Yêu Quái Nhỏ

chương 67

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tang Du tỏ vẻ, đêm nay tiên nữ Tiểu Ngư đồng ý mọi yêu cầu, Lam Khâm muốn ăn thịt, vậy chắc chắn phải thỏa mãn.

Gần khu cấp cao Lâm Giang có một siêu thị lớn, chú Trần đưa đôi tình nhân đến lối vào siêu thị, xung phong dẫn xe tải trở lại tầng để bố trí.

Đúng giờ tan làm, siêu thị đã chật cứng người, Lam Khâm ngoan ngoãn xếp hàng lấy xe đẩy, Tang Du đứng bên cạnh đọc thông tin khuyến mãi mới nhất, đọc kỹ những món giảm giá rồi viết vào cuốn sổ nhỏ.

Sau khi làm xong cô quay đầu lại, phát hiện chưa đến hai phút, có càng nhiều khách hàng mới đến trên lối đi, gần như hoàn toàn chặn tầm nhìn của cô.

Cũng may, Lam Khâm thật sự rất xuất sắc, cho dù có ở xa, vừa ngẩng đầu liền có thể thấy được.

"Khâm Khâm ——"

Tang Du gọi hai lần, bất lực bị mấy chương trình quảng cáo từ siêu thị lấn át hết lần này đến lần khác, cô không đi giày cao gót, vóc dáng quá thấp rất khó bị phát hiện khi chìm trong đám đông, vì vậy cô phải đưa tay vẫy vẫy trong khi cố gắng chen tới hướng Lam Khâm.

Cuối cùng cũng vượt qua chướng ngại và tiến lại gần hơn, Tang Du nhận thấy vẻ mặt Lam Khâm không ổn, xe đẩy của anh bị ném sang một bên, bị va chạm kêu leng keng, nhưng anh không để ý, quay mặt lại tìm kiếm, khuôn mặt tái nhợt siết chặt điện thoại trong tay, trong mắt lộ ra kinh hoảng.

Tang Du vô thức sờ vào túi, điện thoại rung lên, vừa rồi quá hỗn loạn nên cô không cảm nhận được.

Cô vội vàng tăng tốc độ, nhào tới ôm lấy eo anh: "Em ở đây, không bi lạc ——"

Lam Khâm sững người trong chớp mắt, vội vàng ôm cô vào trong ngực, cánh tay anh căng cứng ôm chặt, lông mi run rẩy thở dốc nặng nề.

Tang Du khó hiểu, không để ý đến ánh mắt dò xét của người khác, cô kiễng chân hôn nhẹ lên mặt anh, siết chặt ngón tay anh, phát hiện lòng bàn tay anh thấm đẫm mồ hôi: "Vừa rồi em không nghe thấy tiếng điện thoại, anh lo lắng sao?" Cô trêu chọc anh: "Trách em quá lùn."

Lam Khâm chậm rãi thở ra, dẫn cô đi thẳng ra ngoài.

"Anh đi đâu vậy?" Tang Du trợn to hai mắt: "Anh không ăn thịt sao?"

Lam Khâm khó khăn bình ổn lại nhịp tim, đến một nơi chỗ yên tĩnh mới gõ chữ cho cô: "Đối diện có siêu thị nhập khẩu, chúng ta đến đó mua đi."

"Đắt lắm!"

"Nhưng ở đó không đông, anh có thể nhìn thấy em mọi lúc."

Tang Du nhìn chằm chằm dòng chữ trên màn hình điện thoại, nhất thời ngây ra, cẩn thận thăm dò vẻ mặt của Lam Khâm, Lam Khâm biết mình đã phản ứng quá khích, cúi đầu đảo mắt, tóc đen trên trán che chút ánh mắt, lông mi rũ xuống đôi môi mím lại thành một đường, chỉ lộ ra chóp mũi trắng ngọc lạnh lùng.

Anh cố chấp chọc vào bàn phím: "... Tiểu Ngư, khi có quá nhiều người, đừng rời khỏi tầm mắt của anh."

Vừa rồi chỉ một hai phút, anh tìm cô khắp nơi, cũng không liên lạc được, giống như... bị vứt bỏ, trái tim của anh rỗng tuếch vì sợ hãi.

Tang Du nghĩ ngợi lung tung, nếu thay bằng suy nghĩ của bà cô lúc trước, tám phần sẽ cho rằng Lam Khâm quá dính người không muốn rời xa nhỉ? Có nhiều người đi siêu thị thôi mà, việc lạc nhau một lúc là điều bình thường, sao phải phản ứng lớn như vậy.

Nhưng cô...

Cứ muốn anh căng thẳng, không rời một tấc cơ.

Tang Du khẽ cong môi, kéo cánh tay Lam Khâm đầy dung túng, nhân tiện bắt nạt anh: "Được rồi, sang bên kia đi, nhưng Lam Tiểu Khâm phải trả giá cho sự tùy hứng này đó, buổi tối không được ăn thịt!"

Lam Khâm xoa xoa ngón tay cô, vẻ mặt không có ý chống cự, ngoan ngoãn gật đầu.

"Cũng không được ăn xúc xích thịt em làm ——"

Lam Khâm mím chặt miệng, buồn bã liếc cô một cái, tiếp tục gật đầu, nhưng biên độ nhỏ hơn một chút.

Xúc xích thịt do Tiểu Ngư làm rất thơm, mỗi tuần chỉ có thể ăn hai lần, hôm nay hẳn là đến lượt thứ hai rồi...

Tang Du được anh che chở trong lòng băng qua đường, vừa mềm mại ỷ lại vào anh, vừa đề cập thêm yêu cầu: "Thịt viên cũng không được, thật đáng tiếc, cá viên em làm chậc chậc chậc ——"

Ý chí Lam Khâm vẫn rất kiên định, chỉ lặng lẽ nuốt nước bọt, không chút dao động kết luận với cô: "Bị đói hay không ăn cũng không sao, chỉ cần không rời khỏi tầm mắt của anh."

Ai ui, hy sinh lớn như vậy.

Trong lòng Tang Du ngọt ngào đến tan ra, cô xoa mặt anh an ủi: "Anh nói dối em, em cam lòng thế nào được."

Siêu thị nhập khẩu quả thực ít người, mở nhạc nhẹ nhàng, Tang Du quanh quẩn trước tủ đồ lạnh tươi xem giá, huyết áp như tăng vọt: "... Đắt hơn gấp đôi!"

Cô vừa định than thở, quay đầu nhìn Lam Tiểu Khâm.

Đôi mắt một nâu một xám của anh cuối cùng cũng dập tắt được sự buồn bã, ánh sáng dịu dàng bừng lên, anh sờ đông sờ tây như thấy của hiếm, cầm các loại nguyên liệu nấu ăn kỳ lạ hỏi ý kiến cô.

Tang Du buồn rầu.

... Còn muốn cho cả cá vào nồi lẩu nữa?!

Lam Khâm nghiêm túc gõ chữ lại hỏi: "Thì ra là không thể nấu ư?"

Ánh mắt anh sáng long lanh, dáng vẻ như học được kiến thức mới: "Anh chưa từng được ăn, không biết..."

Một câu "chưa từng ăn" đơn giản khiến Tang Du đau lòng muốn chết, vuốt trán, không thèm nhìn giá nữa, ném mấy thứ đã chọn vào giỏ:"... Mua, mua, mua, Khâm Khâm nhà mình muốn ăn thì mua hết."

Khoảng cách giữa các kệ trong siêu thị khá lớn, khách hàng và nhân viên hướng dẫn rất ít, không có ai làm phiền, Lam Khâm thừa dịp Tang Du đỡ xe đẩy để chọn gì đó, ôm cô từ phía sau, nhốt cô giữa mình và xe đẩy.

Anh vốn đã cao rồi, mấy ngày nay thân thể ổn định, dáng người cũng không còn quá gầy nữa, đứng như vậy hoàn toàn có thể ôm cô vào lòng, khuôn ngực nhấp nhô áp sát vào gáy non mịn của cô, nhiệt độ cơ thể hòa quyện chặt chẽ.

Lam Khâm cúi xuống, lặng lẽ cọ lên đỉnh đầu cô, cúi đầu hôn lên tai.

Sau khi quyết định phẫu thuật, anh biết ham muốn của mình đã tăng nhiều thêm...

Không muốn rời xa cô một giây phút nào.

Mỗi giờ, mỗi phút... đều quý trọng hận không thể bẻ thành mấy phần, sợ sẽ lãng phí.

Tang Du bị hơi thở của anh làm khô nóng, miệng đắng lưỡi khô vì phấn khích, thấp giọng khen ngợi: "Khâm Khâm, lá gan ánh càng ngày càng lớn! Ở siêu thị —— "

Cô liếc trái phải không thấy ai, nhanh chóng ngẩng mặt lên hôn môi anh, duỗi đầu lưỡi ra ma sát, rồi thành thật thu lại như trộm, lo lắng kéo anh: "Em giải trừ lòng tham của anh, nghe lời chút... chờ về nhà ăn lẩu thì mình hôn tiếp."

Lam Khâm đã thấy rõ cô bạn gái chủ động hôn còn đổ lỗi cho mình, bật cười khẽ.

Vậy không được, anh phải đòi lại.

Lam Khâm không buông tay, vẫn nhốt cô trong vòng tay của mình, nhắm mắt từ từ đẩy cô về phía trước phụ giúp cô.

Khi đi đến khu bán đồ ăn nhanh, có đa dạng thể loại và các kệ hàng cao dần hơn, bên cạnh lối đi cũng có những tấm áp phích lớn đề cử sản phẩm mới, những cô gái hoạt hình xinh đẹp màu sắc rực rỡ với đôi mắt to được các chàng trai mặc đồng phục ôm lên, phía dưới có khẩu hiệu là: "Hãy hôn và ôm cô ấy lên cao."

Đó là quảng cáo bánh vị hương thảo ().

() Hương thảo là loại cây bụi có nguồn gốc từ khu vực Địa Trung Hải, lá hình kim, hoa màu trắng, hồng, tím, hoặc màu xanh. Lá của loại cây này có vị đắng nhẹ cùng mùi thơm rất đặc biệt. Các đầu bếp trên thế giới cực kỳ ưa chuộng hương thảo trong nấu nướng. Với các món chế biến từ thịt gà, cừu, bò hay cá... không thể thiếu loại lá cây gia vị này.

Đương nhiên Tang Du cũng thấy, lộ ra một chút hứng thú, Lam Khâm vẫn luôn chú ý tới phản ứng của cô, hơi buông cô ra, cầm hai cái hộp bỏ vào trong giỏ.

Năm mươi tệ nhiều như vậy! Chỉ mua hai chiếc bánh nhỏ!

Cô... Cô không nhìn nhầm chứ.

Tang Du ngăn tay anh lại, ra vẻ thản nhiên nói: "Hương thảo chắc chắn sẽ rất ngán! Nếu có matcha thì vẫn có thể cân nhắc ——"

Cô nghĩ chắc chắn là không có.

Nào biết chiếc bánh này sẽ chống lại cô chứ.

Đi sang bên trái mấy bước, kệ trên cùng có hộp màu xanh lá cây được in trên bìa dòng hương vị matcha bằng chữ viết hoa.

Tang Du hít thở không thông, trong lòng chê đắt quá chắc chắn không được mua, cô cố gắng tìm cớ: "Cao như vậy sao lấy được, chúng ta đừng mua, mua cái khác."

Lam Khâm mỉm cười cong mắt, yên lặng nhìn cô chằm chằm, môi nở một đường cong nhẹ nhàng.

Tang Du không có tiền đồ ngẩn người một lúc.

Anh bước ra sau nửa bước, vuốt má cô rồi nâng lên, hôn lên môi cô đầy nghiêm túc, trả lại sự hư hỏng vừa nãy của cô gấp mấy lần.

Khi cô đỏ mặt không phản ứng kịp, anh lại ôm cô, đầu ngón tay ấm áp giúp cô vén sợi tóc dài lả tả ra sau tai.

Tiếp theo, anh cúi người, không hề gắng sức cũng đủ nâng cô lên để cô chạm đến giá trên cùng.

Đèn siêu thị sáng choang, tràn vào đôi mắt như sao của anh.

Tang Du không thể kiểm soát được nhịp tim của mình, giọng cô mềm mại khẽ lẩm bẩm: "Anh... Anh làm gì vậy..."

Lam Khâm nhìn cô chằm chằm, đôi môi nhợt nhạt khẽ mở ra rồi khép lại, bật ra một vài từ trong im lặng, lại như tiến vào tai cô ——

"Hôn, ôm rồi nâng lên cao."

Truyện Chữ Hay