Chương : Tới thành phố A
Lúc Diệp Thiến Nhi cúp điện thoại xong quay lại nhìn Tư Tuấn, nhìn thấy anh đã lên xe ngồi, hơn nữa sắc mặt còn rất tệ.
Vốn Diệp Thiến Nhi muốn ngồi ghế phụ nhưng nghĩ rằng tâm trạng Tư Tuấn không biết tại lại trở nên xấu như vậy nên cô đành mở cửa hàng ghế sau.
“Ngồi ở phía trước” Tư Tuấn đang chú ý đến Diệp Thiến Nhị, thấy cô mở cửa ghế sau, anh không thể không nói. Có thể là anh cũng cảm thấy giọng điệu của mình hơi mạnh nên nói thêm một câu: “Ghế phía sau một lát sẽ có người khác.
ngồi” Tư Tuấn tùy tiện bịa ra một lý do. Vì đang nói dối nên ánh mắt của anh ta không được tự nhiên nhìn chỗ khác.
Nghe Tư Tuấn nói như vậy, Diệp Thiến Nhỉ đóng cửa hàng ghế sau rồi mở cửa ghế phụ Diệp Thiến Nhi không nghĩ nhiều, thật sự nghĩ răng lát nữa sẽ có một người bạn của Tư Tuấn đến đây, cùng bọn họ đi núi Thái Sơn để leo núi.
Sau Diệp Thiến Nhi thắt dây an toàn xong, Tư Tuấn nổ máy, khởi động xe.
Cả hai người đều im lặng suốt dọc đường, không ai lên tiếng phá vỡ sự im lặng, Vì Tư Tuấn tức giận nên Diệp Thiến Nhi không đám chủ động nói chuyện với anh Nhìn cảnh vật ngoài cửa kính xe, nhìn khung cảnh quen thuộc dần dần trở nên xa lạ, cho đến khi xe đi vào đường cao tốc.
“Có phải bạn của anh sống ở đó không?“ Có lẽ vì cảm thấy ngắm cảnh mãi cũng chán, Diệp ‘Thiến Nhi quay đầu lại hỏi Tư Tuấn.
Tư Tuấn mím môi, sắc mặt không tốt lắm cho đến khi Diệp Thiến Nhi chủ động nói chuyện với anh.
Anh cũng không biết tại sao, câu nói “chỉ là bạn bè bình thường” của Diệp Thiến Nhi lại khiến mình tức giận đến như vậy, anh cũng không biết tại sao mình lại tức giận “Không đến nữa” Tư Tuấn lơ đãng đáp ‘Vì muốn đi leo núi với Diệp Thiến Nhi mà anh đã bịa ra chuyện bạn bè này.
Ai bảo cô không ngồi ghế phụ mà cứ xuống ghế dưới ngồi chứ.
“Hả?” Diệp Thiến Nhi kinh ngạc, “Không tới nữa sao?” Diệp Thiến Nhi hỏi, trong lòng rất khó hiểu Cô không thấy bạn anh gọi điện tới hay gì đó, sao bây giờ lại bảo là không đến nữa?
“Ừ” Tư Tuấn nhàn nhạt đáp, tay khế run lên vì nói dối “Vậy lần này đi núi Thái Sơn chỉ có hai chúng a thôi sao?”
Diệp Thiến Nhi hỏi, có phần không chắc chắn Diệp Thiến Nhỉ nhìn anh, anh không ngừng nhìn về phía trước, chăm chú lái xe, hai tay cầm vô lăng, ngón tay thon dài và trắng nốn, đốt tay rõ ràng Lần đầu tiên nhìn thấy Tư Tuấn, Diệp Thiến Nhi đã nghĩ người đàn ông này rất xuất sắc rồi, nhưng bây giờ có vẻ như Tư Tuấn còn xuất sắc hơn cả! Đơn giản chính là một người đàn ông cực kỳ xuất sắc.
“Đúng vậy” Anh cũng không biết tại sao mình lại đưa Diệp Thiến Nhi đến núi Thái Sơn chơi: “Chỉ hai chúng ta đi thôi” Người đàn ông lái xe, vừa trả lời câu hỏi của Diệp Thiến Nhỉ vừa đưa một lon cháo bát bảo cho cô.
Diệp Thiến Nhi hơi bối rối nhận lấy nó.
“Sao vậy?” Sao lại đưa cho cô một lon cháo.
bát bảo? “Thấy em có vẻ chán nên đưa em ăn tạm” Tư Tuấn nói.
Diệp Thiến Nhi “Ừm” một tiếng trước khi cúi đầu mở lon cháo bát bảo.
Đến gần tối, xe của Tư Tuấn cuối cùng cũng dừng lại trước một khách sạn năm sao gần núi Thái Sơn ở thành phố A.
Diệp Thiến Nhi vươn eo, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ nhìn khung cảnh xa lạ ngoài cửa sổ.
“Tới nơi rồi sao?” Diệp Thiến Nhi quay đầu lại hỏi Tư Tuấn, cô chưa từng đến thành phố Hằng Nam nên không rõ ràng lắm “Ừ” Vừa nói, Tư Tuấn đã mở khóa dây an toàn, nhìn thấy bộ dạng vẫn chưa tỉnh dậy của Diệp Thiến Nhị, cũng giúp cô mở khóa dây an toàn.
“Pa da” Tiếng đây an toàn khiến Diệp Thiến Nhi hoàn toàn tỉnh táo.
Lúc đầu Diệp Thiến Nhi không ngủ, nhưng sau khi trò chuyện với Tư Tuấn một lúc, cô đã ngủ thiếp đi cho đến khi đến thành phố A.
Sau khi cùng Tư Tuấn xuống xe, Diệp Thiến Nhi đi đến bên cạnh anh, chờ đợi hành động tiếp theo.
Tư Tuấn đưa chìa khóa cho nhân viên đậu xe và nhờ người mang đồ giúp, sau đó bước vào khách sạn một cách thân thuộc.
Khi họ đến sảnh, quản lý khách sạn và nhân viên khách sạn đã có mặt để tiếp đón họ.
“Cậu Tuấn đến rồi!” Quản lý khách sạn đứng trước mặt Tư Tuấn một cách cung kính.
Cậu Tuấn? Sao lại gọi anh ấy như vậy? Diệp Thiến Nhi khó hiểu, lúc đầu Tư Tuấn nói với cô rằng mình là vận động viên, sao mà bây giờ lại trở thành một cậu này cậu kia rồi. Ai có thể cho cô ấy biết chính xác Tư Tuấn có thân phận như thế nào không?
“Sắp xếp hai phòng hạng sang nhất cho tôi”
Tư Tuấn lạnh lùng nói, so với con người hiền lành nho nhã mà bình thường Diệp Thiến Nhi biết hoàn toàn khác biệt. Bây nhìn thế nào cũng thấy Tư Tuấn giống như một con quỷ thống trị bóng đêm.
Diệp Thiến Nhi cũng không biết mình bị làm sao nữa, không biết bản thân vào thang máy bằng cách nào, vào phòng hạng sang nhất bằng cách nào, Người quản lý khách sạn bước ra ngoài, để lại Tư Tuấn và Diệp Thiến Nhi trong phòng.
Khi bước đến chỗ Diệp Thiến Nhị, thấy cô đang ngẩn ngơ, Tư Tuấn ngoắc ngoắc một ngón †ay trước mặt, làm cho cô định thần lại.
“Anh là cậu chủ?” Diệp Thiến Nhi hoàn hồn, văn là có chút khó tin.
Mặc dù cô biết thân phận của anh chắc chắn không hề đơn giản, dù sao Tư Tuấn cũng có khả năng lái xe Porsche, điều kiện chắc chắn không thể kém được, nhưng cô có chút không quen khi nghe người khác gọi anh là “Cậu Tuấn”.
từ Tư Tuấn nhàn nhạt thừa nhận, cởi áo khoác, đem đặt ở trên sô pha: “Anh không nói nói cho em nên em đang trách anh sao?” Diệp Thiến Nhi đứng lên, đi lên vài bước, sau đó ngã lên ghế sô pha, mệt đến tê liệt.
Cô không trách anh. Tư Tuấn không làm gì có lỗi với cô. Cô cũng không nên giận dỗi nếu anh che giấu thân phận của mình với cô, vì bản thân cô cũng không cho anh biết thân phận của mình.
Vi vậy, hai người họ cũng coi như hoà nhau! “Không, dù sao em cũng không nói cho anh biết thân phận của mình” Diệp Thiến Nhi nói, ngồi trên ghế sô pha lắc chân chán nản.
Nhưng với thân phận của anh chắc cũng đã sớm biết em là ai rồi! Nghĩ đến đây, Diệp Thiến Nhi cảm thấy hơi buồn “Ừm, vậy thì tốt rồi, trước khi tới đây anh còn sợ em sẽ tức giận”
Tư Tuấn nói xong, như là thở phào nhẹ nhõm: “Anh muốn nói cho em biết, thật ra anh không dùng thân phận của mình để điều tra em.
Tư Tuấn nói, anh cũng muốn điều tra danh tính của cô, nhưng anh sợ khi cô biết được sẽ nghĩ rằng anh sử dụng địa vị của mình để điều tra cô.
Nghe vậy, Diệp Thiến Nhi ngẩng đầu, có chút kinh ngạc không thể tin được.
“Nhưng, rất tiếc, em vẫn không thể chấp nhận thân phận của anh!” Diệp Thiến Nhỉ xoa xoa tóc, cô rất khó chịu, cô không thể chấp nhận được!
“Không sao, một ngày nào đó em sẽ chấp nhận thôi” Tư Tuấn bước tới bàn rượu, lấy ra hai cái ly rót cho mình một ly rượu whisky, sau đó rót cho Diệp Thiến Nhi một ly rượu không mạnh lắm Cầm lên hai ly rượu, Tư Tuấn bước đến bên cạnh Diệp Thiến Nhi, đưa rượu trong tay cho cô: “Uống ly rượu đi, một lúc nữa chúng ta đi ăi Tinh thần Tư Tuấn rất tốt, lái xe một lâu cũng không có vẻ mệt mỏi Diệp Thiến Nhỉ nhận lấy ly rượu trong tay Tư.
Tuấn, cẩn thận nhấp một ngụm.
Trước đây cô không uống được rượu, nhưng những năm gần đây đã bắt đầu uống.
“Được” Không biết phải nói gì, Diệp Thiến Nhi cảm thấy từ khi biết thân phận của Tư Tuấn, cô bắt đầu cảm thấy không được tự nhiên cho lắm Diệp Thiến Nhi không biết tại sao mình lại như thế nữa.
Tư Tuấn biết rằng anh không nên che giấu thân phận của mình với Diệp Thiến Nhi, anh có thế cảm nhận rằng cô đang không được tự nhiên “Em có chuyện gì muốn hỏi anh sao?”
Tư Tuấn nhấp một ngụm rượu whisky: “Anh sẽ nói cho em biết” Diệp Thiến Nhi cắn môi, ‘Rốt cuộc thân phận của anh là gì?”
Đúng vậy, thân phận của anh ấy là gì? Cô quen anh ấy được vài ngày rồi. Anh ấy tính tình tốt, nấu ăn ngon và dọn dẹp mọi thứ rất giỏi, trông không giống con nhà giàu chút nào. Cô ấy chỉ có thể đoán ra từ việc anh ấy biết lái xe Porsche rằng anh là một người giàu có, nhưng cô không hề nghĩ tới anh lại là cậu chủ gì đó.
“Anh?” Tư Tuấn hỏi ngược lại cô, khóe miệng.
nở một nụ cười vui vẻ: “Em đoán đi! Anh cố ý đưa ra một câu đố, không trực tiếp nói cho cô biết.
“Không đoán” Diệp Thiến Nhi đảo trắng mắt, cô không ngờ anh lại nhàm chán như vậy, không nghe ra cô đang nói chuyện nghiêm túc, đúng là đáng ghét “Được rồi!”
Tư Tuấn cũng tự cảm thấy buồn chán, ho khan vài tiếng để giảm bớt sự ngượng ngùng giữa hai người: “Thực ra anh là cậu hai của nhà họ Tư, đây là tài sản của gia đình anh, đại khái là vậy.
Cậu hai của nhà họ Tư? Diệp Thiến Nhi đã nằm bắt được những từ then chốt này, nếu cô nhớ không lầm thì trước.
đây Diệp Bách Nhiên cũng có giao dịch làm ăn với nhà họ Tư. Nhưng Diệp Thiến Nhi chỉ nghe đám người Diệp Bách Nhiên nói mà thôi chứ không biết gì về nhà họ Tư cả.
“Ừ, cũng may là anh đã nói cho em biết” Diệp Thiến Nhi trừng mắt nhìn Tư Tuấn tỏ vẻ hung dữ: “Sau này nếu anh còn dám dấu em, em sẽ không thèm để ý đến anh nữa” Trong lời nói của cô không có cảm giác như đang tức giận.
Thấy cô không tức giận, Tư Tuấn yên tâm uống cạn ly whisky trong tay.
“Chúng ta đi ăn cơm đi” Diệp Thiến Nhi đứng dậy, đặt ly rượu xuống, cầm túi xách bước ra ngoài cùng Tư Tuấn.
Khách sạn tổng cộng có mười tầng, tầng ba là nhà hàng, bọn họ ở tầng chín.
Khi đến tầng ba, người phục vụ dẫn họ đến một chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
Bây giờ trời đã bắt đầu tối, từ cửa sổ tầng tầng có thể nhìn thấy rất nhiều đèn neon ở bên đường, đèn neon đã được bật lên hết, trông rất đẹp.
Cả người Diệp Thiến Nhi dí sát vào tấm kính, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Đẹp quái” Cũng may lần này cô đi cùng Tư Tuấn, nếu không đã không có cơ hội nhìn thấy cảnh đẹp như vậy! Những ngọn đèn neon đó được treo khắp các tán cây, đủ màu đủ loại.
Tư Tuấn cười, nhìn cô đầy cưng chiều.
Cậu Tuấn, cậu muốn gọi món gì?” Người phục vụ đứng sang một bên, cung kính nói.
“Cho tôi hai miếng bít tết tiêu đen, một miếng đã chín một nửa, một miếng còn lại được nấu chín hoàn toàn, và một chai rượu vang đỏ tuổi Món tráng miệng cho tôi một bánh pudding là được” Tư Tuấn thực sự không biết gọi gì cho cô, nên anh ấy gọi theo ý mình Sau khi gọi món xong, người phục vụ đi xuống, còn lại Diệp Thiến Nhi và Tư Tuấn.
Lúc này Diệp Thiến Nhi vẫn đang dựa vào mặt kính, nhìn cảnh đẹp ngoài cửa sổ, “Thật đẹp, em chưa từng đến nơi nào đẹp như vậy” Tư Tuấn nhìn cô đầy âu yếm, trong mắt anh như thể không có ai khác ngoài cô.
“Nếu em thích sau này chúng ta sẽ thường xuyên đến” Ừm, chỉ cần cô thích, anh có thể cùng cô đi ngảm cảnh đẹp nơi đây mọi lúc mọi nơi.
“Chà…. anh mau nhìn kìa” Diệp Thiến Nhi giống như đã phát hiện ra thế giới mới, quay đầu lại, đồng thời chỉ tay, có một đài phun nước dưới sánh chính ở tầng một, mặt dưới đài phun dường như được làm bắng thủy tỉnh.
Diệp Thiến Nhi có thể nhìn thấy rất nhiều ngọn đèn đầy màu sắc treo bên dưới Ánh đèn le lới… mờ ảo, thật sự rất đẹp.