Yêu Phải Thùng Dấm Chua

chương 22: con ra tay trước

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Mấy hôm đó, ba tớ đi bàn công việc làm ăn không biết tình hình trong nhà, mẹ tịch thu di động của tớ, bởi vì tớ chống đối lại mẹ, mẹ nói từ nhỏ tới lớn tớ chưa từng cãi lại bà. Tớ nói cậu không phải người như vậy, nhưng mẹ không tin. Mẹ khóa nhốt tớ trong phòng, còn mời giáo viên tới dạy tại nhà, mấy hôm đó tớ không ăn không uống nên đến tối bị viêm dạ dày. Tớ không trốn cậu, mấy hôm đó tớ ở trong bệnh viện, lúc mẹ tớ và cậu nói chuyện thì tớ đang ở bệnh viện, mẹ nói mặc kệ tớ có ăn hay không thì vẫn phải truyền dinh dưỡng. Mẹ xin bệnh viện cho nghỉ phép dài ngày ngồi canh tớ, tới lúc tớ xuất ngoại cũng kè kè bên cạnh. Sau đó, ba tớ gọi điện hỏi tình hình của cậu, ba nói cậu đã không còn học ở trường nữa rồi.”

Đỗ Trạch nhíu mày, cảm thấy trên mặt nóng rát rất đau, đau muốn chảy nước mắt, trong miệng vẫn còn mùi của thuốc nước, toàn thân anh run rẩy. “Tất cả những việc này đều trở thành lý do bào chữa của tớ, tớ cũng biết tớ sai, mẹ tớ lại càng sai. Tới lúc mọi sự đã rồi, tớ không tìm thấy cậu, sau đó mẹ tớ về nước, tớ bèn hỏi bạn học, nhưng bọn họ không thèm để ý tới tớ chứ đừng nói tới việc nói chuyện của cậu. Không ai biết cậu đang ở đâu, còn lão Trương thì tình cờ gặp lại rồi mới liên lạc qua lại với nhau thôi.”

“Mẹ cậu nói một câu rất đúng, không giúp tôi là quyền của cậu.”

“Trương Trác, không phải tớ không muốn giúp cậu.” Đỗ Trạch ôm túi thuốc không biết nên nói sao cho phải, lúc đó Trương Trác tuyệt vọng tới mức nào, anh không dám nghĩ tới nữa. “Mẹ tớ sai, thái độ của tớ cũng có vấn đề. Có đôi lúc tớ nghĩ, nếu tớ kiên cường hơn thì có phải chuyện kia sẽ không xảy ra hay không.”

Tâm trạng Trương Trác bỗng bình tĩnh hơn, nhưng trong đầu vẫn nhớ tới hình ảnh lúc ấy mẹ Đỗ nhìn hắn như nhìn rác rưởi. Hắn quay người lại nhìn về phía Đỗ Trạch rất hiếm khi khóc ầm lên kia, trong lòng rất hiểu, Đỗ Trạch quýnh tới độ khóc lên, mồm miệng không lanh lẹ mang đến nhiều phiền toái hơn so với tưởng tượng.

“Tôi cần cậu cậy mạnh sao?”

Đỗ Trạch không hiểu hắn nói cái gì, sau đó lại hiểu hắn đang nói tới việc đánh nhau với lão Trương hôm nay, anh nhỏ giọng: “Không nghĩ gì nhiều, tớ rất tức giận nên mới lao vào đánh nhau thôi.”

Đỗ Trạch cúi đầu, Trương Trác liền thấy đỉnh đầu của anh, cảm xúc xoay vần trong đôi mắt. Có thể ra tay được với lão Trương, đối với Đỗ Trạch là chuyện không tưởng; có lẽ bề ngoài yếu mềm của anh đã khiến người ta mất cảnh giác, cũng có thể là bản thân chưa từng có ý nghĩ như vậy trong đầu.

Đúng vậy, hắn nuôi Đỗ Trạch giỏi lắm, khi đó trong mắt Đỗ Trạch dường như chỉ có một mình hắn, mà hắn cũng chỉ có một bảo bối mình ưng ý nhất và cũng là bảo bối độc nhất vô nhị.

Nhưng mà sự thật tới quá nhanh như lốc xoáy, Trương Trác cảm thấy rất rõ ràng rằng trong lòng mình không phục, trên đời này không có ai tận tâm tận lực trả giá mà không cần báo đáp; nếu có, ắt hẳn người đó phải có tấm lòng như Phật Như Lai. Đương nhiên, Trương Trác không phải người như thế, không thể nào gia nhập Phật môn được.

“Thôi được rồi, khóc xấu quá.” Hắn giúp Đỗ Trạch lau gương mặt tèm lem nước mắt và thuốc nước, dĩ nhiên lúc này đôi mắt đã sưng đỏ lên rồi. “Ngồi xuống, để tôi xức thuốc lại cho cậu.”

“Trương Trác…” Đỗ Trạch hỉ mũi nhưng không dám khóc nữa, lớn như vậy rồi, thật mất mặt quá đi. Nhưng Trương Trác đột nhiên quan tâm khiến anh cảm thấy được thương mà vừa mừng vừa lo.

Trương Trác cởi áo khoác giúp Đỗ Trạch rồi bật hệ thống sưởi, trên tấm lưng trắng nõn của Đỗ Trạch loang lổ những vùng bầm xanh tím, nhìn rất nhức mắt. Hắn hỏi: “Bị người ta đánh thành thế này, về nhà không sợ bị mẹ cậu mắng hả?” Nếu mẹ Đỗ mà thấy sẽ lăn đùng ra ngất xỉu mất.

“Tớ không nghĩ nhiều được như vậy, lúc đó rất tức giận.” Đỗ Trạch ôm áo khoác vào lòng, miệng vết thương được xức thuốc vừa đau vừa xót, anh vùi mặt vào áo khoác. “Mắng thì mắng đi, tớ không hối hận đâu.”

Đỗ Trạch có thể ra tay, Trương Trác cảm thấy đúng là ngoài dự đoán, nhưng cảm giác ngoài dự đoán này đã bị thời gian che khuất, tới khi nhớ lại thì đã không còn cảm xúc như hiện tại nữa. Nghe Đào Gia Vũ nói lúc đó Đỗ Trạch đánh rất tàn nhẫn, nhìn đầu lão Trương bị băng bó cũng đoán được chỗ đó phải khâu ít nhất mười mũi.

“Trương Trác, xin lỗi cậu.”

“Không cần phải nói xin lỗi.” Trương Trác ngắt lời Đỗ Trạch, đứng lên đi tìm áo ngủ mới cho anh; không thân chẳng quen, việc này không thể gượng ép được.

“Không còn sớm nữa, mau ngủ đi.”

Đỗ Trạch nằm trên giường không muốn ngủ, chăn mền chiếu gối đều là mùi của Trương Trác, mấy năm qua rồi vẫn không thay đổi. Anh khịt mũi một cái, cảm giác hốc mắt lại ướt tiếp, sau đó cất tiếng với giọng mũi nghèn nghẹn: “Trương Trác.”

Trương Trác quay lưng về phía anh. “Nói.”

“Không có gì.” Lời gần thốt lên lại không muốn nói nữa. “Ngày mai tớ muốn nấu canh sườn heo, cậu uống không?” Thử sờ cánh tay Trương Trác dò ý, anh nóng lòng muốn biết phản ứng của người kia.

Khi Trương Trác thấy một bàn tay đang sờ cánh tay mình, hắn quay lại nắm bàn tay kia trong tay mình, một bàn tay thon dài gầy gầy, được chăm sóc cẩn thận nên không có cảm giác thô ráp. Hắn nhớ trước kia Đỗ Trạch còn có thói quen dùng kem dưỡng tay, nói là không bôi sẽ khô, không quen cho lắm.

“Cậu có biết thế này có ý gì không?” Ngón tay từ từ vuốt ve lòng bàn tay của chàng thanh niên ấy, hắn hỏi.

Đỗ Trạch nhỏ giọng: “Cậu tức giận cũng phải thôi. Tớ không thể giải thích rõ ràng, cũng không có gì để giải thích, nhưng… nhưng tớ không muốn thấy cậu tức giận.”

“Tôi tức giận mà cậu để ý vậy sao?” Trương Trác nói.

“Ừm.” Đỗ Trạch đi ngủ có thói quen trùm kín chăn, đột nhiên bị Trương Trác ôm vào lòng. Lời chưa nói ra khỏi miệng đã bị ôm vào lòng, vải bông mềm mại, thoải mái cọ lên hai má bôi đầy thuốc nước, Đỗ Trạch ngẩng đầu. “Trương Trác…”

“Đau không?”

Đỗ Trạch cảm thấy tóc gáy đều dựng ngược hết lên, anh gật đầu: “Đau!”

Trương Trác ừ một tiếng, tay nâng gáy Đỗ Trạch lên như muốn để anh nghe được tiếng tim đập của mình, hắn vuốt ve vành tai người kia. “Lúc đó lòng tôi càng đau hơn.”

Lúc này Đỗ Trạch vẫn chưa hiểu được ý nghĩa sâu xa trong câu nói đó. Giọng Trương Trác rất thản nhiên, anh lại càng tự trách mình hơn, sớm gặp lại thì đã không xảy ra những chuyện thế này rồi. Đỗ Trạch ôm lấy Trương Trác rồi vùi đầu vào ngực hắn, tiếng nức nở rất nhỏ cùng với bả vai hơn run rẩy, anh cố gắng nhịn xuống nhưng nhịn không được. “Xin lỗi cậu.”

Trương Trác không tính được bản thân có bao nhiêu nhiệt tình, chỉ ôm Đỗ Trạch rồi gác cằm lên mái tóc anh, nhìn sao trời mông lung ngoài cửa sổ, vỗ nhè nhẹ lên lưng chàng thanh niên ấy: “Mai còn phải dậy nấu canh, đừng khóc nữa.”

Cảm xúc hỗn loạn của Đỗ Trạch dần dần ổn định lại trong sự ấm áp vô bờ của Trương Trác, chắc là khóc xong mệt quá nên cứ thế ngủ thiếp đi.

Màn hình di động sáng lên trong bóng đêm yên tĩnh, Trương Trác nhìn hai chữ “Mama” trên màn hình, giơ tay cầm di động của Đỗ Trạch tắt đi rồi tắt nguồn luôn. Hắn cúi đầu ngửi mùi sữa bò vương vấn trên người Đỗ Trạch rồi ôm chặt lấy anh, ngay cả hơi thở cũng kiềm chế vài phần.

Hôm sau, Đỗ Trạch không thể dậy sớm như đã nói, không biết là do khóc mệt quá hay ngủ ấm quá, tóm lại là lúc sáng Trương Trác thức dậy thì anh vẫn còn nằm trong lòng không cho hắn xuống giường, cảm giác giống như quay lại quãng thời gian đại học kia, rất khiến người ta nhớ nhung.

“Alo, mẹ ạ.”

“Tối hôm qua, tối hôm qua con ngủ sớm, chắc là điện thoại hết pin nên tự tắt nguồn ạ. Mấy hôm nữa con về. À… Vậy cũng được ạ.” Đỗ Trạch cúp máy, nhìn thấy pin còn %, chợt thấy đau đầu mà nói thầm một câu: “Có phải do pin biến chất nên giở chứng không nhỉ?” Quay người lại nhìn thấy Trương Trác đang đọc sách trong phòng khách, anh luống cuống ngồi cạnh hắn.

“Sao vậy?” Trương Trác nhìn anh một cái.

“Mẹ bảo tớ về sớm một chút.”

Trương Trác cười nhạo nói: “Sợ rồi hả?”

Đỗ Trạch vội vàng nói: “Tớ không sợ. Năm nay ông nội qua nhà tớ, đứa cháu ông thương nhất là tớ đây phải về sớm chút. Tớ… Tớ báo với cậu một tiếng.”

“Đã nghĩ xem phải nói với mẹ về gương mặt này như thế nào chưa?” Trương Trác lật sang trang tiếp theo.

“Cứ ăn ngay nói thật thôi, chuyện này chẳng có gì phải giấu giếm cả.”

Đỗ Trạch có sợ không?

Nói không sợ là giả, dù sao ba Đỗ cũng không có ở nhà, mẹ Đỗ chính là người lớn nhất nhà. Năm đó bà ép anh vào viện nằm không thèm nhân nhượng, cứng mềm bà đều không chịu. Thật ra nếu căn cứ vào những việc xảy ra sau đó, Đỗ Trạch luôn ngờ rằng mẹ anh đã biết tất cả mọi chuyện rồi nhưng không chịu xuống nước, lại càng không chịu thừa nhận bản thân đã sai, cho nên mới đưa ra một lý do không thể bắt bẻ.

Tuy rất sợ tính tình nóng nảy của mẹ Đỗ nhưng trong lòng Đỗ Trạch lại cảm thấy rất sảng khoái, giống như thở ra một hơi thở nhưng cũng là thở ra một hơi khí bẩn chất chứa từ rất lâu trong lòng. Không hối hận khi đánh nhau với lão Trương, anh chỉ hối hận đã không đánh cho hắn thêm vài cú nữa.

Đỗ Trạch ngẩng đầu ưỡn ngực hiên ngang trở về nhà, Đỗ Kiến Bình đi đón con thấy dáng vẻ này của anh liền sợ hãi, ngay cả xe cũng chưa nổ máy được; mặt mũi con trai chỗ tím chỗ xanh, từ lúc nào mà con ông lại phải chịu tội thế này?

“Sao vậy con? Tết nhất tới nơi rồi mà sao còn bị thương thế này?”

“Ba à, con đánh nhau với người ta thôi mà.”

Ba Đỗ quay đầu lại: “Có chuyện gì sao?”

Quan hệ của Đỗ Trạch và ba rất tốt đẹp, trên đường về nói dăm ba câu giải thích sơ qua. Ba Đỗ cảm thấy đàn ông con trai đánh nhau không phải chuyện lớn, ngược lại khi thấy Đỗ Trạch có thể đánh nhau thì trong lòng ông cảm thấy rất vui vẻ. “Con suy nghĩ xem về nhà nên ăn nói thế nào với mẹ đi.”

“Ba, lần này con không sai.”

“Ba không nói con sai, nhưng con cũng biết tính mẹ con rồi đấy.”

Quả nhiên, mẹ Đỗ thấy con trai mang vết thương về nhà bèn nổi giận, gặng hỏi chuyện gì xảy ra. Đỗ Trạch im lặng đặt vali xuống, nhìn ông nội đang ngồi trên sofa xem TV, nói: “Đánh nhau với người ta, không sao ạ.”

Ba Đỗ cũng cười nói: “Chỉ bị thương nhẹ thôi mà, không sao không sao.”

“Sao mà không sao được chứ? Anh nhìn mặt con đi, ở nhà vợ chồng mình còn không đánh con, vậy mà ra ngoài lại bị người ta đánh. Con mau nói cho mẹ biết xem ai đánh con!”

“Có người bắt nạt một người bạn lâu năm của con, con nhìn ngứa mắt quá nên mới dạy cho nó một bài học thôi mà.” Trên đường về, ba Đỗ đã mách nước cho nên Đỗ Trạch không nói tên của Trương Trác ra. “Mẹ, con không sao thật mà.”

“Tiểu Trạch, qua đây với ông nội nào.”

Vẫn là ông nội mở miệng giải vây cho Đỗ Trạch, Đỗ Trạch ngồi dựa vào ông, gọi: “Ông nội.”

Thẩm Chi Ngang rất đau lòng khi thấy cháu trai như vậy, nhưng dù sao đây cũng là việc riêng của nó, ông vội xua tay: “Tuổi trẻ xốc nổi, Thục Vân, con đừng nổi nóng.”

“Ba à, nếu Đỗ Trạch bị đồng nghiệp đánh chứng tỏ quan hệ trong công ty có vấn đề. Hôm nay có thể đánh nó, vậy ngày mai cũng có thể gây khó dễ cho nó. Ba cũng hiểu tính của Tiểu Trạch nhà chúng ta mà…”

Bình thường Đỗ Trạch không chen ngang khi người lớn đang nói chuyện, chứ đừng nói tới việc bác bỏ lời họ nói. Anh quay lại nhìn về phía mẹ Đỗ, khẳng định: “Mẹ, do con ra tay trước. Con cầm chai rượu đập lên đầu nó, phải khâu mấy mũi.”

Tác giả bày tỏ suy nghĩ:

Hãy cho tiểu thụ thụ một cơ hội. A-men!

Sẽ từ từ viết cho rõ ràng, thụ thụ lớn rồi nên sẽ không giống như hồi còn nhỏ, cũng không phải mượn chuyện của Trương Trác để kiếm cớ chống lại mẹ ruột.

Có nhiều bậc phụ huynh biết mình sai nhưng sẽ không bao giờ nhận sai với con cái, nếu con cái nói thẳng với họ, họ sẽ nói: “Con dám cãi lạisao? Con thử cãi nữa xem?” Tiếp theo sẽ được thưởng một bạt tai, họ luôn tự cho là mình đúng, luôn kiêu ngạo cho rằng mình lớn nhất thế gian này.

Tôi từng thấy một cậu bé rất rất rất đáng yêu khi đang đi siêu thị mua đồ, cậu nhóc cầm một lọ đồ uống (có vẻ như là Yakult) cố gắng giơ lên nói muốn mua, nhưng mẹ cậu bé tức giận nói không muốn mua. Sau đó, cậu bé thử níu áo mẹ nói nhỏ rằng mình muốn uống, bởi vì cậu bé rất đáng yêu, tôi đứng chờ bạn nên thấy, rốt cuộc… Mẹ cậu bé giáng một cái tát trời đánh xuống mặt cậu, tiếng tát rất lớn, lúc ấy nhân viên thu ngân khựng lại. Mẹ cậu bé quát ầm lên – Mẹ nói mẹ không mua, mày để lại chỗ cũ cho mẹ.

Tính ra thì ba Đỗ với mẹ Đỗ không giống chị kia, tôi cảm thấy người Đài Loan rất dịu dàng, cho nên trong chuyện của thụ thụ, ông không quyết liệt như vợ.

Truyện Chữ Hay