Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Tít tít ——” Số điện thoại di động riêng của Diệp Đình bỗng vang lên.
Chỉ có người thân và bạn bè thân thiết của anh biết số điện thoại di động này. Đây không phải là số điện thoại công việc của anh.
Diệp Đình đang ngủ nhíu chặt mày lại, mở mắt ra.
Bây giờ là bốn, năm giờ sáng, trời còn chưa sáng, ai lại gửi tin nhắn cho anh ta vào lúc sáng sớm thế này?
Đầu anh rất đau, nhưng tiếng chuông này là tiếng chuông số điện thoại riêng của anh...
Anh sợ ai có việc gấp, liền xoay mình ngồi dậy.
Anh ta cầm điện thoại di động lên, híp mắt nhìn lên màn hình...
Lăng Vi ngủ ở bên cạnh anh, ngái ngủ hỏi anh: “Sao vậy?”
Cô đưa tay ôm lấy eo của anh, hông của anh bền chắc và có lực, lúc này lại cứng như khối sắt.Lăng Vi không khỏi thất kinh: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Cô miễn cưỡng mở mắt ra, từ đôi mắt còn đang ngái ngủ, cô nhìn thấy sắc mặt của Diệp Đình cực kỳ không tốt.
“Có tin tức của anh tiểu Tiêu?” Lăng Vi mở mắt ra, lập tức giật mình. Anh tiểu Tiêu đã mất tích hơn mười ngày rồi, trong cơ thể anh tiểu Tiêu vốn có thiết bị theo dõi, nhưng bây giờ lại không tìm được tín hiệu của thiết bị theo dõi.
“Là Lăng Tiêu!” Diệp Đình hít một hơi thật sâu. Lăng Vi ngồi bật dậy, Lăng Vi hỏi Diệp Đình: “Là thiết bị theo dõi của anh tiểu Tiêu có tín hiệu? Ở chỗ nào?”
Diệp Đình lắc đầu nói: “Không phải, là anh ấy gửi tin nhắn về.”
“Hả? Em nhìn xem!”
Cô vẫn cho rằng thiết bị theo dõi của anh tiểu Tiêu bị phá hủy, sau đó, Diệp Đình nói: “Nơi cuối cùng Lăng Tiêu mất tích là một thành phố gần một rừng cây nằm ở gần khu vực tam giác vàng.”
Anh kết luận, Lăng Tiêu đã đi đến thủ phủ tam giác vàng nơi tín hiệu hoàn toàn bị che giấu.
Diệp Đình đã cử tiểu đội ám ảnh bí mật tìm kiếm ở gần đó, nhưng vẫn luôn không có tin tức truyền về.
Bây giờ, bỗng nhiên nhận được tin nhắn Lăng Tiêu gửi về... Lăng Vi nhìn chằm chằm vào màn hình, nín thở thấy: “Sở không chết.. giả trang thành tiểu Vi… chuyển hàng…hãm hại. Ngũ.”
Lăng Vi đọc tin nhắn, mồ hôi lạnh nhễ nhại cả người... Hiển nhiên lúc anh tiểu Tiêu viết tin nhắn này, là viết trong lúc cực kỳ cấp bách.
Bởi vì câu cú không được mạch lạc, nên chắc anh ta chỉ có thể dùng từ ngữ đơn giản nhất, biểu đạt rõ ràng chuyện này.
Lăng Vi lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Anh tiểu Tiêu thật sự đi tìm Sở Minh Y! Anh ấy phát hiện ra Sở Minh Y không chết! Còn phát hiện ra Sở Minh Y muốn đóng giả thành em, sau đó, vận chuyển ma túy để hãm hại em, còn cái chữ ngũ cuối cùng này...”
Cô ngước mắt lên nhìn về phía Diệp Đình, Diệp Đình đối mặt với cô, bọn họ đồng thanh nói ra: “Tiểu Ngũ...”
Diệp Đình nói: “Tiểu Ngũ muốn hành động, anh ta muốn lợi dụng Sở Minh Y để đối phó với chúng ta.”
Lăng Vi nói: “Trong này chắc chắn đã cất giấu một âm mưu lớn! Chúng ta phải cẩn thận nhiều hơn, anh điều tra địa điểm gửi tin nhắn này đi. Nói không chừng có thể tìm được anh tiểu Tiêu.”
Diệp Đình gật đầu, vội vàng gọi điện thoại cho tiểu đội ám ảnh.
Anh khoác thêm áo khoác, xuống giường đi tới thư phòng, Lăng Vi cũng vội vàng bò dậy, đi theo.
Trong thư phòng, Diệp Đình ngồi trước màn hình máy vi tính, tìm kiếm nguồn gốc tín hiệu của tin nhắn này.
Rất nhanh, anh định vị được vị trí, anh nói với thành viên tiểu đội ám ảnh: “Các cậu mau chạy tới ngoại ô trấn a Mật, gần một đồng ruộng, tôi sẽ gửi địa điểm cho các cậu.”
“Dạ! Anh Đình!”
Rất nhanh, tiểu đội ám ảnh báo cáo nói: “Anh Đình, đã tìm được điện thoại di động của tiên sinh Lăng Tiêu.”
Lúc này, Diệp Đình đã nắm bắt được tình hình, anh nói: “Con đường này nằm ở phía tây trấn a Mật, phía đông có cánh đồng hoa anh túc lớn.Bây giờ các cậu hãy ẩn núp ở trong cánh đồng hoa anh túc, nhìn xem có thể tìm được Lăng Tiêu hay không. Bây giờ chính là mùa thu hoạch hoa anh túc, theo tôi suy đoán, Lăng Tiêu chắc chắn là bị đám người này bắt đi thu hoạch hoa anh túc! Thời gian rất cấp bách, các cậu phải hành động nhanh, thủ đoạn của những người đó vô cùng tàn nhẫn, một khi có người phản kháng, bọn họ sẽ đnáh gãy tay đánh gãy chân người phản kháng!”
Diệp Đình cắt đứt điện thoại, lập tức nói với Lăng Vi: “Chắc chắn lần này tiểu Ngũ còn có âm mưu khác nữa, chẳng qua là chúng ta không biết bây giờ anh ta muốn làm gì!”
Lăng Vi vòng hai tay ôm vai, thấp giọng hỏi anh: “Nhiều năm qua, nội gián anh cho nằm vùng ở bên cạnh anh ta có tin tức gì không?”
Diệp Đình suy nghĩ, quyết định liên lạc với “Độc nhãn“. Độc nhãn là tai mắt anh cài nằm vùng ở bên người tiểu Ngũ mấy năm trước.
Từ sau khi nhận nhiệm vụ này, độc nhãn chưa từng liên lạc với Diệp Đình, bởi vì sợ bại lộ, bọn họ ước định là, không tới thời khắc mấu chốt sẽ không liên lạc với nhau.
Diệp Đình ấn cảm biến.