Gió đêm trên bờ biển phất phơ, thổi bay làn váy dài của Tang Du, cá nhỏ phỉ thúy trên chân cô lành lạnh, nhẹ nhàng cọ vào làn da.
Rất nhiều người xung quanh đang nô đùa gào thét, đèn đuốc xa xa rực rỡ đều mơ hồ không rõ như cách một tấm màng mỏng, người đàn ông trên màn hình cười nhạt, nói một câu đơn giản, đối với cô lại là tất cả.
Tang Du xác định trăm phần trăm, trong lòng cô đang thét chói tai đến khàn cả giọng.
Nhưng không biết vì sao hốc mắt lại ướt dần, giọng nói mềm mại ngập ngừng nói với Lam Khâm: "Lam Tiểu Khâm, anh phạm quy..."
Ông chú chia hoa hồng xong, không xa không gần đi theo hộ tống Tang Du trở về dưới lầu khách sạn mới xong việc đi về.
Tang Du mơ màng chạy lên lầu, tay có chút run, quẹt thẻ mở cửa rồi đi vào phòng, video vẫn còn kết nối.
Cổ họng cô cực kỳ khô khốc, vội vàng nhấn vào máy tính bảng, lại giật mình nhìn Lam Khâm đang cởi áo sơmi ra, thay áo hoodie rộng thùng thình khi đưa cô tới sân bay, kéo thấp mũ xuống, ước chừng che khuất gần nửa khuôn mặt anh, chỉ còn lộ ra sống mũi.
Hoàn toàn khác với trạng thái vừa nãy trên bãi biển, thậm chí Tang Du có thể tưởng tượng, nếu không phải đang đối diện với camera, có khả năng giây tiếp theo anh sẽ cúi đầu, chôn mình bên cạnh ghế.
"Khâm Khâm?" Cô đến gần nhìn anh: "Có chuyện gì vậy?"
Tang Du mới nói được mấy chữ, phục vụ đã đến gõ cửa, tươi cười vui vẻ đẩy xe đồ ăn vào, đặt bát đũa lên trên bàn, nhẹ giọng nói: "Lúc nào ngài dùng cơm xong hãy gọi điện thoại, chúng tôi sẽ tới dọn."
Chờ người phục vụ rời đi, Tang Du nuốt nước miếng nhìn bữa tối chay mặn phối hợp đẹp mắt, đoán được đây chắc lại là sắp xếp của Lam Khâm, chạy tới muốn giáp mặt hỏi anh, liền thấy trên máy tính bảng, Lam Khâm mím môi căng thẳng, nhấn điện thoại.
Chuông WeChat của cô vang lên theo đó: "Tối nay chắc là em không ăn được gì, anh đặt cơm cho em."
Quả nhiên là vậy.
Dùng sự khoa trương tới giải vây cho cô, công khai tuyên bố chủ quyền, còn nhớ cô ăn không đủ no sẽ bị đói. Có bạn trai như vậy, trái tim Tang Du sắp tan chảy rồi, nhưng sao Lam Tiểu Khâm lại giống như đang... cúi thấp đến nỗi không dám ngẩng đầu?
Tang Du vốn còn muốn hỏi xem số hoa hồng kia bao nhiêu tiền, chia hết cho bọn họ thì thật lãng phí, nhưng bây giờ không rảnh lo nữa, nghiêm túc ngồi trước màn hình, chăm chú nhìn anh: "Khâm Khâm ——"
Yết hầu Lam Khâm hơi động, sắc môi vừa nhạt lại vừa trắng.
Tang Du lo lắng, cố ý hỏi: "Còn không chịu nhìn em, anh không thích em à?"
Những lời này đã thành công tác động đến Lam Tiểu Khâm, anh kéo mũ càng thấp xuống, chậm rì rì gửi tin WeChat cho cô: "Thật xin lỗi."
Tang Du không hiểu: "Vì sao phải xin lỗi?"
Lam Khâm khó chịu nhấn phiên âm, tách ra khỏi tâm tư đang khiến anh đau đớn từng chút một, thẳng thắn nói với Tang Du: "Người khác có ý với em, anh có rất nhiều cách để giải quyết, nhưng lại chọn phương pháp phô trương nhất thế này."
"Anh muốn cho bọn họ biết, em là bạn gái của anh, không ai được mơ mộng."
"Là anh không tốt, thật xin lỗi..."
Việc này có gì không tốt? Cô thích, cô rất có cảm giác an toàn mà.
Tang Du chớp mắt, vẫn không hiểu lắm, không khỏi nhìn ống kính gần hơn, muốn thấy rõ vẻ mặt anh.
Rốt cuộc Lam Khâm không chịu nổi nỗi nhớ nhung nữa, thoáng ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên mặt Tang Du, hốc mắt anh nóng lên, nghĩ đến hành động của mình ngày hôm nay, tất cả đều là sai lầm, ba mục tiêu đã lên kế hoạch cũng bị phá hỏng hết.
Có lẽ chỉ có thể nói xin lỗi, mới có thể khiến Tiểu Ngư tha thứ cho anh.
Lam Khâm không dám nhìn chằm chằm vào cô, lặng lẽ với tay qua chụp ảnh màn hình, đủ để buổi tối trốn trong chăn nhìn trộm. Anh cong lưng, ôm lấy chân chua xót thừa nhận ——
"Thật xin lỗi, do anh ghen."
Anh ghen.
Hai chữ này khiến Tang Du ngủ không ngon cả đêm, không thể nói trong lòng thấy chua hay ngọt, tóm lại dời núi lấp biển (), không yên tĩnh được.
() Dời núi lấp biển: khí thế dời non lấp biển, sức mạnh như sấm chuyển sét vang, ở đây có ý là chuyện này rất chấn động đến Tang Du.
Trước đây cũng có lúc anh ghen, nhưng đây là lần đầu tiên anh nói rõ với cô.
Đối với cô, Lam Khâm có thể so với trăng sáng trên trời, ôm hôn anh cũng như được thanh lọc cơ thể, hiện giờ trăng sáng cách mấy ngàn km cố giấu cô trốn trong nhóm chat huấn luyện, mới nhìn một bức ảnh đã ăn giấm như vậy, nghĩa là gì?
Nghĩa là cực kỳ yêu cô nha.
Hơn nửa đêm, Tang Du ôm chặt chăn, mặt nóng tim run, lăn qua lăn lại đến toát mồ hôi, tiện thể nghĩ sâu hơn.
Mỗi ngày cô đều có thể thấy rõ rằng Lam Khâm lại yêu cô thêm một chút, cho nên cô phát hiện mình rất nhạy cảm với những biến hóa trong cảm xúc của Lam Khâm.
Anh nghĩ ghen là sai lầm, tiễn cô ra sân bay còn cố ý ngụy trang.
Hơn nữa không chỉ dừng lại ở hai việc này, trước khi cô đi, Lam Khâm cũng đã bắt đầu khác thường, cố ý giữ khoảng cách, dù chạm vào cô hay thân thiết với cô cũng rất cẩn thận, cả người ảm đạm như dính bụi, đâu còn có hào quang như khi mới xác định quan hệ.
Tâm trạng của Lam Khâm xảy ra vấn đề rồi.
Mấy ngày trước, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết.
Tang Du đã đoán ra, nhưng hai người đang cách nhau khá xa, không thể nắm bắt được phản ứng của Lam Khâm, nếu ép hỏi dễ dẫn đến phản tác dụng, cô đành chọn án binh bất động, tiếp tục quan sát anh.
Không ngoài dự tính, sau mấy ngày huấn luyện, Lam Khâm tự nhận mình đã làm sai, ngoan ngoãn đến mức khiến người ta đau lòng, trong lúc huấn luyện tuyệt đối không quấy rầy cô, đến khi cô lên tiếng anh mới lập tức xuất hiện, hiển nhiên là đang đau khổ chờ đợi, còn tự cho là đã che giấu rất tốt rồi.
Trong lúc huấn luyện,chỗ ngồi bị xáo trộn, Tang Du cũng không thường ngồi cùng Mạnh Tây Tây nữa, nhưng nhờ vậy lại quen biết được với bác sĩ tâm lý có thẩm quyền ở thành phố bên cạnh.
Vì sự nổi bật đêm đó của Lam Khâm, suốt khóa huấn luyện, Tang Du trở thành một người chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không thể động vào. Nhờ đó cô cực kỳ thoải mái, có nhiều thời gian yên tĩnh, miêu tả sơ sơ lại tình huống bây giờ của Lam Khâm, hỏi bác sĩ tâm lý không ít vấn đề.
"Nếu người bệnh đã chịu ảnh hưởng từ bên ngoài, trạng thái tiêu cực" Bác sĩ tâm lý nghe xong, phân tích cho cô: "Cô không thể trực tiếp bác bỏ, trước tiên phải thuận theo hướng tiêu cực của cậu ấy, rồi vô tri vô giác thay đổi lãnh đạm hơn, đến khi cậu ấy phát hiện ra rằng tiêu cực chẳng những không đổi được tình yêu, còn sẽ bị phản tác dụng, cậu ấy sẽ hiểu được 'ảnh hưởng từ bên ngoài' chính là một sai lầm."
Bà dặn dò: "Cô không được mềm lòng, phải dẫn dắt để chính cậu ấy tự nhận ra, cậu ấy mới có thể tự phát triển, nếu không những bóng ma kia sẽ luôn quấn lấy cậu ấy."
Tang Du giống như chết đói được bổ sung không ít tri thức tâm lý liên quan, ghé lên trên bàn thở dài, mở điện thoại ra rồi lại tắt, quyết làm theo lời bác sĩ nói, tạm thời nhịn xuống, lạnh nhạt với anh, đến khi về rồi tính sổ cả thể.
Không liên lạc nhiều với Lam Khâm, nhưng dự báo thời tiết lại được cập nhập liên tục, mỗi ngày có ít nhất bốn, năm bức vẽ mới, bức sau so với bức trước càng đáng thương hơn, Tang Du nhìn mà đau lòng, cố ý tạo một thư mục để lưu trữ.
Dựa vào bức tranh để phân tán sức lực và kiên trì đến ngày tập luyện cuối cùng, khi ăn sáng, Tang Du giành được vé máy bay trở về vào giữa trưa cùng ngày.
"Không phải chứ ——" Vẻ mặt Mạnh Tây Tây ủ rũ: "Trung tâm cũng không giục đi làm, còn có thể ở lại chơi một ngày, mọi người đều chưa về, cậu vội như vậy làm gì?"
Tang Du cắn một miếng bánh bao nhỏ: "Có việc cực kỳ khẩn cấp."
Mỗi ngày Lam Khâm đều giả vờ giả vịt, nếu cô còn không xuất hiện, khoảng thời gian này vất vả lắm mới tăng cân được không chừng lại giảm xuống.
Mạnh Tây Tây bực mình, thoáng nhìn thấy bức vẽ tay trên điện thoại Tang Du, tò mò cầm lên xem: "Oa, đẹp vậy, họa sĩ là ai?"
Tang Du lắc đầu: "Không biết, không ghi tên, là được tạo từ phần mềm dự báo thời tiết, có nhiều lắm, mình đều lưu trong album."
"Biển sâu màu xanh và người cá nhỏ?" Mạnh Tây Tây mở từng ảnh trong album ra, thuận miệng tán gẫu: "Đừng nói với mình, người cá nhỏ này rất giống cậu."
Tang Du có chút giật mình, dừng đũa: "Sao lại giống mình?"
Mạnh Tây Tây chuyển ảnh theo trình tự: "Liên tưởng đi, biển sâu thích người cá, cô ở cạnh liền vui vẻ, không ở bên sẽ nhớ nhung, sau khi yêu, người cá tình cờ lên bờ, biển sâu liền lẻ loi một mình, ví dụ như tấm ảnh được hôn này ——"
Mạnh Tây Tây trêu đùa: "Rất giống tư thế đại thiếu gia nhà cậu với cậu âu yếm nhau ở sân bay ngày đó."
"Chỉ là vẫn có khuyết điểm." Cô lật lại lần nữa, chú ý đến một số chi tiết, cau mày: "Loại nhan khống như mình, cậu đừng trách mình kén chọn, cậu xem phía trước của người cá ở ảnh này, có một vết hồng nhạt, chả lẽ là mực họa sĩ lem ra? Thật đáng tiếc."
Tang Du vội cầm lấy nhìn kỹ.
Đúng là tấm trước đó, trên cổ người cá đột nhiên có một vệt màu hồng nhạt, giống như vẽ nhầm chưa lau khô, có chút chói mắt trên làn da trắng nõn.
Tang Du không tin họa sĩ có thể mắc một sai lầm như thế này, kéo đồ họa đến mức lớn nhất, những đốm màu dần thành hình bầu dục hồng nhạt, in trên người cá...
Trên xương quai xanh?
Tang Du hoảng sợ, theo bản năng che lại xương quai xanh của mình, nơi đó, có một cái bớt màu hồng hình giọt nước.
Mạnh Tây Tây nói xong liền chuyển sang đề tài khác, còn Tang Du quên cả hô hấp, nửa ngày vẫn chưa lấy lại được tinh thần, quay lại xem thời gian lưu lại bản vẽ, lại nhớ lại những gì bản thân trải qua trong mấy ngày này.
Giống quá? Dường như... Không chỉ là giống nữa.
Tang Du nhìn chằm chằm tấm ảnh có nụ hôn mà cô nhận được khi chuẩn bị lên máy bay, người cá nhỏ lên bờ rời đi, trên mặt biển xanh có chút vệt nước, cộng với câu trả lời cực kỳ phấn khích trong phần mềm quản lý...
Tim cô đạp loạn xạ.
Giữa trưa ngày hôm ấy, Tang Du đã hoàn thành huấn luyện và được cấp chứng chỉ, không tham gia các hoạt động được tổ chức vào buổi chiều, trước tiên chạy đến sân bay, vội vã lên chuyến bay trở về.
So với dự tính buổi sáng thì lâu hơn nửa ngày.
Tang Du nghĩ vẫn không nên thông báo trước cho Lam Khâm, dù sao cũng đang cố tình lạnh nhạt với anh, bây giờ cũng không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Cô kiềm chế xúc động trong lòng, nhớ ra nhà cũ nhà họ Lam sẽ không cho xe taxi tùy tiện đi vào, bất đắc dĩ gọi điện thoại cho chú Trần: "Chú Trần, cháu muốn trở về trước, chú đừng nói cho Khâm Khâm biết sớm."
Chú Trần cực kỳ vui mừng: "Được, được, tôi đi đón cô."
Máy bay đến sớm mười phút, chú Trần đã sớm chờ ở sảnh đón, chuyển hành lý giúp cô: "Cô đã về rồi, tiên sinh rất nhớ cô..."
Tang Du đưa quà cho ông: "Khâm Khâm có đang bận không ạ?"
"Bận," Chú Trần khẽ cười rồi nhận lấy: "Mấy ngày nay bận đến bất thường, mỗi ngày đều bận bịu ở chỗ gia công, tôi đoán, chắc do ngài ấy quá nhớ cô, không muốn ở một mình trong căn nhà nhỏ kia."
Tang Du đi theo chú Trần ngồi vào trong xe, ngực thắt lại, hai tay nắm chặt, nhẹ giọng hỏi: "Chú Trần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong căn nhà nhỏ kia vậy? Lúc tôi còn ở đó thường thấy Khâm Khâm ngẩn người. Tôi không muốn hỏi thẳng anh ấy, sợ anh ấy nhớ lại sẽ đau lòng."
"Cô không hỏi ngài ấy là tốt, nơi nơi toàn máu, đều là vết sẹo." Chú Trần thở dài, vừa lái xe ra khỏi bãi đỗ xe vừa giải thích:"Là Lam gia tạo nghiệt ——"
Buổi chiều ở trung tâm thành phố bị kẹt xe, xe đi chậm rãi, khi dừng chờ đèn đỏ, giọng chú Trần nghiêm túc nói: "Khi đó tiên sinh còn nhỏ, Tống phu nhân tặng ngài ấy một cái máy quay phim, đương nhiên ngài ấy ôm nó như bảo bối, mỗi ngày tự nói chuyện với bản thân, kết quả không bao lâu, Tống phu nhân cũng xuất ngoại, tiên sinh lẻ loi đứng trên sân thượng nhỏ chào từ biệt, ánh mắt đó, thôi, không nói nữa."
Tang Du không chịu nổi nhắm mắt lại: "Chú Trần, trước tiên dừng lại đã, tim cháu đau."
"Những chuyện tồi tệ mà Lam gia đã làm với ngài ấy, ba ngày ba đêm cũng chưa đủ để tôi nói hết." Chú Trần cười khổ lắc đầu: "Không nói cũng được, bây giờ ngài ấy có cô rồi, sẽ tốt lên thôi."
Tang Du cúi người đỡ trán, để cho giọt nước trong mắt rơi xuống.
Cô biết trước đây anh sống không tốt, nhưng không ngờ sẽ bị tra tấn đến mức này, hơn nữa theo ý của chú Trần, cô hiểu, đây mới chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.
Căn nhà nhỏ kia, khắp nơi đều là dao sắc đối với Lam Khâm.
Cô đi năm ngày, anh đã phải chịu đựng thế nào đây?
Xe lại đi sang một ngã tư, đi qua khu thương mại phồn hoa, trái phải đều là những con đường dài, Tang Du ngồi dậy lau sạch nước mắt, nhìn thành phố mình sống qua cửa kính xe.
Cô nhớ rõ khi chú Hai đến, Khâm Khâm từng nói rằng, trong nhà cũ Lam gia kia, anh chỉ có thể ở lại căn nhà nhỏ đó.
Nếu không thể không ở, còn không biết phải ở đến bao giờ, cô không thể để những ký ức đó tùy tiện động đến anh.
"Chú Trần, phiền chú dừng xe ở phía trước được không?" Tang Du hít sâu một hơi: "Cho cháu nửa tiếng, cháu sẽ mau chóng ra."
Nửa giờ sau, Tang Du xách theo túi lớn túi nhỏ đi ra, chú Trần giật mình qua xách giúp cô: "Cô mua nhiều đồ như vậy làm gì?"
Tang Du lau mặt, cắn răng: "Trang trí!"
Đã biết bây giờ Lam Khâm đang ở chỗ gia công, chắc chắn sẽ canh đến giờ bay lúc đầu để đến đón cô, tạm thời sẽ không về nhà nhỏ.
Tang Du bí mật lẩn vào dưới sự bao che của chú Trần, kéo vali và một đống đồ lớn, khóa cửa, nằm thẳng trên mặt đất.
Cô thở hổn hển, nhào tới ghế sô pha hít thở sâu, ôm lấy gối ôm cô thích nhất, cọ cọ, ngoài ý muốn phát hiện phía trên có hai vệt nước đã khô.
Rõ ràng là nước mắt.
Khâm Khâm... khi ở một mình đã khóc.
Trước mắt Tang Du hiện lên bộ dáng của anh một mình rơi lệ ở đây, lập tức đau lòng đến hít thở không thông, thiếu chút nữa cầm điện thoại lên gửi WeChat cho anh, cô vùi đầu xuống gối, cố nhịn lại, rời sự chú ý, bò dậy đến phòng bếp kiểm tra tủ lạnh, vừa thấy đồ còn thừa bên trong, hung hăng nghiến răng.
Hay lắm Lam Tiểu Khâm, một ngày ăn một bữa cơm à?
Cô vừa bực vừa đau lòng, vuốt ngực, coi như có thể hít thở được. Nhìn giờ, tranh thủ thời gian mở mấy gói đồ ra, bắt tay vào trang trí.
Tới khi xách túi đồ cuối cùng lên sân thượng, điện thoại Tang Du vang lên, cô chạy ra bắt máy: "Bà nội?"
Đầu dây truyền đến tiếng cười của Tống Chỉ Ngọc: "Về trước rồi à?"
Tang Du mím môi: "Bà biết rồi ạ."
Tống Chỉ Ngọc nói: "Bên huấn luyện vừa mới đưa biểu mẫu báo cáo đến cho bà, bà mới biết con mua vé máy bay sớm."
Tang Du vuốt lan can rỉ sét trên sân thượng, nhỏ giọng nói: "Bà đừng giận, con chỉ muốn nhanh gặp anh ấy."
"Xem ra thời kỳ bình tĩnh này của các con lại trở thành thời kỳ nóng bỏng rồi." Tống Chỉ Ngọc hừ nhẹ: "Hai người đều không thể bình tĩnh, một người khẩn cấp trở về, một người ở phòng làm việc cố nhịn, nói đến cùng là bà già như bà không hiểu phong tình."
Tang Du hơi há miệng, dường như đã biết nguyên nhân khiến Lam Khâm khác thường.
Bà nội đã nói với cô, có phải... Cũng sẽ nói nội dung tương tự với Lam Khâm không?
Tang Du dựa trên lan can, tĩnh tĩnh nói: "Bà nội, con muốn... Có thể khiến Khâm Khâm tốt lên, không phải bằng nhẫn nại khắc chế, là tình cảm, rất nhiều... Rất nhiều tình cảm."
Tống Chỉ Ngọc hỏi lại: "Vậy con cũng nên hiểu rõ, nhu cầu tình cảm của nó rất nhiều, con có thể luôn cho đủ không?"
Tang Du cong môi, nhẹ nhàng nói: "Con có thể."
Tống Chỉ Ngọc nửa ngày không nói nổi, mới chậm rãi nói ra một câu: "Con nhóc như con thì biết cái gì, ngây ngốc một căn gân (), có thể à? Đến nhà chính đi! Vừa lúc mọi người đều ở đây, con là bạn gái Khâm Khâm, cũng nên chính thức ra mắt."
() Một căn cân: chỉ người cố chấp, thường chỉ nghĩ và thực hiện vấn đề theo cách của mình.
Tang Du không đoán được sẽ trở nên như vậy.
Cô vội vàng thu xếp sân thượng, thấy trong vali có một túi lớn để riêng, do dự có nên lấy ra hay không.
Trước khi về, cô có đặc biệt chọn quà cho người nhà họ Lam, dù sao cũng đang ở nhà người ta, cơ hội đi huấn luyện cũng là bà nội cho, cho dù vì mặt mũi Khâm Khâm cũng nên tỏ ý, tuy rằng không quý nhưng đều là tâm ý.
Nhưng ở trên xe nghe chú Trần nói những chuyện đó, cô liền cảm thấy mấy thứ này thà ném ra ngoài tường cũng không nên tặng.
Xe đón cô tới rồi, Tang Du khó xử, cuối cùng vẫn xách túi lên, tự thuyết phục mình một vạn lần, coi như nể mặt bà nội.
Tang Du xuống xe ở trước cổng nhà chính, dì Hà lâu rồi không gặp cười tủm tỉm mở cửa cho cô: "Tang tiểu thư, cô tới rồi, phía tiên sinh vừa được thông báo, ngài ấy sẽ đến ngay."
Thông báo... cho Lam Khâm?
Trái tim Tang Du chấn động, không hiểu sao lại căng thẳng, nắm chặt chiếc túi trong tay đi vào đại sảnh, cô cho rằng sẽ gặp người nhà họ Lam trước, lại thấy một bóng dáng tròn vo trắng như tuyết phi đến, đặt mông ngồi trên chân cô, ngước đôi mắt một nâu một xám lên kêu meo meo.
"... Thân Thân?"
Lam Khâm khổ sở canh thời gian, từng giây từng phút mong chờ.
Còn hai giờ nữa...
Hai giờ nữa là Tang Du lên máy bay.
Mấy ngày nay anh đều nhẫn nại, nghẹn đến phát điên cũng không dám quấy rầy cô, hy vọng Tiểu Ngư có thể tha thứ cho việc tùy hứng của anh ngày đó, liên lạc với anh nhiều hơn một chút.
Nhưng không có...
Cô xuất hiện càng ngày càng ít, tối qua bởi vì có giờ học tối, không có thời gian gọi video với anh, từ sáng đến giờ chỉ gửi một tin WeChat, bốn chữ buổi sáng tốt lành mà thôi.
Lam Khâm đặt tất cả hy vọng vào việc Tiểu Ngư trở về, tìm cho bản thân rất nhiều cái cớ như cô bận quá, cô quá mệt, không phải cô không để ý tới anh, gặp mặt sẽ tốt thôi.
Mãi đến khi có người gõ cửa, nói với anh: "Tiên sinh, Tang tiểu thư đã về trước rồi, hiện đang ở nhà chính, ngài có muốn đến đó không?"
Lam Khâm cho rằng mình nghe lầm, bước chân lảo đảo, trong đầu ong ong, anh cũng không thèm nhìn mấy chiếc xe kia, chạy một mạch về nhà chính, khi tới cửa thì phía sau lưng áo ướt một mảng, thở gấp gáp đẩy cửa lớn ra, người anh nhớ nhung đang ngồi trên sô pha, bị một đống người vây quanh, cười ngọt ngào, trong lòng ôm một con mèo.
Anh không lên tiếng, tiếng mở cửa cũng rất nhỏ, Tang Du chưa quay đầu lại.
Cô không phát hiện ra anh.
Trong nháy mắt khi cánh cửa mở ra, Tang Du chuyển tầm mắt, nhìn thấy Lam Khâm xuất hiện, tim như không còn là của mình nữa, toàn bộ dính lên người anh.
Hô hấp, nhịn xuống, không thể... Kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Tay cô run rẩy, vẫn phát quà cho mọi người nhà họ Lam như bình thường, lại không biết mình đang nói gì.
Thân Thân cọ cô bên cạnh, cô cũng không cảm giác được, rất nhiều người khép mở miệng, cô cũng không nghe rõ lắm, chỉ có hô hấp của Lam Khâm, từng chút từng chút, cứ gõ vào lỗ tai cô.
Anh thở hổn hển nặng nề...
Không phải là... Chạy tới chứ?
Tang Du sắp điên rồi, mới trôi qua vài giây mà giống như mấy giờ, cuối cùng khi người nhà họ Lam chào hỏi Lam Khâm, cô liếm môi, cố gắng bình tĩnh làm bộ như mới phát hiện ra anh, cười vân đạm phong khinh: "Khâm Khâm, anh tới rồi."
Lam Khâm nhìn chằm chằm cô.
Người giống như bị nghiền nát.
Cô không nói cho anh biết cô trở về trước.
Cô ở đây chia túi quà lớn cho mọi người, ai cũng có phần, dì Hà cũng có.
Túi càng ngày càng vơi bớt, đồ vật bên trong lần lượt được cánh tay trắng nhỏ nhắn cầm ra đưa cho người khác, đến khi hết sạch cũng không có của anh.
Lam Khâm đứng ở cửa, bình tĩnh nhìn cô vài giây, trong lòng đau thật sự chịu không nổi, xoay người đi ra ngoài, lại không muốn đi xa, dựa vào bức tường tối tăm bên ngoài, hơi cong lưng, đôi mắt đau nhức.
Gạt người...