Mỗi câu cô nói đều mang theo hơi thở nóng bỏng, tất cả máu trong người Lam Khâm cùng chảy về một nơi, không kiềm chế được khẽ run lên.
Bàn tay đẫm mồ hôi của anh nắm chặt lấy cổ tay Tang Du, nhìn chằm chằm cô trong bóng tối, dù biết rằng cô không thấy rõ nhưng môi anh vẫn mấp máy theo bản năng.
... Tiểu Ngư, không sạch, đừng làm dơ em.
Vốn dĩ Tang Du cũng không định thương lượng với anh, chỉ như thông báo một tiếng "để em chạm vào".
Cô thu hết can đảm, nhẹ nhàng thoát khỏi sự kìm kẹp của Lam Khâm, khi chạm vào vòng eo siết chặt của anh, đầu ngón tay được bao bọc bởi hơi ẩm nóng bỏng phía ngoài vải, từng chút một dọc theo cơ bắp săn chắc thăm dò vào bên trong.
Mỗi lần cô thâm nhập vào sâu hơn một chút, Lam Khâm thở hổn hển càng nặng nề hơn một phần.
Trong tủ quần áo nhỏ hẹp, không khí gần như đông cứng, oxy khan hiếm, xung quanh đều là ngọt ngào và khô nóng khiến người ta đánh mất lý trí, nghiền nát thành ham muốn điên cuồng.
Ngón tay cô đến gần như con rắn nhỏ, giọng nói mềm mại, ngắt quãng: "Em còn chưa đụng tới mà đã nóng như vậy rồi..."
Lam Khâm dựa vào vách ngăn tủ quần áo, cố nén đau đớn đang càng thêm khó chịu, anh luống cuống ôm chặt eo cô, nghiêng đầu quấn quýt si mê áp trên người cô, ngậm lấy cần cổ liên tục mút hôn, hai tay nắm chặt váy ngủ của cô.
Ngay sau đó, mềm mại chạm đến cứng rắn, dịu dàng bao bọc lấy.
Hai mắt Lam Khâm hoa lên trong tức khắc, trong tai vang lên tiếng ầm ầm.
Lúc đẩy cửa tủ quần áo ra đã là nửa đêm.
Rèm cửa sổ mỏng manh, hơi lộ ra ánh trăng cùng ảnh đèn đường ảm đạm bên ngoài, không có chút tiếng động nào.
Tang Du bò ra trước, tóc dài lộn xộn, cổ áo thấp đến nỗi có thể nhìn thấy khe rãnh thật sâu, trên làn da trắng như tuyết xuất hiện những vết đỏ.
Ngực cô phập phồng kịch liệt, cả người đỏ hơn ít nhất hơn ba lần so với ngày thường, khuôn mặt ngượng nghịu như có thể vỡ ra chảy máu bất cứ lúc nào.
Đặc biệt, điều làm tim cô đập đến sắp chết chính là...
Váy ngủ của cô bị ướt, có một chút... dấu vết màu trắng nhợt nhạt.
Đầu Tang Du choáng váng, đỡ vào bờ tường, xoay người thăm dò vào cửa tủ, không dám nhìn Lam Khâm, thấp giọng thì thào: "Khâm khâm, ngoan, đừng... Đừng nhúc nhích, chờ em lấy nước, ngay bây giờ!"
Phòng nhà đã quá cũ, chỉ có phòng khách và một phòng vệ sinh, sự xúc động này của cô khiến cô thật sự rất sảng khoái, nhưng lại không nghĩ đến sự bất tiện của việc dọn dẹp sau khi làm xong.
Nhất định Khâm Khâm phải tự mình rửa, cô làm sao dám...
Bên ngoài không biết có an toàn không.
Tang Du cắn môi, vội vàng thay áo ngủ, rón rén mở cửa phòng ngủ, nhìn về phía phòng mẹ mình, xác định không có gì nguy hiểm thì mới nhanh chân nhảy vào phòng tắm như một con thỏ.
Cô cần lấy nước càng sớm càng tốt, còn phải đến phòng của Khâm Khâm lấy quần áo cho anh thay nữa.
Trông thì dễ như trở bàn tay, nhưng sợ rằng chạy ra chạy vào lâu như vậy, mẹ cũng bị cô đánh thức.
Tang Du hít sâu, nỗ lực bình tĩnh lại, nhưng khi nhìn thấy trên tay phải của mình còn chứng cứ phạm tội lưu manh đã khô kia, xấu hổ đến thiếu chút nữa quỳ thẳng xuống.
Lá gan của cô thật là... Lúc hăng hái còn lớn hơn cả trời, chuyện xấu làm xong liền trở lại thành một con mèo nhỏ.
Nước chảy bị vặn đến nhỏ nhất, cũng không có tiếng động, sau khi Tang Du lưu luyến rửa sạch tay, lấy chậu nhựa trắng bỏ vào bồn nước, chậm rãi tiếp nước, nhân cơ hội lẻn vào phòng Lam Khâm, lục lọi qυầи иɦỏ và áo ngủ trong túi của anh.
Qυầи иɦỏ trong túi, áo ngủ... Không có chỗ để, liền vắt luôn lên vai.
Tang Du vội vàng trở lại phòng vệ sinh, đúng lúc nước được rót đầy, cô ngâm cái khăn nhỏ mình thường dùng vào, bê chậu lên, vừa xoay người đã thấy Từ Tĩnh Nhàn buồn ngủ đứng ở cửa, chau mày nhìn cô.
Bị dọa sợ, mặt mũi Tang Du trắng bệch, cố gắng hết sức mới nhịn xuống tiếng thét chói tai.
Không thể... Lộ.
"Mẹ, sao mẹ lại tỉnh dậy?" Cô căng thẳng cười gượng "Bị con đánh thức phải không?"
Từ Tĩnh Nhàn dụi khóe mắt buồn ngủ: "Mẹ nghe thấy tiếng cửa phòng mở nên ra nhìn xem, Tiểu Ngư, muộn như vậy rồi con không ngủ đi còn làm gì nữa?"
Tang Du nghiêm trang nói: "Mẹ, dạo này con suy nghĩ quá nhiều nên mất ngủ, vì vậy dứt khoát đi lấy nước giặt quần áo."
Từ Tĩnh Nhàn đau lòng, tỉnh táo lại không ít, đến gần cô: "Vậy để mẹ giúp con."
Đừng! Ngàn vạn lần xin đừng!
Tang Du nghĩ đến Khâm tiểu yêu tinh còn đang ở trong tủ quần áo —— mới vừa bị cô tận tình chà đạp, vô cùng đáng thương chờ cô về lau rửa để ngủ ngon giấc.
Cô lo lắng đổ mồ hôi, vội vàng kéo dài giọng: "Không cần đâu, thân thể mẹ còn chưa khỏe, thức đêm rồi lại phải nằm viện thì sao?"
Từ Tĩnh Nhàn sợ tốn tiền, quả nhiên vừa nghe đến nằm viện là do dự, Tang Du nhanh chóng thừa thắng xông lên: "Mẹ, mẹ mau đi ngủ đi, con giặt cái áo ngủ không đến mười phút rồi đi ngủ sau, sáng mai rồi nói chuyện."
Liên tục dỗ dành thúc giục, cuối cùng cũng khuyên được mẹ về phòng.
Trước khi đóng cửa, Từ Tĩnh Nhàn buông lỏng hai bàn tay đang nắm chặt, thở dài nhìn cô đầy ẩn ý: "Ngày mai nếu không bận thì con bảo với Lam Khâm, dẫn cậu ấy đến mộ cha con một chuyến. Tuy rằng chỉ chôn chút di vật, nhưng cũng là lấy từ đám cháy ra, vẫn có một chút liên quan tới ba con, chung thân đại sự của con đã định rồi thì cũng nên nói một tiếng."
Tang Du gật đầu.
Không cần mẹ nhắc, cô cũng định dẫn Khâm Khâm đi.
Nhưng mà... lúc trước không phải mẹ còn lo lắng thay cô, sợ Khâm Khâm sẽ để ý sao? Sao hiện tại đã định chung thân đại sự của cô luôn rồi?
Từ Tĩnh Nhàn phất tay thúc giục: "Mau đi đi."
"Còn có ——" Bà đấu tranh tư tưởng vài lần, thầm nghĩ con gái lớn không theo mẹ, cười cùng cũng phá bỏ giới hạn bảo thủ, vội vàng dặn dò: "Chú ý an toàn!"
Tang Du nhất thời nghe không hiểu, cũng không có thời gian nghiên cứu, thở dài một hơi, cầm chậu nhựa nhỏ vội vàng trở lại địa bàn của mình, hồn nhiên không biết áo ngủ của nam vắt trên vai cô đã để ngay trước mắt mẹ, ở dưới vô tình lộ ra một... dấu hôn nhỏ kiều diễm đỏ thắm.
Để phòng khi mẹ không yên tâm lại đi qua đây, trước tiên Tang Du khóa kỹ cửa.
Khi ngón tay cô vặn khóa cửa, cảm giác được phía sau có nguồn nhiệt tới gần, ngay sau đó, chậu nước cô bưng được bỏ xuống, một đôi tay vươn ra ôm chặt lấy cô.
Lông mi Tang Du run rẩy, dù cho anh siết chặt, trong lòng vẫn rất nhớ thương...
Còn chưa rửa sạch cho anh!
Cô mặt đỏ tai hồng lên tiếng: "Anh làm gì vậy, không phải em bảo chờ em sao?"
Tóc ngắn của Lam Khâm cọ cọ bên tai, thương tiếc xoa tay cô.
Những lời muốn nói của anh đầy ắp đến khó chịu.
Tiểu Ngư anh dùng khăn giấy lau qua rồi...
Em có mệt không, tay có đau không, có phải anh làm dơ em không?
Loại chuyện này khi kết thúc... Hẳn là phải để anh chăm sóc em, sao có thể để em đi giải quyết hậu quả chứ.
Hai tay Lam Khâm khép lại, hôn lên má cô, cằm đặt trên đỉnh đầu cô cọ xát, nghĩ đến trải nghiệm vừa rồi, trái tim anh không khỏi nổi lửa, một số chỗ nếm thử tư vị không chịu nổi tịch mịch lại muốn ngẩng đầu.
Thân thể dính sát nhau quá, dù anh có muốn giấu Tang Du cũng cảm giác được, thở hổn hển vỗ anh một cái: "Bình tĩnh! Không nghĩ về nó nữa! Lần sau... Ít nhất một tháng nữa!"
Nói xong mạnh mẽ quay người lại, hung dữ trừng anh.
Nhưng đôi mắt nhiệt tình của Lam Khâm còn chưa thu lại, những năm tháng nặng nề trong quá khứ lại dời non lấp biển lại đây, lòng cô chua xót, không tự chủ được muốn khóc.
Trước kia luôn tò mò, Khâm Khâm biết cô từ lúc nào, khi nào thì thích cô.
Lời trong miệng bà nội "Tình cảm của nó đã có từ lâu, trước khi con biết nó." rốt cuộc là lúc nào.
Tại sao Khâm Khâm lại chỉ có thể ăn đồ ăn do chính tay cô nấu.
Đủ loại nghi vấn đè nặng trong lòng, dường như trong mấy trăm phong thư đều có đáp án, thân phận bạn qua thư cùng Lam Khâm rất trùng hợp, quá nhiều chi tiết khiến cô không đành lòng nhớ lại.
Cũng không muốn truy hỏi... Ảnh hưởng đến hạnh phúc tối nay của anh.
Tang Du nhìn Lam Khâm mặc quần dài chỉnh tề, hắng giọng nhướng mày nói: "Đàn ông, đừng nhìn mặt ngoài anh tuấn vô địch, chỉ có bạn gái anh ta mới biết, anh ta..."
Cô cười cười tiến lại gần, nhỏ giọng đùa giỡn anh: "Qυầи иɦỏ ướt."
Lam Khâm mím môi, bị cô đùa đến chân cứng đơ, cướp lấy đồ trong túi và áo trên cổ cô để sang một bên, cúi người ôm cô đặt lên trên giường, lấy điện thoại của cô đánh vài chữ, đưa tới trước mặt cô: "Không được nhìn, anh tự lau, thay mới."
"Lại không cho em nhìn?" Tang Du kháng nghị: "Sờ cũng sờ rồi ——"
Mấy chữ phía sau bị nụ hôn chặn lại, cô yếu đuối không còn phát ra tiếng động. Lam Khâm tìm trong tủ quần áo một chiếc khăn quàng cổ bịt kín mắt cô, vỗ vỗ dỗ dành cô rồi mới đi đến cạnh cửa bê chậu nước, cởi thắt lưng.
Tang Du thành thật ngồi im, ngoan ngoãn rúc vào trong chăn, chỉ vì ——
Vận may của Khâm Khâm thật sự quá kém, tùy tiện lấy một cái khăn mà lại lấy phải cái màu sắc nửa trong suốt, hơi mờ mờ nhưng vẫn có thể nhìn đến tám, chín phần mười.
Nhưng mà cách lớp khăn quàng cổ này, hình ảnh thay quần áo càng làm cho bầu không khí thêm ám muội.
Cô lẳng lặng nhìn chằm chằm thần tiên nhà mình cởi thắt lưng, tự tay cởϊ áσ len quần dài, cơ bắp mảnh khảnh mượt mà không còn gì che đậy, bả vai rộng, vòng eo hẹp lộ hết ra, hai chân thon dài, màu của khăn quàng cổ trộn với màu của đèn mạ lên ánh sáng.
Tang Du vừa không thể nhúc nhích, vừa phải làm bộ như không nhìn thấy, nghẹn muốn phát điên.
Anh tiếp tục ấn ngón tay vào cạp quần đùi rồi kéo xuống, vẫn có chút căng cứng, đường nét khả quan đập vào mắt cô.
Mũi Tang Du nóng lên, kêu rên lớn tiếng trong lòng, vội vàng xoay người, yên lặng cắn góc chăn, run lên bần bật vì phấn khích.
Chờ khi Lam Khâm thay xong đồ ngủ đi lên ôm cô, Tang Du còn chưa ổn định được, bộ ba ký ức của thị giác, xúc giác, thính giác liên tiếp bị chấn động, cô nằm trên gối, lặng lẽ hỏi: "Lam Tiểu Khâm, em hỏi thật, trước kia anh có từng..."
Lam Khâm đắp chăn cho cô, ôm cô xoay người đối mặt với mình, nhìn cô khó hiểu.
Cô muốn hỏi... Cái gì?
Tang Du chui vào trong ngực anh, lòng hiếu kỳ cực lớn, mở to hai mắt: "Có tự mình sờ bao giờ chưa?"
Lam Khâm ngẩn ra, giơ tay tắt đèn, trong phòng hoàn toàn tối, anh do dự nửa ngày mới chậm rãi gật đầu thừa nhận.
Tang Du không ngờ anh lại thành thật như vậy, tự nhiên liên tưởng tới các cuốn sách đồi truỵ mà mấy cậu chàng đều đọc, tự chuốc lấy cực khổ ghen tuông, hừ nhẹ một tiếng, được một tấc lại muốn tiến một thước, tiếp tục hỏi: "Lúc đó... trong lòng anh nghĩ gì hả?"
Cô nắm chặt lấy cái gối, như thể đối mặt với kẻ thù.
Lam Khâm bị ép bất đắc dĩ, có chút đáng thương cắn tai cô một cái.
Chẳng lẽ còn có đáp án khác sao?
Trong bóng đêm, Lam Khâm nhắm mắt lại, đắm chìm trong hương thơm nhẹ nhàng trên người cô.
Trước kia rất nhiều lần cố tình gặp thoáng qua, trốn ở nơi không ai biết âm thầm nhìn cô từ xa, mùa hè cô mặc váy trắng, tóc dài buộc cao, mồ hôi chảy qua chiếc cổ xinh đẹp giống như giọt nước lướt qua viên ngọc.
Buổi đêm yên tĩnh không người, anh ôm rương gỗ đựng thư, cuộn ở trên giường hoặc gầm bàn, hay là bên cửa sổ sát đất tối đen như mực ở khu Lâm Giang, miêu tả từng khung hình trong đầu.
Anh không dám nghĩ đến cô trong bộ dáng quỷ quái trước kia của anh, anh cảm thấy đó là đang khinh rẻ Tiểu Ngư.
Nhưng thân thể... không khống chế được.
Anh từng có hai lần... Sau khi kết thúc, anh tự trừng phạt bản thân không được đọc thư, càng không được nhìn lén cô, tự hành hạ bản thân.
Cổ họng Lam Khâm nghẹn ngào nuốt xuống, ôm Tang Du càng chặt.
Bàn tay anh vuốt ve chiếc váy ngủ mỏng manh của cô, đầu ngón tay xẹt qua lưng cô, không biết mệt mà viết đi viết lại một chữ, trả lời câu hỏi của cô: "em".
Đương nhiên là nghĩ tới em.
Từ đầu đến cuối, cũng chỉ có em.