Trương Trác uống một ngụm canh. “Quá đáng, quá đáng, đúng là tôi quá đáng thật.”
“Đây là muỗng tớ vừa dùng đó.” Đỗ Trạch nhỏ giọng nói.
Trương Trác tỏ vẻ không sao hết, quay trở lại phòng khách, đưa lưng về phía anh, nói: “Tôi không ghét cậu thì thôi chứ. Sao? Cậu ghét bỏ tôi hả?”
Đỗ Trạch quay lại nhìn chằm chằm cái muỗng một hồi lâu, sau đó lén lút uống hết, chậc lưỡi lầm bầm: “Không ghét đâu.” Trước kia bọn họ đều ăn chung một phần cơm, một tô mỳ. “Có phải Đào Gia Vũ cũng tới buổi họp mặt của đám lão Trương không?”
Trương Trác nói: “Cậu tự hỏi cậu ta chẳng phải sẽ rõ sao?”
“Tớ bận nấu cơm mà, không rảnh tay.”
Trương Trác gấp sách lại, trừng cái gáy trong phòng bếp kia vài lần, sau đó gọi điện cho Đào Gia Vũ. “Hôm đó cậu đi cùng với Đỗ Trạch đi.”
Chắc chắn Đào Gia Vũ lại đi đâu chơi bời rồi, nói chuyện cứ rống lên. “Được, hôm đó tôi đi với nhóc cà lăm. Đúng rồi, cậu ấy vẫn đang ở nhà cậu nhỉ, tôi tới nhà cậu chơi nha.”
“Không được, sẽ làm cho khắp nhà tôi toàn là mùi rượu mất. Bài học lần trước cậu chưa thấm thía phải không?”
“Mẹ nó, cậu đừng nhắc tới nữa.” Mặt Đào Gia Vũ như bãi phân, nhất thời không có tinh thần ăn chơi nữa. “Mẹ nó, tôi bị kích thích quá độ, không phải chỉ là mất zin thôi sao, hại tôi hai đêm đều gặp mộng xuân. Cậu nói xem, có phải ông trời đang trêu đùa tôi không?”
Trương Trác nhìn Đỗ Trạch đang cặm cụi hưởng thụ trong phòng bếp, cười nói: “Chắc đêm đó cậu mạnh bạo lắm nhỉ, chứ không sao nhớ kỹ như vậy.”
“Fuck! Đàn ông đó!” Đào Gia Vũ sờ đầu. “Hôm nay tôi đi với một cô em, hôm đó hoàn toàn là do tác dụng của cồn mà thôi.”
“Đào Gia Vũ muốn tới đây sao?”
Đào Gia Vũ nghe thấy giọng nói bèn hét lên: “Ây da, vẫn là nhóc cà lăm nhà chúng ta thương…”
Trương Trác che di động. “Cậu ta không đến.” Sau đó dứt khoát cúp điện thoại, hối thúc hỏi anh chừng nào nấu cơm xong.
Đỗ Trạch bị hắn hối thúc thì sửng sốt rồi lại sửng sốt, lòng thầm nói anh đâu phải người giúp việc nấu cơm, hơi không bằng lòng nói: “Không có trứng gà.”
“Mai mua cho cậu.”
“Ừ.” Đỗ Trạch nhìn Trương Trác tựa vào sofa đọc sách, hai hàng mi cụp xuống, nói: “Thật bất ngờ, năm nay có thể gặp lại cậu.”
“Bắc Kinh lớn như vậy, lại làm cùng nghề, sớm hay muộn cũng sẽ gặp nhau thôi.”
Trương Trác không hiểu tâm lý Đỗ Trạch lắm, dù sao Đỗ Trạch tinh tế hơn hắn nhiều, không chỉ về cuộc sống mà còn về suy nghĩ. “Cậu muốn nói gì?”
“Không có gì, chỉ cảm thán chút thôi. Thật tốt quá!” Anh muốn hỏi một chút về chuyện lúc trước Trương Trác chuyển trường, nhưng cảm thấy bản thân không có tư cách. Người ta học hành ở Minh Đại thuận lợi() như vậy, còn nằm trong danh sách du học sinh trao đổi, nếu không xảy ra chuyện kia thì sao phải chuyển trường chứ, đã vào được khoa Thiết kế chính quy rồi, sao lại có nhiều người vội vàng muốn tốt nghiệp vậy chứ?
()风生水起 (fēng shēng shuǐ qǐ): Đây là một thành ngữ tiếng Hán, dịch word by word là phong sinh thủy khởi = gió nổi lên, nước gợn sóng, ý ám chỉ sự việc tốt đẹp, thuận lợi, thịnh vượng, v.v (tham khảo từ Baidu).
Đỗ Trạch sợ rằng khi anh nhắc tới chuyện năm đó, Trương Trác sẽ lại làm mặt lạnh, anh không thích một Trương Trác như vậy; đương nhiên là anh không có lập trường gì yêu cầu Trương Trác mãi mãi không thay đổi.
Hồi đó trong ký túc xá có hai người họ Trương, Xá Trường được gọi là lão Trương. Nghe nói vợ của lão Trương mang thai đã sinh trước Tết, song hỷ lâm môn, vui vẻ vô cùng, vì thế mời bạn học tới chỗ xa hoa để vui chơi, nhưng những người được mời đều là người sinh sống ở Bắc Kinh thường hay liên hệ với hắn.
Là phúc không phải là họa, là họa thì không tránh được, mọi chuyện trong cuộc sống không phải cái nào cũng như ý muốn.
Nhưng Đỗ Trạch vẫn cảm thấy hơi ghen tị, người với người đúng là khác biệt mà.
Đào Gia Vũ rất lém lỉnh, ở cạnh ai cũng nói chuyện được; Trương Trác cũng không muốn liên hệ quá nhiều với bạn học cũ, cho nên mọi người cứ nhắc tới Trương Trác đầy tiếc nuối. Lão Trương uống cạn ly rượu, cảm thán: “Không biết bây giờ Trương Trác thế nào. Năm đó, cậu ấy chính là học trò cưng trong mắt thầy cô.” Sau đó chỉ về phía Đỗ Trạch đang nâng ly rượu đắn đo không biết có nên uống một ngụm hay không. “Cậu cũng vậy đó.”
Đỗ Trạch cười không nói câu gì, cậu nhận ra lão Trương muốn hợp tác cùng Đào Gia Vũ, còn về lý do tại sao anh cũng xuất hiện ở đây thì anh nghĩ mãi không ra.
Mọi người đùa giỡn rất vui vẻ, ngay cả Đào Gia Vũ cũng hứng chí mở một chai Hương Tân. Tới khi Đỗ Trạch nghe thấy giá chai rượu thì “Phì phì—-” phun ngụm rượu vừa uống ra ngoài, cổ họng vừa nóng vừa cay rất khó chịu, lại còn nấc một cái, nơi này đúng là không phải nơi người tới mà, một ngụm rượu thế này đáng giá bao nhiêu tiền chứ?
Mặt khác, anh cũng phải công nhận bình thường Đào Gia Vũ rất tính toán, ngày nào cũng kêu gào đòi Trương Trác thưởng cuối năm nhiều một chút, nhưng tiền ăn chơi của y còn gấp mấy lần tiền thưởng cuối năm, cuối cùng lại chạy tới trước mặt bọn họ than vãn mình sắp phá sản rồi.
Ừm, phá sản là đúng rồi.
Không lâu sau, có người gợi ý gọi người góp vui, Đào Gia Vũ lập tức quay đầu nhìn mười mấy người đang đi vào. Từ chỗ ngồi của mình, Đỗ Trạch có thể thấy, sau khi Đào Gia Vũ thấy rõ những ai đi vào, y đã thở hắt ra một hơi.
Hình như người lần trước gặp chuyện làm ở đây…
“Này, Đào Gia Vũ, cậu định bao giờ kết hôn vậy?”
“Kẻ dày dặn kinh nghiệm như tôi thì sợ gì chứ? Chưa chơi bời đủ mà đã cưới vợ, tôi không ngu vậy đâu.”
Lão Trương cười: “Ai nói kết hôn xong thì không thể ăn chơi?” Một cô gái trẻ tầm hai mươi tuổi ngồi cạnh, ngả ngớn rót rượu cho hắn. “Nhưng cưới vợ đừng cưới người quá đẹp, nguy hiểm lắm!”
Đào Gia Vũ nói: “Nhìn không ra cậu có nhiều kinh nghiệm vậy nha.”
“Hơ, sao mà không kinh nghiệm cho được, mấy người xinh đẹp đều không đáng tin.”
Người bạn khác của lão Trương mở miệng: “Lão Trương á, thời đại học bị một cô gái đẹp lừa dối, các cậu không biết sao?”
Lão Trương uống một ngụm rượu, vội vàng xua tay. “Mấy cậu ấy không biết đâu. Lúc ấy bọn tôi không thân thiết như bây giờ, mấy người xinh đẹp đều không đáng tin.”
“Lần nào lão Trương uống rượu cũng nói vậy.”
Đỗ Trạch nghĩ nửa buổi mới hỏi: “Lão Trương, thời đại học không phải cậu là FA sao?” Nói xong thấy Đào Gia Vũ nhìn qua, anh hoang mang nói thêm một câu: “Chẳng lẽ tớ nhớ nhầm à?”
Đào Gia Vũ rót thêm rượu cho lão Trương. “Uống tiếp thôi, khi ấy cậu giấu diếm bọn tôi kỹ như vậy, kể nghe xem nào.”
“Không nói, không nói. Đều đã là quá khứ cả rồi.”
Có người nói chen vào: “Nói gì? Bị hoa hậu giảng đường đá đó.”
“Cái gì? Chính là cái cô nàng đẹp gái bắt cả hai tay đó, nói là trinh nữ, nhưng kết quả lại không phải vậy.”
Đỗ Trạch cố gắng nhớ lại chuyện năm đó. Anh có một tật xấu, không biết nên nói là ưu điểm hay là khuyết điểm nữa, đó là rất tích cực. Năm đó trường Minh Đại có bầu hoa hậu giảng đường sao? Nhiều nhất cũng chỉ có hoa khôi do mỗi khoa tự bầu thôi. Hoa khôi của khoa ư?
Đào Gia Vũ nhếch miệng, cười nhìn lão Trương, hắn định mở miệng nhưng lại liếc thấy một bóng người ngoài cửa, tay đang giơ ra rót rượu chợt rụt về, chất lỏng lạnh lẽo kích thích làn da, cả y và tim y đều co rút lại.
“Có phải em cảm thấy không khỏe không? Tôi đưa em tới bệnh viện.”
Người nọ loạng choạng bước đi, vùng vằng nói: “… Anh buông tôi ra.”
“Anh cũng là khách cũ của em mà, sợ gì chứ?”
Đỗ Trạch nhìn rượu đổ lan ra mặt bàn, muốn nhắc nhớ Đào Gia Vũ đừng đốt tiền như vậy, nhưng đột nhiên bị một bóng người chặn tầm mắt. Anh nghe được giọng nói rất tức giận từ miệng Đào Gia Vũ, nhưng đối với anh vẫn coi như rất nhẹ nhàng.
“Cậu ngồi đây đợi, anh đây sẽ quay lại tìm cậu.”
Ra ngoài cửa chỉ cần bước vài bước, Đào Gia Vũ qua vài bước chân này đều quên sạch chuyện mình từng dùng tiền mua chuộc Diệp Tuân. Y nhẩm tính, lúc ấy bác sĩ nói sao chứ, phải ở nhà nghỉ ngơi ít nhất là một tháng, nửa tháng này không được hút thuốc hay uống rượu, ngay cả ăn uống cũng phải chú ý. Vậy mà giờ mới qua được mấy ngày?
Thậm chí y còn nghi ngờ, liệu Diệp Tuân có phải người có hai tính cách hay không, một tính cách vô cùng trụy lạc, một tính cách lại hồn nhiên như trẻ nhỏ.
“Anh tránh ra!” Đào Gia Vũ đạp văng người đàn ông kia ra, đỡ lấy Diệp Tuân đang ngồi bẹp dưới đất. “Anh rẻ rúng vậy sao?” Tiền của y không phải tự dưng do gió thổi tới, y hơi xót tiền khi thấy Diệp Tuân như vậy, đúng là không đáng mà.
“Tôi rẻ rúng sao?” Diệp Tuân nhìn sau lưng y, giận nhưng không dám nói gì, cuối cùng người đàn ông kia ảo não bỏ đi, khó nhọc mở miệng: “Đào thiếu nói tôi rẻ rúng thì là rẻ rúng vậy.”
Trong miệng Diệp Tuân toàn mùi rượu, Đào Gia Vũ đỡ anh mà như đỡ một cọng bún èo uột.
“Dù sao thì tôi vẫn luôn như vậy, vẫn luôn rẻ rúng.” Diệp Tuân nói không rõ, giơ tay ôm Đào Gia Vũ, nhưng chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, một bóng người xuất hiện trước mắt, anh ôm cổ người ta. “Đào thiếu?”
Đào Gia Vũ muốn nói nhưng nhận ra trán Diệp Tuân rất nóng, thử sờ một cái rồi vội vàng buông ra như bị điện giật. “Anh sốt rồi!”
“Soạt” một tiếng, Diệp Tuân che gáy lảo đảo đứng dậy, anh nấc một cái. “Đào thiếu có thể làm như không quen biết tôi.” Kéo tay Đào Gia Vũ rồi từ từ đứng thẳng, Diệp Tuân ngẩng đầu cắn tai y, nói như phả hơi vào tai y: “Đào thiếu, có phải cậu nhớ tôi không?” Bàn tay sờ xuống phía dưới của Đào Gia Vũ như ám chỉ, giây tiếp theo, má trái nhói đau.
Quản lý nghe tin vội vã chạy tới, vội vàng nói: “Rất xin lỗi. Rất xin lỗi. Đào thiếu, mấy hôm nay tinh thần của A Thủy không được bình thường. Đào thiếu trăm vạn lần đừng so đo với cậu ta, nhà cậu ta xảy ra chút chuyện.”
Ngay lúc đó, Đào Gia Vũ nghĩ tới cậu thanh niên lấm la lấm lét kia, y nhìn Diệp Tuân đang quỳ dưới đất, tóc tai bù xù mất hết hình tượng, chân váy xẻ rách tới đùi dường như là kiệt tác của vị khách vừa rồi.
Mà lúc này, quản lý rất hiểu chuyện, ghé vào tai y nói nhỏ, vẻ mặt ghét bỏ xen lẫn bất đắc dĩ, nói: “Em trai cậu ta bán nhà, đuổi cậu ta đi.”
“Diệp…”
“Trời ơi!”
Đào Gia Vũ và quản lý quay đầu lại, một đám người chạy ra khỏi một căn phòng trên hành lang, các ‘tiểu thư’ vội vàng chạy trốn, miệng hô: “Giết người. Giết người rồi quản lý ơi!”
Quản lý đau muốn nổ não. “Sao vậy?”
Hai tay cô gái kia dính máu, run rẩy chỉ qua bên kia. “Giết người!”
—
Tác giả bày tỏ suy nghĩ:
Đào Gia Vũ trai non, cuối cùng gặp phải Diệp Tuân không ‘non’ chút nào. Diệp Tuân làm ở Dinh thực Hách nhưng không lên đài tiếp khách, cho nên không nát cúc.
Sau đó là tâm lý của trai non ORZ