Edit: Yumme
Beta: Nhikuty
“Ừ, không chết là tốt rồi, nhưng ngươi cũng đừng dọa cho ta choáng váng!” Bằng không đến lúc đó cảm giác bị nàng tra tấn như thế nào, thật sự không thể biết được.
Ách... Tiểu Hắc buông móng vuốt, “Ta đây vẫn tốt hơn là không dọa nàng!” Nữ nhân kia vừa rồi chính là một bộ dáng bị dọa choáng váng, không tồi không tồi, còn thiếu một chút nữa!
Trên bàn, Sở Tiếu Tiếu ăn chầm chậm, liếc nhìn sắc mặt tái nhợt tiều tụy của Sở Luyến Nguyệt, ánh mắt lộ ra một tia vừa lòng, không tệ!
Từ Tâm Vũ nhìn Sở Luyến Nguyệt có thút thất thần, quan tâm hỏi, “Nguyệt nhi, ngươi làm sao vậy? Chỉ là ác mộng mà thôi, đừng tự hù dọa chính mình.”
Sở Luyến Nguyệt ngây ngẩn gật gật đầu, không yên lòng cầm đũa, vừa nhìn cũng chẳng còn mùi vị gì.
Tử Tâm Vũ thấy Tử Huyền Diệp một câu quan tâm cũng không có, tầm mắt vẫn đang liếc về phía Sở Tiếu Tiếu, trong lòng chỉ cảm thấy không ổn, mở miệng nói, “Diệp nhi, ta thấy Nguyệt nhi thật sự đã quá sỡ hãi, hay là hôm nay ngươi mang nàng ra ngoài dạo chơi giải sầu đi!” Khóe mắt quét về phía Sở Tiếu Tiếu, trong mắt chợt xẹt qua một tia ngoan độc, xem ra phải nhanh chóng loại bỏ dã nha đầu này, không thể để nàng uy hiếp Nguyệt Nhi được.
Tử Huyền Diệp gật đầu, mở miệng nói, “Nhị hoàng đệ cũng cùng đi đi” Nếu Tử Minh Tà đi thì tự nhiên Sở Tiếu Tiếu cũng sẽ đi.
Tử Tâm Vũ nhíu nhíu mày, nhưng mà nghĩ lại, dù nàng đã thanh toán thù lao, thì muốn ở ám sát ở Sở gia cũng rất khó, chẳng bằng đi ra ngoài một chuyến.
Tử Minh Tà làm sao có thể không biết tính toán của Tử Huyền Diệp, không hờn giận nhếch môi, bàn tay đặt trên hông của Sở Tiếu Tiếu nhéo một cái, Sở Tiếu Tiếu toàn thân mềm nhũn, thiếu chút nữa bị đồ ăn làm cho sặc, bĩu môi, trong mắt đột nhiên xuất hiện một tia tà độc, xoay người ôm lấy cổ hắn, tiến đến bên tai, làm nũng nói, “Tà, người ta muốn đi ra ngoài chơi!”
Tử Minh Tà đột nhiên toàn thân cứng nhắc, khóe miệng Sở Tiếu Tiếu cong lên, nụ cười kia thập phần tà ác, ở dưới làn váy rộng thùng thình không ai thấy, đầu gối của nàng đang ở giữa hai chân người nào đó ma sát.
Tử Minh Tà nhìn bộ dáng tiểu nhân đắc chí của nàng, sắc mặt không được tốt lắm, có chút nghiến răng nghiến lợi nói, “Được”.
Sở Tiếu Tiếu ngồi trở lại ngay ngắn, không hề trêu chọc hắn nữa, Tử Minh Tà trừng mắt nhìn đỉnh đầu của nàng, trong lòng âm thầm quyết định đêm nay sẽ không cho người nào đó được ngủ yên, Sở Tiếu Tiếu đột nhiên rùng mình một cái, thật cẩn thận ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nhìn thấy hắn sắc mặt âm trầm lại run lên, mắt mang theo tia lấy lòng, nàng như thế nào mà đã tính toán mà lại quên hậu quả?
Tử Minh Tà nhìn nàng một bộ dáng lấy lòng, thản nhiên lướt mắt bỏ qua, rõ ràng tỏ vẻ không thương lượng!
Sở Tiếu lại nhìn hắn một cái, cũng không có kết quả, sau đó uể oải lấy đũa trong tay hắn, chính mình gắp thức ăn, hóa bi phẫn thành thèm ăn!
Tử Huyền Diệp thấy nàng đột nhiên trở nên hữu khí vô lực, đưa mắt nhìn Tử Minh Tà, lại nhìn về phía nàng, quan tâm hỏi, “Vương Phi làm sao vậy?”
Sở Tiếu Tiếu thu hồi bộ dáng uể oải, lộ ra nụ cười hờ hững xa cách, “Không có việc gì!”
Tử Huyền Diệp thấy nàng lạnh lùng có chút không hờn giận, lại không nói gì nữa, lẳng lặng dùng bữa sáng, Tử Tâm Vũ tự mình đưa bốn người ra cửa, nhìn thấy ánh mắt cuối cùng của Tử Tâm Vũ đặt trên người mình, Sở Tiếu Tiếu trong ánh mắt lộ ra một tia nghiền ngẫm.
Trên thuyền hoa xa xỉ, Tử Huyền Diệp lẳng lặng thưởng thức trà, nhưng mà ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía Sở Tiếu Tiếu, chuyện này làm cho Sở Tiếu Tiếu có chút khó hiểu, vị Thái tử điện hạ này không lẽ lại uống lộn thuốc sao? Tại sao lại đột nhiên có hứng thú với nàng? Sở Luyến Nguyệt tinh thần tốt lên một chút, nhìn Tử Huyền Diệp vẫn chú ý đến Sở Tiếu Tiếu, trong lòng có chút khổ sở, không cam lòng trừng mắt liếc Sở Tiếu Tiếu một cái, nhưng không có tâm sức nào đi gây chuyện với nàng.
Sở Tiếu Tiếu không nghĩ để ý đến hai người này, ôm lấy thắt lưng của Tử Minh Tà, chớp mắt to vô tội nhìn hắn, trong mắt hiện lên ba chữ to “Ta sai rồi”.
Tử Minh Tà chỉ là tao nhã nâng ly trà lên uống một ngụm, sau đó buông ly trà, nhìn về phía ngoài mặt hồ, lộ ra vẻ không muốn nhìn bộ dáng của nàng, trong lòng lại nhịn không được bật cười.
Sở Tiếu Tiếu thấy hắn không để ý tới nàng, không ngừng cô gắng vẫy tay trước mặt hắn, đem đầu hắn nhìn về phía mình, nhìn con ngươi yêu dị kia, uể oải nói, “Tà, ta biết sai rồi!” Tay nhỏ bé cần lấy ống tay áo của hắn, một bộ dáng đầy ủy khuất.
Tử Minh Tà còn chưa mở miệng, Tử Huyền Diệp lại nói trước, “Nhị hoàng đệ, nam tử hán đại trượng phu lòng dạ phải khoan dung, làm sao lại cùng nữ nhân tính toán chi li?”
Tử Huyền Diệp nói lời này vì thể hiện khí khái nam nhi, phong độ của hắn, nhưng lại không biết những lời này làm Sở Tiếu Tiếu khó chịu bao nhiêu, sao nàng lại cảm thấy hắn muốn nói nữ tử rất tính toán chi li?
Không hờn giận mở miệng, mặc kệ hắn, ôm chặt lấy Tử Minh Tà, “Tà... người ta biết sai rồi...”
Tử Minh Tà nhìn nàng nhíu mày, ôm hông nàng, cúi đầu ghé vào tai nàng nhẹ giọng nói nhỏ, “Oa nhi, như vậy sợ ta muốn ngươi? Ta nhớ rõ ràng là ngươi rất thích.”
“Khụ khụ...” Sở Tiếu Tiếu thiếu chúc nữa bị nước bọt làm cho sặc, ho khan hai tiếng, nhưng lại không xuất hiện cái tình huống đỏ mặt gì, vòng tay ôm lấy cổ hắn, nháy mắt mấy cái, lại nói với hắn, “Không thể làm việc quá mức, quá mức sẽ chết người!”
“Ồ?” Tử Minh Tà lộ ra mỉm cười, dịu dàng lại tà khí nói, “Chính là một đêm mà thôi, ta cam đoan sẽ không chết người!”
Ách... Sở Tiếu Tiếu ai oán nhìn hắn, nói tóm lại là hắn không chịu buông tha cho nàng.
Nhìn bộ dáng kìn nén của nàng, ý cười trong mắt Tử Minh Tà càng đậm, môi mỏng đặt trên cánh môi phấn nộn của nàng, Sở Tiếu Tiếu nhắm chặt miệng lại, không cho hắn thực hiện được, ai biểu hắn dễ nổi giận như vậy không chịu buông tha cho nàng?
Tử Minh tà cũng không gấp, chỉ là lẳng lặng đứng đối diện nàng, lộ ra ánh sáng kim ngân từ đáy mắt, tràn ngập sự mê hoặc, Sở Tiếu Tiếu oán niệm trong lòng, vì sao lại dễ dàng bị mê hoặc như vậy? Ai oán nhìn hắn một cái, để cho hắn tùy ý giở trò trong miệng của nàng.
Tử Huyền Diệp không cảm xúc nhìn hai người, Sở Luyến Nguyệt nhìn bọn họ, lại nhìn Tử Huyền Diệp, trêm gương mặt nhợt nhạt hiện lên một tia đỏ ửng.
Ngay lúc này, “rào rào” một tiếng nước chảy, ngay sau đó có vài hắc y nhân tiến vào, không nghĩ tới lại có người khác, nhất thời sững sờ ở cửa, Sở Tiếu Tiếu lập tức liếc mắt, hai tên đi đầu coi như thông minh, trên người đột nhiên hiện ra vầng sáng màu lam, những người khác thấy vậy, trên người cũng hiện ra vầng sáng màu xanh, lộ ra bộ dáng chuẩn bị đại khai sắc giới, vọt tới chỗ của bốn người.
Hai người này một người là nhị giai tông cấp huyền sư, một người tứ giai tông cấp huyền sư, người tứ giai tông cấp huyền sư lao thẳng đến Tử Huyền Diệp, hai người cấp cao nhất huyền sư chạy đến chỗ Sở Luyến Nguyệt, những người còn lại vọt tới chỗ Tử Minh Tà và Sở Tiếu Tiếu.
Tuy Tử Huyền Diệp có thể khống chế được hai loại nguyên tố Ngũ hành, nhưng hắn cũng chỉ là nhị giai tông cấp huyền sư mà thôi, làm sao có thể là đối thủ của Tứ giai tông cấp huyền sư? Sở Luyến Nguyệt lại càng không thể nói đến, một người trung cấp huyền sư làm sao có thể đánh thắng được cấp cao nhất huyên sư? Cho nên hai người còn chưa kịp nhìn rõ tình huống của Tử Minh Tà và Sở Tiếu Tiếu, đã bị đá xuống hồ, chỉ thấy tứ giai tông cấp huyền sư đánh một chưởng về phía thuyền hoa, thuyền hoa lập tức rời khỏi giống như cung tên, “Bá” đi về phía trung tâm của hồ.