Yêu Phải Tình Địch

chương 213: 213: trêu chọc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ra khỏi siêu thị, vừa định bưng đồ lên xe, Ngô Sở Úy lại kéo tay Trì Sính.

“Này, chúng ta chạy bộ về nhà đi!”

Trì Sính liếc nhìn y: “Cầm nhiều thứ thế này, làm sao chạy?”

Ngô Sở Úy nói: “Thì coi như mang tạ chạy! Mang tạ chạy không phải càng luyện sức khỏe tốt hơn sao?”

“Người ta mang tạ chạy là cột vật nặng lên lưng, cậu xách trên tay thì gọi gì chứ? Làm không tốt còn bị cảnh sát kéo lại.” Trì Sính bỏ thùng giấy trong tay vào xe, thờ ơ nói: “Muốn chạy cậu tự chạy, tôi lái xe về trước.”

“Đừng mà!”

Ngô Sở Úy sợ chính là Trì Sính về nhà, y có về hay không cũng không sao.

Nghe Trì Sính nói thế, y vội nhét đồ trong tay vào cốp sau, nhanh chóng lên xe.

Xe hơi chầm chậm di chuyển, lòng Ngô Sở Úy thấp thỏm bất an.

Bất đắc dĩ phải gửi tin nhắn cầu cứu cho Khương Tiểu Soái.

“Sư phụ, mau khuyên Quách tử về nhà, anh ta muốn hại tôi, anh ta không có lòng tốt.”

Khương Tiểu Soái đúng lúc đang ngồi cùng Quách Thành Vũ, thấy tin nhắn này, lập tức cầm cho Quách Thành Vũ xem, hai người cùng lộ ra nụ cười tà ác.

Một phút sau, Ngô Sở Úy nhận được hồi âm của Khương Tiểu Soái.

“Tôi cũng không có lòng tốt.”

Mặt Ngô Sở Úy lập tức tái xanh.

Nghiêng đầu nhìn Trì Sính, giữa đôi mày sắc bén đó tỏa ra hơi lạnh, cho dù là lúc cảm xúc ôn hòa, đều mang theo khí thế uy nghiêm khiếp người.

Vậy nếu là lúc hung tàn… Ngô Sở Úy không khỏi rùng mình rét lạnh.

Trấn định, trấn định… Ngô Sở Úy tự ám thị.

Mày không làm chuyện gì quá đáng cả, đều là do tiểu hồ ly đó tự dính vào.

Huống chi mày chỉ đang lợi dụng cô ta, một người đàn ông muốn làm việc lớn, thì phải có tinh thần hy sinh chút ít…

Kết quả, suy nghĩ nhiều như thế cũng uổng công, Quách Thành Vũ lại gọi điện đến, hoa lệ đánh sụp công trình bã đậu Ngô Sở Úy xây trong lòng.

“Đến đâu rồi?” Quách Thành Vũ hỏi.

Trì Sính nói: “Còn hai mươi phút nữa.”

“Mau lên, tôi sắp ngủ luôn rồi.”

Trì Sính không nói gì, trực tiếp cúp máy.

Ngô Sở Úy đột nhiên ôm bụng, sắc mặt xoắn xuýt nói với Trì Sính: “Tôi đau bụng, muốn đi vệ sinh.”

Trì Sính nói: “Sắp về nhà rồi, nhịn thêm một chút.”

“Nhịn không được rồi.” Ngô Sở Úy kêu ôi ôi rất hăng máu, “Mau tìm nhà vệ sinh công cộng cho tôi đi!”

Trì Sính bất đắc dĩ, chỉ đành vòng hai vòng, đậu xe trước cửa Kentucky, nhìn Ngô Sở Úy vào trong.

Ngô Sở Úy ngồi chồm hổm một mình chơi trò đấu địa chủ bằng di động, thua hết sạch đậu vui vẻ mới xách quần ra ngoài.

Lên xe rồi, lại ngã lên đùi Trì Sính, dáng vẻ bị tiêu chảy mất nước.

“Bụng đau quá.”

Trì Sính dán bàn tay nóng ấm lên bụng Ngô Sở Úy, nhẹ xoa cho y.

“Sao lại đau bụng? Buổi chiều ăn cái gì?”

Ngô Sở Úy thầm nghĩ: Ăn thì không ăn gì hết, chỉ là thấy Quách Thành Vũ.

Trì Sính lấy tay khỏi bụng Ngô Sở Úy, vừa định khởi động xe, Ngô Sở Úy lại kéo tay hắn về.

“Xoa tiếp đi, còn đau mà.”

Trì Sính lại xoa một lát, mắt thấy trời sắp tối thui rồi, liền kéo áo Ngô Sở Úy lại, vỗ mông y nói: “Kiên trì thêm chốc nữa, về nhà uống thuốc là khỏi thôi.”

Ngô Sở Úy lén điều chỉnh thời gian, nói với Trì Sính: “Ối trời, hơn mười giờ rồi, anh gọi điện cho Quách tử, nói anh ta bữa khác đến đi, giờ này còn ăn cơm gì nữa? Nên đi ngủ rồi.”

“Không sao, Quách tử ăn cơm trước giờ không xem giờ, cứ cách năm ba hôm là bổ sung một bữa ăn khuya.

Huống chi hai chúng ta cũng chưa ăn, trở về chờ đồ ăn được làm sẵn không phải tốt sao?”

Ngô Sở Úy không chút tinh thần nói: “Tôi không muốn ăn, tôi muốn ngủ, khi tôi ngủ không thích có người ồn.”

Trì Sính lộ vẻ nghi hoặc: “Hôm nay rốt cuộc cậu bị sao vậy?”

Ngô Sở Úy dại ra, nghẹn hồi lâu mới mở miệng.

“Tôi không muốn để Quách Thành Vũ đến nhà chúng ta ăn, vừa phải tốn gạo vừa phải tốn dầu.”

Trì Sính vừa nghe câu này liền cười, “Cậu vòng cả một vòng lớn, chỉ vì chút chuyện này thôi à?”

Ngô Sở Úy gật đầu, giả vờ thật sự giống, cứ như người buổi chiều la to miễn phí không phải là y.

Trì Sính vẫn không nói gì, bên kia Quách Thành Vũ lại gọi điện đến.

“Nói với con thiết công kê nhà cậu, hai chúng tôi tự mang gạo dầu mắm muối, rau rá thức ăn đến.

Hiện tại đã bắt đầu động thủ làm cơm rồi, đợi hai cậu về nhà thì đã chín hết rồi.”

Đặt di động xuống, Trì Sính nói với Ngô Sở Úy: “Lần này cậu thoải mái chưa? Người ta tự mang đến hết rồi.”

Ngô Sở Úy: “…”

Bên kia sau khi cúp máy xong, Khương Tiểu Soái đấm lưng Quách Thành Vũ cười điên cuồng.

“Đại Úy chắc chắn không đoán được hai chúng ta sẽ chơi chiêu này.”

Quách Thành Vũ nhéo mặt Khương Tiểu Soái: “Cậu xấu quá rồi đó.”

Khương Tiểu Soái vẫn rất vui.

Quách Thành Vũ kéo hắn khỏi sô pha, nói: “Chắc chắn họ còn lần chần một hồi nữa, chúng ta vào phòng ngủ của họ xem thử đi.”

Vào rồi, nhìn gương ở bốn vách, Khương Tiểu Soái thầm tặc lưỡi.

“Hai người này thật dâm đãng nha!”

Quách Thành Vũ trêu chọc: “Nếu đổi lại là cậu, không phải sẽ kích động ngất luôn sao?”

“Cút!”

Ngô Sở Úy quả nhiên vẫn kì kèo với Trì Sính một hồi ở dưới lầu rồi mới chịu lên, đợi khi hai người mở cửa ra, cơm đã làm xong, hương thơm ngào ngạt bay ra từ nhà bếp.

“Hai người có phải ra ngoài đánh dã chiến không hả? Trễ vậy mới về.” Khương Tiểu Soái cố ý trêu chọc.

Ngô Sở Úy oán hận kéo cổ áo Khương Tiểu Soái, hạ giọng mắng: “Đồ trọng sắc khinh bạn!”

Khương Tiểu Soái cười hê hê vài tiếng, không hề có chút hối cải nào.

Trì Sính thì tựa vào cửa nhà bếp, nhìn Quách Thành Vũ bận đông bận tây.

“Bình thường cũng là cậu xuống bếp?” Trì Sính hỏi.

Quách Thành Vũ nói: “Cậu nhìn hai tay cậu ta giống người từng xuống bếp sao?”

Trì Sính đá lên mông Quách Thành Vũ một cái, nói: “Xem tiền đồ của cậu đi! Cậu không thể huấn luyện cậu ta xuống bếp sao? Luôn chiều như vậy thì có gì tốt!”

Quách Thành Vũ không chút để ý cười nói: “Muốn tóm được trái tim đàn ông, thì phải tóm được dạ dày của người đó trước, cậu xem tôi tóm được vững chắc cỡ nào.

Không giống như vị đó nhà cậu, cả ngày đến tối đi tìm ăn khắp nơi.”

Trì Sính vẫn không nói gì, Ngô Sở Úy đã nhảy vào, không ngừng góp vui bên cạnh Quách Thành Vũ, cố ý chuyển lực chú ý của Trì Sính.

“Ôi trời, món gì đây? Thơm quá!”

“Đây là một món rau dại.” Quách Thành Vũ dùng ánh mắt đầy hàm ý nhìn Ngô Sở Úy: “Chuyên dành cho người ăn vụng ăn, mùi vị rất tuyệt.”

Ngô Sở Úy bị dầu nóng hun cho mồ hôi đầm đìa.

Lúc ăn cơm, bốn người nói cười vui vẻ, bình thường Ngô Sở Úy là người nói nhiều nhất, hôm nay lại không nói gì.

Trừ khen Quách Thành Vũ nấu ăn ngon, thì không nói thêm nữa, mắt thi thoảng lại liếc nhìn Trì Sính, thấy vẻ mặt hắn rất bình thường, mới yên tâm tiếp tục ăn.

Trong lúc ăn, Quách Thành Vũ cố ý nói đến một bộ phim.

“[Tiếu ngạo giang hồ] được quay thành phim truyền hình rồi biết chưa?”

Khương Tiểu Soái nói: “Biết, tôi còn xem một tập rồi, kết quả nghe Lệnh Hồ Xung gọi một tiếng ‘Doanh Doanh’, toàn thân tôi đều nổi hết da gà lên, vội chuyển kênh.”

Khương Tiểu Soái cố ý nhấn mạnh hai chữ “Doanh Doanh”.

Ngô Sở Úy lộp độp trong lòng, vùi đầu lùa cơm.

Quách Thành Vũ cú một cái lên cổ tay Ngô Sở Úy: “Này, tôi nói này, Lệnh Hồ Xung…”

Vừa gọi xong, Khương Tiểu Soái liền cười ha ha.

Quách Thành Vũ giả bộ áy náy nói: “Gọi nhầm gọi nhầm, vừa rồi đột nhiên nhớ đến cái này, nên thuận miệng gọi ra.”

Ngô Sở Úy không biết cơm trong miệng mình đã nuốt xuống như thế nào.

“À, mọi người ăn trước đi, tôi đi xem Nhị Bảo.”

Nói xong, Ngô Sở Úy cuống quýt bỏ chạy, Trì Sính chỉ thờ ơ đảo mắt nhìn y một cái, không nói gì.

Ăn cơm xong đã hơn mười hai giờ, thấy Quách Thành Vũ và Khương Tiểu Soái cầm túi lên, Ngô Sở Úy thầm thở ra nhẹ nhõm, cuối cùng cũng mong được đến lúc hai vị này đi.

“Mang quần áo tới hết rồi chứ?” Quách Thành Vũ hỏi Khương Tiểu Soái.

“Khương Tiểu Soái nói: “Mang đến rồi, đồ ngủ và đồ để thay sáng mai đều có.”

“Không phải…” Ngô Sở Úy nôn nóng, “hai người định ngủ ở đây chứ?”

Quách Thành Vũ hỏi vặn lại: “Đã giờ này rồi, cậu còn muốn đuổi chúng tôi về?”

“Ở đây chỉ có một phòng có thể ngủ, mấy phòng còn lại đều chất đồ, nếu hai người muốn ngủ lại thì phải dọn dẹp, còn không bằng về nhà tiện hơn.”

Khương Tiểu Soái nói: “Chúng tôi có thể ngủ ở căn phòng đó, còn lại thì các cậu thu dọn, hai chúng tôi là người ngoài, cũng không tiện tùy ý đụng vào đồ đạc của các cậu đúng không?”

Quách Thành Vũ cũng nói: “Tôi thích mấy mặt gương lớn trong phòng các cậu.”

Nói xong, kéo Khương Tiểu Soái vào phòng tắm.

Ngô Sở Úy đẩy Trì Sính: “Anh nói vài câu đi chứ! Bọn họ muốn ngủ trên giường chúng ta, lỡ để lại thứ gì đó trên ra giường của chúng ta thì sao?”

Trì Sính âm u nói: “Không sao, đúng lúc gặp mặt con cháu của chúng ta luôn.”

Truyện Chữ Hay