Đường Ngọc một mặt ghét bỏ.
"Để bọn mày giúp đỡ tao?"
"Tao cũng không muốn biến thành xác chết, đem thuốc giải để lại rồi cút!"
Đám đàn em cảm thấy khó hiểu: "Vậy lão đại. . ."
"Tao sẽ ở chỗ này, có ý kiến à?"
"Không có không có."
Bọn họ vừa nói, ánh mắt nhịn không được hướng về phía người đứng cạnh lão đại, "Lão đại, hắn ta là ai vậy?"
Đường Ngọc lạnh mặt, "Không cần biết cũng không cần hỏi, cẩn thận đái dầm, còn chưa cút?"
"Thế nhưng mà. . ."
Bọn họ lại nhịn không được nhìn thêm vài cái.
Đường Ngọc vô thức kéo Thiên Thu, đem người che lại.
"Nhìn cái gì mà nhìn! Còn không đi!" Ngữ khí hắn dữ dằn.
Thiên Thu mỉm cười.
Ừm, càng giống mèo hoang hơn rồi.
Đàn em Đường Ngọc bị hung hăng mắng mỏ.
Bọn họ vội vàng rời đi, nội tâm lặng lẽ bi thương.
Lão đại đây là thu tiểu đệ, có mới nới cũ sao?
. . .
Người vướng bận rốt cục đi sạch sẽ.
Thiên Thu khẽ vươn tay, ôm bả vai Đường Ngọc.
Cô ghé vào lỗ tai hắn nói: "Làm rất tốt."
Đường Ngọc cảm giác được nhiệt khí bên tai mình, còn có mùi hương nhàn nhạt, thân thể lập tức cứng đờ.
"Cậu sao vậy?" Thiên Thu biết rõ còn cố hỏi.
"Tao. . . Mày. . ."
Đường Ngọc lắp bắp, bỗng nhiên linh quang khẽ lóe.
"Nhãn hiệu mày đang dùng, là nước hoa gì?"
Hắn vừa mới dứt lời, xì một tiếng khinh miệt.
Vậy mà lại quá khẩn trương đến nỗi nói ngược!
Thiên Thu không để ý tới hắn.
Ngón tay cô chậm rãi xoa xoa cần cổ Đường Ngọc.
Chạm đến cái hoa văn kia, đóa mạn thù sa hoa xinh đẹp, nở diễm lệ đến cực hạn.
"Đây là hình xăm dán lên?"
"Là bẩm sinh." Đường Ngọc cụp mắt, "Xấu xí sao?"
Thiên Thu nheo mắt lại, phát giác được ánh mắt hắn đang né tránh.
"Không có, rất xinh đẹp."
Cô nói là nói thật.
"A." Đường Ngọc xem như không nghe thấy.
Hắn phối hợp nói:
"Xấu xí thì xấu xí, nhưng mà phù hợp với khí chất độc nhất vô nhị của bá vương đỉnh núi Thanh Long"
"Hình xăm này vừa lộ ra, không ai dám tới gần tao. . ."
Hắn còn chưa nói hết.
Thiên Thu đã dán lại.
Đường Ngọc bỗng dưng mở to hai mắt, cảm giác được vị trí cái cổ, có xúc cảm da thịt mềm mại.
Thiên Thu hôn một cái, ngửi được hương khí nhàn nhạt, làm cho người mê say.
Đôi mắt cô thêm thâm trầm, đầu lưỡi khẽ lộ, cắn một cái.
"Đau."
Đường Ngọc triệt để tỉnh táo lại, đẩy cô ra.
"Mày cắn tao làm gì?"
"Rất mê người, nhịn không được." Thiên Thu rũ mi, nói: "Rất ngọt."
". . ."
Mày đủ rồi! Đồ rác rưởi!
. . .
Đường Ngọc uống xong thuốc giải, thân thể bắt đầu khôi phục.
Thân thể hắn không còn mềm yếu dễ đẩy ngã nữa, như thế làm cho Thiên Thu có chút tiếc nuối.
Thiên Thu nói: "Cậu ở trong nhà của tôi thế này, người trong nhà liệu có nói gì không?"
"Tao không có nhà để ở, người trong nhà có thể nói cái gì."
Ngữ khí Đường Ngọc thờ ơ.
Thời điểm hắn nói đến đây, cũng tiện thể xem xét tủ lạnh trong nhà.
"Rất tốt, đều là đồ tao thích ăn, tao liền ở lại đây!"
Hắn đóng lại tủ lạnh, ôm ra một đống đồ ăn vặt, ngồi trên ghế sô pha xem tivi.
Mới đầu hắn còn rất bài xích, hiện tại đã bắt đầu đem nơi này coi như địa bàn của mình.
Thiên Thu khoanh tay, tựa ở cửa nhìn hắn, "Không phải nghe nói nhà cậu rất giàu có à?"
"Nghe được nhà tao là nhà giàu mới nổi đúng không?"
Ngữ khí Đường Ngọc mang theo trào phúng nồng đậm:
"Nếu như mày là vì tiền mới tiếp cận tao, thì mày sai rồi."
"Tao đến cả nhà còn không có, còn rất thiếu tiền."
"Dù sao mày cho tao ở lại chỗ này cũng vô dụng, tao không có tiền trả mày."
........................................
Lý do đăng chương lần này rất phức tạp, ai nghe hong? Cmt đi ta kể cho nè :>