Thiếu phụ a một tiếng.
Giọng nói của cô thêm phần nhộn nhạo:
"Thì ra là một đôi nha! Vậy cũng không sao, hai người các cậu có thể cùng điểm một chỗ."
Đường Ngọc: "Ơ?"
Hắn bắt đầu hoảng, nhìn về phía Thiên Thu cầu cứu.
Mấy vị phú bà nơi này đều đói khát vậy à?
Một cái coi như xong, còn muốn đến một đôi!
Thiên Thu đứng sau lưng Đường Ngọc chậm rãi phổ cập kiến thức cho hắn.
Nơi này là hộp đêm Ngưu Lang chính quy.
Không chịu trách nhiệm ngủ đêm.
Bọn họ chủ yếu chính là bán rượu, mỗi cái Ngưu Lang đều có loại rượu đặc biệt của bản thân, chỉ cần các chị gái phú bà nơi này coi trọng chọn đến, bọn họ sẽ tới bồi nói chuyện phiếm, lừa đối phương vui vẻ.
Có chị gái phú bà trong một lần uống rất nhiều rượu, cho lượng tiêu thụ của các Ngưu Lang tăng lên.
Đầu Đường Ngọc rối thành một đoàn.
Những cái phổ cập khoa học này hắn căn bản càng nghe càng không hiểu.
Thiên Thu liền ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nói mấy câu.
Cánh môi cô mềm mại, chạm đến vành tai, giống như mang theo dòng điện, làm toàn thân hắn tê dại run rẩy.
Đường Ngọc càng thêm bối rối lên, sắc mặt không tốt lắm.
"Uy, cậu bạn nhỏ? Bị làm sao vậy?" Thiếu phụ quan tâm hỏi.
Đường Ngọc không biết nên nói gì, lực chú ý tất cả đều đặt trên Thiên Thu phía sau.
Cô vì sao đứng sát như thế, cái tay còn khoác lên eo hắn nữa. . .
Cô định sờ chỗ nào vậy!
Thiên Thu sờ từ eo Đường Ngọc đến lưng hắn, cuối cùng ôm lấy bả vai, trọng lực cả người gần như đặt tất lên đó.
Cô cười cười, tiếng nói nhẹ nhàng: "Xin lỗi chị gái này, bọn tôi là tới tìm người."
"Mặt khác cho hỏi một chút, chị có biết người nào tên Trương Duệ Trí không?"
Thiếu phụ ồ lên một tiếng.
"Cậu biết Trương Duệ Trí? Tìm hắn làm cái gì, hắn cũng không phải thứ tốt lành gì, cả ngày chỉ biết tẩy não, để người khác đầu tư cho hắn."
"Thu nợ." Thiên Thu nói.
Trương Duệ Trí là một trong những Ngưu Lang của hộp đêm.
Hắn am hiểu nhất chính là trò chuyện vui vẻ cùng các phú bà, quây quần ở giữa một đám nữ nhân, làm cho các cô bỏ tiền.
Mẹ nguyên chủ trừ bỏ tiêu xài tiền bạc vào những vật phẩm xa xỉ.
Bà còn bị Trương Duệ Trí lừa gạt, không chỉ có móc ra nội tình bản thân, thậm chí còn ký đủ loại hiệp ước nợ nần, mộng tưởng đầu tư cho hắn.
Dựa theo hướng đi này.
Qua không tới mấy ngày, Trương Duệ Trí sẽ quét sạch tất cả tài chính, cao chạy xa bay.
Đoán trừng một cách thô sơ giản lược, Trương Duệ Trí lừa gạt từ chỗ mẹ nguyên chủ hơn vạn.
Đây chính là lý do.
Nguyên nhân Thiên Thu nói bản thân có tiền tiết kiệm phong phú.
—— đều bảo tồn ở chỗ Trương Duệ Trí, chờ cô lấy về đem bao nuôi mèo hoang đó.
. . .
Trương Duệ Trí đang ở bên trong phòng bao.
Lúc này, trên ghế sô pha đại sảnh, hắn đang tiểu tình nhân của mình phiên vân phúc vũ.
Thành ngữ "Phiên vân phúc vũ" (翻云、覆雨) là dạng rút gọn của "Phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ" (翻手为云、覆手为雨). Ý nghĩa của thành ngữ này là chỉ sự thay đổi như chong chóng, không biết đâu mà lần. Nghĩa bóng chỉ những người hay thủ đoạn, phản phúc, lèo lái, đảo điên. Nó có xuất xứ từ bài thơ "贫交行" [Bần giao hành] của 杜甫 (Đỗ Phủ).
Hắn đốt điếu thuốc, bắt đầu hình thức triết học.
Tiểu tình nhân ôm cánh tay hắn, bày bộ dáng nũng nịu.
"Chừng nào thì anh mới có thể đem số tiền kia đến tay vậy, em không muốn nhìn thấy anh cùng một chỗ với đám phú bà kia nữa đâu."
Trương Duệ Trí nhổ ngụm khói.
Hắn đắc ý nó: "Yên tâm, hai ngày nữa sự việc sẽ thành."
"Thật sao?" Tiểu tình nhân vui vẻ: "Vậy anh lúc nào sẽ cưới em?"
Ánh mắt Trương Duệ Trí hiện lên căm ghét.
Ra tới nước ngoài, hắn liền chính là phú ông trăm vạn.
Dạng tiểu tình nhân này, căn bản không coi là gì, không xứng với thân phận của hắn lúc đó.
Hắn một bộ bám váy nữ nhân, trong lòng lại khinh thường, ngoài miệng nói:
"Loại chuyện này, vẫn là bảo trì cảm giác thần bí mới tốt, anh muốn cho em một sự ngạc nhiên."
"Thấy ghét hà!" Tiểu tình nhân đấm mấy cái tiểu quyền vào ngực hắn.
Mắt thấy hai người sắp làm một nháy.
Cửa phòng cho thuê lại bị gõ vang.
Tiếng nói lãnh đạm của Thiên Thu từ ngoài cửa truyền đến.
"Xin hỏi Trương Duệ Trí có đây không?"
Giọng nói Trương Duệ Trí vô cùng khó chịu: "Ai vậy?"
"Chuyển phát nhanh Thuận Phong của ngài tới rồi, phiền ngài ra ký tên nhận hàng."