Chương : Không dám đối mặt
Hôm này không phải ngày nghỉ lễ, nhưng cho dù không phải ngày lễ cũng có ba bốn tốp đi leo núi.
Bây giờ xung quanh bọn họ không có ai, nhưng cô không thể đảm bảo một lát nữa sẽ không có vài người xuất hiện.
Đến lúc đó cô nhất định sẽ xấu hổ.
Lúc mới lên núi cố đã nhìn thấy mấy người bởi vì cô đi chậm nên đã trên đi đã có rất nhiều người vượt qua bọn họ.
“Anh…anh muốn làm gì?” Cô nhìn hành động này của anh, cô không biết phải làm sao.
Chẳng lẽ, anh muốn hôn cô? Anh có muốn làm như vậy thật không? Như vậy thì lộ liễu quá.
“Không làm gì cả, chỉ là tóc của em rối rồi” Tư Tuấn nói xong liền thu tay lại, vẻ mặt rất tự.
nhiên kéo tay cô đi lên về trước.
Diệp Thiến Nhỉ chưa kịp ổn định tỉnh thần, dơ chân lên theo bản năng nhưng lại bước hụt “A” Diệp Thiến Nhi bị cơn đau ở mắt cá chân làm.
cho tỉnh lại.
“Em sao vậy? Có phải bị treo chân rồi không?” Tư Tuấn quay đầu lại nhìn cô nhưng lại thấy cô ủy.
khuất cúi đầu, một tay đang sờ lên mắt cá chân bên trái.
Diệp Thiến Nhi gật đầu, sau đó lại sờ xuống chân, đau đớn làm cô chảy cả nước mắt, Tư Tuấn thấy dáng vẻ này của cô thì vô cùng đau lòng nói “Rất đau sao?” Tư Tuấn nhìn chân cô nói hình như là treo chân rồi?” “Để anh xem xem” Tư Tuấn chậm rãi sờ lên chân cô, Diệp Thiến Nhỉ một mức kêu đau, Tư Tuấn nghĩ bây giờ nhất định không thể tiếp tục đi về phía trước nữa, cho nên phải đưa cô về nhà.
“Thật sự là bị treo chân rồi, xem ra hôm này chúng ta không thể đi tiếp nữa, bây giờ chúng ta về nhà thôi!” Sau khi nói xong anh liên muốn ôm Diệp Thiến Nhi lên, không ngờ Diệp Thiến Nhi lại cự tuyệt nói: “Đừng mà, em vẫn có thể đi tiếp, anh xem đi chúng ta đã đi một đoạn đường dài như vậy rồi, nếu như bây giờ bỏ cuộc, thì thật sự là quá đáng tiếc, em không sao đâu, nghỉ ngơi một lát là được rồi”
Diệp Thiến Nhi không muốn vào lúc này mà lại bỏ cuộc, cũng đã đi đến tận đây rồi, tại sao lại muốn từ bỏ, điều này có chút không giống với phong cách của cô!
“Không được, em đã bị thương rồi, sao có thế tiếp tục đi lên, hơn nữa vấn còn nửa đoạn đường, càng về sau đường sẽ càng khó đi”
Tư Tuấn nghiêm túc nói Sao anh có thể để cô tiếp tục đi cơ chứ, nếu như lát nữa lại xảy ra chuyện vậy thì phải làm sao, anh không thể để cô xảy ra chuyện gì Diệp Thiến Nhi biết nếu cô vẫn tiếp tục muốn.
ở lại Tư Tuấn nhất định sẽ tức giận, nhưng cô lại không muốn cứ như vậy từ bỏ, Diệp Thiến Nhi vốn lẽ là một người con gái không bao giờ chịu thua, sao cô có thế chỉ vì chút bị thương ngoài da này mà không đi tiếp!
“Thật sự không sao đâu, em vẫn có thể đi được, anh phải tin tưởng em, anh không tin thì nhìn đây, em đứng lên đi hai bước cho anh nhìn!” Nói xong cô liền muốn đứng dậy, muốn đi hai bước cho anh xem, như vậy anh mới có thể tin tưởng cô.
Nhưng Diệp Thiến Nhi còn chưa kịp đứng lên thì đã bị Tư Tuấn kéo xuống, Diệp Thiến Nhi có chút khó hiểu nhìn anh, không biết vì sao anh lại không để mình chứng minh cho anh xem: “Được rồi, anh tin em được chưa, nghỉ ngơi một lát đi”
“Vậy là anh đồng ý tiếp tục đi rồi sao!” Tư Tuấn không nói gì, chỉ nhìn cô rồi gật đầu, Diệp Thiến Nhi gần như phát điên lên vì vui sướng, nhưng rồi cô lại tự nghĩ bản thân sao lại ngốc như vậy, tại sao lần đầu tiên ra ngoài lại biến thành bộ dạng như thế này, cô có chút xấu hổ cúi đầu.
Nhưng anh có một điều kiện, nghe thấy Tư Tuấn nói anh có điều kiện, Diệp Thiến Nhi liền ngẩng đầu nhìn anh: “Em phải đồng ý với anh, lát nữa chuyện gì cũng phải nghe lời anh, nếu không, bất kể chúng ta đã đi đến đâu cũng phải quay về”
Diệp Thiến Nhi gật đầu, cô biết Tư Tuấn làm như vậy là muốn tốt cho mình, cho nên rất sảng khoái đồng ý! Thật lâu sau đó, Diệp Thiến Nhi cảm thấy không đâu như vừa nấy nữa liền nói: “Đi thôi, không thế tiếp tục trì hoãn nữa, nếu không đợi lát nữa mặt trời lặn, vậy thì sẽ không nhìn thấy cảnh đẹp”
Nói xong cô liền đứng lên “Thật sự không sao?” Tư Tuấn vẫn có chút không yên tâm hỏi, anh thật sự rất lo lắng cho cô, Diệp Thiến Nhi nhìn anh cười đáp: “Không sao, em có yếu đuối đến thế không?
Vừa nói cô vừa đi về phía trước, nhưng đi chưa được vài nước liền kêu lên: “Ai ya”, cô thấy vậy nhanh chóng ngậm miệng, sau đó quay đầu nhìn Tư Tuấn, phát hiện anh cũng đang nhìn mình, Diệp Thiến Nhỉ càng không biết nên nói gì, cho nên chỉ nhìn anh cười nói: “Không sao đâu!”
Tư Tuấn thấy cô đứng một cách chật vật, trong lòng vô cùng đau đớn, nhưng anh cũng biết tính cách cô quật cường, cho nên cũng không thể ép cô quay về.
Vì vậy anh đi lên phía trước, ngồi xổm xuống nói: “Lên đây!”
Mặc dù Tư Tuấn hy vọng cô trở về, leo núi thì lúc nào chẳng có thể, nhưng Diệp Thiến Nhi đã muốn đi, anh cũng chỉ có thể theo côt Nghe Tư Tuấn nói muốn cõng cô, trong lòng cô rất bất ngờ nói: “Anh muốn cõng em lên đó sao?” Diệp Thiến Nhi nói ra nghỉ vấn trong lòng mình, nhưng vẫn chậm chạp không leo lên, chờ Tư Tuấn trả lời.
“Nhanh lên một chút, nếu không em nghĩ với tốc độ đó của em có thể đi lên trên sao, đợi khi em lên đến nơi, mặt trời cũng lặn rồi”
Diệp Thiến Nhi nắm trên lưng của anh, cảm giác tấm lưng của anh rất rộng rất ấm, cũng đặc biệt an toàn, cho nên trong lòng luôn cảm thấy vui vẻ: “Làm gì có khoa trương như anh nói chứ! Nhưng anh chắc chắn là muốn cống em lên đỉnh núi sao?”
Diệp Thiến Nhi ngấng đầu nhìn con đường không thấy điểm đến phía trước nói “Sao vậy, em không tin tưởng anh đến vậy sao?”
Tư Tuấn nói một câu khiến Diệp Thiến Nhỉ cảm thấy không biết nói gì, cho nên cô quyết định không nói tiếp nữa, im lặng nằm trên lưng anh! “Tư Tuấn, nếu anh không cõng được nữa thì cứ thả em xuống nha, em thật sự có thể tự đi một lát, không thì em sợ anh sẽ rất mệt đó!” Nghe thấy Diệp Thiến Nhi quan tâm mình như.
vậy, Tư Tuấn trong lòng cũng cảm thấy ấm áp, anh từ trước đến giờ chưa từng có cảm giác kỳ quái như vậy, lần này anh nhất định phải có được côt “Không sao đâu, công em anh vĩnh viễn cũng không cảm thấy mệt!” Nghe thấy những gì anh vừa nói Diệp thiến Nhi thật sự cũng không biết nên nói gì.
“Tư Tuấn anh có biết bộ dạng hiện tại của mình rất là ngốc không?” Diệp Thiến Nhi nghẹn ngào nói, cô cảm thấy anh thật sự là một tên ngốc.
“Không phải đây là sự ngu ngốc đáng yêu à?“ Tư Tuấn thở hổn hển nói, anh không hề nhận ra sự khác biệt khi nói chuyện của Diệp Thiến Nhi.
Cũng đúng, Tư Tuấn lúc này đâu có thời gian mà suy nghĩ được gì khác.
Cứ như vậy, Tư Tuấn cống cô đi một lúc lâu, họ cuối cùng cũng đến được đỉnh núi.
Tư Tuấn nhẹ nhàng đặt cô xuống đất nói: “Đến rồi, cẩn thận một chút!” “Chúng ta bây giờ đã ở đỉnh núi rồi sao?“
Nghe thấy đã đến đỉnh núi, Diệp Thiến Nhi có chút hưng phấn, cô không nghĩ đến Tư Tuấn thật sự có thể cõng cô lên đến đỉnh núi, điều này thật sự làm cô vô cùng cảm động: “Tư Tuấn, cảm ơn anh!”
Tư Tuấn nghe thấy vậy liền quay đầu lại nhìn cô nói: “Sao vậy, tại sao lại cảm ơn anh?” “Nếu không phải anh cống em lên đây thì e rằng em thật sự không thế nhìn thấy phong cảnh đẹp thế này, cho nên em cảm ơn anh là điều đương nhiên, là anh đã giúp em thấy được phong cảnh đẹp đế này”
Diệp Thiến Nhi cứ như vậy ngắm nhìn cảnh vật, ngọn núi này là ngọn núi cao nhất của thành phố A nên khi đứng ở chỗ này có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh vật của thành phố A, toàn bộ thành phố đều nằm trong mắt của cô, cô gần như bị mê hoặc.
“a, em từ trước đến giờ không biết nơi này thì ra lại đẹp như vậy, nếu không phải hôm này anh dẫn em đi leo núi, có lẽ em vẫn sẽ không biết? Cho nên em cảm ơn anh là thật lòng đó nha, không phải đùa đâu!” Sau khi nói xong Diệp Thiến Nhi vẫn tiếp tục ngắm nhìn cảnh đẹp trước mắt, cô thật sự cảm thấy nơi này rất đẹp.
Tư Tuấn cũng nhìn cô, nhìn dáng vẻ đang mê mấn của cô cho nên anh không hề chú ý đến những gì cô vừa nói, không biết cứ như vậy trong.
bao lâu, trong mắt người khác nơi này đã tạo thành một bức tranh vô cùng đẹp đẽ! “Thiến Nhi?” “Ừ?” Diệp Thiến Nhi quay đầu nhìn anh, Tư Tuấn nhìn cô rồi nói tiếp: “Anh thích em, rất thích rất thích eml”
Diệp Thiến Nhi không hề nghĩ tới anh sẽ nói ra những lời như vậy, điều này khiến cô có chút khiếp sợ, cho nên nhất thời cô không biết nên trả lời anh như thế nào? Diệp Thiến Nhi cũng chỉ cho rằng Tư Tuấn đang nói đùa cho nên không hề chú ý, cô đi qua tảng đá bên cạnh ngồi xuống rồi kiểm tra vết thương ở chân của mình.
Cô nhìn chân mình thấy đã sưng thành một khối u, còn có chút bầm thím, lúc đó cô không biết mình tại sao lại dũng cảm như vậy, bộ dạng đã biến thành như này mà vẫn muốn đi lên đỉnh núi.
Tư Tuấn thấy Diệp Thiến Nhi hình như muốn trốn tránh vấn đề này, cho nên anh hỏi lại lần nữa: “Làm bạn gái anh được không?” Tư Tuần ngồi trước mặt Diệp Thiến Nhi, chăm chú nhìn cô chờ đợi câu trả lời, cho nên cô cũng không biết nên đáp lại như thế nào, cũng không dám đổi mặt với anh.
“Thiến Nhi?” Tư Tuấn mở miệng một lần nữa, cô lúc đó mới bình tĩnh trở lại, cô nhìn Tư Tuấn, cô cảm thấy trong lòng rối bời: “Được rồi, đừng đùa nữa, chúng ta chỉ có thể làm bạn thân, cho nên sau này anh đừng hỏi em những câu như kiểu có thể làm bạn gái anh nữa được không?”
Tư Tuấn không ngờ Diệp Thiến Nhi lại cự tuyệt anh một cách nhanh chóng như vậy, trong lòng có chút không thể chấp nhận, anh không biết bản thân rốt cuộc có chỗ nào không tốt, tại sao cô lại không đồng ý làm bạn gái anh!
“Tại sao, có phải anh có chỗ nào làm không tốt không, chỉ cần em nói, anh nhất định sẽ thay đối, như vậy có được không, bây giờ em cũng chưa cần vội trả lời anh, sau khi em suy nghĩ kỹ thì hãy nói với anh!” Tư Tuấn một hơi nói hết tất cả, anh thật sự rất thích Diệp Thiến Nhị, thật ra trong lòng Diệp Thiến Nhi, có thể nghe thấy chính miệng Tư Tuấn tỏ tình với mình cô cũng vô cùng vui vẻ.
Nhưng cô cảm thấy mình không xứng với anh, cô nhớ lại một chút chuyện trước kia mình đã gặp phải, cảm thấy bản thân đã không còn đủ tư cách để yêu anh, cho nên cô không thể đồng ý Tư Tuấn không ngờ Diệp Thiến Nhi không suy nghĩ gì đã cự tuyệt mình, anh cảm thấy bị đả kích rất năng nề, trong lòng cũng rất buồn.
Nhưng anh nghĩ có lẽ do bản thân quá mức đường đột, có thể anh đã hù dọa cô, cho nên cô mới cứ như vậy mà cự tuyệt anh.
Anh quen cô còn chưa tới một tháng, anh cứ như vậy tỏ tình, thật sự là có chút đường đột.