Đào Gia Vũ lấy hết can đảm đăng một tin cầu giúp đỡ, khu bình luận lập tức bùng nổ.
“Trời ơi, cậu cũng có ngày này sao? Không đơn giản à nha.”
“Người yêu nhỏ tức giận? Tặng tiền, không thì tặng phòng ở.”
Đào Gia Vũ gõ tay. “Cậu có tiền quá nhỉ.”
“Cậu xem cô ấy thích gì thì tặng cái đó, con gái ấy mà, không phải là chuyện kia thôi sao?”
Đào Gia Vũ rất muốn hỏi chuyện kia là chuyện gì, y ở cạnh phụ nữ bao lâu như vậy sao lại không hiểu nhỉ. Với lại, rốt cuộc Diệp Tuân thuộc loại nào.
Diệp Tuân sống chết không tức giận thật ra khiến y rất sợ hãi, giống như những phụ nữ trước kia y từng gặp chắc chắn sẽ làm nũng mà nói: “Đào thiếu thật đáng ghét, người ta giận rồi.”
Tuy rằng nhõng nhẽo khiến người khác nổi da gà nhưng ứng phó với cô ta rất dễ, người như vậy rất yêu tiền, ham hư vinh, mọi người đều là gặp dịp thì chơi, dùng tiền sai bảo.
Nhưng Diệp Tuân, cho dù tức giận, cho dù bị người ta sỉ nhục cũng tỏ vẻ không sao. Đào Gia Vũ tự trách trong lòng, không thể yên ổn ở cạnh nhau, mà việc này giống như một tảng đá đè nặng trong lòng y, hết sức khó chịu.
Cuối cùng có một bạn nữ chỉ cho y một cách.
“Người yêu nhỏ của anh có thích trang điểm không?”
Đào Gia Vũ ha hả: “Thích chết đi được.” Y từng nhìn thoáng qua bàn trang điểm của Diệp Tuân, dụng cụ đầy đủ, đa dạng đủ chủng loại.
“Vậy cô ấy thích son không? Phụ nữ là một giống loài rất kỳ lạ, mua không dùng thì để dành, anh chỉ cần mua là được, thích trang sức thì mua trang sức, dù sao thì cứ chiếu theo sở thích mà tặng. Anh cứ mua hết đi, sau đó giả vờ khổ sở giải thích, tôi không tin cô ấy còn tức giận được.”
“Tôi không biết anh ấy thích cái gì.”
“Ồ, nếu là tôi thì tôi cũng tức giận với anh.”
Cách này không phải là dùng để áp dụng với phụ nữ sao? Có dùng được với Diệp Tuân không đây?
Đào Gia Vũ ngẫm nghĩ, giả vờ đi dạo, dạo luôn tới cửa phòng của Diệp Tuân. Cửa phòng không đóng, y thò đầu vào xem xét. “Bận không?”
Diệp Tuân mua một cái gương rất lớn đặt trong phòng ngủ, đứng trước gương chụp ảnh, thấy Đào Gia Vũ đi vào bèn nói: “Không bận, có chuyện gì sao?” Anh kéo váy, nhìn người mờ mờ trong gương. “Hay là cậu ra ngoài trước đi, tôi thay quần áo.”
“Không không không, tôi chỉ hơi chán nên xem chút thôi.” Đào Gia Vũ vừa nói vừa nhìn bàn của Diệp Tuân. Trên bàn có một cây son đang mở nắp đã sắp dùng hết, nhìn nhãn hiệu. Ừm… Hơi quen. Y nói: “Sắp dùng hết rồi nè.”
Câu này nói cũng như không…
Diệp Tuân hơi bất đắc dĩ. “Cây mới chưa mở, ở bên cạnh.”
Đào Gia Vũ nheo mắt nhận thấy màu giống nhau. “Anh rất thích màu này hả?” Y quẹt lên mu bàn tay một cái, mùi thơm thơm, giống mùi chocolate.
“Sao vậy? Đào thiếu cũng muốn thử sao?” Diệp Tuân buông camera đi về phía y, váy xòe khiến cho những bước đi thật tao nhã. Anh đi đôi giày cao gót màu vàng ánh kim, tạo ra tiếng vang “cốp cốp”, cầm lấy cây son trong tay Đào Gia Vũ soi gương rồi tô lên môi. “Tô nhạt sẽ rất đẹp, tô đậm sẽ toát lên khí chất, trăm nghìn cách phối màu, sẽ không khiến người ta cảm thấy lòe loẹt quá mức.” Nói xong làm như vô tình liếc về phía Đào Gia Vũ, cười cười.
Đào Gia Vũ giật mình, ánh mắt nhẹ nhàng bâng quơ của Diệp Tuân khiến y như bị điện giật. Sự tự tin đáng sợ của Diệp Tuân khiến anh rất to gan, cũng biết ưu điểm của bản thân là cái gì, anh càng hiểu được mình nên sử dụng ưu điểm để đạt được mục đích của bản thân như thế nào, cho nên anh kiếm được rất nhiều tiền ở Dinh thự Hách. Cho dù có những vị khách vội vã muốn ‘ăn’ anh nhưng rốt cuộc lần nào cũng tức giận gọi anh là điếm, thế mà chẳng bao lâu sau lại mặt dày mày dạn vác mặt đến muốn anh phục vụ. Khách đến khách đi, dù sao thì vẫn kiếm được tiền.
“Anh nghiên cứu mấy thứ này kỹ ghê, mấy cô bạn của tôi cũng không giỏi như anh.” Bàn tay nắm được kỹ thuật trang điểm, nhìn gần cũng không có chút tì vết nào.
“Tôi coi như Đào thiếu đang khen tôi vậy.” Diệp Tuân dặm son cho đều, dựa vào gương hỏi Đào Gia Vũ. “Đẹp không?”
Đào Gia Vũ nói: “Đẹp.”
“Son đẹp không?”
“… Đẹp.” Anh ấy rốt cuộc muốn làm gì?
Diệp Tuân cười, cố ý bước tới hôn Đào Gia Vũ, cố gắng ép môi mãi cho tới khi mùi chocolate cũng vương trên miệng y, lúc tách ra còn vươn đầu lưỡi vẽ theo viền môi y, anh nhếch môi một cái rồi soi gương lau đi. “Tặng cho Đào thiếu, tô rất đẹp.”
Đào Gia Vũ nhìn bản thân trong gương, vội vàng lau miệng: “Anh làm gì đó?”
“Tôi làm gì, chẳng phải Đào thiếu đã biết rồi sao?” Diệp Tuân cảm thấy chân đi giày cao gót hơi đau, bèn đứng lên thảm lông cởi giày; nhìn Đào Gia Vũ đứng im ở chỗ kia, anh bèn kéo y lại đây. “Hôm nay Đào thiếu mặc đẹp trai lắm, vậy đừng phí phạm, chụp một tấm đi.”
Diệp Tuân cầm máy chụp ảnh che đi nửa gương mặt, một tay ôm cánh tay của Đào Gia Vũ hoàn thành bức ảnh chụp chung đầu tiên của bọn họ. Loại quần áo Đào Gia Vũ mặc rất xịn, hơn nữa còn có khí chất của người lăn lộn trên thương trường, ảnh được chụp xong, ngoại trừ gương mặt khó đăm đăm thì nhìn rất đẹp trai và có phong cách. Bởi vì Diệp Tuân không đi giày cao gót nên nhìn thấp hơn Đào Gia Vũ một chút, mặc bộ váy rực rỡ, trong đầu Đào Gia Vũ hơi hoảng sợ, y chưa từng chơi đùa kiểu này.
“Đào thiếu?” Diệp Tuân gọi y.
Đào Gia Vũ ôm eo Diệp Tuân, dần siết chặt lại. Diệp Tuân nhìn mắt hắn thì biết người này có phản ứng, đàn ông ấy mà – nửa người dưới đều là động vật.
Đối với sự chủ động của Diệp Tuân, Đào Gia Vũ âm thầm thở một hơi nhẹ nhõm, nhưng cũng mau chóng sốt ruột. Bộ váy phức tạp khiến cho việc cởi ra rất khó, ngay lúc y muốn xé bộ váy ra thì Diệp Tuân sợ hãi ngăn y lại. “Đừng làm hỏng nó.” Sau đó đứng trước mặt y kéo khóa xuống, không ngờ hành động cởi đồ này đã khơi lên hứng thú trong lòng Đào Gia Vũ.
“Đừng… Nhẹ thôi…”
Đào Gia Vũ cắn lên vành tai của Diệp Tuân, thở nặng nề: “Anh đẹp quá!”
Diệp Tuân vẫn giữ được bình tĩnh, bị y hôn bèn nhếch cằm lên: “Vậy cậu thích phụ nữ hay đàn ông?”
“Đương nhiên là đàn ông.” Đào Gia Vũ bị hỏi thì thấy rất khó hiểu. “Chẳng phải anh là đàn ông sao?” Nói xong còn vén chăn lên liếc một cái.
“Anh là nam, không sai đâu.” Chẳng lẽ bây giờ muốn nói với anh ấy rằng anh ấy là phụ nữ hả?
Có tin bây giờ y xìu xuống không?
Diệp Tuân hít một hơi, cười thật nhẹ. “Tôi là đàn ông.”
Vì nụ cười này, động tác ở phía sau của Đào Gia Vũ nhẹ đi rất nhiều, thật sự nhịn không được mới đâm mạnh một cái. Y hôn môi của Diệp Tuân, nghe tiếng rên nhẹ của Diệp Tuân, suy nghĩ trong đầu toàn là Diệp Tuân.
Ánh nắng buổi chiều soi rọi từng ngóc ngách trong căn phòng. Đào Gia Vũ cảm nhận được sự yên lặng trước nay chưa từng có, Diệp Tuân nằm trong lòng ôm cánh tay y. Đào Gia Vũ hỏi: “Vì sao hỏi tôi thích phụ nữ hay đàn ông?”
Diệp Tuân lộ ra sự yếu ớt: “Bởi vì tôi nhớ tới một chuyện khi xưa.” Lời đã nói hết rồi, tất nhiên không cần giấu giấu diếm diếm tỏ vẻ bí ẩn nữa. “Bạn trai cũ của tôi thấy tôi mặc váy mới thích tôi, chung quy thì hắn ta vẫn thích phụ nữ mà thôi.”
“Tôi không giống cục cứt chó đó, đừng so sánh loại người đó với tôi, giá trị con người giống nhau sao? Anh so sánh quả cầu thủy tinh với ngọc, đầu óc có phải có bệnh không hả?” Đào Gia Vũ nói tiếp: “Hắn ta sợ hãi chơi không nổi, tôi thì chơi được. Lúc tôi và Trương Trác xông pha trong thị trường chứng khoán, không biết hắn còn đang ở đâu đâu, đúng là đồ cứt chó.”
Đôi mắt Diệp Tuân trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe vậy không nhịn được mà cười to, cười như muốn gập cả người lại. Anh quay người ghé vào bên y. “Ôm tôi đi, tôi mệt rồi.”
Y vốn không mệt, nhưng rốt cuộc ngủ say hơn cả Diệp Tuân, lúc tỉnh dậy thì ngoài trời đã tối đen, Diệp Tuân đi ra ngoài rồi.
“Dậy muộn nên không kịp nấu cơm, đặt đồ ăn ngoài rồi, Đào thiếu có để ý không?” Diệp Tuân ngồi trên sofa đang cầm cái gì đó làm cái gì đó, Đào Gia Vũ đi vào mới thấy thì ra anh đang sơn móng tay.
“Anh sơn móng tay?” Xin lỗi nha, mỗi một lần y đều được mở mang tầm mắt với ấn tượng về Diệp Tuân mà. “Anh sơn… sơn móng tay!”
“Sao vậy? Xấu lắm sao?” Diệp Tuân xòe tay ra vẩy vẩy, là màu trong suốt.
May không phải là màu đỏ tía, Đào Gia Vũ yên tâm hơn: “Không phải, vì sao anh không đi phẫu thuật?” Ngoại trừ việc ngực không có hai miếng thịt kia ra thì bây giờ Diệp Tuân cũng không khác phụ nữ là mấy, à không đúng, còn có một điểm khác nhau đó là bình thường anh cũng mặc đồ nam đi ra ngoài.
“Vì sao tôi phải đi phẫu thuật?” Diệp Tuân thổi tay trái, tay phải không sơn, bởi vì người khác sẽ thấy.
“Tôi mặc đồ nữ chỉ vì cảm thấy tôi mặc đẹp, tôi hợp với quần áo phụ nữ. Tôi hâm mộ phụ nữ nhưng không khát vọng trở thành phụ nữ, tôi rất rõ ràng về giới tính của mình, tôi là đàn ông.”
Đào Gia Vũ lại không hiểu, chỉ đơn giản là thích mặc quần áo phụ nữ thôi sao?
May là Diệp Tuân hiểu rõ về giới tính của bản thân, nếu không sau khi làm phẫu thuật xong, y sẽ không biết rốt cuộc mình thích đàn ông hay phụ nữ.
Đào Gia Vũ tự động bổ não liên tưởng tới mấy hình kia, sau lưng túa mồ hôi, muốn hét ầm lên chịu không nổi, chịu không nổi.
“Buổi chiều vừa làm xong, bây giờ anh không khó chịu sao?”
Diệp Tuân đưa lọ sơn móng tay cho y: “Cậu sơn chân giúp tôi, bởi vì lúc chiều cậu tới hai lần nên chân tôi rất mỏi.”
Đây chính là lấy gạch tự đập chân mình. Đào Gia Vũ do dự nhận lấy lọ sơn móng tay nho nhỏ kia, cúi đầu ngửi ngửi, lấy khứu giác của trai cong là y mà ngửi, khó ngửi ghê.
Không đợi y đánh giá xong lọ sơn móng tay, chân Diệp Tuân đã gác lên đùi y. Đào Gia Vũ nhìn thất thần vài giây, đúng là đôi chân của đàn ông, nhưng có dùng kem dưỡng nên nhìn rất sạch sẽ; y giơ tay chạm vào, cảm thấy thật nhẵn nhụi.
Đào Gia Vũ chẳng thể ngờ nổi có một ngày mình sẽ sơn móng tay cho một người đàn ông, hơn nữa còn sơn tận hai mươi phút.
Không có kinh nghiệm nên sơn rất chậm, Diệp Tuân cũng không thúc giục, cứ nằm trên sofa nhìn y. “Tôi tưởng rằng Đào thiếu sẽ nói tôi gớm ghiếc.”
“Chắc là bởi vì anh đẹp…” Nếu đổi lại là một ông chú râu ria xồm xoàm mặc váy hồng, y sẽ không chịu nổi đâu, sẽ nổi da gà đầy người mà không dừng lại được.
Đào Gia Vũ đã thấy nhiều người rồi, suy nghĩ cũng khá rõ ràng, dù sao mỗi ngày đều có rất nhiều việc cần xử lý, một ngày hai mươi bốn tiếng, không có nhiều thời gian để y phân vân về việc nào đó. Ngay cả việc y đột nhiên biến thành trai cong cũng như vậy, có phản ứng với đàn ông thì là có phản ứng, y bằng lòng chấp nhận chứ không để bản thân bị ngột ngạt.
“Anh hâm mộ mấy cô đó?”
Diệp Tuân ngắm nghía móng chân bị sơn rất thê thảm, ôm chân Đào Gia Vũ ngồi dậy, anh gối lên vai y. “Bọn họ có thể đứng sau lưng bạn trai như lẽ thường, gặp phải người xấu thì bạn trai sẽ ra tay, anh hùng cứu mỹ nhân. Còn tôi thì… Không thể, tôi cũng muốn được cưng chiều.”
Đào Gia Vũ rất thương tiếc cho Diệp Tuân, nhưng y sẽ không lộ ra vẻ mặt thương hại, như vậy rất không phù hợp.
“Ngày mùng tôi rảnh, dẫn anh đi mua quần áo nha.” Mua đi, mua đi, mua đi.
“Không được.” Diệp Tuân vui vẻ lắc đầu. “Tôi phải đi với Đỗ Trạch tới Kinh sư xem lễ tốt nghiệp.”
Đào Gia Vũ hết vui nổi, nhóc cà lăm không mua cái này cái kia cho anh ấy, sao có thể quan trọng hơn y cơ chứ?
Diệp Tuân bèn hôn liên khóe miệng của y: “Ngày nha, tôi không có tiết, nhân tiện muốn xem phim.”
Đào Gia Vũ vẫn chưa thấy vui vẻ, quyền chủ động giữa bọn họ đã thay đổi nhưng sau đó có một việc xảy ra khiến tâm tình của y được cải thiện.
Diệp Tuân đăng tấm ảnh chụp chung kia lên chính giữa chín tấm ảnh của mình, anh đã nhận đơn chụp ảnh cho chủ tiệm kia rồi, khu vực bình luận có rất nhiều người khen người đàn ông kia đẹp trai.
“Thật là xứng đôi!”
“Hm… Tôi từng xem cái áo sơ mi này của nhãn hiệu XX nè, nhớ không lầm thì giá lên tới bốn con số đó.”
Đào Gia Vũ quăng di động lên bàn, sau đó đứng trước gương cào tóc: “Coi như biết hàng, tôi không đẹp trai thì ai đẹp trai.”
—
Tác giả bày tỏ suy nghĩ:
Nhóc cà lăm: Mọi người đều thích anh Tuân, không thích tui.