Đỗ Trạch ngồi trên giường nghĩ mãi vẫn không hiểu được, bèn mở TV xem ‘Heo nhỏ Bội Kỳ’, nhìn thấy Trương Trác đi vào bèn quay qua ăn cơm. Hôm nay hắn có tật xấu, cứ thích gây ầm ĩ.
Trương Trác cười cười, cầm chậu đi vào. “Nấu nước cho cậu rồi đó, mau rửa chân đi.”
Đỗ Trạch cắn răng không đáp lời, lúc chân nhúng vào nước lập tức bị nước ấm bao vây, từng cơn tức nhỏ nhỏ trong lòng bỗng tan biến hết.
Trương Trác tắm rửa xong đi ra, Đỗ Trạch vẫn đang ngồi trên giường cầm điện thoại xem Weibo, hắn gọi một tiếng: “Đỗ Trạch!”
Người trên giường quay đi, tiếp tục chơi game, tuyên bố rõ ràng rằng không quan tâm tới hắn.
Trương Trác đặt chậu nước nóng để rửa mặt xuống đất, nhúng ướt khăn lông muốn luồn vào trong chăn. “Không phải đã nói rõ không lau người sẽ không cho lên giường sao?”
“Cậu tránh ra.”
“Đây là nhà tôi.”
Đúng, anh giận đến ngơ luôn rồi. Đỗ Trạch xốc chăn lên. “Vậy tớ về nhà tớ.”
Sao Trương Trác có thể để anh về chứ? Anh mà về, nơi này sẽ không vui nữa.
“Ai cho cậu về? Nửa đêm rồi cậu còn ầm ĩ gì nữa?”
“Ai muốn ầm ĩ với cậu? Sao cậu lại cứ như vậy chứ?”
Trương Trác đứng lên. “Tôi thế nào?”
Đỗ Trạch ấm ức lắm, một chữ thoát ra khỏi kẽ răng: “Xấu.”
“Được rồi, ngồi trên giường đi.” Trương Trác nói xong muốn nắm vai Đỗ Trạch, ai dè bị ăn một cái tát vào tay, Đỗ Trạch kêu một tiếng: “Cậu đừng đụng vào vai tớ!”
“Vậy tôi đụng tay cậu.”
“Cậu cũng đừng đụng vào tay tớ.” Đỗ Trạch lăn trên giường biến mình thành một con sâu róm, tóc xù như tổ quạ, hai phần ba gương mặt đều rụt vào chăn, chỉ lộ ra đôi mắt ửng đỏ. “Lúc thì rất tốt với tớ, lúc thì xấu xa với tớ. Tớ không phải đồ chơi của cậu.”
Hai tay Trương Trác giữ hông con sâu róm kia, cúi đầu nói nhỏ: “Ai dám coi cậu ấm nhà chúng ta là đồ chơi, hử?”
Mặt giấu trong chăn đỏ hết cả lên, tình huống này rất quen. Trong đầu Đỗ Trạch hiện lên rất nhiều hình ảnh, có hình ảnh anh sống chết không chịu uống thuốc, cũng có lúc Trương Trác nhỏ giọng nói những lời ngọt ngào với anh giống như bây giờ, rồi sau đó, anh đều ngượng ngùng, bởi vì sống hai mươi mấy năm nhưng chưa từng có những hành động hỗn loạn thế này.
Được người khác dỗ dành có cảm giác được che chở, không giống như sự che chở của ba. Ba khiến anh cảm thấy trong lòng ấm áp khôn cùng, Trương Trác lại khiến lòng anh ngứa ngáy, giống như con mèo bị xoa đầu, trong phút chốc không muốn động đậy, toàn thân đều mềm nhũn ra.
Vốn muốn giận lắm nhưng ngay tức khắc không nói lên lời, Đỗ Trạch hầm hừ một lúc. “Không phải cậu ấm, cậu đừng giễu cợt tớ nữa.”
“Cậu không phải ấy hả?” Trương Trác cách chăn vỗ cánh tay Đỗ Trạch, cúi đầu cọ trán anh, nhưng vẫn giữ khoảng cách, không đến mức thô lỗ quá. “Vén áo ngủ lên, lau người cho cậu xong còn phải bôi thuốc nữa.”
“Tớ tự làm được.” Đỗ Trạch định ngồi dậy, nhưng lại bị người đàn ông kia nắm lấy cổ tay hỏi lại: “Sau lưng cậu cũng tự làm được hả?”
Đỗ Trạch im lặng lắc đầu: “Không làm được.”
Không phải trước đây chưa từng cởi quần áo trước mặt người ta, nhưng bây giờ thấy hơi ngại. Đỗ Trạch nằm trong chăn cởi quần áo, sống chết không chịu kéo chăn ra. Trương Trác thấp giọng: “Tôi chỉ vén lên một chút thôi, không nhìn cậu. Thật đó!”
“Vậy cậu nhanh chút đi, lạnh quá!”
Trương Trác vén chăn lên thấy những vết bầm tím sau lưng Đỗ Trạch, có chỗ nặng có chỗ nhẹ, chắc là dấu vết từ lần trước, còn có vài chỗ tuy rằng nhìn không thấy gì nhưng khi hắn chạm vào lại thấy Đỗ Trạch khẽ run, sau đó giọng nghèn nghẹn: “Có thể nhẹ tay chút không?”
Trương Trác lập tức bị cuốn vào việc này, rất lâu chưa từng trải qua tình huống thế này, lực tay cũng nhẹ hơn. Hắn lau phía trước giúp Đỗ Trạch, không cẩn thận lau luôn trước ngực anh, khăn lông mềm mại chà sát ngứa ngáy khiến cho Đỗ Trạch kêu lên một tiếng: “A!” Hơi thở dồn dập hẳn lên.
Mãi lâu sau mới nhận ra có hơi quá trớn, Đỗ Trạch vòng hai tay ôm vai. “Đừng mà, ngứa lắm.”
Vốn dĩ, trong lòng Trương Trác rất trong sáng, nhưng nhìn phản ứng này của Đỗ Trạch bèn không trong sáng nổi nữa, miệng dỗ dành: “Không sao, không sao.” Bàn tay rất xấu xa, chỉ chọc ghẹo bộ phận nhạy cảm của đàn ông, hết lần này đến lần khác đều nói rất có lý, Đỗ Trạch bị làm cho đỏ mắt mà không thể nói được gì.
“Cậu thấy tôi đối xử với cậu có tốt không? Làm gì có ai lau người giúp cậu, phục vụ cậu thế này chứ.”
Đỗ Trạch cuống đến sắp khóc luôn rồi. “Tốt, cậu… A…” Nơi trắng trẻo đột nhiên bị khăn mềm chà sát, anh lập tức cuộn người lại. “Ngứa quá!”
Trương Trác nhíu mày: “Tôi có làm gì đâu!” Bàn tay chui vào chăn sờ soạng, hắn ghìm chân Đỗ Trạch, nói: “Sắp xong rồi, cậu bị sao vậy?”
Đỗ Trạch chui vào chăn nên đương nhiên không nhìn thấy khóe miệng đang cong lên của Trương Trác, anh còn đang tưởng rằng do mình nhạy cảm, mình chạm vào da mình thì không sao, nhưng người khác chạm vào sẽ chết mất.
“Lưng lau xong rồi, còn lại để tớ tự làm.”
Tay Đỗ Trạch sờ soạng trong chăn muốn lấy khăn mặt, Trương Trác nhìn đầu tóc rối như tổ quạ của anh, bàn tay dưới chăn cứ vậy nhẹ nhàng lướt qua, sâu lông bèn nằm im thin thít.
“Đỗ Trạch?” Hắn đổi giọng hỏi dò.
“Tớ nói để tớ tự lau rồi mà…” Nếu biết sẽ thế này, anh dù lười thế nào cũng tắm rửa. Đỗ Trạch cuộn người lại, chân không dám động đậy, sợ sẽ bị kích thích thêm. Anh cảm thấy chỗ kia rất phấn chấn, máu dồn hết lên não, không cần chạm vào cũng biết nóng cỡ nào.
“Ý cậu là…” Trương Trác cầm khăn mặt lau xuống, đột nhiên chạm vào chỗ kia, Đỗ Trạch giật mình, hắn cũng vén chăn chui vào nằm cùng. Hơi thở nóng bỏng phả vào cổ Đỗ Trạch, có thể thấy rõ những sợi lông tơ nhỏ mịn màu trắng rất, Trương Trác chạm ngoài khăn mặt, từ từ xoa dịu cục cưng của Đỗ Trạch.
“Không được, không được. Trương Trác, a!”
Đỗ Trạch đáng thương hít mũi, đừng nói tới tức giận, dây thần kinh trong đầu căng ra nên ngay cả nói năng cũng rất khó khăn, hai tay run rẩy tự ôm lấy mình nhằm bình tĩnh lại, nhưng sự thoải mái hiếm gặp đã quét sạch bộ não. Anh ưm a một hồi lâu lâu rồi nằm ườn ra giường như một con cá mắc cạn, thò đầu ra khỏi chăn hít thở, phơi ra hai gò má đỏ bừng và đôi mắt ngấn nước, miệng khép mở giống như cá nhỏ thiếu nước, đầu lưỡi hơi vươn ra, vài sợi tóc ẩm ướt dính trên trán, toàn thân mất hết sức lực.
Trương Trác lấy khăn mặt ra, thay một cái mới lau mặt cho Đỗ Trạch, không ngoài dự đoán mà thấy được ánh nhìn thẹn thùng, đôi mắt ngấn nước vì cảm thấy rất ấm ức của anh.
Những người khác đều nghĩ rằng Đỗ Trạch khó tính, sao họ có thể thấy được dáng vẻ lúc này của cậu ấy chứ?
Hắn cười cười, an ủi một cách thành thạo: “Nhìn tôi như vậy làm gì?” Nói giống như việc vừa làm chỉ là việc vặt vãnh, không đáng nhắc tới.
Đỗ Trạch lại cuộn mình vào trong chăn, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, nói: “Không đúng.”
“Cái gì không đúng? Cậu thấy tôi đối xử với cậu có tốt không?” Trương Trác hỏi.
Đỗ Trạch lại càng không muốn trả lời.
Trương Trác xốc mạnh chăn lên rồi chui vào, thở dài: “Cậu thật là đồ vô lương tâm, nào có ai giúp cậu như tôi chứ. Cứ nói tôi dạy hư cậu ấy, vậy tôi đã đánh cậu hay chửi cậu hả?”
Đỗ Trạch chui vào chăn rồi, ai ngờ bỗng đỏ mặt chui ra, bên trong đều là mùi kia.
“Tớ cũng không biết. Làm gì có ai như vậy… như vậy.”
Trương Trác nín cười. “Vậy cậu nói xem, rốt cuộc tôi tốt hay xấu xa nào?”
Đỗ Trạch cảm thấy quan điểm của bọn họ không giống nhau, nhưng bị Trương Trác bóp méo vấn đề, anh cắn môi dưới, nói: “Cứ cho là… cho là tốt đi.”
“Đều là đàn ông con trai cả, không sao đâu. Do thường ngày cậu không chịu kích thích cậu ấm nho nhỏ kia nên mới thấy khó chịu đó. Hơn nữa, trời biết đất biết cậu biết tôi biết, sẽ không có thêm người nào biết nữa.”
Mặt Đỗ Trạch như đưa đám: “Không tốt!”
“Vậy sao vừa rồi cậu không đẩy tôi ra?”
Đỗ Trạch mím môi không nói, vừa rồi anh thích quá nên quên từ chối…
Trương Trác kéo người đang đổ mồ hôi vì khó chịu ra khỏi chăn, đắp chăn cẩn thân rồi nhẹ giọng: “Thật sự không sao đâu. Tôi chỉ giúp cậu một việc cỏn con thôi, đừng ngượng.”
“Tớ chưa từng… chưa từng như vậy.”
“Cậu đã kiềm chế lâu lắm rồi.”
“Nhưng mà người khác cũng không giúp đỡ như vậy.”
Trương Trác đè trán, người khác không ăn ngủ cùng một chỗ giống như bọn họ kia mà.
Đỗ Trạch cứ tưởng đêm nay mình không ngủ nổi, ai dè nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch thình thịch. Ngày hôm sau, anh vẫn tỉnh dậy từ trong lòng Trương Trác giống như trước, hai cái miệng chỉ cách nhau cm, sợ tới mức ù té chạy đi rửa mặt, trong đầu đều là hình ảnh tối hôm qua Trương Trác ôm anh giúp đỡ. Anh che ngực, nhận ra tay không đủ dùng, mặt cũng cần che nữa.
Trương Trác giả vờ như không thấy dáng vẻ thiếu tự nhiên của Đỗ Trạch, xoa xoa mặt anh, biết rõ còn hỏi: “Sốt rồi phải không? Sao mặt đỏ vậy?”
“A, không có, không có.” Mắt Đỗ Trạch nhìn chằm chằm tay Trương Trác, trong lòng thầm nói rằng chính bàn tay này của hắn đã giúp anh.
Lúc ra khỏi nhà, Đỗ Trạch ngửi trên ngửi dưới, đều là mùi của Trương Trác, muốn giấu mặt vào trong khăn quàng cổ thì lại nhận ra đây là khăn Trương Trác đưa anh dùng. Lúc trước bọn họ chơi thân với nhau như vậy nhưng chưa hề giúp nhau chuyện kia, rất ngượng, còn bình thường thì anh cũng không tự làm, vẫn là vì ngượng.
Ngước gương mặt mang những vết thương mới cùng vẻ mặt xoắn xuýt bước vào công ty, không ít người chú ý tới Đỗ Trạch.
Chị Phương như gặp ma mà hét ầm lên: “Em đánh nhau đó hả?”
“Ừm, không nghiêm trọng lắm đâu.” Cầm tập tranh vẽ đi tìm Chủ nhiệm, anh không muốn nói nhiều về vết thương của mình.
Giữa trưa lấy lý do ra ngoài mua cafe cho mọi người, Đỗ Trạch mua một ly đắng nhất để nâng cao tinh thần. Đúng lúc anh ngồi xuống thì thấy Diệp Tuân đang ngồi ở một góc sáng sủa, đã là người đẹp thì ở đâu cũng sẽ thu hút sự chú ý. Hôm nay, Diệp Tuân không trang điểm, mặc một cái áo lông màu xanh lam nhạt, nhìn phong cách chắc là unisex, không phân biệt nam nữ. Có một người đẹp buồn rầu ngồi bên cửa sổ suy nghĩ rồi thở dài, đã có vài người đến gần bắt chuyện, nhưng nhìn vẻ mặt hình như là thất bại rồi.
Cho nên, khi Đỗ Trạch mang mấy ly cafe và bánh ngọt đi qua bị không ít người nói “Nực cười!”, đơn giản là cóc đòi ăn thịt thiên nga ấy mà, cơ thể nhỏ bé như anh mà cũng đòi cua người ngồi bên cửa sổ sao?
A, điều khiến những kẻ còn lại trợn tròn mắt vì kinh ngạc là Diệp Tuân để anh ngồi xuống rồi.
Đỗ Trạch nghe thấy câu “Đệch!” đầy khiếp sợ đằng sau thì hơi đắc ý, anh tìm món bánh ngon nhất trong túi đưa qua, cười nói: “Trùng hợp thật, anh cũng ở đây.”
“Anh đi phỏng vấn ở cửa hàng đối diện, nhưng khi bọn họ biết anh là đàn ông bèn đuổi anh ra ngoài.” Diệp Tuân uống một ngụm cafe, giọng nói không rõ vui buồn, giống như chẳng có gì to tát cả.
Vết thương trên mặt Diệp Tuân khá ít, Đỗ Trạch nhìn trán anh, lấy miếng băng y tế trong túi đưa cho anh. Lần này, Diệp Tuân cầm lấy rồi nói cám ơn, Đỗ Trạch vui vẻ nói: “Không sao, bây giờ anh muốn tìm việc liền sao?”
“Không có việc làm thì không có thu nhập, không có thu nhập thì khác nào một kẻ vô dụng.”
“Bây giờ anh đang ở nhà Đào Gia Vũ thì cứ nghỉ ngơi vài ngày đi, mấy ngày này anh tìm việc không dễ đâu.” Bắc Kinh xảy ra việc thế này, tuy rằng không bị đưa tin, nhưng Diệp Tuân cứ trưng gương mặt này ra ngoài sẽ dễ bị lộ tin lắm.
“Đào thiếu…” Diệp Tuân cúi đầu mỉm cười. “Anh lại có thể ở nhà cậu ấy vài ngày.”
Đỗ Trạch nhỏ giọng: “Thật ra… Thật ra nếu không có chỗ ở thì em có thể cho anh thuê phòng.”
“Em tên Đỗ Trạch nhỉ.” Diệp Tuân nâng tay chống cằm nhìn về phía chàng thanh niên đang rất bối rối kia, ánh mắt quan sát kỹ càng. Người này sạch sẽ, không õng ẹo, chắc chắn không phải người trong giới, nhưng chân anh ở dưới gầm bàn đụng vào chân Đỗ Trạch, trượt nhẹ từ bắp chân lên trên. “Chẳng lẽ em thích anh?”
“Không, không.” Đỗ Trạch chưa từng bị trêu chọc thế này, mông như có kim đâm, không sao ngồi ngay ngắn được, anh luống cuống đứng lên rồi lại ngồi phịch xuống, gãi đầu nói: “Anh là người tốt, là bạn của Đào Gia Vũ thì cũng là bạn của em mà. Cho nên em cũng tin anh.”
Lời này rất ngốc nghếch, nhưng khi anh đối diện với Diệp Tuân thì không hiểu sao cứ nói lắp ba lắp bắp, cho nên cứ giải thích như vậy với người ta thôi.
Diệp Tuân cầm bánh cắn một miếng, bơ dính vào ngón tay, anh vừa nhai vừa nói: “Lúc trước anh làm ở Dinh thực Hách.”
“Em… Em.” Đỗ Trạch ngồi trên ghế, chán nản nói: “Có thể mời anh làm người mẫu cho em không?”
“Người mẫu gì? Có mặc quần áo không?”
Diệp Tuân nói toẹt ra, Đỗ Trạch rụt rè lắc đầu: “Anh rất xinh đẹp, ít nhất cũng phải là thư ký.”
“Anh là đàn ông đó.”
“Vẻ đẹp, không phân biệt giới tính.” Đỗ Trạch nhìn anh. “Có trả tiền công, được không ạ?”
“Xin chào, hết chỗ ngồi rồi. Xin hỏi, tôi có thể ngồi đây không?”
Một người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người, Đỗ Trạch không hiểu nên ngẩng đầu lên. Thấy người đàn ông nhìn Diệp Tuân, anh bèn đặt tất cả mọi thứ lên sofa, sau đó ngồi xuống cạnh Diệp Tuân, nói: “Không thể ngồi!”
Vẻ mặt người đàn ông kia thay đổi, lúc này Diệp Tuân tựa đầu vào vai Đỗ Trạch, giọng nói khàn khàn: “Xin lỗi nha, có người rồi.”
Việc xảy ra bất thình lình khiến Đỗ Trạch đỏ mặt, nhưng càng ngồi thẳng lưng hơn.
“Bọn họ đang ghen tị với em.”
“Chẳng qua là muốn hẹn hò ấy mà, con người toàn nhìn mặt mũi thôi.”
Đỗ Trạch không nghĩ là chuyện lạ mà gật đầu. “Cho nên bọn họ đều là cóc ghẻ.”
“Trong mắt em, anh rất xinh đẹp, cho nên em cứ thế mà tin anh sao?”
Đỗ Trạch nói: “Em thích anh!”
Có thể nói từ thích một cách đơn thuần như vậy, đủ để biết ‘thích’ của chàng thanh niên này căn bản không phải là ‘thích’ kia. Nhưng Diệp Tuân chưa từng được ‘thích’ đơn giản như vậy, anh đáp lại: “Em rất đáng yêu, anh cũng thích em.”
Đỗ Trạch nghe vậy thì vui lắm, lấy di động xin cách thức liên lạc. Anh và Diệp Tuân thêm nhau thành bạn tốt, sau đó mới nhớ ra mình ra ngoài để mua bánh ngọt cho đồng nghiệp, vì thế vội vàng vẫy tay chào rồi chạy ra ngoài.
Diệp Tuân ngừng cười, mặt không cảm xúc cúi xuống quấy cafe, ngồi xuống là ngồi ba tiếng liền.
Tiệm cafe mở tại đầu đường nơi người người qua lại, mỗi người một vẻ mặt khác nhau, vui vẻ, không cảm xúc hoặc là giận dữ ngút trời, trăm vẻ đời người, Diệp Tuân cứ thế ngây người ra.
Có một cặp anh em sinh đôi đi ngang qua cửa sổ, người anh cao cao cẩn thận nắm chặt tay cậu em, Diệp Tuân không nghe thấy cậu ta nói gì, nhưng nhìn thấy nụ cười trên mặt cậu em càng lớn hơn, nét mặt hai người ngây thơ trong sáng, khiến người khác chú ý.
Nhưng nụ cười chợt cứng lại bên miệng Diệp Tuân, bây giờ Diệp Tường không liên lạc với anh, anh cũng không biết thằng em này đang ở đâu, nếu có một ngày cậu ta thua bạc chết ở đầu đường, Diệp Tuân sẽ không bận tâm mà nhận được tin tức vui vẻ về người này.
Đúng vậy, anh đã chán rồi, chán tới mức cảm thấy giết người cũng chẳng sao hết, thế giới này không hề đối xử tốt với anh.
Hơn năm giờ, Đào Gia Vũ gọi tới, Diệp Tuân giơ tay gọi ly cafe thứ hai. Hai mươi phút sau, Đào Gia Vũ cuốn theo gió lạnh vào tiệm cafe, nói chuyện rất mất tự nhiên: “Đi thôi.”
Diệp Tuân đứng dậy, tự nhiên quàng tay y, cười nói: “Sao hồi hộp thế này? Hối hận rồi sao?”
“Không hối hận.” Đào Gia Vũ cảm thấy đau đầu. Hôm qua khi y và Diệp Tuân về đến nhà, Diệp Tuân không khống chế được cảm xúc nằm cuộn người trên sofa, bên cạnh vẫn để chăn gối xếp gọn gàng. Đào Gia Vũ cảm thấy mình nên nói gì đó, nhưng nhận ra bản thân chẳng có lập trường gì để nói cả. Sau Tết, anh không ra ngoài, y ở trên lầu xem video theo dõi; hầu hết thời gian, Diệp Tuân đều ngơ ngẩn, ngồi trên sofa nhìn ra bên ngoài, nhìn cả buổi cũng không nhúc nhích, hoàn toàn khác xa với A Thủy xinh đẹp trong Dinh thực Hách kia. Diệp Tuân không trang điểm, bầu không khí xung quanh rất nặng nề, y hơi tò mò muốn tìm hiểu về Diệp Tuân.
“Mai đi lấy hành lý sau, anh mau ngủ đi.”
Diệp Tuân kéo tay y, hỏi: “Tôi có thể ở thêm vài ngày không?”
Đây là một đề nghị rất liều lĩnh, nhưng Diệp Tuân đã khơi lên lòng hiếu kỳ của Đào Gia Vũ, cho nên đề nghị này trở nên không hề liều lĩnh chút nào nữa. Thậm chí, Đào Gia Vũ còn nghĩ cách giúp Diệp Tuân: “Mỗi ngày anh nấu cơm tối giúp tôi, tôi có thể trả lương cho anh.”
“Cậu đang thương hại tôi đó.”
“Sao cũng được.” Đào Gia Vũ nhún vai, chỉ vào phòng bếp: “Anh cũng biết đấy, tôi không hay vào bếp, trong tủ hầu như đều là mỳ gói.”
Khả năng tiếp thu của Diệp Tuân rất nhanh, hoặc có thể nói là anh đã hết cách nên chỉ có thể chịu thua mà thôi.
Ở nhà Đào Gia Vũ tốt hơn nhiều so với ở ký túc xá của nhân viên, không chỉ tốt thôi đâu, còn có thể đề phòng Diệp Tường đến đòi tiền. Ra vào khu dân cư Bích Ba rất nghiêm, bảo vệ thấy ai khả nghi là hỏi, không nói rõ nguyên nhân thì không cho vào, Diệp Tuân từng thấy bảo vệ chặn người ở ngoài cổng rồi.
Nếu đã quyết định ở đây rồi, vậy thì không thể ngủ trên sofa nữa. Đào Gia Vũ chỉ căn phòng trên lầu hai, đối diện thư phòng là phòng khách, diện tích không lớn nhưng sạch sẽ và tràn ngập ánh sáng, trang trí cũng thiên về màu ấm giống như bên ngoài, từ cửa sổ có thể nhìn thấy một mảng rừng xanh ngắt.
Diệp Tuân vuốt chăn mền mềm mại sạch sẽ, nói: “Rất lâu rồi tôi chưa được ngủ yên ổn một giấc nào.”
“Vậy anh cứ ngủ yên ổn đi, hôm sau nấu cho tôi một bữa yên ổn.”
Diệp Tuân ngẩn cả người, đi về phía Đào Gia Vũ rồi ôm cổ y, môi vuốt ve cổ y: “Làm không?” Giọng nói nỉ non như cầu xin.
Đào Gia Vũ lập tức từ chối: “Trước nay tôi không ép ai, hiện giờ tôi đang là sếp của anh, còn anh là cấp dưới của tôi, tư tưởng phải đứng đắn.”
Sau đó, Đào Gia Vũ nhận ra tư tưởng của mình không đứng đắn. Ví dụ như bây giờ đang cùng Diệp Tuân đi mua đồ ăn, thật ra phải lâu lắm y mới ra ngoài mua đồ một lần, bởi vì không thích nấu cơm cho nên cũng không dẫn người về nhà qua đêm. Căn hộ này là nơi bí mật của y, ngoài mấy người bạn thân trong nhóm ra thì ngay cả ba mẹ y cũng không biết.
Diệp Tuân mặc áo lông màu xanh xám, quàng khăn màu vàng nhạt, nếu không nói lớn thì không một ai nhận ra anh là đàn ông. Mà sự đụng chạm tự nhiên của anh khiến trong lòng Đào Gia Vũ sợ hãi.
Y không nên đồng ý đi cùng nhau, có bản lĩnh thế này làm gì mà không được cơ chứ? Đi uống rượu còn tốt hơn nhiều so với đi siêu thị, đứng bên dãy bán nước tương mà cũng có thể đứng được hẳn mười phút, y không hiểu, mua một chai nước tương thôi mà, cần gì phải chọn tới chọn lui như vậy.
“Không khác nhau lắm đâu.” Nghĩ rằng chi bằng lên mạng nghe nhạc cho rồi, đúng lúc Nhậm Viễn gửi một bức ảnh cho y, phía dưới còn có tin nhắn thoại. Đào Gia Vũ không nghĩ ngợi gì mà bấm nghe, ai dè câu đầu tiên Nhậm Viễn nói là:
“Mẹ nó, Diệp Tầm là là đàn ông đó. Người này quá trâu bò. Tôi nói cậu nghe nè…”
Vội vàng che di động, Diệp Tuân quay người, đẩy xe mua sắm nhìn y: “Cậu muốn hỏi điều gì?”
Dù sao cũng lớn hơn Đào Gia Vũ vài tuổi, Diệp Tuân sẽ không tức giận, để một người không thân quen lắm ở lại nhà mình thì cũng nên điều tra rõ ràng mà.
Vẻ mặt Đào Gia Vũ thay đổi liên tục, nói: “Anh thích nhảy, lúc đó tôi tiện thể nhắc tới, người bạn này của tôi…”
“Thời đại học, tôi có một người bạn trai, tính ra thì chỉ là chơi bời thôi. Tôi tới trường hắn tìm hắn, lúc hôn hắn thì bị bạn cùng ký túc xá chụp lại, hắn bị ép dọn ra ngoài. Thật ra tôi rất vui, nhưng hắn vì tương lai mà đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi.” Diệp Tuân vừa tìm nguyên liệu nấu ăn vừa nói, vẻ mặt hờ hững. “Trải qua rất nhiều chuyện, rốt cuộc chúng tôi cũng tốt nghiệp. Tôi thích trẻ con, hắn nói sẽ cùng tôi tìm một người mang thai hộ để sinh con, mang thai hộ tốn không ít tiền cho nên tôi cố gắng kiếm tiền. Đúng rồi, bọn tôi còn mua nhà, diện tích không lớn nhưng rất ấm áp, tôi còn tưởng tháng ngày tươi đẹp của mình cuối cùng cũng tới rồi. Nhưng vào sinh nhật của tôi, có một người con gái gõ cửa nói cô ấy và bạn trai tôi kết hôn, chiếc nhẫn trên tay cô ấy vừa to vừa chói. Cô ấy nói gia đình tôi nghèo túng, là một sự trói buộc, hắn sẽ không ở cạnh tôi được; hơn nữa, tôi chẳng có gì để cho hắn cả, có thể sinh con sao? Có thể ngẩng cao đầu đứng cùng hắn, ở nhà giúp hắn tiếp khách khứa sao?”
“Sau đó, tôi mới biết, người con gái này đã ở cạnh hắn từ lúc học đại học rồi. Nhà đứng tên hắn, tôi bị đuổi ra ngoài.”
Đào Gia Vũ hừ một tiếng: “Chân của anh.”
Diệp Tuân quay đầu cười cười: “Do em trai tôi, bị kẻ đòi nợ đánh.”
“Sao không tìm gã đàn ông kia mà đòi tiền?”
Nào ngờ Diệp Tuân chỉ lắc đầu: “Quá mệt rồi, tôi chẳng còn sức lực nữa.”
“Nghe anh kể chuyện cũ cứ như đang xem phim truyền hình vậy.”
“Đúng vậy. Tôi cảm thấy mình còn thiếu một người mẹ đỡ đầu, đưa cho tôi một bộ váy lộng lẫy đi tham gia yến hội của Hoàng tử.” Diệp Tuân cúi đầu tự giễu.
Đào Gia Vũ nhìn anh, nhét di động vào túi quần, hỏi: “Từ nhỏ anh đã thích mặc đồ nữ rồi à?”
“Không nhớ nữa, tóm lại là thích từ lâu rồi. Lần đâu tiên của tôi và bạn trai cũ, hắn thấy tôi mặc váy bèn đẩy tôi xuống giường, hôn tôi rất đau, giờ nghĩ lại thật buồn cười.”
Làm gì mà buồn cười chứ, Đào Gia Vũ sờ mũi rồi tự nói: “Vậy sao còn sợ tôi?”
“Nhưng lần đầu tiên với Đào thiếu, tôi cũng rất đau, đau hơn nhiều so với lần đầu với hắn.”
Giọng Diệp Tuân nói rất nhẹ, lại hơi khàn, rõ ràng là bông đùa nhưng lại khiến người khác cảm thấy anh rất buồn rầu, còn vì sao lại buồn thì Đào Gia Vũ không hiểu, nhưng anh không phải một người dễ chịu thiệt, y bèn nói: “Bạn trai cũ của anh làm nghề gì?”
“Không nhớ, rất lâu rồi không nghĩ tới hắn.”
Đào Gia Vũ theo phản xạ có điều kiện nhớ tới giấc mộng xuân lúc trước, nếu không phải lần đó khiến Diệp Tuân bị thương nặng thì có lẽ bọn họ đã không còn dính líu gì tới nhau nữa, chứ đừng nói tới việc ra mặt hai lần vì anh.
Trước giờ y chưa từng ra mặt giúp bạn cùng giường, đương nhiên rồi, không loại trừ khả năng trước Diệp Tuân thì không ai có thể trèo lên giường của y.
“Nếu anh muốn, tôi có thể giúp anh đòi lại công bằng.” Đào Gia Vũ cầm lấy bàn tay đang lục lọi tìm kiếm trên kệ hàng, trong đầu bỗng nghĩ đến một từ: da thịt nõn nà, mấy giây sau mau chóng lắc đầu, lần này ngu ngốc quá, thật không hợp. Y bỏ tay Diệp Tuân vào túi áo mình. “Diệp Tuân, vì sao anh phải làm công việc kia chứ?”
“Cám ơn Đào thiếu.” Diệp Tuân mau chóng nhìn Đào Gia Vũ một cái, sau đó cụp mắt xuống làm như đang xem ngày tháng sản xuất của sản phẩm, tay cũng từ từ rút ra khỏi túi áo ấm áp của người đàn ông này. Không khí ngoài túi áo hơi lạnh, đầu ngón tay run nhè nhẹ, may là anh đã quen lạnh rồi.
“Hôm nay gặp Đỗ Trạch ở tiệm cafe, cậu ấy muốn mời tôi làm người mẫu.”
“Người mẫu?” Nhắc tới Đỗ Trạch, Đào Gia Vũ bèn cười toe toét: “Nhóc cà lăm rất lãng mạn đó, anh đừng lo, nếu rảnh rỗi thì có thể liên lạc với cậu ấy. Tôi và Trương Trác đều là dân làm ăn, cậu ấy thì khác, có đôi khi có nhiều cách hay hơn bọn tôi.”
“Xem ra cậu ấy rất đơn giản.” Nhìn quần áo hàng hiệu thì chắc cũng là nhân viên của một công ty lớn nào đó rồi, nhưng nói chuyện còn non nớt, nhìn là biết được gia đình cưng chiều, không phải một kẻ dở hơi.
Đào Gia Vũ hừ hai tiếng, nghe vậy bèn lắm lời: “Cậu ấy hả, hừ, từ thời đại học Trương Trác đã chiều hư cậu ấy rồi.”
“Cậu ấy thích Trương Trác?”
“Chuyện của bọn họ tôi không rõ lắm. Ngày mai tôi phải đi làm rồi, nếu anh rảnh thì dọn dẹp nhà cửa nha.”
“Ừm, tôi biết rồi.”
Hôm sau, Đào Gia Vũ dặn dò chút việc rồi lên máy bay luôn. Diệp Tuân tới Dinh thực Hách sắp xếp công việc, ca của anh là vài ngày trong tuần, cho nên rảnh tới chán luôn. Anh ngồi gác chân lên thảm dưới sàn, lúc này màn hình di động chớp chớp không ngừng, Đỗ Trạch gửi tin nhắn tới.
Mở đầu là vừa lễ phép vừa khách sao hỏi han, hỏi vết thương của Diệp Tuân thế nào rồi, cách cư xử quá cẩn thận của Đỗ Trạch khiến Diệp Tuân không từ chối nổi.
“Thứ Bảy anh có rảnh không?”
Diệp Tuân gửi một đoạn ghi âm đáp lại: “Có rảnh, anh phải chuẩn bị những gì?”
Đỗ Trạch ôm di động lăn một vòng trên giường, gõ chữ: “Cứ tự nhiên như bình thường là được rồi, không cần chăm chút ăn mặc lắm đâu.” Người đẹp thích hợp với vẽ chân dung tả thực, nhưng thời gian vẽ tả thực rất dài, anh không vẽ nhuần nhuyễn như ông nội được, cho nên muốn vẽ phác thảo trước.
Đỗ Trạch và Diệp Tuân nói chuyện rất nhiều, Trương Trác lên giường nằm cũng không nhận ra, mãi tới khi mông bị vỗ một cái, anh mới quay người lại: “Cậu làm gì đó?”
“Cậu nằm phè phỡn ra giường tôi thế này, cậu còn hỏi tôi làm gì đó hả?” Nhìn khung chat một cái, Trương Trác tùy ý nói: “Bây giờ cậu thân với Diệp Tuân nhỉ!”
Đỗ Trạch ôm di động không buông: “Cũng được, con người anh ấy rất tốt.”
“Ngoài tốt ra thì còn gì nữa?” Trương Trác tiện tay nhắn tin cho Đào Gia Vũ.
Đỗ Trạch nghiêm túc ngẫm nghĩ: “Anh ấy còn rất đẹp, tớ muốn vẽ anh ấy.”
“Bây giờ tôi mới biết, thì ra cậu là đồ mê sắc.”
Đỗ Trạch không đồng ý: “Không phải vậy. Tớ chỉ muốn ghi chép lại cái đẹp mà thôi, đây là công việc nghệ thuật.”
“Đúng đúng đúng, rất nghệ thuật.” Trương Trác cười nằm xuống, tay xoa eo Đỗ Trạch, lập tức bị đập cho một phát.
“Cậu ngủ bên cậu đi.”
“Được, dù sao hôm sau…” Nói được một nửa, Trương Trác thấy Đỗ Trạch đang xem một vài bức tranh rất ‘nghệ thuật’, giọng hắn nghiêm lại, hỏi: “Cậu còn muốn vẽ khỏa thân?”
Đỗ Trạch che di động như kẻ trộm: “Không phải, tớ đang học tập, học tập thôi mà.”
Trương Trác dán sát lại, đe dọa: “Coi chừng Đào Gia Vũ cầm dao chém cậu.”
Câu này Trương Trác nói sát tai Đỗ Trạch, Đỗ Trạch ngứa ngáy bèn phủi phủi lỗ tai, quay người đẩy ngực hắn: “Nóng quá, cậu đừng dựa vào nữa.”
“Không dựa gần sao bôi thuốc nước cho cậu được?”
“Cậu đừng lôi thuốc nước ra nữa!” Vốn đã quên chuyện kia, giờ lại bị làm cho nghĩ tới rồi.
Đỗ Trạch kẹp chặt chân lại, đầu óc sắp bị mùi hương của Trương Trác xông cho xỉu luôn rồi. Mà Trương Trác ôm Đỗ Trạch từ phía sau, một tay giam anh vào trong ngực. “Nếu cậu dám vẽ tranh khỏa thân, tôi sẽ xé hết ngay lập tức.”
“Cậu dựa vào đâu mà xé tranh của tớ?” Giãy dụa cũng không thoát khỏi vòng tay hắn, Đỗ Trạch giơ tay ra khỏi chăn định chui ra ngoài, rốt cuộc nhận thấy hôm nay Trương Trác không mở hệ thống sưởi, bên ngoài chăn lạnh như băng khiến anh rụt trở lại, lưng dán lên ngực Trương Trác ấm không thể tả. Anh nói: “Cậu không thể xé.”
“Muốn vẽ khỏa thân thì tôi cho cậu vẽ, hở bao nhiêu cũng không thành vấn đề.”
Câu nói của Trương Trác đầy ý ám chỉ, Đỗ Trạch rúc trong chăn mắng một câu: “Háo sắc!”
Trương Trác kéo người gối lên cánh tay mình: “Lời tôi nói đều là thật. Dáng tôi đẹp, giá trị nhan sắc cũng cao, ấy thế mà cậu không muốn vẽ tôi mà lại đi vẽ Diệp Tuân. Đây là một tổn thất của cậu đó.”
“Cậu thật tự kỷ… Lại còn dáng đẹp với giá trị nhan sắc cao nữa chứ.” Đỗ Trạch nói: “Người ta rất xinh đẹp đó.”
“Cậu không tin hả?” Trương Trác cầm tay Đỗ Trạch đặt lên bụng mình, hít vào thở ra mấy hơi để anh tự cảm nhận.
“Tớ không vẽ cậu đâu.” Đỗ Trạch chẳng thèm nghĩ ngợi mà rút tay ra, đầu ngón tay nóng kinh khủng, anh quay người đi, cũng không biết mặt mình bây giờ đỏ tới mức nào rồi. “Dáng cậu không đẹp bằng tớ.”
Tai họa từ miệng mà ra, đợi tới khi Đỗ Trạch nhận ra bản thân đã huênh hoang thì có một bàn tay chui vào trong áo ngủ.
“A, cậu làm gì đó?”
“Tôi xem xem cậu có cơ bắp không.”
Đỗ Trạch vừa muốn khóc vừa muốn cười, ngay tức khắc bị sờ cho chịu không nổi nữa, hai chân anh đạp loạn vào Trương Trác, kết quả trong lúc cậu tới tôi lui lại khiến cho tinh thần của cậu nhỏ càng phấn chấn hơn.
“Có phải đây là tật xấu sau khi ăn mặn không đó, sao mà đụng chạm không đứng đắn gì hết vậy?” Trương Trác vừa nói xong, tay đã tự nhiên sờ soạng rồi, nhưng lần này không cách một lớp khăn mặt như trước mà chạm trực tiếp luôn. Độ ấm trong lòng bàn tay bao lấy Đỗ Trạch, sự kích thích đương nhiên không thể diễn tả bằng lời được, bây giờ anh chỉ có thể thở dốc. Trước mặt tên Trương Trác sành sỏi này, ngay cả tư cách nói chuyện cũng không còn nữa.
Tới tới lui lui tầm hai mươi phút, Đỗ Trạch bị làm cho sắp khóc đến nơi rồi, miệng cắn chặt bàn tay đang nắm lại, anh nghẹn ngào giơ tay còn lại thúc Trương Trác: “Đừng mà.”
“Vậy cậu tự làm đi.” Trương Trác nói buông tay là buông tay.
Đỗ Trạch rúc trong chăn, không thể ngờ được Trương Trác buông thật, mặt mũi bối rối đưa tay vào trong chăn tự cấp tự túc, sau lưng bị Trương Trác nhìn chằm chằm rất khó xử lý. Anh rất không quen với tình dục, tay không thuần thục chạm vào cảm thấy không hề thoải mái, nhận ra càng ngày càng khó chịu, anh vùi mình vào chăn giải quyết qua loa.
Sau lưng nhóc cà lăm run run, nhìn thấy rất đau lòng. Trương Trác vốn định trừng phạt anh một chút thôi, rốt cuộc thở ra một hơi, hắn nằm cạnh anh cầm lấy bàn tay đang lúng túng đến đổ mồ hôi kia, nhẹ nhàng cắn lên vành tai đỏ bừng của người ta: “Làm theo tôi.”
“Vẽ tôi, đừng vẽ Diệp Tuân, tôi hơn anh ta kia mà.”
“Ừm…” Đỗ Trạch cắn môi.
Năm phút sau, Đỗ Trạch nằm trong lòng Trương Trác, hai chân duỗi căng ra.
Nửa phút sau, Đỗ Trạch nằm trong lòng Trương Trác từ từ ngẩng đầu lên, do dự: “Trương Trác…”
Đừng thấy cơ thể nhỏ bé mà tưởng lầm, thứ mùi này rất nồng đó. Trương Trác lau tay lên giường, hắn ôm đầu Đỗ Trạch ấn vào ngực mình, nhịn không được mà nói: “Bé ngoan, đây đều là phản ứng bình thường của đàn ông thôi.”
“Ai là bé ngoan của cậu chứ?” Đỗ Trạch day mũi, tạm thời không nghĩ tới tư thế của bọn họ mờ ám biết bao nhiêu, hiện giờ cả người anh đều không khỏe nên rất thích được người ôm. “Không bình thường, người khác… người khác đều tự làm.”
Hình như anh quá nghe lời rồi.
“Nhưng mà cậu biết làm, đợi tới khi cậu biết rồi thì tôi sẽ không giúp cậu nữa.”
Trương Trác nói như đúng mười mươi vậy, Đỗ Trạch ngượng tới dúm dó hết cả mặt lại.
“Tại sao giống ba tớ vậy? Nhưng ba tớ không dạy theo kiểu của cậu.”
Trương Trác ôm Đỗ Trạch đắp chăn cẩn thận, hai chân quắp lấy anh như đang ôm trẻ con. Trương Trác vùi đầu vào gáy Đỗ Trạch, tất cả đều là mùi của hắn: “Ba cậu dạy cậu thế nào?”
Đỗ Trạch lờ mờ cảm thấy bọn họ ôm rất chặt. Bạn nói xem, hai tên đàn ông ôm nhau là ý gì đây? Nhưng anh hiểu rõ, nếu nói vấn đề này ra thì Trương Trác nhất định sẽ lôi chuyện thời đại học ra mà nói; bởi vì thời đại học cũng vậy, lúc ấy sợ lạnh, Đỗ Trạch vẫn còn nhớ bản thân mình chủ động nhét chân vào giữa hai chân Trương Trác để sưởi ấm.
“Ba thường giảng giải cho tớ hiểu, khi đó cảm thấy ngượng lắm.”
“Cậu tự làm cho mình, có gì mà ngượng?”
Trọng tâm câu chuyện chuyển qua vấn đề đàn ông, Đỗ Trạch rụt cổ lại: “Tần suất nhiều quá sẽ không tốt.” Anh nghĩ ngợi. “Thời đại học, buổi tối mấy người kia hay làm, hôm sau nhìn cứ như bị ma nữ hút khô máu vậy, lên lớp chẳng có tinh thần gì hết.”
“Cậu còn biết chuyện ban đêm nữa hả?”
Đỗ Trạch nghe hiểu hắn đang ám chỉ mình ngủ rất say. “Dù sao thì hôm đó không ngủ sớm. Cậu ôm tớ chặt quá, tớ buồn ngủ rồi.”
Trương Trác buông lỏng ra một chút: “Đỗ Trạch, cậu không về nhà mấy ngày rồi?”
“Vài ngày rồi.” Đỗ Trạch sững sờ vài giây vẫn chưa tính được mình chưa về nhà mấy ngày, anh đều ăn ngủ ở nhà Trương Trác, mới đầu còn khách sáo, sau đó chẳng hiểu sao lại không khách sáo nữa. Ở cạnh nhau lại nhớ tới ngày xưa, tuy sắc mặt Trương Trác khi thì tốt đẹp khi thì xấu xa, nhưng đối xử với anh không tệ, nhưng chuyện hôm nay… khiến anh có cảm giác nhược điểm của mình đã rơi vào tay Trương Trác rồi.
Vợ chồng Đỗ Kiến Bình đã từng bước một dạy vài kiến thức về giới tính cho con trai từ khi còn nhỏ, bọn họ khác với các gia đình khác – cho rằng các kiến thức về giới tính là một con quái thú sẽ dạy hư con cái họ. Từ nhỏ, Đỗ Trạch chỉ biết sự khác nhau của bé trai và bé gái, cũng biết anh chui ra từ bụng mẹ, anh không phải được nhặt trong thùng rác mang về, lại càng không phải từ trên trời rơi xuống.
Nhưng trước đây, Đỗ Trạch e dè và không hay nói chuyện, khiến cho sự dạy dỗ của Đỗ Kiến Bình không có chút tác dụng nào. Ông phát hiện khi con trai mười sáu tuổi, lần đầu xuất tinh trong mơ đã ngượng đến mức khóc ầm lên.
Đỗ Trạch cũng nhớ rõ cảnh tượng của lần đầu tiên xuất tinh trong mơ, nhưng anh đã quên nội dung của giấc mơ mất tiêu rồi.
Trương Trác thấy phản ứng của Đỗ Trạch thì biết mấy năm nay anh rất yên bình, năm ngón tay bên phải cũng rất yên bình.
“Sống ở chỗ tôi cảm thấy thế nào?”
“Rất tốt.” Đỗ Trạch nói: “Ngày mai muốn về nhà, ở mãi chỗ cậu cũng không ổn.”
Trương Trác nói một câu: “Ở cùng nhau không phải rất tốt sao? Tôi đắp chăn giúp cậu, còn nấu cơm cho cậu ăn.”
Tai Đỗ Trạch nóng lên, nói quanh co: “Rất phiền cậu.”
“Tôi phải trả thù, nhưng tạm thời chưa nghĩ kỹ, đợi sau này sẽ nói cho cậu biết.”
“Vậy được rồi, đến lúc đó, chỉ cần không phải là giết người đốt nhà thì tớ đều đồng ý với cậu.”
Trương Trác từ từ nằm thẳng ra, tay trái giơ lên sờ vành tai của Đỗ Trạch: “Nếu Đào Gia Vũ đối xử với cậu giống như tôi, cậu sẽ làm thế nào?”
Đỗ Trạch nói luôn không cần suy nghĩ: “Tớ sẽ đánh nhau với cậu ấy.”
Đối xử khác biệt ghê, Trương Trác nín cười hỏi: “Tại sao không đánh tôi?”
“Đêm nay cậu lạ lắm, toàn hỏi mấy vấn đề thế này.” Đỗ Trạch quay lưng về phía người đàn ông kia. “Bởi vì các cậu khác nhau thôi.”
“Sao lại khác?”
Đỗ Trạch nóng nảy: “Thì là vị trí trong lòng khác nhau đó.” Hiểu rõ Trương Trác hỏi chuyện gì, nhưng anh không có cách nào đưa ra câu trả lời được, bởi vì ngay cả bản thân anh cũng không biết câu trả lời là gì.
“Vậy ngủ đi.”
Nhưng Đỗ Trạch lại không ngủ được, anh mở mắt đảo qua đảo lại: “Vì sao gọi tớ là bé ngoan?”
“Bởi vì cậu ngoan.”
Trương Trác tắt đèn coi như chấm dứt chủ đề này, bởi vì rèm cửa che mất ánh sáng cho nên trong phòng tối đen như mực. Trong bóng đêm, Đỗ Trạch nhìn ‘bức tường thịt’ trước mắt thật lâu, cuối cùng giơ tay khoác nhẹ lên vai Trương Trác.
“Bởi vì cậu rất tốt với tớ.”
Chẳng qua ‘tốt’ này phải trả giá rất đắt.
Đêm nay, Đỗ Trạch chủ động ôm cánh tay Trương Trác mà ngủ. Hôm sau tỉnh lại, anh vẫn nằm trong lòng người kia như trước, nhưng đã không còn kinh ngạc như mấy ngày trước nữa, bĩu môi xong sẽ lại là một hảo hán thôi mà, dù sao ôm một cái cũng chẳng mang thai được, ôm còn có thể sưởi ấm chút ít.
Thứ Bảy không cần phải tăng ca, Đỗ Trạch và Diệp Tuân hẹn thời gian. Lần đầu tiên làm người mẫu nên Diệp Tuân không biết nên làm thế nào, Đỗ Trạch cầm máy ảnh nói cứ tự nhiên là được.
Hôm nay, Diệp Tuân trang điểm, còn mặc cả váy nữa, váy xếp ly màu cafe đậm và áo lông ngắn màu quả hạnh, xương quai xanh tinh tế lấp ló, một chiếc vòng gần giống màu với váy đeo trên cổ, Đỗ Trạch để anh ngồi trên ban công.
Nhà của Đào Gia Vũ đủ lớn, ánh nắng chan hòa, chín giờ là thời gian thích hợp nhất vì ánh nắng tràn ngập khắp nơi, nắng chiếu lên người sẽ không cảm thấy nóng, ánh sáng thích hợp lại không làm hỏng dữ liệu, ảnh chụp ra cũng nhuốm màu ấm áp. Mái tóc dài của Diệp Tuân được bao phủ một vầng sáng vàng óng, cả người gần như trong suốt. Lúc này, anh tùy ý vén tóc, cười nhìn về phía ống kính, nam tính nhưng không mất đi vẻ nữ tính nhẹ nhàng, lại có thêm một phần mạnh mẽ và hào hùng rất độc đáo, những tia sáng sạch sẽ mà ấm áp chiếu xuống. Đỗ Trạch nhìn ảnh chụp, bất chợt hít thở không nổi.
Diệp Tuân như vậy nhìn thật biếng nhác, trong biếng nhác có chút tình ý, lúc ngoái đầu nhìn lại như hớp hồn người khác rồi tiến đến tìm hiểu, gợn sóng dưới đáy mắt không phải là sợ hãi mà giống như muốn từ chối người khác bước qua cánh cửa lòng mình, quả thực là hớp hồn chết người.
Đỗ Trạch chưa từng gặp người đàn ông nào hợp với mái tóc dài như vậy. Anh từng thấy người xưa trên mạng, nhưng họ đều là các nhân vật được biểu diễn, trang điểm đậm và đội tóc giả sẽ biến thành xinh đẹp, nhưng không giống với vẻ đẹp của Diệp Tuân. Có lẽ bởi cuộc sống của anh rất yên bình, nhưng không hề ảnh hưởng tới sự khiếp sợ của Đỗ Trạch.
“Tất cả ảnh đều không dùng P(). Em… em sẽ gửi cho anh khi về tới nhà.”
() P = Programmed Mode – Chế độ lập trình (thuật ngữ của ngành Nhiếp ảnh)
Diệp Tuân ngồi dựa vào sofa: “Vẽ xong có thể cho anh xem không?”
“Tất nhiên… tất nhiên là được rồi.” Đỗ Trạch ôm máy ảnh, sờ mũi nói: “Vẽ xong sẽ tặng anh, để làm kỷ niệm.”
Lời đã nói ra khỏi miệng, tất nhiên phải nói được làm được.
Ngay trong ngày hôm đó, Đỗ Trạch mau chóng đi rửa ảnh, hai mươi tấm ảnh từ các góc chụp khác nhau bày hết ra. Anh quỳ rạp dưới đất vẽ bản nháp, cong mông vẽ tranh quên cả thời gian, giữa chừng còn gọi điện xin ý kiến của Thẩm Chi Ngang.
Trương Trác về nhà, từ xa đã thấy cặp mông chổng lên của Đỗ Trạch, đi qua định đá hai phát thì lại nhìn thấy ảnh chụp bày đầy đất, nhân vật chính vẫn là Diệp Tuân. Đỗ Trạch quỳ rạp dưới đất cũng không quên khen người ta đẹp, Trương Trác ngủ cùng Đỗ Trạch nhiều năm như vậy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên thấy anh vẽ tranh chăm chú như vậy.
Đỗ Trạch giơ tay không cẩn thận đụng phải di động, tiện tay cầm lên xem giờ, Trương Trác cũng nhân tiện thấy được giấy dán tường mới của mình.
Cái này không thấy thì không biết, vừa thấy xong, Trương Trác bèn im lặng bước ra khỏi cửa.
“Về nhà quản Diệp Tuân cho tốt đi. Đỗ Trạch mê mẩn thành cái dạng gì rồi kia kìa.”
Đào Gia Vũ vừa về nước bèn tụ tập cùng bạn bè, nhận được cuộc gọi của Trương Trác, chẳng hiểu sao lại bị dạy dỗ một chặp, y đứng cũng không vững nữa rồi. “Cậu nói gì?”
—
Tác giả bày tỏ suy nghĩ:
Cảm ơn mọi người đã theo dõi. Cám ơn cám ơn. Hôm nay đã phát bao lì xì rồi, cho nên nhớ bình luận nha! Moah moah moah!