Yêu Phải Thùng Dấm Chua

chương 35

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tuy rằng Trịnh Hồi mới gia nhập nhóm, nhưng có một số việc không cần hỏi cũng biết, từ lúc nào trong nhà Đào Gia Vũ xuất hiện một cực phẩm thế này?

Trịnh Mẫn nhìn cô gái xa lạ đón lấy Đào Gia Vũ từ trong tay cô, hơi tức giận: “Anh…”

“Gọi chị dâu.”

Diệp Tuân đỡ người đàn ông đang say khướt, cười nhẹ: “Vào nhà uống ly nước đi, đừng gọi chị dâu.”

Trịnh Hồi vốn không cần vào nhà, nhưng hắn rất tò mò, bèn vào xem. Trên sofa có một cuốn tạp chí và một ly trà sữa, dép cũng có đôi có cặp. Hắn thấy cơ thể cô gái gầy nhon, vì thế đi tới giúp đỡ. “Đào thiếu nặng lắm đó.”

“Cám ơn.” Diệp Tuân mượn lực đỡ tên kia lên giường rồi đắp chăn cẩn thận, đi ra ngoài hỏi: “Cậu ấy nói hôm nay không về.”

“Bên kia tuyết lớn, máy bay không cất cánh được nên mới về. Đúng lúc mọi người hẹn đi chơi, Đào thiếu không cẩn thận nên uống hơi nhiều. Chị dâu đừng giận, có trách thì trách bọn tôi không cản cậu ấy.”

“Không sao, cậu ấy cũng thường uống rượu mà.” Diệp Tuân đóng cửa lại, đi theo Trịnh Hồi xuống lầu, thấy cô gái đang ngồi trên sofa nhìn ngó xung quanh thì cười khẽ. Đám bạn của Đào Gia Vũ chưa bao giờ gọi y là Đào thiếu, Đào Gia Vũ cũng chưa bao giờ cho rằng mình là cậu chủ nhà họ Đào. Bởi vì hắn là con của mẹ kế, trước mặt có con trước của ba y để so sánh, sau lưng bị họ hàng khinh thường, thân phận này không cần còn tốt hơn. Mà anh gọi y là Đào thiếu chỉ bởi vì không có cách gọi nào thích hợp mà thôi.

Chẳng ai quen nhau, mọi người ngồi cùng rất xấu hổ, nhưng Diệp Tuân thấy hai người trao đổi ánh mắt cho nhau tựa như có điều gì muốn nói. Khoảng năm phút sau, Trịnh Mẫn gượng gạo đứng lên đi ra ngoài, Trịnh Hồi nói câu cám ơn rất khó hiểu. “Nếu Đào thiếu hỏi anh ấy về nhà thế nào, chị dâu nhớ nói tên tôi nha.”

“Yên tâm, tôi nhất định chuyển lời.”

Từ đầu đến cuối, Diệp Tuân đều nén giọng nói chuyện, hơn nữa còn mặc áo ngủ lông xù cho nên hai người ra khỏi cửa mà không nghi ngờ gì. Diệp Tuân đóng cửa lại rồi cười một lúc, sau đó lên lầu coi con ma men, người đàn ông ngoài cửa nhíu mày nói nhỏ: “Hắn có vợ, không thấy ai nói gì hết.”

Trịnh Mẫn cúi đầu nhìn bộ móng đẹp đẽ mới làm, không nề hà nói: “Dù sao cũng không phải việc của em.” Vỗ mông chạy lấy người, chỉ để lại một bóng lưng tự nhiên, phóng khoáng.

Lúc Diệp Tuân lên lầu, Đào Gia Vũ đã ngủ rồi, dùng từ ‘heo’ để hình dung về y cũng không sai chút nào. Anh cởi áo khoác và giày giúp Đào Gia Vũ, vừa định lấy khăn lông ướt lau mặt cho y thì đôi mắt Đào Gia Vũ bỗng mở ra, ánh nhìn dữ tợn.

“Đào thiếu?” Diệp Tuân do dự gọi một tiếng, nhận ra mặt Đào Gia Vũ hơi dịu xuống, ngồi phịch trên giường, nói: “Sao tôi lại ở đây?”

“Trịnh Hồi đưa cậu về, cậu uống say rồi.”

“Say rồi.” Đào Gia Vũ mơ màng, bắt đầu lặp lại câu nói của Diệp Tuân, mặt được khăn mềm lau rất thoải mái, y giơ tay muốn bắt lấy nhưng không ngờ lại đụng phải một bàn tay rất mềm mịn.

Diệp Tuân muốn đứng dậy, tay bị nắm rất chặt, anh thử giãy ra nhưng càng bị Đào Gia Vũ siết chặt hơn.

Gương mặt nóng hổi của y dán sát vào bàn tay hơi lạnh của anh, không khỏi thở ra một tiếng thỏa mãn, thuận tay kéo thứ mát lạnh kia vào trong lòng.

Diệp Tuân đẩy y nhưng vô ích, mà bàn tay bên eo không tự giác mà sờ loạn, anh cắn nhẹ lên tai Đào Gia Vũ: “Làm không?”

“Làm gì?”

Diệp Tuân nhìn kỹ vẻ mặt của Đào Gia Vũ, tay chui vào chăn chạm vào cậu nhỏ, Đào Gia Vũ thực sự không muốn làm.

Chuyện này đúng là hiếm gặp, tửu lượng của Đào Gia Vũ rất tốt, uống rượu không nói vớ vẩn lại càng không say khướt, im lặng không nháo nhào, chăm sóc đỡ vất vả hơn biết bao nhiêu người.

Đào Gia Vũ say sưa cọ mặt vào tay Diệp Tuân, Diệp Tuân xoa gương mặt y, nhỏ giọng nói: “Cậu buông ra, không buông thì tôi không đi được.”

Người đàn ông ấy không để ý, thậm chí còn cảm thấy thứ đang ở trong lòng mình cứ lộn xộn thật phiền phức, tay phải trượt khỏi eo sờ mạnh xuống dưới, y sờ mạnh chỗ thịt mềm nhũn kia rồi nói với vẻ hung tợn: “Không được cử động.”

Diệp Tuân bị nhào nặn mà lòng rối như tơ vò, vẫn nằm trong lòng Đào Gia Vũ thêm vài phút, giống như thỏa hiệp mà dựa vào ngực y, không nói thêm gì nữa, sau đó mặt càng ngày càng đỏ, rốt cuộc không thể bình tĩnh nổi.

Đào Gia Vũ say, nhưng sờ người ta phát nghiện, cứ mải mê bóp bóp phần thịt mềm mềm kia, hơn nữa sức không nhẹ cũng chẳng nặng, lòng bàn tay thì đặt phía trên xoa nắn, bên này một chút, bên kia một tẹo. Diệp Tuân bị ôm chặt không thể nhúc nhích, đêm nay trôi qua thật gian nan.

Đêm đó, Đào Gia Vũ nằm mơ thấy mình đang bóp vải bông, vải bông vừa mềm vừa co dãn tốt, y nhéo cả đêm luôn.

Diệp Tuân thức trắng một đêm, vào lúc hơn bảy giờ mới chợp mắt được một lúc, đợi mãi tới khi Đào Gia Vũ chịu buông tay, anh mới vò đầu rời giường. Anh xuống lầu nhắn tin trả lời Đỗ Trạch, Đỗ Trạch nói không đi làm nên sẵn dịp tới chơi, giống y như một đứa nhóc, tiện thể đưa tranh cho anh xem.

Nghĩ rằng cả ba người đều quen biết, Diệp Tuân nói giờ giấc, còn bản thân anh nhân lúc Đỗ Trạch chưa tới bèn chạy đi rửa mặt, một đêm không ngủ nên tinh thần uể oải. Nhưng Đỗ Trạch chắc có việc nên trước giờ hẹn đã có mặt rồi.

Lúc tới còn mang theo bình giữ nhiệt, khi mở nắp thoáng lên mùi thịt, Đỗ Trạch ngượng ngùng đẩy qua. “Đồ nhà làm, em với Trương Trác uống không hết cho nên tiện thể mang cho anh nếm thử.”

“Có tâm quá.”Diệp Tuân nhìn bức tranh thủy mặc đã gần như hoàn thành kia. Tay lướt nhẹ qua mặt giấy, không dám chạm mạnh, từ các đường cong phác thảo đều có thể nhận ra đó là anh, có thể thấy kỹ thuật dùng bút của Đỗ Trạch rất cao. Nhưng nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của anh, Diệp Tuân cuộn bức tranh lại. “Sao vậy?”

“Cũng không có gì, chỉ là…” Đỗ Trạch thở phào, lấy gối ôm trên sofa ôm vào lòng, anh nhướng cổ. “Sẵn dịp… Sẵn dịp hỏi anh một việc thôi ạ.”

Có thứ gọi là cắn người miệng mềm, Diệp Tuân nhìn thấy lầu hai không có động tĩnh gì, anh bèn ngồi cạnh Đỗ Trạch. “Em nói đi.” Nhất định là chuyện kia rồi.

“Việc này… Bạn thân hay giúp đỡ nhau…” Câu kế tiếp, Đỗ trạch cúi đầu không sao nói ra được, một là ngượng, hai là rất hiếm khi nói chuyện riêng với người khác.

“Ý em là tự sướng?” Diệp Tuân bình tĩnh nói câu còn thiếu cho anh. Đỗ Trạch ngẩng đầu nuốt nước miếng, chờ mong mà nhìn anh, nhưng như vậy lại khiến Diệp Tuân hơi ngượng, Đỗ Trạch là đứa trẻ ngoan.

“Vấn đề này không quan trọng, anh hỏi em theo cách khác nha, cậu ấy giúp em, em cảm thấy thoải mái không?”

“… Chắc là thoải mái.” Đỗ Trạch nói vài lần, Diệp Tuân mới nghe rõ, sau đó giải thích. “Em… Em không thích đàn ông.”

Diệp Tuân chống cằm nhìn anh, nghiêng đầu nhìn thật lâu mới nói: “Nếu anh hôn em, em sẽ có cảm giác gì?”

“Hôn em?” Đỗ Trạch sờ miệng, lắc đầu nói: “Anh Tuân, anh đừng nói đùa.”

“Sao mà đùa được.” Diệp Tuân lại nói thêm một lần nữa, lúc này khóe mắt thoáng thấy góc áo lấp ló trên lầu hai, anh ôm lấy cổ Đỗ Trạch rồi hôn, có mùi sữa, rất mềm mại.

Đỗ Trạch ngơ ngác không nhúc nhích, hai mắt mở to nhìn Diệp Tuân, nín thở, không biết nên nói gì.

“Cảm giác thế nào?” Diệp Tuân hỏi.

Đỗ Trạch mím môi, nói: “Không cảm thấy gì hết.”

Không cảm thấy gì là đúng rồi, lúc này Diệp Tuân ghì chặt lấy đầu Đỗ Trạch, ai ngờ đầu lưỡi vừa mới vươn ra đã bị người kia đẩy ra. Đỗ Trạch che miệng lại giống như đang nhìn người ngoài hành tinh. “Làm gì đó?”

Diệp Tuân vốn không muốn cười, nhưng bị phản ứng của Đỗ Trạch chọc cho không thể không cười. Anh ngửa đầu ra sofa cười nửa buổi, cười muốn tắt thở.

Đỗ Trạch ngồi cạnh đỏ bừng cả mặt, vươn lưỡi ra liếm liếm, cảm thấy vừa rồi trong miệng có lưỡi của người khác là một việc rất không thoải mái.

“Rốt cuộc thế nào?”

“Đỗ Trạch, anh hôn em, em cảm thấy thế nào?”

“Không, không cảm thấy gì cả.” Đỗ Trạch nói thật, hơi khó hiểu vì sao Diệp Tuân muốn hôn anh, nhưng nhìn có vẻ không phải việc xấu là được rồi. “Lần đầu tiên anh hôn em, em không có cảm giác gì hết, ngoài miệng hơi mềm mềm, sau đó vươn lưỡi ra cũng rất không thích…” Cuối cùng rất là bất ngờ.

“Nếu Trương Trác hôn em thì sao?” Diệp Tuân cười hỏi.

Đỗ Trạch nhíu mày suy nghĩ, vấn đề này anh thật sự không giải quyết đâu. “Trương Trác chưa từng hôn em, giả thiết này em cũng… em cũng chưa từng nghĩ tới.”

“Em về nhà thử xem, em hôn cậu ấy một chút, rồi xem hôn anh với hôn cậu ấy có gì khác nhau không. Năm đó khi hôn bạn nam mà mình thích, anh rất vui sướng, cảm giá này rất lãng mạn, còn có thể khiến em có phản ứng, chỉ muốn cùng người ta lăn lên giường ngay lập tức.”

Diệp Tuân nói thẳng thừng, Đỗ Trạch giống như vừa mở ra một tấm bản đồ mới, ngơ ngẩn cả nửa buổi mới nói: “Sao hôn được chứ? Nụ hôn đầu tiên… nụ hôn đầu tiên.” Không, nụ hôn đầu tiên vừa mất rồi.

Diệp Tuân nhìn dấu hôn hồng nhạt trên cổ Đỗ Trạch, nụ hôn đầu chó má gì chứ, không chừng đã mất nụ hôn đầu từ lâu rồi.

“Muốn hôn thế nào thì hôn thế ấy, nhận dịp cậu ấy ngủ thì hôn một cái, cậu ấy không biết đâu mà lo.”

“Như vậy không hay đâu.”

Diệp Tuân liếc anh một cái. “Vậy hôm nay em tới vì cái gì?”

“Em…” Đỗ Trạch đứng dậy, bắt đầu đi lòng vòng quanh sofa, ngón tay cái ấn thật chặt vào da thịt cho tới khi xuất hiện một vệt đỏ, anh lúng túng mất một lúc. “Em rất sợ, rất sợ.”

“Em không thử thì sao biết được? Hôm nay em tới gặp anh, chứng tỏ trong lòng đã có câu trả lời nhưng vẫn còn nghi ngờ. Bây giờ anh nói cho em cách để tháo gỡ khúc mắc, nhưng em lại sợ không dám thử. Đàn ông thôi mà, hôn một cái cũng không mang thai được, em nói có phải không nào?”

Đỗ Trạch chưa nói gì, đi tới bàn ăn ôm lấy bình giữ nhiệt, hít sâu rồi thở ra, nhỏ giọng nói: “Vậy em về thử xem sao.”

Anh đi tới cửa rồi bỗng quay đầu lại, lưỡng lự hỏi: “Anh Tuân, Trương Trác cũng thích em chứ?”

Diệp Tuân chống cằm, hỏi lại Đỗ Trạch: “Ý em là ‘thích’ kia sao?”

Tới lúc Đỗ Trạch mở cửa đi về, phòng khách mới yên tĩnh trở lại, ngoại trừ mùi thơm của đồ ăn vẫn thoang thoảng trong không khí. Diệp Tuân nằm ngửa trên sofa ngắm nghía tóc mình, những tiếng bước chân “Thịch thịch thịch” trên câu thang rơi vào tai anh cũng không quan trọng. Lúc tiếng bước chân sắp tới gần, anh bèn ngồi dậy. “Đào thiếu, cậu…”

“Chát!”

Cái tát không nặng, không biết nặng nhẹ thế nào, nhưng mặt Diệp Tuân nghiêng hẳn đi, vai trái lộ ra một nửa nhìn rất đáng thương. Đào Gia Vũ nắm tay lại, lửa giận bị kiềm chế khiến y chỉ tay vào Diệp Tuân.

“Không được đùa giỡn Đỗ Trạch.”

“Đào thiếu.” Diệp Tuân vén những sợi tóc bị đánh bay, vén ra sau tai rồi mỉm cười, nhưng nụ cười rất nhạt. “Sao cậu biết tôi đang đùa giỡn cậu ấy?”

“Anh vừa mới hôn cậu ấy.”

“Vậy cậu nghe thấy bọn tôi nói gì sao?” Diệp Tuân hỏi.

Vẻ mặt Đào Gia Vũ rất quái dị, lại chỉ có thể lắc đầu nói không. “Không thấy.”

“Chẳng lẽ hôn môi thì khẳng định là đang quyến rũ sao?”

Tay Đào Gia Vũ buông lỏng ra, buông rồi lại nắm. “Anh đừng nên hôn Đỗ Trạch.”

“Là bởi vì cậu ấy rất sạch sẽ, cũng có một vị trí trong lòng Đào thiếu, phải không?”

“Ăn nói vớ vẩn!” Đào Gia Vũ hạ giọng, cái tát vừa rồi, y đã bắt đầu hối hận rồi.

“Đào thiếu nghĩ như vậy bởi vì tôi xuất thân từ Dinh thực Hách, tôi đều biết mà, tôi không trách cậu.” Diệp Tuân nửa quỳ trên sofa, ôm lấy cổ người đàn ông ấy, không hề tức giận chút xíu nào. “Tôi thật lòng thích cậu ấy, nhưng không phải ‘thích’ này, tôi hôn cậu ấy là muốn cho cậu ấy thấy sự khác nhau ở đâu.”

Đào Gia Vũ đương nhiên biết Đỗ Trạch không thể nào là ‘đồ ăn’ của Diệp Tuân được, nhưng khi y thấy Diệp Tuân cười hôn Đỗ Trạch, ngay tức khắc, chỉ một giây thôi, y muốn lao xuống tách hai người ra.

Người trong lòng nói rất nhẹ nhàng, Đào Gia Vũ không biết mình có nên ôm lại hay không, nhưng tới lúc y quyết định được rồi thì phát hiện đã ôm rồi, may mắn cái tát kia không mạnh, y thay đổi chủ đề: “Hôm qua ai mang tôi về?”

Diệp Tuân nói: “Là một người đàn ông tên Trịnh Hồi, lúc ấy cậu được một cô gái dìu vào, tên Trịnh Mẫn.”

“Không biết lượng sức.” Đào Gia Vũ rít bốn chữ ra khỏi hàm răng, y thật sự không biết bọn họ có dũng khí lớn tới vậy.

Trong lúc đi làm, Trịnh Hồi đã tham ô tiền quỹ, lúc ấy Trịnh gia sắp phá sản, lúc đó bọn họ là bạn bè đã không rời bỏ hắn mà còn chung tay giúp đỡ. Nào ngờ, Trịnh Hồi ham mê cờ bạc, muốn tiền nhưng không có, rồi cuối cùng tính kế với cả công ty.

Nhậm Trọng nói rất đúng, nhóm bạn của bọn họ đúng là không thể tùy tiện để ai đó gia nhập, nhóm của họ ai muốn vào là vào được sao?

Hôm qua uống quá chén là y sai, nếu không phải có Diệp Tuân ở nhà, tám phần là hiện tại y đang trần truồng nằm cạnh cô gái kia, nhận sự tra hỏi của Trịnh Hồi.

Làm bạn bè mà làm tới mức này, đúng là không nên.

“Bọn họ rất bất ngờ khi thấy tôi, còn gọi tôi là chị dâu. Cô gái kia ăn mặc khá gợi cảm. Lúc đó tôi không phủ nhận xưng hô này, bây giờ tôi giải thích lại với cậu.”

“Không cần giải thích, cám ơn anh chuyện tối qua.”

Lúc tức giận, Đào Gia Vũ rất nghiêm nghị, không hi hi ha ha như bình thường, có lẽ đây mới là bộ mặt thật của y, nếu không cũng sẽ không ngồi vào được vị trí như bây giờ. Trong nhóm, y được coi như con dê đầu đàn, cái nhóm đó, Diệp Tuân không tham gia nhưng theo quan sát thì thấy mọi người đều thành đạt trong sự nghiệp, đa số là bạn thân chơi từ bé tới lớn.

Diệp Tuân cảm thấy anh vẫn quen với Đào Gia Vũ luôn tươi cười hơn, anh ôm cổ người đàn ông ấy rồi cọ qua cọ lại, ghé vào tai y nói: “Tửu lượng của Đào thiếu tốt ngoài dự kiến, tối qua coi tôi là đồ chơi mà nhéo cả đêm, không làm cái gì hết, tôi cứng cả đêm cũng không biết nên làm thế nào mới ổn, ngay cả nhúc nhích cũng không cho tôi nhúc nhích.”

Trước kia, câu nói lẳng lơ nhất mà Đào Gia Vũ nghe thấy là, có một cô gái ăn mặc hở hang ngồi trên đùi y vuốt ve, nói: “Phía dưới cứng rồi.”

Bây giờ có một người đàn ông với mái tóc dài nói với y: “Cứng cả đêm.”

Một tay của Đào Gia Vũ ôm eo Diệp Tuân, tay còn lại đi xuống dưới: “Hôm nay Đỗ Trạch tới làm gì?”

“Chẳng làm gì cả, cậu ấy chỉ không hiểu thế nào là thích thôi.”

“Sao cậu ấy ngây thơ vậy chứ? Cho nên anh hôn cậu ấy?”

Diệp Tuân nhún vai “Ừ.” một tiếng, sau đó nghiêng đầu dựa vào người Đào Gia Vũ nhìn lén y: “Đúng vậy, hôn cậu ấy rồi. Đào thiếu tức giận, hay là tôi cũng hôn cậu nha.” Nói xong bèn hôn luôn, còn phát ra một tiếng ‘Chụt’.

Diệp Tuân hôn xong, giống như chẳng hề gì rồi đi vào phòng bếp, đeo tạp dề như hàng ngày, hỏi: “Tối qua uống quá nhiều rượu, đồ ăn hôm nay thanh đạm thôi.”

Nói xong một lúc vẫn chưa nghe thấy câu trả lời, anh quay người liền đụng phải một bức tường người, bèn nhìn lên trên, thấy một gương mặt không rõ đang nghĩ gì, anh cười gọi: “Đào thiếu?” Cũng không nghe người kia trả lời, anh tự biết thân biết phận: “Lúc nãy tôi hôn Đỗ Trạch hai cái, vì tránh để cậu hiểu lầm, tôi cũng trả đủ cho cậu.”

Nụ hôn này mãnh liệt hơn hẳn cái ‘chụt’ vừa rồi, hôn thật sâu. Diệp Tuân mút môi dưới của y rồi mới từ từ tách ra, khi tách ra còn cắn một cái.

Trong lòng Đào Gia Vũ vừa đau vừa ngứa khó nhịn nổi. Khi tách ra, Diệp Tuân còn nhìn y với ánh mắt như đang khiêu khích; y cảm thấy tai ngứa ngứa, thì ra do sợi tóc dài của Diệp Tuân vướng lên, vì thế trong lòng như có lửa cháy phừng phừng, y chỉ là một người đàn ông bình thường cũng có ham muốn của riêng mình.

Cho nên y bước về trước giam Diệp Tuân ở giữa mình và bức tường. Đào Gia Vũ nâng cằm Diệp Tuân lên hôn, kỹ thuật hôn của tay chơi già đời đúng là nhuần nhuyễn. Diệp Tuân cúi đầu “Ưm” một tiếng nhưng không từ chối, chân trái cọ nhẹ lên chân người đàn ông kia, ngay cả giọng nói cũng khàn khàn làm say lòng người.

Cuối cùng, Đào Gia Vũ nâng mông Diệp Tuân bế anh lên, y hơi khó nhịn mà xoa nắn: “Anh cố ý.”

Diệp Tuân không muốn chối, anh cởi dây buộc tóc để tóc tự do rơi xuống vai, cúi đầu hôn y, khàn khàn nói: “Suốt một đêm, rất khó chịu. Nếu Đào thiếu đã hôn rồi thì nên có trách nhiệm với tôi.”

Sợi dây căng chặt nào đó trong đầu Đào Gia Vũ đứt phựt, không thèm quan tâm tình hình hiện giờ, tiện hay không tiện, tóm lại Diệp Tuân không chối từ.

Hai người lăn lộn trong bếp một lúc, Đào Gia Vũ ôm người vào phòng ngủ nhỏ, chính là căn phòng Diệp Tuân đang ở. Y đặt Diệp Tuân lên chiếc giường mềm mại, cơ thể tuyết trắng như bị mây mù che phủ, người trên giường nhìn y với đôi mắt mù sương, mắt không hề có điểm chính, có một vẻ quyến rũ khó nói thành lời, là sự hòa quyện giữa sự dịu dàng của phụ nữ và lanh lợi của đàn ông, khóe mắt đỏ ửng e thẹn.

Đào Gia Vũ cởi phăng quần áo ra, lúc này y dịu dàng hơn hai lần trước rất nhiều, còn Diệp Tuân hết sức cổ vũ y, hai người lăn qua lăn lại tới gần tối mới dừng. Ngửi thấy mùi vị mập mờ khắp phòng ngủ, Diệp Tuân mất hết sức lực gối lên cánh tay Đào Gia Vũ, anh thực sự bị dày vò đến thảm luôn.

Thế nhưng tinh thần của Đào Gia Vũ rất tốt, y còn phát huy tinh thần mà một tên công nên có, mang Diệp Tuân vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ rồi ôm anh quay về phòng ngủ chính. Diệp Tuân yên ổn nằm trong lòng y như một con búp bê, y cúi đầu hôn lên vai Diệp Tuân, có vài lời không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

Hôm nay, y không uống rượu, tinh thần tỉnh táo, trong tình hình như vậy mà y lại cứng lên được với Diệp Tuân, không quan tâm bề ngoài. Đáng lẽ khi nghĩ đến việc Diệp Tuân là đàn ông, y sẽ xìu xuống, nào ngờ không phải, thái tử bé nhỏ của y lại càng phấn chấn hơn.

“Đau không?” Y suy nghĩ mãi, rồi nói ra hai chữ.

Trong phòng ngủ ngập tràn mùi vị khoan khoái, nhẹ nhàng sau khi được tắm rửa sạch sẽ, Diệp Tuân dựa vào y, khẽ lắc đầu: “Không quá đau.”

Cho dù không đau quá mức nhưng Đào Gia Vũ vẫn đứng dậy bôi thuốc cho anh, bởi vì lần trước Diệp Tuân rất thê thảm, y cũng không muốn lại vì chuyện này mà phải chạy tới bệnh viện thêm lần nữa.

Trong lúc bôi thuốc, ngoại trừ một hai câu “Thả lỏng”, “Dịch sang bên phải một chút” thì hai người không có thêm bất cứ giao tiếp dư thừa nào, giống như vào giây phút bọn họ lên giường thì lớp giấy mỏng ngăn cách đã bị đâm thủng rồi. Tuy rằng Đào Gia Vũ không rõ rốt cuộc giữa hai người có lớp giấy này hay không, nhưng y có thể cứng lên vì Diệp Tuân là thật, không những là sự thật mà y còn ngủ với người ta cả một ngày, ngủ tới mê đắm luôn.

Điều này thật khiến người ta phải suy nghĩ kỹ càng.

Bôi thuốc xong, Đào Gia Vũ mượn cớ đi rửa tay rồi lục tìm ảnh của người đẹp ngực to mình thích trước kia rồi nhìn thật lâu, tay y sờ mó một lúc lâu mới thấy có cảm giác, nhưng sau khi có cảm giác thì người y nghĩ tới lại là Diệp Tuân đang nằm trên giường.

Diệp Tuân nằm trên giường bây giờ mới từ từ nhắm hai mắt lại, sự dịu dàng của Đào Gia Vũ là việc anh không hề lường trước được.

Không rõ đã bao lâu, Đào Gia Vũ nằm trên giường hỏi: “Đói không?”

Y vừa nói xong, bụng đã sôi ùng ục lên rồi. Diệp Tuân định đứng dậy đi tới phòng bếp, ai dè bị Đào Gia Vũ ngăn lại.

“Tôi đi nấu chút mỳ.”

Diệp Tuân: “Tôi không thể ăn mỳ ăn liền.”

Đào Gia Vũ nhụt chí, nói: “Mỳ nước.”

“Vậy nấu mềm chút.”

Chờ tới khi bóng dáng Đào Gia Vũ biến mất khỏi cửa, nụ cười trên mặt Diệp Tuân mới từ từ biến mất, cuối cùng ngơ ngác nhìn phía ngoài cửa sổ. Thành phố vẫn đang đổ tuyết, rất lạnh, nhưng trong phòng thật ấm áp, ấm đến nỗi anh không muốn nhúc nhích chút nào.

Mỳ do Đào Gia Vũ nấu tất nhiên không ai có thể nuốt nổi, nhưng cả ngày hôm nay bọn họ chưa ăn gì, lại còn ra sức lăn lộn trên giường nửa ngày, cho nên đồ khó ăn thế nào cũng trở nên thơm ngon lạ thường.

“Nếu hai người họ Trịnh đó lại tới thì anh đừng đáp lại bọn họ, cũng đừng mở cửa.”

Diệp Tuân nói: “Tôi biết rồi, không mở cửa cho người lạ.”

Đào Gia Vũ không nhịn nổi mà ngắm Diệp Tuân vài lần, ngắm tới khi nhìn thấy dấu hôn trên xương quai xanh của anh mới mau chóng ngừng lại, y ho khan, nói: “Ngủ sớm đi, cũng muộn rồi.”

Nhờ phúc của y, Diệp Tuân ngủ một mạch tới trưa hôm sau, lúc tỉnh lại thì Đào Gia Vũ đã không còn nằm trên giường nữa. Trong di động có tin nhắn mới, tối nay y không về ăn cơm.

Diệp Tuân nghĩ rằng y lại đi chơi với bạn bè. Nhưng không phải, hôm sau khi Đào Gia Vũ tới công ty bèn loại trừ sạch sẽ người của Trịnh Hồi, giống như lấy một con dao cạo sạch chỗ thịt còn sót lại trên xương cốt. Lần này, y không hề nể nang gì nữa, bạn bè nghi hoặc nhưng cũng hiểu rõ, nếu không chọc tức Đào Gia Vũ thì căn bản y sẽ không có hành động tuyệt tình như vậy.

Trương Trác nghe được việc này nhưng không hề ngăn cản, Đào Gia Vũ làm việc luôn có tính toán rõ ràng, nhưng nhìn dáng vẻ phơi phới như gió xuân của y thì có vẻ không giống như thẹn quá thành giận.

“Tối qua chắc cậu thoải mái lắm nhỉ?” Trương Trác lấy nắp bút chỉ vào cổ, Đào Gia Vũ muốn che nhưng không thành công, rõ ràng là che không hết.

“Người kia là ai thì cậụ cũng biết mà.”

Trương Trác nhìn y rất bình thường: “Chẳng trách.” Tuy rằng cuộc sống của Diệp Tuân phức tạp nhưng con người vẫn sạch sẽ. Có người trong Dinh thự Hách kể rằng từng có một người muốn ngủ với Diệp Tuân, thậm chí còn trả giá rất cao nhưng Diệp Tuân từ chối thẳng thừng, nói là đã có bạn trai. Bạn nói xem, đã có bạn trai rồi, sao còn ở lại Dinh thự Hách làm gì nữa? Khi đó, Diệp Tuân trở thành trò cười trong đám ‘thiếu gia’, cuối cùng biến thành trò cười thật.

“Nhớ giấu cho kỹ. Dù sao thì Diệp Tuân cũng không còn ba mẹ, một thân một mình rất thoải mái, nhưng cậu thì không.”

Đào Gia Vũ không thích nghe: “Lúc vui đừng nói tới chuyện này. Phải rồi, mẹ nó, tôi phải tố cáo cho cậu.”

“Tố cáo cái gì?”

“À, tôi phải tố cáo nhóc cà lắm, cậu ấy thừa dịp tôi ở nhà rồi dê Diệp Tuân.”

Trương Trác thổi khói trên ly nước, ngẩng đầu liếc y: “Không phải cậu đang nói đùa đấy chứ?”

“A, cậu ấy với Diệp Tuân hôn nhau, còn hôn hai lần nữa kìa.”

Tốt xấu gì cũng không đè, Trương Trác không để tâm lắm: “Chỉ hôn hai lần thôi mà.”

“Fuck, vậy cũng được hả?” Đào Gia Vũ không nói thêm gì, kéo đầu Trương Trác lại hôn một cái thật mạnh. “Thế nào?”

“A!”

Thư ký hoảng hồn đứng ngoài cửa, tay vẫn còn đang làm động tác gõ cửa, cô lập tức ngồi xuống gom giấy tờ rơi dưới đất. “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý.”

Trương Trác nghiêm mặt thụi cho y một phát: “Đồ thần kinh!”

Trời còn chưa tối, trong công ty đã dấy lên lời đồn Đào Gia Vũ là gay, đối tượng không phải ai khác mà chính là thần long thấy đầu không thấy đuôi – Tổng Giám đốc Trương. Có người miêu tả lại cảnh đó giống như mình tận mắt chứng kiến vậy, Phó tổng Đào thâm tình nâng gương mặt Tổng Giám đốc Trương lên, sau đó thâm tình hôn xuống.

Trương Trác và Đào Gia Vũ đứng trong thang máy xoắn quẩy: “Xem chuyện cậu gây ra kìa.”

“Không phải là chỉ hôn một cái thôi sao, cậu xoắn cái gì?”

Trương Trác hừ lạnh: “Về nhà xử lý Đỗ Trạch xong rồi sẽ tới lượt cậu.”

Câu Đào Gia Vũ muốn nghe nhất chính là câu này, hớn hở khoát tay đi ra ngoài, nói: “Tôi muốn xin nghỉ phép hai ngày, hai hôm nay thận mệt quá!”

Không dừng lại ở việc Đào Gia Vũ muốn nghỉ ngơi, Đỗ Trạch nhận ra tốc độ trả lời tin nhắn của Diệp Tuân chậm hơn trước rất nhiều. Anh đang trong thời gian có vô vàn vấn đề cần giải đáp, nhưng bên cạnh không có ai là gay để hỏi cả, cho nên điều này khiến anh bứt rứt muốn chết.

Hôm nay, sắc mặt của Trương Trác rất tệ. Đỗ Trạch luôn nghĩ về nụ hôn, lúc Trương Trác đang nấu cơm anh bèn nói chen vào, sau khi nói một đống chuyện làm bước đệm, anh mới nói vào vấn đề chính: “Trương Trác, nụ hôn đầu của cậu còn không?”

“Keng!” Cái muỗng đụng vào cạnh xoong, Trương Trác nói: “Không còn.”

Đỗ Trạch gật đầu: “Vậy thì tốt.”

Trương Trác muốn bổ đầu Đỗ Trạch ra xem bên trong đang chứa cái gì, ông trời cho cậu ấy IQ nhưng vì cớ gì lại dập tắt EQ? Người này ngốc nghếch như vậy, khác nào cố ý để người ta nhéo?

Trương Trác nghĩ vậy, tay cũng nhéo một cái. Đỗ Trạch kêu gào nửa buổi mới thoát ra được, quyết định không trêu chọc Trương Trác nữa.

Nhưng lời của Diệp Tuân cứ quanh quẩn trong đầu, Đỗ Trạch mất ngủ, đương nhiên là do anh cố ý.

Khó khăn lắm mới cố được đến hơn giờ, anh nhỏ giọng gọi Trương Trác, hơi thở của Trương Trác mỏng nhẹ, không hề tỉnh lại. Đỗ Trạch rề rà ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Trương Trác, ngón tay lau miệng mình vài lần; để tăng thêm can đảm, anh uống một ly rượu nhỏ đã chuẩn bị sẵn ở đầu giường, uống vào vừa cay vừa nóng. Đỗ Trạch liếm môi.

Quá trình tiếp cận Trương Trác đúng là giày vò, anh có thể ngửi thấy mùi sữa tắm giống mình, còn hơi thở của Trương Trác lại phả vào mặt anh, giống như bị lửa đốt.

Trong sự yên lặng dường như nghe được từng tiếng tim đập mạnh mẽ, Đỗ Trạch cẩn thận hôn lên môi Trương Trác, cảm xúc mềm mại như kẹo đường, còn có chút vị bạc hà.

Giống như không có gì khác thường, Đỗ Trạch che ngực, lại cảm thấy không có tính thuyết phục. Anh muốn hôn lại một lần, ai dè miệng Trương Trác đột ngột mở ra, vì thế lưỡi của anh và Trương Trác quấn lấy nhau. Đỗ Trạch cảm thấy đầu mình “Ầm ầm” nổ tung.

Sự mềm mại của đầu lưỡi dường như khiến các cơ quan cảm giác tê dại hẳn đi. Đỗ Trạch gần như muốn rút ra ngay lập tức, nhưng trong lúc ngủ mơ, Trương Trác giơ tay nâng gáy anh rồi xoay người hôn xuống. Môi bị người kia ngậm lấy cắn xé, cọ sát, Đỗ Trạch do dự đẩy ra, nhưng ngược lại càng bị hôn sâu hơn.

Khác hẳn với nụ hôn lướt qua ban đầu, đầu óc Đỗ Trạch nóng lên, nửa người mềm nhũn không thể nào cử động. Anh cũng không biết nên cử động thế nào, thì ra hôn là cảm giác thế này, giống như điện giật, thời gian cũng như dừng lại vào giây phút ấy.

Thật thoải mái.

Tác giả bày tỏ suy nghĩ:

Post muộn phút orz, muộn để đổi lấy nghìn chữ của chương mới. Hình như mọi người không thích chống trộm, cho nên chương tiếp theo sẽ không thả nữa, người đọc cũng không nhiều. Vô cùng cảm ơn các thiên thần nhỏ vẫn luôn đọc truyện. Cảm ơn các bạn!

Xin khẳng định một điều là công không ngủ, yên tâm yên tâm. Ngủ thì sao mà hôn được chớ!

Truyện Chữ Hay