Yêu Phải Người Tình Một Đêm

chương 9

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đây chắc canh là hồng môn yến mà.

(chỉ những bữa tiệc ẩn giấu sự nguy hiểm với một vài người đến dự. Xuất phát từ điển tích Hạng Vũ tổ chức tiệc và mời Lưu Bang đến dự để bàn về việc phân chia đất đai sau khi tanhg Tần. Thực chất Hạng Vũ có ý định giết Lưu Bang trên tiệc theo kế của mưu sĩ Phạm Tăng, vì có nhiều tin đồn Lưu Bang định mưu đồ chống lại Hạng Vũ (khi đó là Minh công của quân khởi nghĩa). Nhưng nhờ có mưu sĩ Trương Lương của Lưu Bang mà Hạng Vũ bỏ ý đồ đó (Trương Lương sang quân Sở thuyết phục, và bày kế cho Lưu Bang tỏ ra yếu đuối nhu nhược trước mặt Hạng Vũ).

Lương Kỳ Gia sống trong căn nhà này hai mươi mấy năm, đây là lần đầu tiên được ăn thức ăn do chính mẹ cả đặc biệt "vì con bé" mà nấu đầy một bàn thức ăn, hại cô vừa ăn vừa run sợ trong lòng, hoàn toàn không cảm nhận được bất cứ mùi vị gì.

Thái độ của mẹ cả đối với cô cũng không trở nên đặc biệt tốt, nhưng lại không giống trước kia, chỉ là lạnh lùng thản nhiên như thể tuy trời sinh hai người không có quan hệ huyết thống như "mẹ con" thì vẫn là người một nhà.

Nhưng thật ngoài ý muốn, hôm nay cậu em trai Lương Quan Thiên kém cô tuổi cũng ở nhà, còn một tiếng chị, hai tiếng chị, lại còn thân thiết gọi Trạm Diệc Kì hai tiếng anh rể, làm cho cả người cô không được tự nhiên.

Mẹ cả rốt cuộc muốn làm gì? Cô thật sự là nghĩ không ra rồi.

Thật vất vả ăn hết mấy món ăn khó có thể nuốt kia, mọi người đi vào phòng khách nghỉ, Lương mẫu mang hoa quả gọt sẵn đi ra, sau khi đặt trên bàn trà trước mặt họ, cũng ngồi xuống.

"Mẹ." Lương Quan Thiên thấp giọng gọi một tiếng, có mùi vị của âm mưu.

"Hai đứa định bao giờ kết hôn?" Lương mẫu lên tiếng hỏi, ngữ khí vẫn lạnh lùng, nhàn nhạt như cũ.

"Chờ sau khi đứa bé được sinh ra, sức khỏe con tốt hơn một chút đã." Lương Kỳ Gia trả lời.

"Cho nên hai đứa thật sự sẽ kết hôn?"

"Đương nhiên." Trạm Diệc Kì nắm tay cô nói.

"Nếu kết hôn rồi thì chính là người một nhà." Lương mẫu nở một nụ cười hơi giả tạo.

"Đương nhiên, đương nhiên rồi." Lương Quan Thiên nóng vội nói.

Lương Kỳ Gia không đáp lời, căn bản là không biết trong hồ lô của hai mẹ con họ bán thuốc gì nữa. Trạm Diệc Kì nắm nhẹ lấy tay cô một chút, cô nhìn anh, chỉ thấy anh mỉm cười với cô, trong mắt có tia ấm áp cùng tình ý trấn an lòng người.

"Nếu đều là người một nhà rồi, anh rể, em có thể đến công ty anh làm việc được không? Tùy tiện giúp em sắp xếp một chức vị cũng được, giám đốc, trợ lý giám đốc đều được." Lương Quan Thiên vẻ mặt lấy lòng nhếch miệng nói.

Lương Kỳ Gia trợn trừng hai mắt, quả thực khó có thể tin được. Hóa ra đây chính là mục đích của bọn họ! Bọn họ sao lại có thể mặt dày đến vậy? Sao có thể?

"Công ty của Diệc Kì bây giờ cũng không thiếu người, cho dù có thiếu người cũng phải tuyển theo quy định, trúng tuyển rồi mới từ từ lên chức được." Cô mặt không đổi sắc cướp lời Trạm Diệc Kì, nhanh chóng nói trước.

Sắc mặt hai mẹ con sau khi nghe cô nói lập tức đại biến.

"Tôi nói với chị sao? Chị chõ miệng vào làm gì!" Lương Quan Thiên lập tức trở mặt, thái độ lưu manh lớn tiếng mắng cô.

"Cô ấy nói vậy cũng chính là ý của tôi." Trạm Diệc Kì đột nhiên lạnh lùng thốt ra.

Sắc mặt Lương mẫu lại càng khó nhìn hơn.

"Dù sao cũng là người một nhà…." vẻ mặt Lương quan Thiên vốn đang miễn cưỡng liền quay lại vẻ nịnh nọt ban đầu, muốn thử kéo lại bầu không khí hòa bình lúc nãy, biểu hiện vô cung giả dối, song cũng không thể kềm chế được lửa giận của Lương mẫu.

"Trạm tiên sinh." Giọng nói của bà lạnh lùng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo. "Cậu nghĩ rằng tôi khổ cực nuôi lớn một đứa con lại có thể dễ dàng cho cậu như vậy sao, không bỏ ra cái gì mà muốn mang người đi sao?"

Thấy mẹ ra tay làm chỗ dựa cho mình, Lương Quan Thiên lập tức ngậm miệng, trưng ra vẻ mặt tiểu nhân đắc chí, dựa vào ghế salon chờ thu thành quả.

"Mẹ cả, mẹ nói những lời này có ý gì?" Lương Kỳ Gia không kìm được buột miệng nói.

"Tôi nuôi cô hai mươi năm, cô ăn cô mặc, chẳng lẽ không dùng đến tiền sao? Bây giờ cô đủ lôn đủ cánh rồi muốn bay đi, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?"

"Tôi ăn, mặc, dùng, đều là tiền lương của ba, không phải của bà."

"Một trong những điều kiện để nhận nuôi cô năm đó chính là toàn bộ tiền lương của ông ấy đều mang cho tôi, nếu toàn bộ đã đưa tôi, ông ta lấy đâu ra tiền mà nuôi cô chứ? Tiền dùng để nuôi cô là của tôi!"

Lương Kỳ Gia tức đến độ nói không ra lời. Cô không biết tại sao một người có thể xấu xa, lạnh lùng đến mức này? Hôm nay cô không nên dẫn Trạm Diệc Kì về.

"Chúng ta đi thôi." Cô nói với Trạm Diệc Kì, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Tôi còn chưa nói xong hai người định đi đâu chứ?" Lương mẫu ngăn cản nói.

"Mặc kệ bà muốn nói gì cũng không liên quan tới tôi, người khổ cực nuôi tôi lớn vốn là ba, không phải bà."

"Cậu muốn kết hôn với cô ta cũng được, sính lễ ta muốn ba trăm vạn." Không để ý tới cô, Lương mẫu nhìn chằm chằm Trạm Diệc Kì, xuất ra công phu sư tử ngoạm.

"Không đời nào!"

"Được."

Lương Kỳ Gia cùng Trạm Diệc Kì gần như đồng thời mở miệng, nhưng đáp án lại hoàn toàn bất đồng.

Nghe thấy câu trả lời của anh, Lương Kỳ Gia không thể tin quay lại nhìn: "Anh nói cái gì?"

Trạm Diệc Kì cho cô một nụ cười an tâm.

"Tôi có thể cho bà ba trăm vạn, nhưng phải có điều kiện." Anh nói với Lương mẫu, vẻ mặt thâm sâu khó lường.

"Điều kiện gì?

"Tôi muốn hai mẹ con bà cả đời này cũng không được phép quay lại quấy rầy vợ chồng tôi, cũng không được xuất hiện trước mặt chúng tôi."

"Có thể." Hai mắt Lương mẫu sáng lên, lập tức đứng dậy trả lời.

"Không được." Thế nhưng Lương Kỳ Gia lại lập tức phản đối.

Cô hiểu rất rõ cậu em trai có một nửa huyết thống với cô, bị mẹ cả làm hư nên nó rất ích kỉ, hết ăn lại nằm, lại còn vô lễ; đối với nó mà nói, chỉ cần có thể có tiền, điều kiện gì nó cũng chấp nhận hết, nhưng một khi tiêu hết rồi thì cái gì anh cũng không để trong mắt, nó giống như con đỉa hút máu bám chặt lấy bọn họ, tận đến khi hút hết máu mới thôi.

"Lời nó nói không thể tin được, nó cũng không phải người giữ chữ tín." Cô nói với Trạm Diệc Kì.

"Câm miệng!" Lương Quan Thiên trợn mắt quát cô.

Vẻ mặt Trạm Diệc Kì đột nhiên trở nên nguy hiểm khiến người ta sợ hãi.

"Tốt nhất cậu nên chú ý thái độ của mình." Anh lạnh giọng cảnh cáo.

"Đây là thái độ bình thường của tôi, anh muốn tôi chú ý cái gì?" Nếu đã nói thẳng mục đích rồi Lương Quan Thiên cũng không quan tâm, ngồi phịch xuống salon, khôi phục vẻ đại ca không coi ai ra gì.

"Không cần quan tâm đến nó, chúng ta đi. Hôm nay em vốn không nên dẫn anh đến." Lương Kỳ Gia lôi kéo Trạm Diệc Kì đứng dậy, trên mặt tràn đầy vẻ hối hận cùng áy náy.

"Cô ngồi xuống cho tôi!" Lương mẫu lạnh giọng ra lệnh.

Lương Kỳ Gia quay đầu nhìn bà, mặt không đổi sắc lắc đầu: "Trước đây vì cùng sống với bà trong cái nhà này, vì không muốn ba khổ sở, tôi mới nhẫn nhịn nuốt giận vào lòng, mặc cho bà hô đến gọi đi, vênh mặt sai khiến, nhưng bây giờ tôi không còn ở đây nữa, không cần phải nghe lời bà nữa."

Cô phải để cho Trạm Diệc Kì thấy cô không sợ hai mẹ con họ, mà là nhẫn nhịn họ, cho nên anh căn bản không cần đáp ứng họ bất kì điều gì, càng không nói đến việc tự nhiên cho bọn họ ba trăm vạn sính lễ.

"Cho nên cô bây giờ đủ lông đủ cánh rồi, bay lên cành cao rồi sẽ không quan tâm đến lão cha già nữa rồi? Cô thật đúng là đứa con gái có hiếu đấy." Lương mẫu châm chọc, khiêu khích nói. Biết rằng không nên để ý tới lời châm chọc của bà, nhưng Lương Kỳ Gia vẫn không nhịn được nắm chặt tay anh.

"Chúng ta đi thôi em yêu." Trạm Diệc Kì nhẹ nhàng ôm lấy cô nói, không muốn làm cô buồn quá mà ảnh hưởng tới thân thể, cô đã mang thai được ba mươi bốn tuần, qua tháng sau là sinh rồi, cái gì cũng phải cẩn thận.

Sự dịu dàng của anh khiến Lương Kỳ Gia hơi thả lỏng, cô ngẩng đầu nhìn anh, sau đó hít sâu một hơi rồi gật đầu.

"Chúng ta đi."

Anh gật đầu, hai người bước về phía cửa lớn, lại bị Lương Quan Thiên vội vàng từ ghế salon nhảy dựng lên chặn lại.

"Đợi đã! Còn chưa nói xong, các người muốn đi đâu?" Hắn trưng ra vẻ mặt ‘mày cho rằng muốn đi là đi đơn giản vậy sao’, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ít nhất cũng nên nói cho chúng ta biết ba trăm vạn đó là gửi qua tài khoản hay viết séc, lúc nào tôi đến lấy tiền thì tiện?"

Anh nói làm cho lửa giận của Lương Kỳ Gia nháy mắt lại đốt lên.

"Anh ấy sẽ không…" Cô giận đến nỗi muốn hét lên bảo thằng em này dập tắt ngay tham vọng đó, lại bị Trạm Diệc Kì dịu dàng cản xuống.

"Em yêu." Anh nhẹ gọi cô một tiếng, ý bảo để anh xử lý, tiếp theo quay sang Lương Quan Thiên, phong mã ngưu bất tương cập hỏi: "Không biết cậu có nghe qua câu, có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ?"

câu này có nghĩa là "không liên quan gì đến nhau". Tả truyện có chép việc Tề Hoàn Công đem quân chinh phục nước Thái. Nhân đó muốn tấn công luôn Sở nên vua nước này sai sứ mang thư sang trách vua Tề " quân xử Bắc Hải, quả nhân xử Nam Hải, dung thi phong mã ngưu bất tương cập dã". Ý nói "ông ở phương Bắc, tôi ở phườn Nam, không có liên quan, đụng chạm gì, tại sao phải mang quân sang xâm lấn?" Từ điển tích mới rút ra câu này. Ở đây nghĩa là anh Kì hỏi một câu không liên quan gì đến vấn đề cả. ^ ^

Lương Quan Thiên nghe vậy thì ngẩn người: "Đương nhiên tôi biết!"

"Vậy cậu có biết thuê lưu manh dạy dỗ một người tốn bao nhiêu tiền chứ?" Không đợi anh nói xong, Trạm Diệc Kì lại hỏi tiếp.

"Anh đe dọa tôi?" Lương Quan Thiên cuối cùng cũng hiểu ra, hai mắt trợn lên vẻ khó tin.

"Cậu dám đe dọa con tôi?" Lương mẫu cũng tức giận hỏi.

"Tôi chỉ nói cho hai người sự thực thôi. Tôi là một thương nhân, có câu tục ngữ thế này: không gian sao là thương, để đạt được mục đích, có chút thủ đoạn cũng là cần thiết." Trạm Diệc Kì cười mà không hề mang ý cười, còn làm cho người ta có cảm giác không rét mà run.

"Tôi sẽ báo cảnh sát." Lương mẫu nuốt nuốt nước miếng, tỏ thái độ không sợ đe dọa.

"Bốn chữ "quan thương cấu kết", không biết hai người có nghe chưa?" Trạm Diệc Kì cũng mỉm cười nói lại một câu. "Có tiền có thể xui khiến cả ma quỷ, mà tôi lại là người có tiền, các người có không?"

(quan ở đây là quan chức chính trị, thương là người kinh doanh ý)

"Đây là cái thái độ gì hả? Tôi là trưởng bối của cậu!" Lương mẫu tức đến mức sắc mặt xanh mét.

"Tôi không nhìn ra bà có bất cứ bộ dáng nào của trưởng bối cả." Anh thu lại nụ cười, cảm giác không rét mà run trong nháy mắt lại tăng lên gấp bội, tựa hồ cả không khí xung quanh cũng đã đóng thành băng rồi.

Lương mẫu bị chấn động đến mức không nói lên lời.

"Các người cứ thử xem, xem lời này là thật hay là phô trương thanh thế, chỉ cần sau đó đừng hối hận là được."

Mặt không chút thay đổi nói xong, Trạm Diệc Kì cẩn thận ôm Lương Kỳ Gia rời đi, mà lần này Lương Quan Thiên hoàn toàn không dám lại nhảy ra ngăn cản bọn họ, trên thực tế anh đã sợ đến mức không dám cử động.

Người đàn ông này... Thật là đáng sợ...

"Em bị anh dọa sao, hay là đang tức giận? Tại sao suốt dọc đường đều im lặng như vậy?" Sau khi ngồi trên xe một lúc lâu, Trạm Diệc Kì cuối cùng không nhịn được hỏi.

Anh cũng không muốn để bà xã yêu quý nhìn thấy bộ mặt lạnh lùng vô tình như vậy của mình, nhưng ra mặt giáo huấn hai mẹ con bọn họ thật sự là chưa đủ, nếu không để cho bọn họ biết bảo bối của anh có chỗ dựa rất lớn, anh cảm thấy rất khó chịu.

Trên thực tế, anh còn hi vọng bọn họ không dễ dàng lùi bước như vậy, tốt nhất là mang lời cảnh cáo của anh xem như gió thoảng bên tai, như thế anh mới có lí do danh chính ngôn thuận cho bọn họ một bài học, để cho bọn họ suốt đời khó quên. ( anh này siêu quá, cần học tập ^ ^ ). Chỉ là bọn họ tốt xấu gì cũng là mẹ cả và em trai của Kỳ Gia, anh không thể không nể tình, lo lắng sẽ làm cô mất hứng.

Nhìn cô trầm mặc không nói, cô sẽ không thực sự tức giận chứ?

"Kỳ Gia..."

"Em không giận, chỉ là có cảm giác có lỗi thôi." Cô thở dài nói.

"Sao lại có lỗi?" Anh lặng người một lát, khó hiểu hỏi.

"Rõ ràng đã biết tính tình của bọn họ, rõ ràng đã biết bọn họ nhất định không có ý tốt, vậy mà kết quả em vẫn dẫn anh đến, em vốn không nên mang anh theo. Thực xin lỗi."

"Sao em nói giống như thể anh bị người ta mai phục, bị trọng thương, chuẩn bị tắt thở đến nơi vậy?" Anh cười trêu cô.

Nhưng cô không cười, vẫn là vẻ mặt ủ rũ.

Trạm Diệc Kì cũng ngừng trêu đùa, chăm chú nói với cô: "Cái nhìn của em và anh hoàn toàn không giống nhau, anh thấy rất may mắn khi em đồng ý với bọn họ đưa anh tới."

Lương Kỳ Gia quay đầu về phía anh, trên mặt cô hiện lên vẻ hoang mang.

"Bởi vì chỉ dựa vào những câu nói sơ sơ của em, anh vốn không hiểu rõ về hai mẹ con bọn họ ác độc đến mức nào, tận tới hôm nay mới được chính mắt chứng kiến. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, nếu như vì anh đánh giá sai đối phương mà để bọn họ xúc phạm tới em hay con mà nói, cả đời này anh cũng không thể tha thứ cho chính mình." Anh nghiêm túc nói.

"Bọn họ chắc không làm ra những chuyện quá mức như vậy đâu." Cô do dự nói.

"Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, ví dụ như em có nghĩ đến việc họ xuất ra công phu sư tử ngoạm đòi chúng ta ba trăm vạn không?"

Lương Kỳ Gia không cách nào cãi được. Quả thực cô không hề nghĩ tới.

Ba trăm vạn? Cô thật không biết mẹ cả sao có thể không biết xấu hổ mở miệng yêu cầu, cô là con bà ta sao? Bà ta từng dưỡng dục cô sao? Bà ta từng đối xử tử tế với cô sao? Đáp án vốn là không, đã như vậy, bà ta dựa vào cái gì mà đòi sính lễ? Bà ta căn bản chưa từng coi cô là con gái dù chỉ một ngày.

"Thực xin lỗi." Cô lại nói xin lỗi anh.

"Sao lại đột nhiên nói ba chữ này?"

"Bọn họ gây chuyện như vậy nhất định làm anh không thoải mái?"

"Khiến anh thấy không thoải mái chính là anh phải nhịn không động thủ đánh bọn họ. Chỉ cần nghĩ đến việc em phải ở cùng bọn họ suốt hai mươi năm, trải qua cuộc sống hai mươi năm bị họ ức hiếp, anh lại thấy toàn thân không thoải mái, chỉ muốn đánh người." Trạm Diệc Kì nghiến răng nghiến lợi nói.

Nhưng cô lại cảm thấy được sự quan tâm ấm áp. "Cám ơn."

"Muốn cám ơn thì chờ anh đánh bọn họ rồi lại cám ơn."

Cô không kìm được nở nụ cười, nhẹ vỗ về bàn tay thon dài đang đặt trên vô lăng của anh: "Tất cả mọi người đều nghĩ anh là một thư sinh nho nhã, chỉ động khẩu không động thủ, trước đây em cũng cho là vậy, không ngờ tất cả chỉ là giả."

"Thất vọng sao?"

"Không, rất kinh ngạc và vui mừng."

"Cho nên, thực ra em chính là một phần tử bạo lực?" Trạm Diệc Kì lật tay, cầm lấy tay cô, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhướng mày hỏi.

"Em cũng mong vậy, như vậy em mới có thể vui vẻ đem mấy tên khốn kiếp đó đánh bay."

"Đánh bay cơ à." Nghe vậy anh nở nụ cười. "Trừ hai me con bọn họ, em còn muốn đánh bay tên khốn kiếp nào?"

Cô lẩm bẩm nói: "Thực ra chỉ có một tên khốn kiếp thôi..."

"Đường Gian sao?"

Bị nhìn thấu tâm sự, Lương Kỳ Gia có chút xấu hổ. "Anh... Sao anh có thể đoán được..."

"Anh biết chuyện trước đây giữa em và anh ta." Anh chủ động thừa nhận.

"Sao... Sao có thể?" Cô có chút kinh ngạc.

"Nghe thấy người phụ nữ mình thích lại nói thích người khác, chỉ cần là đàn ông đều muốn làm rõ xem mình thua ở điểm nào, tên khốn kiếp ấy dựa vào cái gì mà có được lòng em? Anh phải nói thật, lúc anh biết được quá khứ của em và hắn ta, anh rất vui sướng, điều đó chứng minh là em đang nói dối, tuyệt đối không có khả năng em cùng hắn ta khôi phục tình cũ, anh càng không thể là cha của đứa bé trong bụng em."

"Cho nên anh mới không bao giờ nghi ngờ cha nó không phải là anh?"

"Ừ." Anh gật đầu.

"Anh thật là..." Lương Kỳ Gia ngừng lại, bỗng lắc đầu đổi giọng: "Không, không có gì."

"Sao lại nói một nửa rồi thôi như thế?" Cô không nói thì thôi, càng nói càng khiến người ta tò mò.

"Bởi vì theo phán xạ em định nói là anh tất cả đều chỉ vì đứa trẻ nên mới quan tâm em, nhưng trải qua chuyện vừa rồi, em làm sao có thể nói những câu thiếu suy nghĩ, không có trách nhiệm như vậy đây? Xin lỗi." Vẻ mặt cô tràn đầy áy náy.

"Đừng nói xin lỗi với anh, em không có lỗi gì với anh cả." Trạm Diệc Kì nhìn cô, mỉm cười, cầm tay cô đưa lên hôn nhẹ. "Nhưng thật ra thì có chuyện này anh thẳng thắn nói xin lỗi trước với em."

"Chuyện gì?" Cô tò mò hỏi.

"Nếu như hai mẹ con bọn họ dám làm ra cái chuyện ngu xuẩn như lời nói lúc nãy, anh tuyệt đối không để yên cho bọn họ, cho dù bọn họ - một người là vợ của ba em, một người là em trai có chung một nửa huyết thống với em." Ánh mắt anh nghiêm túc không có một tia thỏa hiệp.

Lương Kỳ Gia không biết nên nói cái gì, bây giờ cô chỉ có thể cầu mong mẹ cả và em trai có thể thức thời một chút, không nên gây chuyện đối đầu với anh.

Đi từ phòng khách rót chén nước nóng cho vợ yêu tương lai, Trạm Diệc Kì thấy Lương Kỳ Gia đang xuống giường thay quần áo chuẩn bị đi làm, anh để chén nước xuống bàn, dịu dàng ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng hỏi: "Hôm nay em đừng đi làm nữa."

"Em không sao đâu." Cô vỗ vỗ vào tay anh.

"Lúc nãy em mới nói không thoải mái, sao chớp mắt đã nói là không có việc gì?" Anh mới không tin.

"Đó là vì em muốn xem anh có còn quan tâm đến em không thôi mà." Cô dịu dàng nói.

"Câu này có ý gì?"

Cô trầm mặc một lát mới rầu rĩ mà nói: "Vừa rồi em vào nhà vệ sinh, thấy chính mình trong gương béo như heo vậy, cả người đều biến dạng, trở nên vừa béo vừa xấu, em thấy bất an."

"Em nói cái gì vậy?" Anh cắt đứt lời cô, "Anh lại cảm thấy em vẫn xinh đẹp động lòng người như trước kia, chỉ khác là vì mang thai nên có chút đẫy đà thôi, không phải là vừa béo vừa xấu. Đừng nói lung tung!"

"Nhưng nếu sau khi sinh xong vóc dáng của em vẫn không trở lại như cũ thì sao?"

"Anh sẽ không để ý việc em có thêm chút thịt, như vậy thân thể có vẻ khỏe mạnh hơn. Nhưng nếu em không thích, muốn giảm cân thì chỉ cần không ảnh hưởng đến sức khỏe, anh sẽ hết mình ủng hộ em, bất kể là tiền tài hay sức lực." Anh cam đoan nói.

"Anh nói đấy nhé, nói được phải làm được." Cô quay đầu lại nhìn anh.

"Đương nhiên."

"Tốt lắm, em không sao nữa rồi." Cô nhếch miệng nói: "Được rồi, bữa sáng em muốn uống canh ngô."

"Canh ngô à? Nhưng mà anh chưa chuẩn bị gì cả." Trạm Diệc Kì cau mày đáp.

"Nhưng mà em đột nhiên muốn ăn mà, nấu cho em đi mà, được không, có được không?" Cô quấn quýt lấy anh làm nũng.

"Thật sự là bất lực với em mà."

"Da!" Cô hoan hô rồi lập tức hôn anh một cái.

Anh có thể nói gì đây? Chỉ có thể nói anh đã làm hư người phụ nữ này rồi, nhưng anh lại không hối hận chút nào, ngược lại tràn ngập cảm giác thành công cùng với thỏa mãn. Anh thích cảm giác làm hư cô, thật sự rất thích.

Sau khi ăn xong bữa sáng, bởi vì không yên tâm, anh hỏi đi hỏi lại xem cô thực sự muốn đi làm sao? Hỏi đến mức Lương Kỳ Gia muốn phát cáu rồi mới lái xe đưa cô đến công ty.

Bất quá ngay cả như vậy, sau khi anh tới công ty mình vẫn thấy lo lắng không thôi, anh cảm giác thấy hồi sáng Lương Kỳ Gia nói với anh rằng bụng cô không thoải mái thì sắc mặt hơi khó coi, không giống như lời cô nói chỉ vì muốn kiểm tra xem anh có còn quan tâm đến cô không.

Anh càng nghĩ càng thấy lo lắng, đúng lúc Tử Xá gọi cho anh, một bên kể cho anh nghe tối qua tại nhà Thành Hạo phát sinh một vụ "bắt gian tại giường", một bên bỏ đá xuống giếng chúc mừng chuyện vui của anh, khiến anh đột nhiên có lý do đến gặp Thành Hạo, lại "thuận tiện" xem xét xem Kỳ Gia có sao hay không?

Đi tới công ty của Quý Thành Hạo, Trạm Diệc Kì cũng không vội đi tìm bạn tốt ngay mà lại dừng ở phòng kế hoạch ở tầng hai mươi, tiêu sái tiến vào tìm bóng dáng làm cho anh lo lắng.

"Trạm tiên sinh, anh đến tìm tổng tài sao? Tồng tài không có ở đây." Nhìn thấy anh, quản lí Trần nhanh chóng đi đến tiếp đón.

"Thật sao? Tôi còn tưởng cậu ta đang ở đây." Trạm Diệc Kì mỉm cười tao nhã, ánh mắt cũng không chút dấu vết đảo quanh. "Phòng làm việc này rất tốt, ít thấy có phòng làm việc nào có nhiều màu xanh của cây cối như vậy, có cảm giác thực thoải mái."

"Phòng kế hoạch có hơi nhiều nữ, hơn nữa phụ nữ vốn thích hoa cỏ nên liền biến thành thế này, tôi đây cũng được hưởng phúc lây một phần." Quản lí Trần cười nói.

"Vậy phần thứ hai ở đâu?"

"Ha ha, không nghĩ đến Trạm tiên sinh cũng thích nói đùa." Quản lí đốc Trần cười ha hả.

Trạm Diệc Kì cũng mỉm cười, vẫn không tìm thấy người anh muốn tìm, nhưng lại thấy một gương mặt khác.

"Cô không phải là tiểu thư Lưu Tiểu Tuệ đấy sao?" Anh cao giọng nói, thanh âm lớn vừa vặn để Tiểu Tuệ có thể nghe thấy, cô lập tức xoay người về phía anh.

"Không nghĩ tới anh còn có thể nhớ rõ tên tôi, Trạm tiên sinh." Tiểu Tuệ kinh hỉ nói.

"Hai người quen nhau à?" Quản lí Trần tò mò hỏi.

"Trước đây từng ngẫu nhiên trò chuyện vài câu với Lưu tiểu thư." Trạm Diệc Kì quay sang nói với quản lí Trần, lại làm như lơ đãng hỏi Tiểu Tuệ: "Phải rồi, còn một vị tiểu thư nữa đâu? Sao lại không thấy cô ấy? Cô ấy không phải ở phòng kế hoạch sao?"

"Kỳ Gia ư? Cô ấy đến ngân hàng làm chút việc rồi." Tiểu Tuệ không chút nghi ngờ trả lời.

"Ra là vậy." Trạm Diệc Kĩ thầm nghĩ, nếu như có thể ra ngoài làm việc thì chắc thân thể cô ấy hẳn là không có vấn đề gì rồi.

Hô! Anh rốt cuộc cũng có thể yên tâm rồi.

"Vô duyên quá, hình như tôi làm quấy rầy đến công việc của mọi người rồi, tôi tới phòng làm việc của Thành Hạo, nói không chừng giờ cậu ta đã quay về rồi." Anh mỉm cười gật đầu với quản lí Trần và Tiểu Tuệ, xoay người rời đi, vào thang máy đến tầng tìm Quý Thành Hạo cãi nhau.

Tên kia đúng là có bản lĩnh, quả nhiên so với Duẫn Cảnh tự làm xấu mình cùng với Tử Xá kí hợp đồng kết hôn có sáng kiến hơn nha, biến ra một người diễn trò bắt gian tại giường, lại còn không sợ chết xuống tay với em họ của Duẫn Cảnh - Tiểu Diệu Hồng, thực bì ổi!

Có điều nếu bọn họ tưởng như thế thì cô dâu kia sẽ phải rơi vào đầu anh, vậy thì bọn họ sai rồi, rất rất sai rồi, bởi vì ngay từ trước khi vị hôn thê kia xuất hiện thì một nửa của anh đã xuất hiện rồi, lại còn mang thai con gái cho anh.

Anh ư, ngay từ đầu đã mất tư cách ứng viên rồi, bây giờ sao có thể trúng tuyển nữa chứ?

Để cho ba tên kia cao hứng vài ngày, sau đó hù chết bọn họ càng tốt.

Chắc chắn nhìn rất đã, hahahaha~~~

Truyện Chữ Hay