Trên đường trở về, Đường Ngọc ghé sát tai Thiên Thu nói chuyện:
"Tao vừa rồi siêu lợi hại đúng không?"
"Sao mày không để ý tao, ít nhất cũng phải khen tao một câu đi chứ!"
Thiên Thu đi phía trước Đường Ngọc.
Bỗng dưng cô đứng lại, nhìn về phía Đường Ngọc vẫy vẫy tay.
"Lại đây."
Đường Ngọc theo bản năng chạy tới, hai bước gộp làm một, hứng thú bừng bừng mà chạy qua.
Mèo hoang nhỏ dễ xù lông, giờ đã thành mèo nhỏ dính người.
Hắn hướng đôi mắt lấp lánh nhìn Thiên Thu, trên mặt như hiện lên dòng chữ to đùng 'Mau khen đi mau khen đi mau khen tao đi'.
Thiên Thu vươn tay.
"Tay."
Đường Ngọc phản xạ có điều kiện đưa tay.
Đợi đã.
Hắn bỗng nhiên nhận ra, hắn lúc này giống một sủng vật đang cầu chủ nhân khen thưởng?
Ý nghĩ này vừa lóe lên, đã bị suy nghĩ khác thay thế.
Thiên Thu nắm lấy tay của Đường Ngọc nhấn nhấn.
Đường Ngọc thở hốc vì kinh ngạc, "Mày làm gì đó?"
Thiên Thu xoa xoa cái tay kia, chính cái tay này trước đó không lâu được dùng chặn cánh cửa Trương Duệ Trí đóng lại ban nãy.
Đường Ngọc cố nén đau nhức: "Buông tay!"
Thiên Thu nhìn sắc mặt hắn đang tái đi: "Hiện tại biết đau, lần sau còn dám lấy mình chặn cửa không?"
Đường Ngọc còn muốn nổi giận, nghe nói như thế, giống như mèo hoang bị vuốt xuống bộ lông xù.
Hắn một bộ thờ ơ:
"Đây đã là gì, tao chính làTiểu Bá Vương đỉnh núi Thanh Long, lần này không nhằm nhò gì, lần sau... Áu."
Hắn còn chưa kịp nói xong đã bị đau tới mức kêu lên.
Thiên Thu nhắm mắt, bấm vào tay hắn một cái, "Cậu còn muốn có lần sau?"
Đường Ngọc triệt để tức giận, vừa định hất Thiên Thu ra, cô đã chủ động buông tay.
Hắn ôm cánh tay bị thương của mình, nhìn về Thiên Thu.
Hắn thực tức giận rồi đó!
Quả thực giống một con mèo hoang nhỏ đang xù lông giận dữ.
Thiên Thu lần thứ hai vươn tay, hắn nhanh chóng lui ra phía sau một bước.
"Lại đây."
"Không muốn." Ánh mắt hắn trở nên cảnh giác, ai biết cô có thể bấm hắn một cái nữa hay không chứ.
"Ngoan, tới." Giọng điệu Thiên Thu có chút cường ngạnh.
Hắn đứng tại chỗ do dự suy nghĩ đắn đo.
Thiên Thu bất đắc dĩ thở dài, đến gần Đường Ngọc.
Cô giơ hai tay đè mặt Đường Ngọc lại.
Khẽ liếc khuân mặt hắn, đôi mắt tinh xảo hiện lên giọt nước mắt, sắc mặt hơi tái nhợt, hiển nhiên đau không nhẹ.
Thiên Thu xích lại gần thêm chút nữa, khí tức hai người giao thoa.
Toàn thân Đường Ngọc đều cứng lại rồi, trơ mắt nhìn Thiên Thu hướng về bản thân càng đến gần càng gần.
Này này này. . .
Hắn trừng to mắt.
Trên cánh môi truyền đến cám giác mềm mại.
Trên đỉnh đầu là một gốc cây hoa anh đào.
Bây giờ là thời điểm anh đào nở rộ, hương hoa vương vấn nơi bọn hắn giao thoa đầu môi.
Đường Ngọc nhìn gương mặt cô dưới ánh mặt trời, khóe miệng cong cong, đôi mắt thâm thúy.
Cô nhẹ nhàng len lỏi vào bên trong, môi lưỡi quấn quít, mỗi một chỗ trằn trọc chập chùng, khiến người ta say mê.
Đường Ngọc nhịn không được ai oán một tiếng.
Loại này cảm giác rất kỳ quái, trái tim giống như bị chiếm lấy, không thể thở nổi.
Sau nửa ngày, Thiên Thu mới buông hắn ra.
Bình thường Thiên Thu đều là một bộ dáng lãnh đạm tự phụ, bây giờ gương mặt nhiễm lên một chút ửng đỏ, mắt sắc cũng càng mềm mại.
Cánh hoa anh đào bay bay trong gió, nhẹ nhàng bay phía sau lưng cô.
Thiên Thu mỉm cười, nhẹ nói:
"Đây là phần thưởng . . . Nhưng mà, lần sau không được phép làm vậy nữa."
Đường Ngọc không nghe rõ lời cô nói, ánh mắt rơi xuống đôi môi vừa tách khỏi, cảm xúc mềm mại vừa rồi, cực kì quái dị.
Trong thân thể của hắn, xúc động lạ lẫm lại quen thuộc cuồn cuộn, không ngừng hội tụ . . .
Tới lúc hắn phát hiện ra điểm không bình thường thì đã muộn.
Thiên Thu với hắn gần như là dính vào nhau, phát hiện dị dạng, cúi đầu nhìn thoáng qua.
Hừm . . , mèo hoang nhỏ đây là nổi phản ứng?