Điểu của Ngô Sở Úy còn chưa kịp nhét vào, huênh hoang nhún nhảy bên ngoài quần, tinh hoa trên tay cũng chưa kịp lau đi, bị ánh đèn rọi sáng, còn lóe tia dâm mị.
Mắt lớn xoay vài vòng, trực tiếp xoay mặt thành đậu hủ thúi.
Vẻ mặt Trì Viễn Đoan mới gọi là đặc sắc.
Tức cũng không phải, mắng cũng không phải, bực cũng không phải, giận cũng không phải…
Nếu đây là con của mình, tùy tiện dạy một câu cũng được.
Nhưng đây là con nhà người khác, không còn nhỏ nữa rồi, lông đã mọc đủ rồi, còn nói gì nữa?
Huống chi Ngô Sở Úy là lén lút vào nhà vệ sinh làm, không trở ngại gì đến Trì Viễn Đoan, là do Trì Viễn Đoan tự đẩy cửa vào, cũng không thể trách Ngô Sở Úy không biết chừng mực chứ?
Sau khi mặt đổi sang mấy loại màu, Trì Viễn Đoan cuối cùng cũng mở miệng.
“Xong chuyện chưa?”
Ngô Sở Úy giống như mới vừa phản ứng lại, vội vàng rửa tay, kéo quần.
“Xong chuyện rồi thì mau về phòng ngủ!”
Trì Viễn Đoan nghiêm giọng quát một tiếng, quay người về phòng ngủ.
Ngô Sở Úy mang gương mặt quẫn bách vào theo.
Lại lên giường nằm, không khí trong phòng càng thêm lúng túng.
Chẳng qua Trì Viễn Đoan thì dám nói thẳng ra luôn.
“Lúc nào rồi còn có tâm trạng nghĩ đến chuyện đó? Chỉ mới mấy hôm đã nhịn không được rồi?”
Ngô Sở Úy cười khan: “Chú cũng biết mà, chuyện này không phải muốn nhịn là nhịn.”
Trì Viễn Đoan bị Ngô Sở Úy nói cho nghẹn không biết phải nói gì mới tốt.
Qua một lát, Ngô Sở Úy lại cẩn thận mở miệng.
“Đáng lý, con cũng có thể nhịn… nhưng trước khi con ngủ, chú lại sờ con vài cái… khụ khụ…”
Trì Viễn Đoan bây giờ đã có mong muốn được dẫm chết con sâu không biết xấu hổ này luôn rồi.
Tiếp tục trầm mặc một hồi, Trì Viễn Đoan lại mở miệng.
“Hai đứa đã làm chuyện đó rồi?”
Thật ra Trì Viễn Đoan dùng ngón chân nghĩ cũng biết, với thể chất tinh trùng phủ kín toàn thân như con trai mình, không làm chuyện đó căn bản không sống đến hôm nay.
Nhưng ông vẫn muốn thăm dò một chút, muốn Ngô Sở Úy có thể phủ nhận, viện cớ đó tìm an ủi tâm lý.
Ngô Sở Úy đột nhiên bị cha vợ hỏi một vấn đề nhạy cảm như thế, cũng có hơi xấu hổ.
“Chú hỏi cái này làm gì?”
Trì Viễn Đoan phát hiện, Ngô Sở Úy nói chuyện không có trình độ gì hết, nhưng lúc chặn họng người thì rất giỏi.
“Quan tâm sức khỏe thân thể của con trai tôi.”
Ngô Sở Úy bật cười.
“Chú khỏi lo lắng, thân thể con trai chú đặc biệt khỏe mạnh, rất tài năng, hề hề…”
Sắc mặt Trì Viễn Đoan khá khó coi, mất nửa ngày mới nghiên túc trách mắng một câu.
“Cậu có biết hành vi của cậu và nó rất dễ bị nhiễm sida không?”
Ngô Sở Úy cũng nghiêm túc trả lời: “Con biết, cho nên con mới lên giường với con chú.”
Con ngươi Trì Viễn Đoan toét ra, ánh mắt đỏ sậm bắn thẳng vào Ngô Sở Úy.
“Cậu vốn đã có bệnh này rồi, cho nên mới kéo con trai tôi xuống nước?”
Ngô Sở Úy vội an ủi cha vợ.
“Chú nghĩ đi đâu vậy? Chú nhìn con giống loại người đó sao?”
Trì Viễn Đoan tức giận quát: “Vậy cậu có ý gì?!!”
Ngô Sở Úy ngồi dậy, đặc biệt kiên nhẫn nói: “Bệnh sida chỉ truyền qua bốn con đường, một trong đó chính là truyền qua con đường quan hệ tình dục.
Nó là chỉ việc quan hệ tình dục không bảo vệ với người tình đã bị nhiễm, bao gồm đồng tính, dị tính và song tính.”
“Trước khi con ở cùng với con trai chú, mỗi ngày anh ta đều ra vào câu lạc bộ đêm, phát sinh quan hệ với cả trăm cả ngàn người không sạch sẽ, tỉ lệ lây nhiễm sida phải nói là rất cao.
Xuất phát từ lo lắng về sức khỏe của con trai chú, con mới thuyết phục mình trở thành đối tác tình dục duy nhất của con trai chú.”
Trì Viễn Đoan hừ lạnh, “Nghe cậu nói thế, cậu xuất phát từ ý tốt sao?”
“Đương nhiên rồi, chỉ có con có thể giúp con chú giữ gìn sức khỏe, ổn định cuộc sống tình dục.
Bất kể là đối với con trai chú, hay đối với những người từng quan hệ tình dục với anh ta thì đều là chuyện tốt.”
“Có phải tôi còn phải cảm ơn cậu không?” Ngữ khí Trì Viễn Đoan đã có hơi nguy hiểm.
Ngô Sở Úy nuốt nước miếng, lén liếc trộm Trì Viễn Đoan một cái, hồi lâu sau mới nghẹn ra ba chữ.
“Đừng khách sáo.”
Trì Viễn Đoan lập tức bùng nổ.
“Tôi thấy cậu chính là tìm đánh.”
Xách cổ áo Ngô Sở Úy lên, đá túi bụi vào mông và lưng y.
Cả đời ông chưa từng động thủ đánh ai, lúc nhỏ Trì Sính hỗn như thế, ông cũng chọn cách giảng đạo lý.
Nhưng với Ngô Sở Úy thì giảng đạo lý vô dụng! Bộ não của y hoàn toàn đối chọi với người khác, câu nào cũng khiêu chiến ranh giới chịu đựng của Trì Viễn Đoan.
Ngô Sở Úy bị đánh kêu oa oa, nhưng trận đánh của Trì Viễn Đoan hoàn toàn không sánh được với trận đánh của hai tên to con hôm đó.
Hai người đó đánh Ngô Sở Úy muốn khóc, Trì Viễn Đoan đánh Ngô Sở Úy muốn cười.
“A a… chú ơi, chú nghe con nói… a a… con còn làm một chuyện có lỗi với chú nữa! Chú đánh chung luôn đi… thật ra con là người dụ dỗ Trì Sính trước.”
Vừa dứt lời, căn phòng chìm vào yên tĩnh.
Một lát sau, truyền ra tiếng tru của Ngô Sở Úy.
Sau khi đánh mệt rồi, Trì Viễn Đoan sầm mặt nói với Ngô Sở Úy: “Qua bên đó đứng phạt!”
Ngô Sở Úy khập khểnh bước đến góc tường, đưa lưng về phía Trì Viễn Đoan đứng phạt.
Lo lắng của Trì Sính quả nhiên là dư thừa, Ngô Sở Úy quả thật có chịu uất ức, nhưng tiểu tâm can kiên cường đó, máy cắt kim cương cũng không phá được.
Một mình bị phạt đứng nhìn tường, đứng rất vui vẻ, răng sắp nhe ra hết rồi.
Hơn một tiếng sau, Ngô Sở Úy buồn ngủ.
Đứng một lát đầu sẽ đụng vào tường, đứng một hồi đầu lại đụng vào tường.
Trì Viễn Đoan vốn ngủ không nổi, cứ một chốc lại truyền đến một tiếng binh, cách một lát lại binh một tiếng, ông có thể không phiền lòng sao?
Nghiêng đầu nhìn Ngô Sở Úy, trong lòng lại không mấy nhẫn tâm.
Trì Viễn Đoan từ miệng người khác biết được Trì Sính và Ngô Sở Úy có quan hệ đó, lúc nhìn thấy Ngô Sở Úy lần đầu tiên, ông còn cảm thấy không dám tin tưởng.
Vì ông rất xem trọng diện mạo, ông cảm thấy Ngô Sở Úy lương thiện, bụng dạ chắc cũng không tệ.
Cho dù tiếp xúc với y ba ngày, ôm một bụng tức giận, nhưng ông vẫn không hằn thù gì y.
Y khác Uông Thạc, Uông Thạc cũng coi như cậu ấm nhà giàu, độ khoan dung của Trì Viễn Đoan với Uông Thạc ít đi mấy phần.
Nhưng Ngô Sở Úy chỉ là con của một nhà thường dân, cha mẹ đều không còn, không có anh em, một mình cô độc lẻ loi.
Xuất phát từ thiên vị cho kẻ yếu, Trì Viễn Đoan tự nhiên ép hết trách nhiệm lên người Trì Sính.
Lại thêm đủ sự tích ác liệt của Trì Sính trước đó, thật lòng Trì Viễn Đoan không muốn quá hà khắc với Ngô Sở Úy.
Vì nếu không có Ngô Sở Úy, có thể cũng sẽ đổi sang “Ngô Sở Cụ”, “Vưu Sở Úy” gì đó, căn nguyên mâu thuẫn nằm ở thằng con không an phận của ông, không liên quan đến người khác.
Nghĩ đến đây, Trì Viễn Đoan thở dài, vẫy tay với Ngô Sở Úy.
“Cậu qua đây đi.”
Ngô Sở Úy giật mình, nghiêng đầu nhìn Trì Viễn Đoan.
“Chú đang gọi con sao?”
Trì Viễn Đoan sụ mặt ừ một tiếng.
Ngô Sở Úy lộ ra nụ cười thoải mái, ngoan ngoãn trở về giường, lần này không quậy nữa, nằm xuống là ngủ.
Cậu thật không có da mặt… Trì Viễn Đoan hừ lạnh, bảo cậu qua thì cậu qua, cả một chút giác ngộ cũng không có.
Đang nghĩ thế, Ngô Sở Úy lại bắt đầu chứng nói mớ.
“Ừm ừm… hồng đông lạnh trong tủ lạnh đã được rồi đó…”
Trì Viễn Đoan: “…”
Bốn năm giờ, Trì Viễn Đoan mới hơi buồn ngủ.
Lúc này Ngô Sở Úy đã ngủ rất sâu, lại bắt đầu vô thức lăn lộn, thò tay co chân mài răng cắn ngón tay.
Cuối cùng lật người, trực tiếp ôm Trì Viễn Đoan, gác chân lên người ông, tay thì đặt trên ngực, mũi thở ra hơi nóng phả lên cổ Trì Viễn Đoan.
Chút ít phúc lợi của con trai đều bị cha già chiếm hết.
Trì Viễn Đoan âm u liếc nhìn Ngô Sở Úy.
Sớm biết thì cho y đứng phạt luôn đi, để bây giờ khỏi có xúc động muốn đá xuống.
…
Quả nhiên sư đồ liên tâm không giả, sáng hôm sau Ngô Sở Úy tỉnh lại, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, đầu óc chợt lóe sáng.
Nếu mình có thể dùng đồng hồ để đưa tình, vậy vì cái khỉ gì không dùng đồng hồ truyền ám hiệu chứ?
Đúng đó!
Sao bây giờ mới nghĩ ra chứ?
Ngô Sở Úy một mình loay hoay trong phòng, nên cho anh ta biết mình ở đây bằng cách nào? Nên dùng con số nào để biểu đạt đây? Chân mày nhíu chặt lại cố gắng suy nghĩ.
Có rồi!
Trì Sính còn đang ở nhà Quách Thành Vũ chau mày suy tư, đột nhiên kim đồng hồ lại bắt đầu xoay.
Cúi đầu nhìn, hai giờ mười lăm phút.
Còn chưa hiểu ra là chuyện gì, Ngô Sở Úy lại chỉnh giờ - hai giờ rưỡi.
Rất nhanh, kim lại bắt đầu xoay.
Lần này là một giờ hai mươi phút.
Cuối cùng, Ngô Sở Úy chỉnh ra mười giờ đúng.
Trì Sính mù mờ, nhìn nửa ngày cũng không hiểu là ý gì.
Bên kia Ngô Sở Úy nôn nóng chờ đợi, đợi rất lâu vẫn không đợi được câu trả lời.
Chẳng lẽ không hiểu?
Thế là, Ngô Sở Úy chỉnh lại những giờ vừa rồi theo đúng trình tự.
Lần này Trì Sính đã nhớ những giờ mà Ngô Sở Úy chỉnh ra, dự định lát nữa sẽ chuyên tâm phá giải.
Nhưng Ngô Sở Úy nôn nóng, y cho rằng Trì Sính vẫn không thấy, thế là cứ xoay kim đồng hồ hết lần này sang lần khác, lặp lại những con số vừa rồi.
Cho đến khi Trì Sính chỉnh thành giờ, ám thị y “ngừng”, Ngô Sở Úy mới lấy tay khỏi đồng hồ.
Qua một lát, Ngô Sở Úy đột nhiên phát hiện ám hiệu này quá phiền phức, thật ra chỉ cần hai giờ khác nhau là đủ.
Vì thế, y lại liên tiếp điều chỉnh ba lần tám giờ.
“Không, không, không.”
Trì Sính cũng nghi nhớ ba số “tám” này.
Tiếp theo, Ngô Sở Úy lại chỉnh hai giờ khác nhau: Năm giờ mười phút không giây, tám giờ đúng.
“, tôi ở nhà anh…” Ngô Sở Úy tự lẩm bẩm: “Cái này đơn giản dễ hiểu hơn rồi.”
Vì vậy mỹ mãn đặt tay xuống, ôm tâm trạng kích động đợi Trì Sính đến.