Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lương Lão bà nội phát cáu!
“Bành ——” lão Bà nội vung cửa, mắng một câu: “Hai tiểu tiện nhân này thật không biết xấu hổ!”
Tiểu Bạch trong đầu nghĩ, không biết xấu hổ còn ở phía sau.
Tiểu Bạch kéo Lạc Y vào phòng, thiên lôi câu động địa hỏa, quần áo bị anh ném khắp nơi. Anh còn không ngừng chọc cô ngứa ngáy, cả nóc lầu đều có thể nghe thấy tiếng cười của cô.
Lương lão Bà nội hàng xóm giận đến thở “Hồng hộc hồng hộc”!
Bà gọi điện cho bà nội Hoa: “Nhà bên cạnh có hai đứa không biết xấu hổ! Trời còn chưa tối, đã làm chuyện trộm gà trộm chó!”
Hoa lão bà nội đột nhiên vui vẻ: “Ai yêu, Chị của tôi ơi, có phải chị còn chưa biết chuyện gì sao? Chị nên nhanh nhanh xuống lầu xem một chút đi! Cả cái tiểu khu này đều dán hình chị và lão Vương hàng xóm làm chuyện trộm gà trộm chó a —— ai yêu...”“Cái gì?” Lão Lương bà nội ngay lập tức bối rối!
Bà quăng điện thoại, vội vả xuống lầu —— quả nhiên, cả cái tiểu khu khắp nơi đều dán hình bà và lão Vương hàng xóm vụng trộm!
Ôi trời ơi! Đây là người nào dán? Lương lão bà nội da đầu từng trận tê dại!
Bà năm nay cũng hơn năm mươi tuổi! Đây là muốn làm cho tuổi già của bà cũng khó giữ được a! Lão bà nội phát điên, cả người bốc lửa xông lên xé hết hình xuống ——
Xé! Phải xé mau, cái này không thể để cho lão già nhà bà thấy! Tính khí lão vốn hung dữ, có thể đánh chết bà.
Nhưng mà, ngay lúc này, Lão già nhà bà lửa giận ngút trời đang xông về phía bà.
Tiểu Bạch và Lạc Y chơi đùa rất vui vẻ, một nữ thần lạnh lùng như cô, lại bị Tiểu Bạch gắn cho cái biệt danh “Tinh thần thất thường “.
Tiểu Bạch nói: “Chúng ta bổ sung cho nhau tốt biết bao nha, hai tính cách khó hiểu ở chung một chỗ, cuộc sống sẽ ít đi rất nhiều thú vị, vậy càng nhàm chán hơn.”
Trợ lý củaTiểu Bạch thấy những tấm hình kia đã phát huy tác dụng, liền bán lại mấy tấm hình cho công ty quảng cáo sau đó nhanh chóng thu lợi trở về nhà.
Trợ lý Tiểu Bạch cho bọn họ tính tiền.
Trên cửa nhà lão vẫn còn dán một tấm hình “hô luân bối ngươi” đại thảo nguyên to lớn...
Dõi mắt nhìn lại, tất cả đều là màu xanh a!
“Ha ha ha ——” Tiểu trợ lý cười đến ra cơ bụng.
Sau này cũng không cần rèn luyện, trực tiếp cùng ông chủ nhà anh lăn lộn, bắp thịt ngực, cơ bụng đều có. Lúc gần đi, tiểu trợ lý còn không quên tự mình nói một câu: “Cái này cũng không nên trách tôi a! Đều là nhà chúng ta có phước để tôi làm cho ông chủ nổi điên, cũng đừng tìm tôi...”
...
Cuối năm, kỳ nghỉ đến. Lạc Y thu dọn hành lý chuẩn bị cùng Tiểu Bạch trở về đảo Ngả Lợi.
Cô giấy đưa thông hành cho Tiểu Bạch, để cho anh đi đặt vé.
Tiểu Bạch lại nói: “Nhà mình có phi cơ riêng tới đón, không cần đặt vé máy bay.”
Lạc Y đột nhiên nhíu mày: “Không phải chỉ trở về nhà thôi sao? Tại sao phải phô trương như vậy?”
Còn phải dùng cả phi cơ riêng? Lạc Y biết anh có công ty riêng, làm ăn cũng không nhỏ. Nhưng gia tộc anh làm gì, cho tới bây giờ cô chưa hề hỏi qua.
Bây giờ nghĩ lại... Giống như một gia tộc rất hiển hách? Cô đột nhiên khẩn trương.
Cô chỉ là một người bình thường, gia đình cô cũng không phải danh gia vọng tộc, cô có thể xem như không biết gì sao?
Văn hóa, tư tưởng, quan niệm sẽ có sự khác biệt...