Kim đồng hồ xẹt qua sáu giờ chiều, Lục Tri Phi lo lắng thoáng nhìn về phía cửa phòng —— Lâm Thiên Phong vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Lục Tri Phi thực sự lo lắng, giống như Thương Tứ từng nói trong sự kiện trước kia của Trầm Thanh Thanh, yếu đuối chính là bản tính của nhân loại. Ngay cả tảng đá cũng sẽ vỡ, huống chi là lòng người?
Thế nhưng Lục Tri Phi cũng không giúp được gì thêm, chỉ có thể mượn phòng bếp của căn nhà cũ này, lại mua chút thức ăn từ hàng xóm bên cạnh, giết một con gà mái, nấu một bữa cơm phong phú.
Gà là do Thương Tứ giết.
Lúc ấy hắn vừa vặn muốn đi thẩm vấn Lâm An Liêm một lần, mới rời khỏi từ đường bước ra vài bước liền thấy Lục Tri Phi đang ở ngoài sân loay hoay xử lý một con gà.
Nghe được tiếng bước chân, Lục Tri Phi quay đầu, Thương Tứ có thể thề, trong nháy mắt đó hắn đã thấy được tia sáng mừng rỡ trong mắt Lục Tri Phi. Vì vậy, Thương Tứ sãi bước đi tới, đang định lên tiếng Lục Tri Phi đã cướp lời, một tay cầm thân gà, một tay cầm đầu gà để lộ ra đoạn cổ đưa đến trước mặt hắn, nói: “Chém một nhát.”
Thương Tứ: “…”
Thương Tứ chưa từng nghĩ tới, đường đường pháp lực của Đại ma vương không chỉ dùng để cắt bánh bao còn có thể dùng để giết gà. Trong một sát na máu gà bắn ra, Thương Tứ cảm thấy linh hồn của chính mình cũng đã thăng hoa.
Thế nhưng, ai bảo người kia là Viên Viên của hắn đâu? Vì vậy Thương Tứ không chỉ là giết gà, còn cam tâm tình nguyện ngồi xổm trên mặt đất nhổ lông.
Bất quá Lâm Thiên Phong vẫn một mực ở lại trong phòng, chờ thật lâu, thức ăn đều đã lạnh.
Lục Tri Phi lại đem thức ăn đi hâm nóng một lần, trong lúc đang canh lửa, phía Ngô Khương Khương đã có tiến triển. Theo sự hồi báo, năm đó bác sỹ mổ chính cho Lâm Bình An chính là thầy của Lâm Bình Dao, Lâm Bình Dao khi ấy còn đang kiến tập bên cạnh vị bác sỹ này, rất có cơ hội tham gia giải phẫu cho Lâm Bình An.
Hiện tại Ngô Khương Khương đang trên đường đến gặp vị bác sỹ kia, nhưng vô luận là Thương Tứ hay Lục Tri Phi đều cho rằng Lâm Bình Dao có % khả năng tham dự vào việc này.
Mà lúc này, Tiểu Kiều liếc nhìn tin tức mới Thương Tứ vừa gửi đến, trong lòng cũng đã có định luận. Cậu ngẩng đầu nhìn Lâm Bình An đang ngồi đối diện, ánh mắt sắc bén như dao, “Đôi mắt của ngươi trước khi giải phẫu còn rất tốt, là do Lâm Bình Dao thay kèo đổi cột đem cho Lâm Thiên Phong có phải không?”
Bàn tay Lâm Bình An đặt trên bàn hơi siết lại, nhưng hắn vẫn khắc chế không chịu ngẩng đầu, đôi mắt giấu trong bóng tối khiến người ta không thấy rõ tâm tình chân thật.
“Nếu như dám cấy ghép mắt của tôi, sợ rằng thằng nhóc kia hiện tại không chỉ thấy quỷ mà đã sớm mù rồi.” Lâm Bình An hỏi ngược lại, hai tay không dấu vết thu hồi đặt trên đầu gối, chỉ có tiếng còng kim loại phát ra thanh âm va chạm trong vắt.
“Ngươi không phải rất hận anh mình sao? Thế nào lại thay người đó biện hộ?” Tiểu Kiều hỏi.
“Cậu không phải rất thông minh sao? Cớ gì lại đưa ra giả thiết hoang đường như vậy?” Lâm Bình An đáp.
Lần giao phong này hai người tương đối không ai nhường ai, Tiểu Kiều không khỏi nheo mắt lại —— Lâm Bình An thực sự là mỗi lần đều đang thay đổi nhận tri của cậu, từ ấn tượng tham lam vô tình ban đầu đến hiện tại từng chút để lộ góc cạnh, bụng dạ sâu sắc nhường này quả thực khiến người ta líu lưỡi.
Loại người như vậy, mục đích chân thật của họ thường được giấu tại nơi sâu thẳm nhất trong mê cung, muốn tìm được đáp án trước hết phải nhảy khỏi mê cung này, chạy lên chỗ cao khám phá cấu tạo toàn cảnh.
Khi đem mọi người đặt vào trong mê cung này, vai trò của mỗi cá nhân đều sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Dê con đi lạc, người dẫn đường, kẻ báo thù hoặc giả chỉ là một gã xa lạ vô tình bước vào, tất cả đều có thể.
Tiểu Kiều cảm thấy cả sự việc càng lúc càng phức tạp, cũng càng thêm thú vị. Khi hành vi của một người trước sau sản sinh mâu thuẫn, người nọ nhất định đang che giấu việc gì đó.
Lâm Bình An rõ ràng rất thống hận Lâm Bình Dao, bất luận là nhìn từ góc độ nào, hắn nhất định đều hận người nọ. Chỉ là, hiện tại cho dù lưu lạc đến bước này, hắn vẫn không muốn vạch trần chuyện năm đó.
Vì sao? Hắn muốn che giấu cái gì?
Một sự thật khác được ẩn giấu càng sâu hơn nữa?
Tiểu Kiều chợt nghĩ đến một suy đoán càng thêm hoang đường, cười hỏi: “Lâm Thiên Phong cũng không phải con ruột của Lâm Bình Dao, phải không?”
Lâm Bình An không nói gì, hắn cứ thế ngồi an tĩnh cùng Tiểu Kiều bốn mắt nhìn nhau, phảng phất đang dùng thái độ trầm mặc khinh thường này cự tuyệt trả lời vấn đề của Tiểu Kiều, bởi vì vô luận hắn nói cái gì, chỉ cần để lộ một khe hở mỏng manh nhất định sẽ bị đối phương nắm giữ.
Thiếu niên bề ngoài chỉ có mười mấy tuổi này đã khiến Lâm Bình An hoảng sợ từ sâu trong đáy lòng. Đôi mắt của cậu không thể nhìn thấy quỷ nhưng lại có thể nhìn thấu nhân tâm, loại người càng dơ bẩn xấu xí cậu lại nhìn càng thông suốt.
Tiểu Kiều cũng không để ý đến phản ứng của hắn, đổi thành năm đó, nếu cậu muốn ai chết liền có thể biên ra một trăm loại lý do không thể tưởng tượng được nhưng rồi lại hợp tình hợp lý đến xử tội bọn họ.
Cậu rất biết cách kể chuyện, mà hiện tại cậu cũng đang rất cao hứng, không thèm nghe ý kiến của người khác.
“Sau khi ngươi phát hiện Lâm Bình Dao lợi dụng ca mổ thì trong lòng ghi hận, thế nhưng Lâm Bình Dao lúc đó đã rời khỏi nhà họ Lâm, ngươi không có cơ hội báo thù, thậm chí ngay cả cha của cả hai, từ đầu đến cuối đều cho rằng Lâm Bình Dao chỉ là một người bình thường vô tội, vậy nên ngươi chỉ có thể nhẫn nhịn. Theo lý thuyết, Lâm Thiên Phong là con trai Lâm Bình Dao, ngươi hoàn toàn có thể thông qua việc dằn vặt Lâm Thiên Phong để thu được khoái cảm báo thù, thế nhưng ngươi không có. Mà Lâm Bình Dao hẳn cũng không ôm hy vọng ngây thơ rằng ngươi vĩnh viễn đều không biết bí mật trong ca mổ kia. Vậy nên, sở dĩ Lâm Bình Dao có thể yên tâm đặt Lâm Thiên Phong bên cạnh ngươi là vì cả hai đều biết rõ, Lâm Thiên Phong không phải con trai của Lâm Bình Dao, do đó cậu ta mới tránh được một kiếp. Phải không?” Tiểu Kiều nói, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, ý nghĩ phá lệ thông thuận.
“Nhìn bao quát câu chuyện, đối tượng chân chính ngươi dùng để trả thù chỉ có một —— chính là cặp song sinh kia. Nguyên nhân có hai khả năng, một, ngươi muốn dưỡng Quỷ tướng lớn mành rồi tự mình báo thù Lâm Bình Dao, bọn họ chỉ là công cụ trả thù. Hai, bọn họ mới chính là con của Lâm Bình Dao, bọn họ là mục tiêu trả thù trực tiếp của ngươi.”
Lời nói vừa dứt, một tiếng còng tay va chạm thanh thúy truyền từ phía đối diện vào tai Tiểu Kiều.
Lâm Bình An ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tiểu Kiều đẩy nhẹ gọng kính viền vàng của mình, hỏi: “Câu chuyện ta kể thế nào? Nếu như cặp song sinh thực sự là con của Lâm Bình Dao, ngươi hoàn toàn có thể giết một trong hai đứa biến thành Quỷ tướng rồi đem đi đối phó Lâm Bình Dao, sau đó lại nói cho đối phương biết, đây mới thực sự là con ruột của y. Có phải như vậy sẽ trả thù vui vẻ hơn không?”
“Câu chuyện kể rất tốt, thế nhưng khả năng thao tác quá thấp.” Lâm Bình An thần sắc hờ hững, sau đó hắn cũng kể một câu chuyện, “Trước đây có một cặp anh em, em trai ở trong thành, anh trai ở ngoài thành. Em trai ngưỡng mộ sự tự do của anh trai, anh trai ghen ghét sự ưu việt của em mình. Rốt cục có một ngày, người anh công phá cửa thành, đem em trai vứt ra bên ngoài. Thế nhưng trời giáng hình phạt, bọn họ cuối cùng đều bị vây khốn ở cửa thành, bọn họ vùng vẫy đào thoát, anh trai vẫn muốn vào, em trai vẫn muốn ra.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó bọn họ nghĩ ra một biện pháp, theo như nhu cầu.”
–
Bên kia, Thương Tứ cản lại Lục Tri Phi đang muốn đưa thức ăn cho Lâm Thiên Phong, nói: “Lúc này còn chưa đúng thời điểm cho y bất luận sự quan tâm hay khuyên nhủ nào, đối với y mà nói tất cả đều là áp lực, ăn ít một bữa cũng không chết được. “
Lục Tri Phi từ chối cho ý kiến, “Vậy nên?”
Thương Tứ ngẹo đầu, “Không bằng tới nghe ta kể chuyện xưa?”
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, Thanh Điểu từ xa bay đến, thu lại cánh chim biến thành nhân hình, vội vàng rút ra một quyển sách từ trong túi đeo, “Tứ gia, gói hàng cấp tốc của ngài!”
Thương Tứ nhận lấy sách, hướng về phía Lục Tri Phi chớp mắt, “Nhìn này, câu chuyện đã tới.”
“Tứ gia, ngài lại muốn kể chuyện sao? Chuyện lần này là thế nào vậy?” Đông Phong thật sự rất tò mò, sinh lòng hướng tới.
Lục Tri Phi cũng hiếu kỳ, “Anh ấy trước đây rất hay kể chuyện sao?”
“Đúng vậy.” Đông phong gật đầu, “Đôi khi sẽ giảng chuyện Tinh quân ba lần đánh Vương Bát tinh[].”
Lục Tri Phi: “…”
Rốt cuộc là có bao nhiêu thù oán.
Thương Tứ sờ mũi một cái, đuổi Đông Phong tiếp tục đi giao hàng. Lục Tri Phi cũng không có hứng thú nghe chuyện của Tinh quân và Vương Bát tinh, vì vậy hai người liền gõ cửa phòng Lâm Thiên Phong.
Lâm Thiên Phong nghe được gợi ý của Thương Tứ trong lòng liền ngơ ngác. Lúc này bình thường không phải là hoặc an ủi cậu hoặc để cậu yên tĩnh một mình hay sao?
Nghe kể chuyện gì chứ?
Nhưng Thương Tứ đã giúp cậu rất nhiều, Lục Tri Phi cũng chiếu cố không ít chuyện, vậy nên Lâm Thiên Phong tốt xấu vẫn là mở cửa mời hai người vào. Chỉ là Lâm Thiên Phong cũng không có tâm tư nghe kể chuyện, chỉ ngồi xuống không nói một lời.
Thương Tứ cũng không ngại, nhấp một ngụm trà thấm giọng, kể một khúc dạo đầu cực kỳ khuôn sáo, “Rất lâu rất lâu trước đây, có một đôi huynh đệ, một là người thừa kế của gia tộc có thể thấy được quỷ hồn, một là người thường năng lực gì cũng không có. Vì vậy, cốt truyện vô cùng cũ kỹ xảy ra, người thường bị hy sinh, vì sự quật khởi của gia tộc mà trở thành vật phụ thuộc cho một người khác.”
Nói xong, Thương Tứ bày hai cái chén lên bàn, đại biểu hai người.
Ánh mắt Lâm Thiên Phong nháy mắt tập trung lại, trên mặt lộ một tia nghiêm nghị. Cậu biết Thương Tứ đang nói đến ai, cũng hiểu rõ câu chuyện sau đó sẽ tiến triển thế nào.
Thương Tứ hỏi: “Ngươi muốn biết kết cục của câu chuyện này sao?”
Kết cục? Lục Tri Phi chợt bừng tỉnh, đúng vậy, cậu lục tục nghe Thương Tứ kể nhiều như vậy nhưng từ đầu đến cuối cũng không biết kết cục sau cùng của hai anh em Lâm Ấu Lễ và Lâm Ấu Thư.
Khi tất cả những dối trá đều bị đâm thủng, bọn họ sẽ đi về nơi nào?
Lâm Thiên Phong do dự một lát, trên mặt lộ ra kiên quyết, “Kết cục là thế nào?”
“Ngươi phải chuẩn bị thâm lý thật tốt, bởi vì kết cục cũng không tốt đẹp. Hơn nữa bởi vì chuyện đã quá xa xưa, ta có thể chọn thời điểm không phải rất chuẩn xác.” Nói xong, Thương Tứ mở sách ra, tay phải đặt ngang lên trang giấy, văn tự lóe kim quang hiển hiện, một lực hút quen thuộc vọt về phía Lục Tri Phi.
Nhưng mà cảm giác không trọng lực như tưởng tượng cũng không xuất hiện, Lục Tri Phi chỉ cảm thấy hơi hoa mắt, cảnh tượng xung quanh đã đổi thành dạng khác.
Một điểm hàn quang, từ xa vọt tới.
Xuyên qua khói lửa, đâm thẳng vào mắt.
Cả người Lục Tri Phi căng cứng, vô ý thức muốn tránh né nhưng đã không còn kịp nữa. Trong lúc chỉ mành treo chuông, một bàn tay đưa qua vững vàng bắt lấy mũi tên, mà chủ nhân bàn tay lại theo đó mỉm cười lúng túng, “Sai lầm, sai lầm.”
Lục Tri Phi cười, “Linh tê nhất chỉ, luyện được không tệ đâu.”
Thương Tứ khóc không ra nước mắt, ôm eo Lục Tri Phi, “Viên Viên, ta sai rồi.”
“Khụ.” Lâm Thiên Phong ở bên cạnh rốt cuộc không nhịn được ho khan, cậu kỳ thực cũng không muốn quấy rầy bọn họ, chỉ là hoàn cảnh xung quanh thực sự quá…
Lâm Thiên Phong không khỏi nhìn đảo qua một vòng, đôi chân giống như đã mọc rễ trong bùn đất vậy, không thể di chuyển. Chỉ thấy khắp nơi gió lửa liên miên, tiếng kêu đánh kêu giết vang dội. Lúc Lâm Thiên Phong nhìn qua, một thanh tinh kỳ bị tên nỏ phá gió bắn gãy, chao đảo liếm vào ngọn lửa hừng hực rồi ầm ầm ngã xuống.
Vết giày mang theo bùn đất và máu tươi đáp lên tình kỳ, giữa tiếng trống trận, một tiếng hô vang vọng xé rách yết hầu rền khắp cả đất trời, “Giết ——!”
———————–
/ Nhại từ trường đoạn ‘Tôn Ngộ Không ba lần đánh Bạch Cốt tinh’ trong Tây Du Ký, Vương Bát tinh là con rùa thành tinh, một so sánh có ý mắng nhiếc sỉ nhục trong ngôn ngữ TQ, vậy nên nguyên văn cái này đơn thuần là một câu chuyện chế nhạo ông bạn già Tinh quân do Thương Tứ bịa ra để giết thời gian mà thôi.