nát bét “bá bá bá”!
Lôi Tuấn! Con heo này! Anh chết chắc!
Cả người Hạ tiểu Hi bốc lửa, nổi giận đùng đùng lên xe về nha --- trong lòng mắng mười ngàn lần: “Lôi Tuấn! Mi lừa gạt bà thật vui? Bà cho mi ngủ ghế sa lon một năm!”
Hạ Tiểu Hi tức muốn chết, xe đến nhà Lôi Tuấn, Lăng Vi, Tạp Nhã, Đào Hoa cùng cô từ gara đi ra.
Lôi Niểu Niểu cảm thấy mình đã gây họa! Cô chính là miệng thiếu, làm gì nói cho chị dâu chứ.... anh Tuấn, em thật xin lỗi anh! A di đà phật....
Ngay tại lúc này!
Hạ tiểu Hi còn chưa về đến cửa nhà, trong bóng đêm đen nhánh, đột nhiên cô ---- thấy trước cửa nhà có vẻ như có một người phụ nữ đang đứng!
“Được nha! Cuộc sống này không cách nào sống nổi nữa, chưa gì đã..... mang cả đàn bà về rồi!”
Trong lòng Lăng Vi “lộp bộp” giật mình! Trong đầu nghĩ, Lôi Tuấn.... mi liền chơi đi, cho dù Hạ Tiểu Hi không thu dọn mi, bà cũng tuyệt đối không bỏ qua cho mi.
Tạp Nhã cùng Đào Hoa nổi giận!
Mấy người phụ nữ nhào tới cửa biệt thự của Lôi Tuấn “Phốc ---” Đào Hoa là người thứ nhất không nhịn được cười phun....
Người đứng trước cửa không phải đàn bà gì.... mà là bức tranh của Hạ Tiểu Hi.
Một bức tranh.... Hạ Tiểu Hi mặc váy đỏ, cầm một cây dù giấy dầu màu xanh, bước chậm torng mưa nhỏ, cả bức tranh đều lộ ra vẻ điềm tĩnh thản nhiên.
Cô đi rất ung dung, giống như là mỹ nhân cổ trang từ trong bức tranh đi ra vậy, cây dù của cô hơi nâng lên, giống như là đang cảm thán cảnh đẹp qua đi tan như làn khói trong mưa.
Mấy người Lăng vi củng nhìn ngây người: “Tiểu Hi, quá đẹp.....”
Ngay cả Lăng Vi quen biết với Hạ Tiểu Hi nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy cô xinh đẹp như vậy.
Lúc này, Lôi Tuấn từ trong phòng khách đi ra, anh mặc một bộ áo dài xanh.... trong tay còn xách một túi xách cổ xưa....
“Phốc --- ha ha ha ha ha....” Lôi Niểu Niểu cười phun: “Anh Tuấn, anh đây là đang làm trò gì thế?”
Lôi Tuấn nắm bàn tay nhỏ bé của Hạ Tiểu Hi, anh nói sát bên tai cô: “Đi lại chốn cũ.”
Sau đó, hai người bọn họ đi, không thèm để ý đến đứa bé. Ném Đản Đản cho Lăng Vi và Diệp Đình.
Lăng vi suy nghĩ, được! Gom góp hết tất cả lại làm một lần tập huấn.
Chỉ như vậy, mới có lần tập huấn này.
Trong thao trường lớn, bọn nhỏ dắt tay lớn giọng gào to: “Trời đất bao la, ba con lớn nhất! Lớn hơn ba con, đó là mẹ con!”