Đỗ Kiến Bình nghi ngờ, bởi vì ông rất hiểu con trai, Đỗ Trạch không phải là một đứa lười biếng.
Nhưng Đỗ Trạch bận bịu ở ngoài suốt cả buổi chiều, Đỗ Kiến Bình nằm trong phòng ngủ xong một giấc mới đứng dậy. Đỗ Trạch đang ngủ say bên cạnh ông, hở ra dấu hôn rõ ràng trên cổ, người kia phải hôn mạnh thế nào mới để lại dấu màu đỏ tím thế này chứ?
“Thôi, lúc nào rảnh sẽ hỏi.” Đỗ Kiến Bình tự an ủi bản thân như vậy, sau đó mặc quần áo định ra ngoài nấu cơm chiều cho Đỗ Trạch. Ai làm ba mẹ cũng có tấm lòng như vậy, Đỗ Trạch đi làm mệt, ông làm ba tất nhiên sẽ thấy xót con.
Nhưng khi mở tủ lạnh ra lại sững sờ một lúc, ngăn dưới trống không, ngăn trên có một nửa là rau, đồ ăn cũng có rồi, nhưng không đủ để nấu.
“Đi siêu thị mua ít thế này rồi về sao?” Ba Đỗ lấy di động mở bản đồ ra, định đi siêu thị mua linh tinh cho con trai.
Lòng vòng hơn một tiếng, từ chay đến mặn, ba Đỗ đều mua hết. Ông sẽ ở lại Bắc Kinh vài ngày, một phần vì muốn ở cạnh Đỗ Trạch, bởi vì đứa nhóc này từ nhỏ đến lớn không có nhiều thời gian ở cùng ông, một phần vì để bản thân bình tĩnh lại.
Hai tay ba Đỗ xách túi mua sắm bước vào trong thang máy, trong thang máy có một vài ông già bà cả vừa đi nhảy về, đều nhìn ông với ánh mắt nghi ngờ.
“Chào ông bà ạ.”
Bà lão đáp lại: “Chào cậu.” Nói xong lại nhìn: “Hình như chưa gặp cậu bao giờ.”
Ba Đỗ cười nói: “Con mới tới hôm nay thôi, đến thăm con trai.” Sau đó muốn nhấn lầu , nhưng lại thấy mấy ông bà này cũng lên lầu . “Trùng hợp nhỉ.”
“Con trai cậu bao nhiêu tuổi?”
“Năm nay .”
“Ồ.” Bà lão ngẫm nghĩ. “Mấy gia đình trên lầu tôi đều quen, nhỏ như vậy thật sự không có.” Với lại thằng bé cũng tuổi rồi, nhìn tinh – khí – thần() của người đàn ông này không giống như người có con trai lớn như vậy.
()精气神 /jīng qì shén/: tinh – khí – thần, tố chất cơ bản trong cơ thể con người.
Đỗ Trạch không thích ra ngoài chơi bời, hàng xóm không quen cũng không khiến ba Đỗ cảm thấy ngoài dự đoán, ông giải thích: “Nó là thằng bé ở nhà số đó, nó là con trai của con.”
“?” Ba lão cười ha ha nói với đám bạn già có phải đổi nhà rồi không.
“Nó vẫn luôn ở đây mà.” Lúc này cửa thang máy mở ra.
Bà lão chỉ vào nhà số . “Lâu rồi không thấy thằng bé. Thằng bé ở nhà rất lễ phép, mỗi lần thấy bọn tôi đều chào ông nội, bà nội. Nhưng mấy tháng gần đây không thấy nó mở cửa, mấy tờ quảng cáo ở cửa cũng do bọn tôi lấy xuống giúp nó.”
“Chà chà, quảng cáo cũng vào được đây ư.”
“Sẽ bị phạt, tôi đang muốn tìm cơ hội để trách cứ đây.”
Ba Đỗ xách túi mua sắm, nghe các bà lão nói chuyện với nhau, quay đầu nhìn về phía nhà số , đột nhiên hỏi: “Khoảng bao lâu rồi bà chưa thấy nó ạ?”
Bà lão bỗng cảnh giác: “Cậu thật sự là ba thằng bé hả?”
“Đúng, con họ Đỗ, con trai con cũng họ Đỗ.” Đỗ Kiến Bình giơ danh thiếp của mình ra. Bà lão nheo mắt lại nhìn rồi “Ây dà” một tiếng, ánh mắt nhìn ông đột nhiên thay đổi, thảo nào nhìn không giống những người khác.
“Tình hình cụ thể tôi không biết nói sao, hôm nay cậu nói nhà số thì tôi mới bỗng nhớ ra.”
“Ôi chao, bà nói sai rồi. Mấy hôm trước tôi còn thấy nó về nhà đó, hai người ở dưới lầu dính nhau như sam ấy, đúng là tuổi trẻ có khác.”
Lòng ba Đỗ chùng xuống, bây giờ ông dường như có thể chắc chắn rằng Đỗ Trạch đang ở chung với người khác.
Tìm người yêu, tìm thì cũng tìm được rồi, tại sao đến chỗ con trai mà ông cứ phải lén lút như kẻ trộm vậy chứ. Do người kia rất xinh đẹp hay rất xấu? Ba Đỗ cảm thấy mình không phải bậc cha mẹ ‘trông mặt bắt hình dong’. Rốt cuộc Đỗ Trạch đã xảy ra chuyện gì rồi?
Lòng Đỗ Trạch hốt hoảng nên ngủ không sâu, ngủ trưa không lâu đã dậy, lại không thấy Đỗ Kiến Bình đâu. Lúc hai chân đang run rẩy thì thấy ba mình xách hai túi mua sắm to đùng về tới nhà, anh bèn chạy lại gọi rất thân thiết: “Ba.”
“Đồ ăn trong nhà con ít quá, không phải hôm qua con đi siêu thị sao, chẳng biết mua sắm gì hết.” Ba Đỗ vừa bỏ đồ vào trong tủ lạnh vừa nói: “Nếu mẹ con mà thấy, không biết sẽ nói con thế nào đây.”
Thẩm Thục Vân mà đến đây, tám phần là sẽ dạy dỗ cả nửa ngày mới thôi.
Đỗ Trạch cúi đầu ngoan ngoãn lắng nghe, thấy ba Đỗ mua cá mới nói: “Thịt kho tàu hay canh nước lèo, con muốn ăn thịt kho tàu.”
“Con yêu cầu nhiều nha.”
Ba Đỗ nhìn ban công, giống như vô tình hỏi:”Không phải con thích trồng sen đá sao? Sao trên ban công trống huơ trống hoác thế này, ngay cả quần áo cũng không thấy phơi.”
“À… Quần áo mấy nay chưa giặt, còn đang ở trong máy giặt. Sen đá con chăm không tốt lắm, nên đưa cho bạn trồng rồi.”
Ba Đỗ nói: “Căn nhà này của con đó, quá trống trải.”
“Tại mua nhà rộng đó ba, lúc trước con đã nói rồi, ba mẹ lại nói sau này có thể dùng để kết hôn, một mình con ở nên quét dọn cũng khó.”
“Ý là con đang trách ba?” Lúc trước không biết là ai vừa vào nhà đã chạy vèo ra ban công hét ầm lên rằng vị trí tốt ghê nhỉ?
Đỗ Trạch cúi đầu: “Trách con.”
“Ngày mai con phải đi làm nhỉ, nhân tiện ba cũng ra ngoài bàn chuyện với người ta. Nhớ để chìa khóa lại cho ba nha.”
Đỗ Trạch chu đáo nói: “Con để trên bàn đó, lúc đi ra ngoài ba nhớ cầm theo. Gần đây con không tăng ca, hơn sáu giờ sẽ về đến nhà.” Sau đó anh bắt đầu nhõng nhẽo. “Cơm tối…”
“Tan làm không cần đi hẹn hò sao?”
Mặt Đỗ Trạch nóng lên: “Không cần hẹn hò.”
“Hừ, con không sợ người ta nói con không biết lãng mạn?”
“Không hẹn hò cũng có thể lãng mạn mà.” Ví dụ như nằm trên sofa hôn cái miệng nhỏ nhắn, thoải mái hơn nhiều so với việc đi ra ngoài ngay cả nắm tay cũng phải cẩn thận, dè chừng.
Đỗ Kiến Bình nhếch miệng, nhanh nhẹn nấu cơm chiều đâu vào đấy. Đợi tới khi Đỗ Trạch ăn no uống đủ rồi la hét không muốn rửa bát, ông mới nâng chén trà lên uống một ngụm: “Tiểu Trạch, con nói thật với ba đi.”
“A?” Đỗ Trạch ngồi ngay ngắn lại, hơn nữa còn cảnh giác nhìn ông, tiếng nấc chuẩn bị vọt ra cũng bị đè lại trong cổ họng: “Ba nói đi.”
“Có phải con ở chung với người ta rồi không?” Giơ tay ra hiệu con trai đừng nói, ba Đỗ nói tiếp: “Con xem cổ mình đi, nghĩ rằng có thể thoát khỏi mắt ba sao?”
Đỗ Trạch giơ tay che cổ, nhớ ra tối qua anh và Trương Trác vừa mới làm xong, không khỏi hối hận. “Ba…”
“Ba cũng không phản đối con ở chung với người ta, nhưng con phải suy xét rõ ràng. Con là đàn ông, ở chung với con gái nhà người ta, hơn nữa đã quan hệ rồi, phải có trách nhiệm với người ta, nếu không sẽ xảy ra chuyện mất. Ba chắc chắn sẽ không ở cạnh con được, ba hi vọng có thể lo lắng ổn thỏa cho con, đây là chuyện cả đời của người ta đó.”
Đỗ Trạch bị Đỗ Kiến Bình nói, không nhấc đầu lên nổi: “Con không cố ý cái kia…”
“Còn nữa, nếu ở chung, vậy phải mua một căn nhà tốt để ở.” Đỗ Kiến Bình nghĩ rằng sở dĩ Đỗ Trạch dọn ra ngoài là vì không thích căn nhà hiện giờ.
Nhưng mà Đỗ Trạch rất thích căn nhà hiện giờ. “Bây giờ Bắc Kinh đắt đỏ lắm, mua một căn nhà nữa thì tiền tiêu vặt của con sẽ hết sạch mất.” Có một căn là được rồi, anh cũng không muốn chạy đi thuê phòng.
Đỗ Kiến Bình gõ bàn: “Ba con đây không có tiền sao? Thuê phòng ở Bắc Kinh không có lợi, con lại còn dọn đi sống với con gái nhà người ta, hay quá nhỉ?”
“Con…” Đỗ Trạc hết đường chối cãi. “Dù sao thì ở đâu… ở đâu cũng vậy mà.”
Đỗ Kiến Bình thở dài lắc đầu, trông có vẻ không muốn nhiều lời: “Haiz. Có chuyện gì không thể nói chứ? Hiếm khi ba đến thăm con thế này.”
Đỗ Trạch mềm lòng, nhìn ba Đỗ như vậy bèn nhũn thành bùn luôn rồi, trong lòng áy náy vô cùng. Quan hệ của anh và ba Đỗ tốt hơn so với Thẩm Thục Vân, nói hai người là cha con thật ra càng giống anh em chí cốt hơn.
Đỗ Trạch không thấy bị áp lực khi ở trước mặt ba Đỗ, với lại hiếm khi ba Đỗ đến thăm, anh túm chặt quần nhìn chằm chằm xương cá trên bàn, có nên nói hay không đây?
“Ba, ngày kia… ngày kia con mời mọi người ăn cơm nha.” Câu này nói ra cứ như muốn khóc.
Ba Đỗ cầm tách trà nhìn bức tranh trên tường, nói: “Không cần mời ba ăn cơm.”
Đỗ Trạch mếu máo nói thêm một lần: “Mời ‘mọi người’, là… là gặp mặt đó.”
“Sớm như vậy có phải ổn rồi không?” Ba Đỗ vui vẻ uống một ngụm trà Phổ Nhĩ nóng hổi, thể xác và tinh thần vui sướng vô hạn.
Đỗ Trạch nằm úp sấp trên bàn vừa vò đầu vừa nấc cụt, trong lòng thầm nói phen này trốn không thoát rồi.
Nói thế nào thì đây cũng là lần đầu tiên gặp người yêu của con trai, Đỗ Kiến Bình ngẫm nghĩ tìm nhà hàng mà con gái nhà người ta thích, vừa ăn vừa nói chuyện sẽ không xấu hổ quá. Rốt cuộc Đỗ Trạch nằm vật ra giường nói tên một nhà hàng đồ Tây, Đỗ Kiến Bình kéo chăn lên: “Đây là nhà hàng con thích mà.” Bởi vì gần nhà bọn họ cũng có một nhà hàng thế này.
Đỗ Trạch kéo chăn, than thở: “Con thích, anh ấy cũng thích.”
“Ba rất muốn hỏi người ta làm sao mà có thể chịu đựng được con.”
“Vì con tốt á, anh ấy thích con, con cũng thích anh ấy.” Đỗ Trạch nhắn tin cho Trương Trác xong, chần chờ ngồi lên, nói rất nghiêm túc. “Ba, con đã chuẩn bị tâm lý xong rồi.”
Đỗ Kiến Bình: “Ba chuẩn bị sẵn sàng từ lâu rồi.” Làm cha làm mẹ sớm muộn gì cũng có lúc thế này, đừng hồi hộp, đừng hồi hộp.
“Tóm lại bây giờ ba đừng vui mừng quá nha, con sợ đến lúc đó ba đánh con trước mặt mọi người mất.” Tuy từ nhỏ đến lớn, Đỗ Kiến Bình chưa từng đánh anh, nhưng tim Đỗ Trạch hồi hộp như muốn vọt ra khỏi cổ họng rồi.
Một đêm mất ngủ vì hồi hộp, ngày hôm sau nhân dịp ăn cơm bèn đi tìm Trương Trác. Trương Trác ôm cổ anh: “Em chắc chắn muốn anh gặp ba em?”
“Lời đã nói rồi, bát nước hắt đi không thể thu lại.” Đỗ Trạch nói.
“Vậy ngày mai anh mặc vest hả?”
Đỗ Trạch không cho: “Nếu anh mặc nghiêm túc quá, ba em chắc chắn sẽ biết vị trí của chúng ta mất. Không được không được, anh cứ mặc thoải mái là được rồi.”
Hôm sau, Trương Trác mặc quần áo thoải mái tới nhà hàng ngồi chờ.
Đỗ Kiến Bình cũng chăm chuốt cho bản thân thật ổn thỏa để đi gặp con dâu tương lai, căn cứ theo thời gian đã hẹn đi tới chỗ hẹn. Chỉ có một người đàn ông ngồi trên sofa, hơn nữa nhìn có vẻ quen quen?
Trong trí nhớ của Trương Trác, số lần hắn và ba Đỗ gặp nhau không vượt quá một bàn tay, ông không nhớ cũng là chuyện bình thường mà thôi.
“Chào bác Đỗ, con là Trương Trác.” Hắn đứng lên giơ tay ra, cười rất lễ phép.
Nói đến Trương Trác, Đỗ Kiến Bình ngay tức khắc nhận ra. “Là con hả? Trùng hợp vậy.” Trong đầu nhớ tới lời Đỗ Trạch từng nói, anh gặp Trương Trác ở Bắc Kinh, cũng hay qua lại với hắn. “Hôm nay bác tới gặp bạn gái của Đỗ Trạch, con là bạn nó chắc cũng biết rồi nhỉ.”
Trương Trác cười: “Con cũng được Đỗ Trạch gọi tới.”
“Con cũng vậy sao?” Đang do dự, sau lưng Đỗ Kiến Bình vang lên một tiếng “Ba.”. Ông quay lại nhìn thì chỉ thấy một người.
“Bạn gái con đâu?” Mắt ông không cận thị, chỉ thấy có một người đứng ở kia thôi đó.
Hôm nay, Đỗ Trạch xin nghỉ việc riêng nửa ngày. Anh hít sâu một hơi đi về phía bàn, sau đó chầm chậm ngồi xuống cạnh Trương Trác: “Ba, con xin lỗi.”
Đỗ Kiến Bình rất tuyệt vọng, có lẽ lần này không gặp được rồi.
Nhưng câu tiếp theo của Đỗ Trạch làm cho ông bắt đầu nghi ngờ có phải tai mình có vấn đề rồi không.
“Ba, con và Trương Trác là… là người yêu.”
“Con nói gì?”