Yêu Phi Là Mẫu Nghi Thiên Hạ

chương 5: gặp lại

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong chiêu đức điện, giờ phút này đã loạn thành một đoàn.

Mọi người đều bị Hoàng đế đang giơ bảo kiếm xông tới làm hoảng sợ, ai nấy đều sôi nổi tránh né.

Diêu Yên Yên vốn dĩ muốn dùng miếng ngọc bội kia một bước lên trời, cũng không nghĩ đến sự tình lại biến đổi thành như vậy, mắt thấy hoàng đế cầm kiếm xông tới, nàng sợ tới mức liên tục lui về phía sau, hét chói tai.

Thái hậu nương nương ngồi trên cao, mắt thấy nhóm thải nữ đều hoảng loạn chạy khắp nơi, Hoàng đế thì hung hăng đuổi theo Diêu Yên Yên, tức giận đến hai mắt đều biến đen.

" Dừng tay, mau dừng tay! Còn ra thể thống gì nữa!" Thái hậu nương nương vô lực mà hô một tiếng, Ngô nữ quan đứng ở bên người Thái hậu nương nương ngay lập tức lấy lại tinh thần, xoa xoa lên huyệt thái dương của thái hậu.

Những cung nhân đứng hầu trong điện ngay tức khắc tiến lên, ngăn hoàng đế lại.

Hoàng đế bệ hạ tuy chỉ mới mười bảy tuổi, nhưng thân hình lại cao lớn, các cung nhân lại không dám dùng lực lớn, sợ tổn hại đến bệ hạ, bởi vậy, cả mười cung nhân đều tiến lên ôm lấy đùi hoàng đế, khó khăn lắm mới ngăn hắn xông lên chém Diêu Yên Yên.

Diêu Yên Yên thở hổn hển xụi lơ trên mặt đất, ánh mắt nhìn hoàng đế đã không còn nữa điểm ngượng ngùng, thay vào đó là tràn ngập kinh sợ.

Thái hậu nương nương được người đỡ đi xuống cầu thang, nhìn thoáng qua hai mắt đỏ lên vì giận dữ của hoàng đế hỏi:" Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Cho dù người cứu ngươi năm đó không phải là Thải nữ này đi chăng nữa, người cần gì phải một hai đòi giết nàng?"

Hốc mắt hoàng đế hồng hồng nổi lên một tầng nước mắt: " Đây là ngọc bội trẫm đưa cho ái phi, lại bị nữ nhân này mang đến mạo danh cướp công lao, nhất định là nàng ta đã hại ái phi của trẫm! Trẫm muốn giết nàng." nói xong lại giãy giụa muốn tiến lên, các cung nhân đều quỳ trên mặt đất, bám lấy đùi hoàng đế, sợ hắn xúc động một kiếm đâm chết nữ nhân của quan ngũ phẩm ngay tại chiêu đức điện, nếu như vậy, về sau ai còn dám đem nữ nhi nhà mình tiến cung?

Thái hậu nghe xong lời hắn, cau mày nói: " Càng nói càng quá đáng, ngươi còn chưa thành hôn, lấy đâu ra phi tử?"

Những lời này làm hoàng đế bừng tỉnh. Hoàng đế bệ hạ nghĩ đến hiện giờ hắn còn chưa sắc phong cho ái phi, nghĩ đến khi ái phi chết cũng không thể lấy đại lễ của hoàng quý phi hậu táng, lại nghĩ đến trong mộng, ái phi vì báo thù cho hắn, bị loạn đao chém chết không toàn thây, tức khắc lòng lại tràn ngập bi thương, hận không thể lấy bảo kiếm cứa cổ mình, cứ như vậy mà đi theo ái phi.

Nhưng mà trước đó, hắn muốn giết chết nữ nhân ác độc kia, báo thù cho ái phi.

Nghĩ đến đây, hoàng đế bệ hạ lại nổi giận gầm lên: " Trẫm là hoàng đế, các ngươi ai dám cản, tru di cửu tộc." Hoàng đế nói là làm, cẩm bảo kiếm trong tay hướng một cung nhân chém tới, cung nhân kia sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vàng buông tay, những cung nhân khác cũng hoảng sợ, đâu còn dám cản, đề sôi nổi tránh đi.

Bởi vì lúc trước bị hoàng đế truy kích, Diêu Yên Yên giờ phút này trốn đến một góc, thấy hoàng đế lại muốn xông tới, Diêu Yên Yên sợ hãi, quỳ trên mặt đất hô: " Diêu Yến Yến ở trong hội tụ viện."

Lời này đem bảo kiếm sắp sửa chém tới trước mặt Diêu Yên Yên dừng lại, Diêu Yên Yên thấy đế vương trẻ tuổi khủng bố lạnh lùng nhìn nàng: " Ngươi nói cái gì?"

Lúc này, Diêu Yên Yên cũng đã suy nghĩ cẩn thận, bệ hạ cùng Diêu Yến Yến khẳng định còn có ám hiệu nào đó mà nàng không biết, nàng muốn chỉ bằng một mảnh ngọc bội mà lãnh công lao, thật là đã tính sai. Đáng giận hơn là chuyện tốt như vậy tại sao lại rơi xuống đầu tiện nhân Diêu Yến Yến? Diêu Yên Yên trong lòng thầm hận, lại không thể không nói ra sự thật: " Dân nữ cùng Diêu Yến Yến là tỷ muội ruột thịt, lần này cùng tiến cung, nhưng nàng ấy hai ngày trước bị Ngô nữ quan phạt, cho nên không có tới. Bệ hạ đi hội tụ viên nhìn sẽ biết, dân nữ không có hại nàng."

" Thật?"

Diêu Yên Yên dập đầu nói: " Những gì dân nữ nói đều là thật"

Ngô nữ quan cũng nói: " Bệ hạ, xác thực có một Thải nữ gọi là Diêu Yến Yến, hiện tại đang ở trong tĩnh thất hội tụ viện."

Diêu Yên Yên trước mắt này cùng với ái phi của trẫm nữa điểm giống nhau cũng không có, tâm địa lại độc ác xấu xa, không thể sánh nổi một góc với ái phi ôn nhu thiện lương của hắn. Nhưng mà tâm tư của hoàng đế bệ hạ lúc này hoàn toàn đặt ở việc: Ái phi của trẫm còn sống, nàng đang ở hội tụ viện!

Hoàng đế bệ hạ nháy mắt ném kiếm đi, cất bước chạy đến hội tụ viện.

" Bệ hạ, người đi ngược hướng!" Mắt thấy bệ hạ đi nhanh đến không thấy bóng dáng, Ngô nữ quan vội vàng kêu.

Hoàng đế lại ngay lập tức lộp cộp mà chạy về, kéo theo một cung nhân dẫn đường cho hắn.

Thái hậu chứng kiến mọi chuyện, mắt thấy hoàng đế bệ hạ chạy xa, mày nhăn lại thật sâu, thập phần không vui.

Ngô nữ quan xem mặt đoán ý, lập tức đem chuyện Diêu Yến Yến hai ngày trước xích mích với Ngô thải nữ, rồi sau đó bị nàng ta nhốt ở hội tụ viện bẩm báo.

Thái hậu hỏi: " Người tên Diêu Yến Yến kia, quả thực có dung mạo tuyệt mỹ?"

Ngô nữ quan hơi dừng lại, nói: " Xinh đẹp dị thường, nữ nhi của Chương tể tướng sợ cũng không sánh kịp."

Nữ nhi của Chương tể tướng Chương Thục Nghi là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, nếu không phải triều đại của thái tổ có quy củ nữ nhi của quan viên ngũ phẩm trở lên không được nhập cung, Chương Thục Nghi sớm đã vào cung làm hoàng hậu. Đến Chương Thục Nghi vẫn còn thua kém, vậy thì người kia, rốt cuộc xinh đẹp thành bộ dáng nào?

Thái hậu nghĩ đến hoàng đế vì người kia mà mà rối loạn, chỉ cảm thấy buồn bực, lại nhìn thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của Ngô nữ quan, càng phiền lòng, nói: " Ngươi có chuyện gì liền nói, không cần ấp úng."

Ngô nữ quan chần chờ nói: " Hai vị Diêu thải nữ này, tuy là tỷ muội ruột, nhưng lại không có nửa điểm giống nhau."

Thái hậu nhíu mày, liền thấy Ngô nữ quan cho người cầm tới một cuộn tranh, mở ra trước mặt thái hậu, trong bức họa là một nữ tử mặc xiêm y yên chi sắc, dung mạo cực kì diễm lệ, giống như Đát Kỷ tái thế, vừa nhìn thấy chính là một họa thủy.

Hoàng đế gần đây không có khả năng gặp qua Diêu Yến Yến, nói như vậy, Diêu Yến Yến mười tuổi năm ấy, có lẽ đã làm hoàng đế thần hồn điên đảo, vẫn nhớ mãi không quên?

Thái hậu nghe vậy, sắc mặt càng lúc càng trầm, lát sau nói: " Đi hội tụ viện."

Ngô nữ quan hỏi: " Diêu đại thải nữ cùng những thải nữ khác nên xử lý như thế nào ạ?"

Thái hậu nhíu nhíu mày, không kiên nhẫn nói: " Diêu đại thải nữ thì giải xuống đợi hoàng thượng đích thân xử trí, còn những người kia cứ theo danh sách mà sung vào hậu cung." Nghĩ đến hoàng đế bệ hạ cũng không còn tâm tư tuyển chọn phi tử vậy thì nàng phải đích thân an bài.

Trong khi hoàng đế cùng thái hậu vội chạy đến hội tụ viện thì Diêu Yến Yến cùng với thái giám bên này vẫn ngây ngốc nhìn nhau.

Ai có thể nói cho nàng vì sao bệ hạ lại biến thành một tiểu thái giám? A, không phải, phải nói là tại sao trong này không phải là bệ hạ mà lại là một tiểu thái giám?

Diêu Yến Yến liếc mắt đánh giá tên thái giám khoảng chừng tuổi rồi hỏi: " Ngươi là ai? Bệ hạ ở đâu?"

Diêu Yến Yến từ nhỏ đã không giống những nữ tự bị câu thúc ở thời đại này, cho dù không có hai năm được sủng ái kia thì tính cách của nàng vẫn vậy, vẫn một bộ dáng kiêu căng. Giờ phút này, khi tiểu thái giám nhìn thấy nữ nhân trước mặt, tuy y phục mặc trên người không quá trân quý nhưng khí chất cùng dung mạo thì không nữ tử nào sánh kịp, hẳn là một quý nhân trong cung, vì vậy, hắn e dè nói: " Hồi... hồi quý nhân, nô tài là người quét tước, tẩy rửa trong lan ngô cung, gọi là Cao Trúc Tử. Bệ.... bệ hạ hôm nay đến điện chiêu đức, không có ở lan ngô cung."

Cái gì? Bệ hạ vậy mà lại đến điện chiêu đức, không lẽ đời này, vì nàng không đi điện chiêu đức mà lịch sử bị thay đổi?

Vậy phải làm sao bây giờ? Hiện tại chạy đến điện chiêu đức còn kịp sao?

Nhưng mà từ lan ngô cung đến điện chiêu đức không có lối tắt để đi, hiện tại cũng là ban ngày, thị vệ bên ngoài làm sao tránh được, chỉ sợ nàng chưa kịp đến điện chiêu đức đã bị cho là thích khách mà bị thị vệ bắt đi mất.

Hơn nữa đời này cùng kiếp trước dù có bất đồng thì hiện tại bệ hạ cũng không có nhận biết nàng. Cho dù có ngọc bội cũng....

Đúng rồi, ngọc bội của nàng đâu? Diêu Yến Yến đột nhiên nhớ lại, từ lúc nàng trọng sinh tới giờ cũng chưa thấy qua chiếc ngọc bội kia của mình, chẳng lẽ đời này lúc ngã xuống nước, ngọc bội đã rớt xuống đó nên mới không có trên người nàng?

Bên ngoài trời giá rét, muốn nàng xuống nước vớt ngọc bội là không có khả năng, như vậy đời này nàng phải dùng thủ đoạn gì để quyến rũ bệ hạ đây? Chẳng lẽ lại giống như kiếp trước, bá vương ngạnh thượng cung sao?

Diêu Yến Yến lắc lắc đầu, không được, không được, kiếp này nàng phải để lại cho bệ hạ một cái ấn tượng tốt mới được.

Nàng vẫn nên rời lan ngô cung trước, dưới ánh mắt chằm chằm của tiếu thái giám, nàng đến trước bài vị, bái bái, lẩm bẩm nói: " Bà bà a bà bà, người trên trời có thiêng, cầu người phù hộ cho ta sớm bắt được tâm nhi tử của người."

Cùng lúc đó, hoàng đế bệ hạ chạy được nữa đường lại nhớ tới, ái phi hiện giờ còn chưa có biết mình, nếu mình đột ngột chạy qua đó có khi nào dọa sợ ái phi?

Hoàng đế bệ hạ đang hổn hển chạy thì dừng lại gọi người mang bộ liễn tới cho mình ngồi, sau khi ngồi lên bộ liễn liền móc gương ra soi sửa sang lại tóc và xiêm y. Ở phía dưới, bốn thủ vệ cao lớn nâng bộ liễn nhanh chóng hướng đến hội tụ viện, vừa đi vừa nghe hoàng đế bệ hạ ngồi trên chân không mỏi, eo không đau thúc dục.

Hoàng đế bệ hạ ngồi bộ liễn mà đi, Thái hậu nương nương phượng giá mênh mông cuồn cuộn đuổi theo phía sau. Diêu Yến Yến vừa mới leo lên đầu tường nhìn ra phía xa thấy bộ liễn của hoàng đế, cả kinh mà trợn mắt há mồm.

Nàng tưởng, lúc này việc tuyển chọn bên điện chiêu đức hẳn đã kết thúc, vây hoàng đế kia là vội vã chạy đến nơi nào? Chẳng lẽ vội vã nhập động phòng?

Nàng vô cùng đau đớn, không nghĩ tới đời này, bệ hạ thế nhưng trở thành một tên háo sắc.

Khẳng định là do mình không cuất hiện trước mặt hắn, nếu mình ở đó sao hắn có thể xem trọng những dung chi tục phấn kia? Hiện tại phải làm sao bây giờ?

Diêu Yến Yến thấy bộ liễn gần tới gần, gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, đúng lúc này nàng thấy nơi xa cột cờ, ở trong cung, nơi nuôi dưỡng những vũ cơ_ cục ngàn hồng có đài lộ thiên, càng vi diệu hơn chính là bộ liễn của hoàng đế vừa lúc sắp đi ngang qua thạch đài phía trước.

Diêu Yến Yến lập tức từ đầu tường phía trước nhảy xuống, do từ nhỏ luyện múa, dáng người mạnh mẽ vọt qua, cũng may mắn hiện tại đang là mùa đông khắc nghiệt, cũng không có cung nhân nào ở bên ngoài lắc lư, Diêu Yến Yến thuận lợi đem cột cờ từ lỗ thủng thạch đôn rút ra, phịch một tiếng, đẩy ngã chắc đường nơi mà bộ liễn của bệ hạ chắc chắn sẽ đi qua, sau đó lập tức chạy đến thạch đài trung ương, một tay nâng lên, một tay hờ khép trụ lấy gò má, bày ra tư thế tự cho là tuyệt mỹ.

Bộ liễn của hoàng đế lại không như nguyện dừng lại nơi cột cờ ngăn chắn lối, bốn người thị vệ kia, mắt cũng không thèm chớp, liền nhảy qua cột cờ mà đi tiếp.

Diêu Yến Yến:....

Vốn cho rằng, nàng sẽ xuất hiện trước mặt bệ hạ một cách duy mỹ, nhưng đáng tiếc, bệ hạ lại không thấy được nàng.... Chỉ có thể dùng chiêu cuối cùng kia, tuy rằng có điểm kì quái nhưng miễn bệ hạ chú ý là được.

Vì thế, nàng đứng ở trên đài cao, hít sâu lấy hơi, gào một tiếng: " Bệ hạ!"

Hoàng đế bệ hạ nghe thấy âm thanh quen thuộc, theo bản năng quay đầu lại nhìn liền liếc thấy một bóng dáng quen thuộc, nháy mắt đôi mắt liền đỏ, ra lệnh cho hộ vệ:" Quay trở lại."

Một tiếng rống làm cho đám thị vệ đang hăng hái đi ở phía dưới phải dừng lại, thở hổn hển một hơi, nhận mệnh mà quay đầu.

Ở phía trên thạch đài lúc này là một nữ tử trẻ tuổi, nàng khép hờ khuôn mặt, chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt cùng với đôi mắt đào hoa gợn sóng, như say như tỉnh.

Tay áo giương lên, nàng ở trên thạch đài cao lớn, để lộ ra khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, mặc dù không có rượu nhưng vẫn làm say lòng người.

Ngay sau đó, đôi môi đỏ hé mở, nữ tử tuyệt sắc cất giọng ôn nhu khởi xướng.....

Mọi thứ tức khắc trở nên tịch mịch, như một hình đứng ở trên đỉnh núi, gió lạnh không ngừng thổi qua.

Bọn thị vệ:???? Cái âm thanh quái gì vậy???

Ngược lại, hoàng đế bệ hạ của chúng ta lại như si, như dại, nước mắt vòng quanh. Không sai, nữ tử có mỹ mạo tựa thiên tiên, có giọng ca vi diệu độc đáo như vậy, đích thị là ái phi của hắn!

" ÁI phi! Trẫm, đến đây!" Hoàng đế đột nhiên nhảy xuống bộ liễn, chạy về phía thạch đài.

Sau đó, trượt chân, ngã dập mông.

Truyện Chữ Hay