Hắn lấy danh nghĩa con rể tông chủ, tiếp nhận Thượng Thanh tông, đồng thời cưới Hoa Tử Kinh.
Trong lúc nhất thời trở thành tồn tại được mọi người tán thưởng.
Minh Liệt vì thanh danh của mình, cưới Hoa Tử Kinh, lợi dụng dư uy còn sót lại của tông chủ Thượng Thanh tông, chấn nhiếp đệ tử khác.
Hắn cho rằng mình làm như vậy, liền có thể được cả danh và lợi.
Không chỉ có thể từ phàm nhân nhảy lên trở thành tồn tại đứng đầu tông môn, còn có thể lợi dụng tài nguyên đột phá tu vi bản thân.
Nhưng rất nhanh hắn phát hiện, bản thân đã quá ngây thơ rồi.
Sương Hoa Đạo Quân cùng tông chủ vẫn lạc, chẳng qua là một sự bắt đầu . . .
Từ ngàn năm nay Thượng Thanh tông đã nuôi không biết bao nhiêu sâu mọt.
Những cái được gọi là trưởng lão, liên thủ khống chế Minh Liệt, để cho hắn trở thành con rối, không ngừng cướp đoạt tài nguyên.
Minh Liệt giận dữ, muốn thoát ly tông môn.
Hoa Tử Kinh không đồng ý, nàng từ nhỏ đã được nuông chiều, quen thuộc cuộc sống với sinh hoạt an nhàn.
Không chỉ như thế, nàng còn bị các trưởng lão tẩy não nghiêm trọng, thề sống chết không theo.
Nàng thậm chí còn chỉ thẳng mũi Minh Liệt mà mắng to.
"Ngươi đúng là đồ tiểu nhân lòng dạ súc sinh, nếu như không phải tông môn bồi dưỡng, ngươi làm sao có thể đi đến được như hôm nay?"
"Người nào cũng biết, ngươi trở thành tông chủ đều là công lao của ta! Không có ta, ngươi chẳng phải cái thá gì hết!"
Minh Liệt yên lặng nhìn nàng.
Hoa Tử Kinh càng mắng càng đắc ý, nàng tiếp tục nói: "Minh Liệt, ngươi chính là một phế vật vô dụng! Lâu như vậy còn không đột phá nổi Kim Đan, các trưởng lão giữ lại ngươi đều là nhìn tới trên mặt mũi của ta, ngươi đừng tưởng rằng . . ."
Một giây sau, nàng mở to hai mắt nhìn.
Hoa Tử Kinh chưa kịp phản ứng, liền bị một cái tay đâm xuyên thấu lồng ngực.
Minh Liệt mặt mũi dữ tợn tới cực điểm, nói: "Hoa Tử Kinh, ta nhịn ngươi rất lâu rồi."
"Ngươi đừng tưởng rằng bản thân là nữ nhi tông chủ, luôn luôn tài trí hơn người! Đồ tiện nhân này, ngươi đi chết đi!"
Hắn rút tay ra.
Máu me tung tóe, Hoa Tử Kinh trừng to mắt, mới phát hiện hai mắt Minh Liệt màu đỏ tươi.
Tu vi hắn nhiều năm không thể tiến bộ, là bởi vì đã sớm nhập ma.
Hắn tốn hết tất cả tâm sức chính là muốn thoát ly thân phận ngày xưa, trở nên cao cao tại thượng.
Lại không nghĩ tới, đầu tiên là Hoa Tử Kinh, sau là các trưởng lão vân vân, một cái tiếp một cái, đều xem thường hắn, đè ép hắn.
Hắn cuối cùng bộc phát, tự tay giết Hoa Tử Kinh.
Như thế vẫn chưa đủ giải hận.
Chẳng qua là bị xuyên qua bộ phận trọng yếu, lấy tu vi Hoa Tử Kinh tạm thời còn chưa đủ chết đi.
Hắn từng chút từng chút đem Hoa Tử Kinh lột da hủy xương, chính là không động vào mặt Hoa Tử Kinh.
Hắn muốn để nàng trơ mắt nhìn mình đến cùng biến thành bộ dáng gì.
Máu me tung tóe bắn đến bên miệng.
Minh Liệt cảm thấy linh lực tràn đầy, có loại cảm giác muốn đột phá, đây là cảm giác nhiều năm rồi hắn chưa gặp.
Hắn mở to hai mắt, không khống chế được mà nhìn tới máu thịt trong tay mình.
Hoa Tử Kinh hét thảm lên: "Ngươi nhập ma, ma . . ."
Minh Liệt không ngừng gặm cắn máu thịt Hoa Tử Kinh, cuối cùng đem ánh mắt khát máu hướng về phía trái tim nàng.
Ánh mắt Minh Liệt mang theo si mê, mạnh mẽ móc trái tim nàng ra.
Hoa Tử Kinh chỉ có thể phát ra âm thanh hơi tàn yếu ớt.
Ánh mắt nàng mang theo kinh sợ, trơ mắt nhìn hắn ăn trái tim.
Hắn triệt để nhập ma!
Thời gian lúc trưởng lão Thượng Thanh tông chạy đến, nhìn thấy chính là một màn khủng bố như vậy.
Quanh người hắn là ma khí khủng bố lượn lờ, thậm chí đến muốn đột phá cấp độ Nguyên Anh kỳ.
Ma tu Nguyên Anh kỳ, không thể lưu!
Lưu lại chính là tai hoạ!
Bọn họ liên thủ, đem Minh Liệt hung hăng đánh giết.
Minh Liệt phản kháng, không cam lòng giãy dụa tru lên: "Ta sẽ đi vào con đường tu tiên đắc đạo, ta sẽ trở thành người thứ nhất độ kiếp phi thăng . . ."
Đây chính là mộng tưởng từ sau khu hắn bước chân vào tu chân giới.
Lại không nghĩ tới bản thân không ngừng gặp trở ngại, tất cả mọi người đều cùng hắn đối đầu!
Ánh mắt các trưởng lão lãnh khốc, cười nhạo một tiếng: "Cái gì tu tiên đắc đạo, độ kiếp phi thăng, nằm mơ đi!"
Minh Liệt giãy dụa càng ngày càng yếu ớt, hứng chịu thống khổ bị lửa thiêu đốt linh hồn.
Hắn bắt đầu có dấu hiệu hồn phi phách tán.
Thế gian đều nói những người khi sắp chết, tất cả ký ức đều được tua lại như một thước phim.
Tất cả những chuyện từng trải ở tu chân giới, khuất nhục ấy nghĩ lại vẫn không khỏi kinh sợ.
Ký ức dần dần quay lại đến thời điểm hắn còn chưa bước vào con đường tu tiên.
Nữ hài kia nắm lấy góc áo hắn, khóc xin hắn đừng rời đi.
Cái thời điểm ấy nên làm thế nào?
Trong lòng của hắn khinh thường, hắn là muốn làm một tu sĩ Độ Kiếp kỳ rồi phi thăng, làm sao sẽ vì sự tình chốn phàm trần nhiễu loạn.
Hắn lừa gạt nàng, tùy tiện ném cho nàng một khối ngọc bội, lừa gạt nàng hai năm sau sẽ quay trở lại . . .
Minh Liệt bỗng nhiên mở to mắt, ký ức bị Trầm Thanh Từ phong ấn nhiều năm, vào lúc này cuồn cuộn rõ ràng.
Lúc cô tại bên ngoài tông môn ngước mắt một chút, không che giấu được khí độ ohong hoa —— làm cho tâm hắn động.
Cô không biết sử dụng năng lực gì, kém chút nữa đã giết hắn —— làm cho hắn sợ hãi.
Hình ảnh cưỡng hôn Sương Hoa Đạo Quân —— làm cho hắn không cam lòng.
Lúc này hắn mới rốt cuộc hiểu rõ, làm cho mình một mực không cách nào đột phá tâm ma Nguyên Anh kỳ, rốt cuộc là cái gì.
Là cô . . .
Cho nên, đây chính là ngươi trả thù sao?
Khóe miệng Minh Liệt không ngừng chảy ra máu đen, không khỏi nở nụ cười khổ, thần trí trước nay chưa từng rõ ràng như vậy.
Không, không phải trả thù.
Từ đầu đến cuối, hắn đi đến một bước này, đều là bởi vì chính mình.
Hại chết hắn —— chung quy là tham niệm dục vọng bản thân!
. . .
Lúc đó.
Sương Hoa Đạo Quân trong truyền thuyết vẫn lạc, đang kéo lấy Thiên Thu đi lại trên đường phố.
Dạng một đôi bích nhân phong hoa tuyệt đại như này, khiến người xung quanh liên tiếp quay đầu.
Từ lần hoàn thành sinh mệnh đại hài hòa trong động phủ trước đó, Thiên Thu liền dẫn Trầm Thanh Từ đi tới nhân gian, bắt đầu cuộc sống sinh hoạt ẩn cư.
Xác thực như quẻ bói ngàn năm trước đó.
Cái danh hiệu Sương Hoa Đạo Quân không còn tồn tại, tồn tại ở bên trên cái thế giới này . . .
Chỉ có Trầm Thanh Từ.
Là Trầm Thanh Từ của cô.
Trầm Thanh Từ cụp mắt, nhìn qua thiếu nữ cách đó không xa, nghe ngữ khí ai oán của cô: "Còn bao lâu mới tới, đường đi xa xôi như vậy, chân ta đều sắp gãy!"
Hắn mấp máy môi, mắt nhìn đến thời điểm bọn họ lên đường.
Bọn họ rõ ràng mới ra khỏi cửa nhà.
Trầm Thanh Từ nhẹ giọng trả lời: "Nhanh."
"A . . ." Bệnh nhân ung thư lười Thiên Thu lại bắt đầu kêu rên.
Nhìn thần sắc lười biếng thường ngày của cô dần chuyển sang thống khổ, Trầm Thanh Từ không còn biện pháp nào khác: "Vậy làm sao bây giờ?"
"Có thể làm sao, ngươi ôm ta đi. Đi bao xa đều có thể." Thiên Thu lập tức vươn hai tay tới.
Hắn tựa hồ có chút do dự: "Dưới ban ngày ban mặt . . ."
"Chính là thời điểm đẹp đẽ của tình yêu." Thiên Thu chậm rãi.
"Ừm . . . , cũng đúng."
Trầm Thanh Từ cụp mắt, dưới sự kinh hô của mọi người xung quanh, đem cô ôm lấy.
Trầm Thanh Từ nhìn qua Thiên Thu trong ngực.
Cô núp ở trong ngực hắn, đầy hứng thú đùa nghịch sợi tóc hắn.
Hắn vẫn cho là lòng dạ bản thân mang chúng sinh.
Cuối cùng lại phát giác, lòng dạ chỉ có đơn độc một người là cô.
Cả đời này dài như vậy, đường rộng như vậy.
Hắn chỉ muốn bồi cô đi hết quãng đường, nhìn hết bỉ ngạn mạn thù sa hoa.
Cho nên . . .
Nếu như tâm ma của ta là nàng, vui vẻ chịu đựng.
·
(Vị điện thứ hai)
(Hoàn)