Ánh mắt Thiên Thu không che lấp chút nào, mang theo cực hạn tham muốn cùng giữ lấy.
Ý cười trên môi cô càng tăng.
Trầm Thanh Từ cúi người, miêu tả gương mặt cô, ánh mắt phác họa vành môi đỏ thắm.
Màu sắc cánh môi như diễm lệ như cánh hoa, đường cong xinh đẹp.
Cánh môi hắn mang theo một chút hơi lạnh dìu dịu, đem môi mình áp lên.
Thiên Thu nhắm mắt lại, đang muốn làm chút động tác để nụ hôn này sâu thêm, lại phát hiện hắn không có chút động tác nào tiếp theo.
Cô mở mắt, tựa hồ có chút nghi hoặc.
Hơi nước mông lung trong mắt hắn chậm rãi rút đi, cuối cùng vẫn khắc chế, khôi phục lại bình tĩnh.
Thiên Thu nhíu mày, không hiểu đây là làm sao.
Trầm Thanh Từ lần thứ hai có động tác, nhưng em không phải muốn cho cô một nụ hôn sâu, mà là buông lỏng tay, đứng lên.
Hắn nhìn người trước mắt thật kĩ, nụ hôn vừa rồi, phảng phất mang theo dòng điện kích tới vị trí sâu trong trái tim, tê tê dại dại, làm cho người ta run rẩy.
Hắn không biết phải tốn bao nhiêu sức lực, mới khắc chế được xúc động lỗ mãng trong lòng.
Thiên Thu nhìn qua hắn, cụp đôi mắt xuống.
Năng lực của cô, có thể ảnh hưởng đến hành vi và cảm xúc của nhân loại, chưa bao giờ có người thoát khỏi.
Tựa hồ chỉ có hắn, mỗi lần đều ở thời khắc mấu chốt, miễn dịch được sự ảnh hưởng này.
Rõ ràng hắn cũng là loài người, trong nhân loại, làm sao lại có dạng trường hợp đặc biệt như này?
Trong mắt Trầm Thanh Từ mang theo thương tiếc, ngón tay vẫn như cũ dừng lại ở trên mặt cô, cảm giác được xúc cảm mềm mại co dãn.
Thiên Thu lần thứ hai ngước mắt nhìn lại về phía hắn, im lặng.
Gương mặt thâm thúy dễ nhìn, mỗi một chỗ đều cực kỳ tinh xảo, lại mang theo cảm giác cao cao tại thượng.
Giống như trích tiên sống trên trời, không thể khinh nhờn.
Thiên Thu lẳng lặng nhìn qua hắn.
Trong đôi mắt Trầm Thanh Từ, dường như chứa đựng ánh sáng vụn vặt của các vì sao.
Ánh sáng quang mang tinh thần, lấp lóe tại đáy mắt hắn.
Nơi xa gió nhẹ thổi, cánh hoa đỏ rực phiêu lãng, nhẹ rơi trước mắt hai người.
Một cánh hoa lung la lung lay, hết lần này tới lần khác sát qua cánh môi hắn.
Trong nháy mắt đó, màu sắc ửng đỏ, lộ ra màu sắc cánh môi nhạt nhẽo kia, mị hoặc không ngừng tản ra bốn phía.
Cuối cùng.
Môi mỏng Trầm Thanh Từ mấp máy, nhẹ lên tiếng:
"Đừng như vậy, có được hay không?"
"Hửm?" Thiên Thu nhàn nhạt đáp lại, âm cuối hất lên.
Trầm Thanh Từ cụp mắt: "Đừng như vậy."
"Ngươi không thích?"
"Ta . . . Ta không thích." Hắn nhàn nhạt nói.
Thiên Thu khiêu mi: "Vì sao, chẳng lẽ ngươi không muốn ta?"
Nếu như hắn thực sự chưa có nghĩ qua, như vậy năng lực của cô không có bất kì tác dụng nào.
Trầm Thanh Từ nhất thời nghẹn lời.
Hắn quay đầu ra chỗ khác, không trả lời vấn đề của cô.
"Ngươi có năng lực như vậy, nếu mà khiến người khác biết được . . ."
"Không có những người khác, biết rõ đều đã chết. Ngoại một người đã từng cứu ta." Thiên Thu nói.
"Thế nhưng mà . . ."
Thiên Thu nhìn thấu ý tứ Trầm Thanh Từ, lại nhẹ nói nói: "Chỉ có một mình ngươi."
"Cái gì?" Trầm Thanh Từ rung động.
"Loại năng lực này, chỉ có một mình ngươi biết rõ." Thiên Thu chớp chớp mắt, nhìn sang hắn.
Ánh mắt Trầm Thanh Từ hiện lên một tia mềm mại, yên lặng nhìn cô nói tiếp.
"Ngươi không thích, vậy sau này có thể không cần."
Thiên Thu lần thứ hai đến gần hắn, nói: "Nhưng mà, ta cũng không thích ngươi dùng loại thái độ này đối với ta."
Trầm Thanh Từ mờ mịt.
Thái độ của hắn có gì không đúng sao?
"Ngươi rõ ràng muốn ta, vì sao lại không muốn?"
Giống như Đế Tinh Diệu ở vị điện trước.
Một đầu chó sói lớn ngạo kiều, mặc dù ngoài miệng nói không muốn, nhưng thân thể lại phi thường thành thật.
Coi tùy tiện trêu trọc, đối phương liền biết nhào lên bản thân động.
Không giống Trầm Thanh Từ . . .
Cô đã chủ động như vậy.
Thậm chí còn sử dụng năng lực.
Hắn không chỉ đẩy cô ra, còn nói không thích, đây là cánh chim đã cứng cáp lên rồi sao! ?