Cả người Đường Ngọc đều mang theo sát khí đáng sợ.
Uy thế khủng bố đến từ kẻ săn mồi, đủ để khiến con mồi không thể động đậy.
Thiên Thu không nhúc nhích, nói: "Là tôi."
Cô đè thấp âm thanh, tiếng nói trở nên rất nhẹ, lại chuẩn xác truyền vào trong tai Đường Ngọc.
Đường Ngọc bỗng nhiên dịch tay, cả người không chịu khống chế ngã vào Thiên Thu.
Thiên Thu giang hai cánh tay, tự nhiên mà ôm hắn như vậy, mang theo ý cười.
"Oa, tự giác xà vào trong ngực tôi như vậy?"
"Đừng phí lời, mau dẫn tao đi!"
Thiên Thu cảm giác được Đường Ngọc trúng chiêu, cả người vô lực.
Sát chiêu vừa rồi chính là sức lực cuối cùng.
Hiện tại hắn thực sự biến thành, mèo hoang mặc cho cô chà đạp.
Tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến.
Ngữ khí Đường Ngọc càng thêm vội vàng, "Đi mau, bọn chúng đang tới đây!"
"Bọn họ muốn mang cậu đi đâu?"
"Đừng dong dài nữa, mày không phải muốn tao tới nhà mày à? Nhanh đưa tao tới!"
Thiên Thu rất hài lòng, "Được."
Đường Ngọc nhịn không được nghiến răng nghiến lợi.
Từ trước tới nay, hắn chính là bá vương đỉnh núi Thanh Long, không cần đến thứ gọi là bạn bè.
Bây giờ lại phải lợi dụng nhan sắc, cùng người khác tiến hành giao dịch dơ bẩn.
Nhịn!
. . .
Cửa phòng phía sau bị mở ra.
Bọn họ phát hiện Đường Ngọc biến mất, quát lên: "Người chạy, mau đuổi theo!"
Nhanh chóng rời khỏi phòng, toàn quân được xuất động.
Lúc này.
Thiên Thu đã mang Đường Ngọc về tới nhà mình.
Cô dùng một tay ném hắn lên ghế sô pha, vỗ vỗ tay: "Nói đi, chuyện gì xảy ra?"
"Mày không cần thiết biết nhiều chuyện như vậy, chờ thủ hạ của tao đến đây, tao liền rời khỏi."
"À . . ." Thiên Thu nhàn nhạt nói: "Nhà tôi là nơi cậu muốn đến thì đến, muốn đi là đi?"
Đường Ngọc nhíu mày: "Vậy mày muốn sao, tao đưa tiền là được chứ gì?"
Thiên Thu chậm rãi kéo dài âm thanh: "Đưa tiền là một chuyện, nhưng dường như cậu đã quên rồi."
"Cái gì?" Đường Ngọc có loại dự cảm không tốt lắm.
"Đầu tuần, tôi mời cậu tới nhà tôi, cậu trả lời như thế nào?"
Đường Ngọc: ". . ."
Hắn không hé răng, Thiên Thu thay hắn nói tiếp.
"Dù cho Đường Ngọc tao không có quần áo mặc, phải lõa thể, cũng sẽ không đi tới nhà mày . . . Lời này là cậu nói đúng không?"
Đường Ngọc hoa dung thất sắc, "Cho nên mày muốn làm gì?"
"Nếu cậu đã đến nhà tôi, vậy liền thoát y, lõa thể trong chốc lát."
Thiên Thu vuốt cằm cười cười: "Nếu không, tôi không ngại ném cậu ra ngoài, bị đám người kia bắt được thì cũng không liên quan đến tôi."
"Mày . . . Mày uy hiếp tao?"
"Ừm." Thiên Thu nhàn nhạt đáp.
Đối phó với mèo hoang, không được sủng quá mức, cái đuôi sẽ vểnh lên trời.
Cô không ngại áp dụng một chút thù đoạn nhỏ, đe dọa dụ dỗ các loại.
Sắc mặt Đường Ngọc tái đi.
"Tôi đếm giây, cậu bây giờ không còn sức mà nhỉ? Hoặc là cậu tự cởi, hoặc là tôi động thủ . . ."
"Cởi thì cởi, tao sợ mày chắc!"
Đường Ngọc lạnh mặt, hai tay nắm lấy vạt áo mình.
Trên người hắn mặc một cái áo hoodie đơn giản, kéo lên một cái, lộ đường eo tốt đẹp.
Cơ bụng cân xứng đẹp đẽ, nhìn thôi đã thấy thích.
Da thịt trơn mượt như ngọc, lộ ra ánh sáng, cực kỳ đẹp mắt.
Tầm mắt Thiên Thu hướng từ dưới lên, sau đó khẽ nheo mắt lại.
Cô nhìn thấy một đạo dấu vết phá hư mỹ cảm.
Giống như bức tranh tuyệt mỹ, bị phá hỏng.
Phía sau xương cánh bướm vết thương xen kẽ che kín, miệng vết thương đã khép lại từ lâu.
Nhìn có vẻ là lưu lại từ thời điểm còn nhỏ.
"Ai làm?" Thiên Thu hỏi.
Đường Ngọc hừ lạnh một tiếng: "Ai cần mày lo?"
Thiên Thu chậm rãi đi lên trước, ngón tay nâng cái cằm hắn lên, hơi dùng sức.
"Cậu nên tự biết rõ tình cảnh chính mình hiện tại, cậu bây giờ chính là thịt cá trên thớt, tôi có thể muốn làm gì thì làm trên thân thể cậu, hiểu chưa?"