Kỷ Tô trở tay quăng điện thoại lên bàn cứ như phải bỏng.
Kiều Cẩm bị tiếng động cậu gây ra hấp dẫn sự chú ý, quay đầu lại hỏi: "Gì thế Tô Tô, sở khanh nói cái gì hả?"
"Gã..." Kỷ Tô ngượng không dám nói thật nên trốn tránh: "Gã bảo thích tấm hình kia."
"Đương nhiên, ai mà không thích?" Kiều Cẩm rất đắc chí, "Tôi đoán lúc này gã sở khanh cháy hừng hực bên đó á!"
Kỷ Tô che lỗ tai lại, không muốn nghe.
Bấy giờ, điện thoại để trên bàn chợt rung lên.
G: [Sau này đừng mặc cái váy đó nữa.]
Kỷ Tô giả vờ không hiểu ý của hắn, cố ý hỏi vặn.
Manh Manh: [Tại sao?]
Manh Manh: [Anh trai tặng em váy không phải để em mặc hằng ngày sao?]
G: [Quá ngắn, đổi cái khác.]
Kỷ Tô nhớ lại việc mới hồi nãy bản thân sắp lộ hết cả mông ra, sức nóng trên mặt vừa mất đi lại lũ lượt kéo tới.
Rõ ràng sở khanh cố ý mua váy ngắn như thế để Manh Manh mặc, giờ lại bày đặt chê ngắn quá.
Đương lúc cậu đang suy nghĩ lung tung, đối phương lại gửi tin nhắn mới.
G: [Manh Manh ngoan nào.]
Kỷ Tô nghĩ ngợi, cảm thấy thời cơ đã đến.
Manh Manh: [Em có thể không mặc chiếc váy kia nữa, nhưng anh à, anh dùng thân phận gì để quản em?]
G: [Em nghĩ tôi nên dùng thân phận gì?]
Kỷ Tô: "..."
Cao thủ tình trường, mi được lắm, chuyền bóng rất điêu luyện.
Manh Manh: [Tấm lòng em chưa từng đổi thay, anh trai biết rõ mà...]
Manh Manh: [Mèo con tủi ]
Bên kia im lặng một lát, sau đó trả lời.
G: [Em thích tôi ở điểm nào?]
Đáp án của câu hỏi này rất quan trọng, Kỷ Tô nghiêm túc tổ chức lại ngôn ngữ.
Manh Manh: [Thích là thích, thích anh, cho nên thứ gì của anh cũng thích hết.]
G: [Em không biết tôi là người như thế nào.]
Kỷ Tô lại trợn mắt trắng, thầm nghĩ đương nhiên tôi biết anh là hạng người gì rồi.
Anh là cái đồ sở khanh, đồ sở khanh lừa tiền lừa sắc.
Manh Manh: [Thế... anh trai có đồng ý cho em tiến thêm một bước để tìm hiểu anh không?]
G: [Em muốn tìm hiểu thế nào?]
Kỷ Tô rất muốn đáp thẳng: Gửi một tấm ảnh lộ mặt cho tôi xem trước đi?
Manh Manh: [Anh trai có thể nói với em nhiều hơn về chuyện của mình~]
Ví dụ như họ tên là gì, học trường nào, sao một sinh viên tài cao của ngành Luật lại sa đọa thành kẻ lừa đảo qua mạng?
Lần này, bên kia im lặng mất mấy phút.
G: [Gặp mặt đi.]
Kỷ Tô giật thót, dự cảm không lành: "Tiểu Kiều, sở khanh muốn gặp nhau, làm sao đây?""Cái gì?" Kiều Cẩm cũng hoảng: "Sở khanh không đợi nổi nữa muốn tiến thêm một bước luôn rồi?"
Kỷ Tô nhíu mày: "Tôi không thể gặp mặt gã."
"Cậu kiếm cớ phanh lại đã, nhanh chóng nghĩ cách bắt hắn chụp ảnh lộ mặt cho cậu xem." Kiều Cẩm nghĩ cách, "Sau đó gửi ảnh cho đàn chị, xong xuôi thì cậu có thể an toàn rút lui."
Kỷ Tô gật đầu: "Tôi biết rồi."
Manh Manh: [Dạo này không được rồi.]
G: [Tại sao?]
Manh Manh: [ Gần đây có một sân khấu rất quan trọng phải sát hạch, ngày nào em cũng phải tập đàn đến tối muộn.]
Manh Manh: [Đợi hết bận xong rồi đi tìm anh trai nhé, được không ạ?]
G: [Không cần đâu.]
Kỷ Tô mím môi, tưởng rằng hắn mất hứng rồi. Đang nghĩ ngợi xem phải làm sao để dỗ thì khung chat lại có tin nhắn mới.
G: [Đợi em hết bận, tôi đi tìm em.]
Manh Manh: [Được ạ!]
Manh Manh: [Mong chờ tới ngày em với anh trai gặp nhau quá đi!]
Kỷ Tô không biết sở khanh muốn thể hiện sự ân cần hay là do quá cảnh giác, tóm lại cứ gạt chuyện gặp mặt trước đi đã.
*
Thứ hai lại phải đi học cả ngày.
Kỷ Tô ăn cơm tối xong, trên đường về ký túc xá thì đổi tài khoản WeChat sang tài khoản phụ.
Đúng như dự đoán, nửa tiếng trước G gửi tin nhắn cho cậu.
G: [Bận rộn cũng phải ăn cơm đúng giờ.]
G: [Chuyển khoản 520 tệ]
Kỷ Tô nhìn dòng chữ trong khung chat, tự dưng ngơ ra.
Cậu chỉ thuận miệng bảo gần đây mình rất bận, ấy vậy mà đối phương luôn ghi nhớ trong lòng.
Kỷ Tô nhớ lần trước mình bận tới nỗi không trả lời tin nhắn, đối phương không chỉ không tức giận mà còn thường xuyên nhắc cậu ăn cơm đàng hoàng, đừng để bản thân quá sức.
Lớn đến từng này, đây là lần đầu tiên cảm nhận được có người bận lòng vì mình, mà lại còn đến từ một người bạn trên mạng chưa biết mặt.
"Tô Tô?" Kiều Cẩm dừng bước, "Sao thế?"
"Không có gì." Kỷ Tô hoàn hồn, "Tiểu Kiều, cậu theo tôi đến câu lạc bộ Âm nhạc một chuyến."
Kiều Cẩm: "Đến đó làm gì?"
Kỷ Tô giải thích: "Tôi bảo gần đây bận tập đàn, nên phải tới câu lạc bộ Âm nhạc quay một đoạn video tập đàn để tối gửi cho gã."
"Hiểu rồi." Kiều Cẩm gật đầu, "Vậy tụi mình đi thôi."
Giờ này thành viên đang hoạt động ở câu lạc bộ cũng khá đông, Kỷ Tô chào hỏi mọi người, sau đó ngồi xuống trước đàn dương cầm.
Hàng mi rậm dày nhẹ nhàng buông xuống, ngón tay trắng nõn thuôn dài lả lướt trên phím đàn trắng đen. Không chỉ có tiếng đàn êm tai mà ngay cả hình ảnh cũng rất "sướng mắt đẹp lòng".
Đàn hết một bài, Kỷ Tô buông hai tay xuống, bên tai đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Cậu hết hồn, bấy giờ mới phát hiện chẳng biết từ bao giờ mà đám đông đã tụ tập lại quanh cậu.
"Hay quá đi!" Một cô gái lên tiếng, "Kỷ Tô, trình chơi đàn piano của cậu đỉnh ghê, sao bình thường không thấy cậu chơi?"
"À..." Kỷ Tô mím môi, được khen nên ngượng ngùng: "Đàn piano là sở thích nghiệp dư thôi, không bằng các bạn học chuyên đâu."
"Kỷ Tô, cậu khiêm tốn quá." Một cậu trai nói tiếp: "Không phải, hẳn là bình thường Lâm Nghiên giấu cậu đi kĩ quá nên bọn anh chẳng được tiếp xúc với cậu mấy."
Kỷ Tô cười theo thói quen: "Không có đâu, do đàn chị săn sóc em quá thôi."
Những người khác vẫn còn muốn nói tiếp, Kiều Cẩm đứng dậy đúng lúc: "Ngại quá mọi người ơi, tôi với Kỷ Tô còn có việc, phải về trước đây!"
Kỷ Tô theo lời đứng dậy, cùng cậu ta ra khỏi câu lạc bộ.
Sau khi ra cửa, Kiều Cẩm không kìm nổi: "Tô Tô, thành viên trong câu lạc bộ của cậu nhiệt tình ghê."
Kỷ Tô đáp: "Bọn họ đều là người tốt."
"Bọn họ khéo khen thật." Kiều Cẩm thoáng ngừng, sau đó nói: "Nhưng cậu đánh đàn hay lắm, sở khanh có số hưởng ghê!"
Kỷ Tô cười, không tỏ ý kiến: "Đi thôi, tụi mình về ký túc xá."
Về lại ký túc xá, Kỷ Tô dọn dẹp bàn học, sau đó mở máy tính lên bắt đầu vẽ.
Đợi xong việc thì đã hơn chín giờ, cậu ấn mở WeChat phụ.
Manh Manh: [Anh ơi, em tập đàn xong về ký túc xá rồi nè!]
Bên kia trả lời rất nhanh, gần như là trong tích tắc.
G: [Ăn tối chưa?]
Manh Manh: [Ăn rồi ăn rồi, anh trai cứ yên tâm nha!]
Kỷ Tô tìm lại đoạn video đàn dương cầm mà Kiều Cẩm quay giúp, gửi cho G. Truyện mới cập nhật
Manh Manh: [Bài tối nay tập vừa khéo là bài anh trai thích, cho nên em quay lại nè~]
Video tổng cộng dài 2 phút 26 giây, chừng 3 phút sau, bên kia trả lời.
G: [Sao em biết tôi thích bài này?]
Manh Manh: [Hồi trước trò chuyện từng bảo rồi, anh trai không nhớ sao?]
G: [Lời tôi từng nói, em đều nhớ hết sao?]
Manh Manh: [Đúng á, lời anh trai nói Manh Manh luôn ghi nhớ trong lòng.]
Kỷ Tô gửi xong thì tập trung nhìn thành phẩm kết xuất đồ họa trên màn hình máy tính.
Qua một hồi lâu, bên kia mới gửi tin nhắn mới.
G: [1/5 có rảnh không?]
Manh Manh: [Sao thế anh?]
G: [Ca sĩ em thích sẽ tới thành phố A để mở concert.]
Kỷ Tô nhớ lại trận chiến giật vé hôm đó, không khỏi thở dài.
Manh Manh: [Em cũng biết, nhưng mà em không giành vé kịp hu hu...]
Manh Manh: [Mèo con khóc ]
G: [Tôi có thể mua vé vào cửa cho em.]
G: [Cùng đi nhé?]
Trong khoảnh khắc đó, suýt chút nữa Kỷ Tô đã động lòng.
Ca sĩ cậu thích kết hôn xong thì chẳng đi diễn mấy nữa. Lần này khó lắm mới mở concert ở thành phố A, cậu thật sự rất muốn đi xem.
Nhưng cậu không thể gặp mặt sở khanh được, càng không thể xem concert cùng gã.
Manh Manh: [Nhưng em có việc khác mất tiêu ời...]
Manh Manh: [Mèo con khóc ]
G: [Không sao, sau này vẫn còn cơ hội.]
Manh Manh lại từ chối một lần nữa, nhưng đối phương chẳng tức giận một xíu nào, trái lại còn an ủi cô ấy.
Đầu ngón tay của Kỷ Tô chạm hờ vào màn hình điện thoại, đột nhiên cảm thấy áy náy lẫn không đành.
Dù cho sở khanh từng khốn nạn với rất nhiều người đi chăng nữa, nhưng với gã, cậu mới chính là kẻ sắm vai lừa đảo.
Nhưng con người luôn phải trả giá cho việc mình từng làm, những cô gái từng bị sở khanh lừa lọc còn đáng thương hơn.
Kỷ Tô cắn răng, quyết định tối nay sẽ kết thúc màn kịch lừa gạt này.
Manh Manh: [Anh trai có thể gửi em xem ảnh tự sướng không?]
G: [Lại muốn ngắm cơ bụng à?]
Manh Manh: [Không phải! Em muốn nhìn mặt anh!]
Manh Manh: [Anh trai hư lắm!]
G: [Em gửi trước.]
Kỷ Tô: "?"
Gửi gì? Gửi ảnh chân hay ảnh tự sướng?
Kỷ Tô ngẩng đầu: "Tiểu Kiều, sở khanh không gửi ảnh tự sướng cho tôi, trừ khi tôi gửi ảnh của mình trước."
"Đúng ha, sở khanh chưa biết mặt cậu mà!" Kiều Cẩm vỗ tay cái bốp, "Đến nay vẫn chưa biết mặt mà còn vừa gửi tiền vừa mua quần áo cho cậu, đúng là yêu thật rồi!"
Kỷ Tô: "Bây giờ không phải là lúc để nói chuyện này..."
Kiều Cẩm đẩy ghế ra, đứng lên: "Để tôi nghĩ đã, tôi nghĩ xem."
Kỷ Tô rào trước: "Tôi không giả gái đâu đấy."
"Hay là... tìm đại ảnh chụp của con gái lớp mình để ứng phó?" Kiều Cẩm động não, "Dù sao sở khanh cũng không biết mặt sinh viên của trường tụi mình."
"Không được." Kỷ Tô không đồng ý, "Tôi không thể lấy ảnh của cô gái khác đi yêu qua mạng được, như thế sẽ ảnh hưởng không tốt tới con gái người ta."
"Tôi sai rồi, coi như tôi chưa nói gì đi." Kiều Cẩm đi tới đi lui trong ký túc xá, "Tôi nghĩ thêm đã... á có rồi!"
Kỷ Tô nhìn cậu ta đầy trông mong: "Cách gì?"
"Cậu làm nũng với gã thử đi." Kiều Cẩm hắng giọng, ngữ điệu có thể nói là dẹo ch ảy nước: "Anh ơi~ Người ta thật sự rất là nhớ anh đó~ muốn nhìn mặt anh mà~"
Kỷ Tô: "..."
Bình thường hình như cậu cũng nói chuyện với G theo kiểu này. Nhưng hôm nay được lồ ng tiếng vào thì thấy đáng sợ khủng khiếp...
"Manh Manh giỏi làm nũng, câu mất hồn sở khanh." Kiều Cẩm tổng kết lại, "Gã đã chìm đắm cỡ này rồi, có chút xíu yêu cầu thôi chẳng lẽ lại không đồng ý với cậu?"
Kỷ Tô thở hắt ra: "Được, tôi thử đã."
Dù sao cũng chỉ gõ chữ mà thôi, bên kia đâu có biết cậu là con trai...
Kiều Cẩm lại nhắc nhở tiếp: "Phải rồi, cậu đừng chỉ kêu gã chụp mặt thôi, tốt nhất là chụp ảnh khỏa thân luôn."
Kỷ Tô: "Hả?"
"Đàn ông khác với phụ nữ, da mặt dày lắm." Kiều Cẩm giải thích rất chính đáng: "Trừ khi là ảnh khỏa thân, kiểu ảnh này bị truyền đi mới có sức sát thương!"
Kỷ Tô: "..."
Cho nên rốt cuộc cậu phải gửi tin nhắn này thế nào đây?
Anh ơi, em muốn xem "gà"...?
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Tô: Thân là trai thẳng, tại sao tôi lại đụng phải những chuyện này...
Cố Chiêu: Muốn xem? Nào tới đây, không chỉ cho xem thôi đâu.
Cố cẩu sắp được rửa sạch tội danh sở khanh rồi, đếm ngược tới lúc Manh Manh bỏ chạy há há!