John kéo dây thắt lưng lại, nói với Irena “Yên tâm đi, tiểu đê tiện, chú sẽ giúp con giải quyết chuyện này. Nhưng mà, con không sợ anh trai cùng mẹ con điều tra ra là con ra tay hay sao? Bản lãnh của con không quá lớn, Y Lâm có thể một mình tạo ra sản nghiệp lớn như vậy, khôn khéo của bà ấy không cần phải nói. Mà anh trai con, theo hiểu biết của chú, cũng không phải là một mặt hàng hơn giản. Một khi bọn họ tra ra con là người giở trò quỷ, đời này của con liền xong rồi. Dù sao, bọn họ cũng không phải là những người thương nhân bình thường tuân thủ quy cũ.”
Irene cười duyên nói: "Không sao, anh trai đáng yêu của con chính là một kẻ đáng thương bị tình yêu làm choáng váng đầu óc. Năm đó mẹ thân ái của con đến đón đứa con riêng này đi, nhưng anh ấy nói gì cũng không chịu đi, chỉ muốn đi theo người cha nghèo túng đã xuất ngũ kia. Hình như là bị một cô gái Trung Quốc làm mê mẫn thần hồn điên đảo, nghe nói bị vu hãm thành kẻ trộm, sau đó bị đánh đến trọng thương. Còn chạy tới trường học của cô gái kia muốn giải thích với cô ta, kết quả thất hồn lạc phách trở về, hẳn là bị cô gái kia nhục nhã một trận.
Hiện tại anh ấy thế nhưng lại ở cùng một chỗ với cô gái trước đó, đàn ông như vậy, không đủ gây sợ. Mà người mẹ này của con, tình nhân trẻ bà bao dưỡng kia cũng là người của con, tùy thời giúp con mật báo. Chỉ cần tay chân nhanh nhẹn một chút, hẳn là không có vấn đề. Dù sao người ta chính là đứng phía sau màn, sau kỳ hạn giao hàng, chân chính làm việc đều là người khác. Chờ mẹ cùng anh trai phát hiện không ổn, cũng không thể tìm ra nguyên nhân chân chính…..”
John nói: “Được, con đã suy tính xong, chú cũng yên tâm. Chỉ là đến lúc đó, con cần phải báo đáp chú thật tốt đó…..”
Nói xong, hai người trước sau rời khỏi vườn hoa.
Hách Diêu Tuyết nghe Irena nói Nhạc Ân Trạch mê mẫn “cô gái” kia mà chấn động, cảm thấy nghĩ đến: Cô gái kia chẳng lẽ là cô sao? Làm sao có thể? Cô rõ ràng chỉ là con mồi anh săn được mà thôi. Đây là sự thật sao?
Hách Diêu Tuyết nhớ lại từ lần đầu tiên gặp Nhạc Ân Trạch đến bây giờ, không thể không thừa nhận, tuy biểu hiện của anh rất lạnh lùng, rất hung dữ, bình thường đều “khi dễ” cô. Nhưng anh chưa từng làm chuyện gì thương tổn cô, ngược lại luôn luôn trợ giúp cô.
Đợi đến lúc người đà ông trung niên cùng cô gái trước sau rời khỏi vườn hoa, Nhạc Ân Trạch mới chậm rãi bỏ tay che miệng cô ra.
Hách Diêu Tuyết lại nhất thời không quay người lại được. Irena muốn ăn cắp gia sản là chuyện mà Y Lâm phu nhân cùng Nhạc Ân Trạch phải đau đầu, nhưng mà….. Irena nói anh từng kéo thân thể còn bị thương đến gặp cô nhưng lại bị cô nhục nhã….. Kết quả là xảy ra chuyện gì?
Khi đó. . . . . . Hình như là trường học đang tổ chức hoạt động gì đó…. Là thành lập đội cổ động viên cổ động cho đội bóng đá, cho nên cô nghĩ chuyện của Nhạc Ân Trạch đành tạm hoãn lại. Cô là đội trưởng đội cổ động viên, đương nhiên mỗi ngày tan học đều phải ở lại luyện tập… Đúng rồi, khi đó có người trêu chọc cô cùng anh trai dạy bổ túc yêu sớm, mà cổng trường học cũng bị một hồi ồn ào huyên náo…. Bản thân hình như là tức giận cãi nhau với người khác ở một góc sân thể dục. Có thể tranh cãi về chuyện gì, đại khái hẳn là “Tôi không có yêu sớm, người kia chỉ là do ba tôi mời đến dạy tôi tiếng Pháp, mắt nhìn của tôi sẽ không kém như vậy.”
Đối với tuổi còn nhỏ như cô lúc đó, bị người khác nói đang yêu đương cùng một người con trai lớn hơn mình thật là chuyện làm cho người ta xấu hổ, nói ra những lời gì đó quá đáng cũng không phải không thể.
Nhưng lúc đó Nhạc Ân Trạch kéo theo thân thể bị thương cũng ở trong một góc hẻo lánh nào đấy trong trường, nghe hết những lời của cô nói hay sao? Cho nên thời điểm cô đến thăm bệnh, anh mới có thể có phản ứng lạnh lùng như vậy?
Hách Diêu Tuyết vẫn không thể quay người, ngược lại Nhạc Ân Trạch vươn tay xoay người cô lại. Ddd//:Đđđ://Lll~””Qqq””~Đđđ Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mày anh đang nhíu lại, cũng không biết là vì con chuột trộm gạo xuất hiện trước mặt mà không vui, hay là vì Irena vạch trần chuyện trước kia của bản thân mà thẹn quá thành giận.
"Irene muốn đối phó với mẹ anh sao?"
"Đó là chuyện của mẹ tôi, không cần thiết quan tâm.” Nhạc Ân Trạch giống như cũng không bởi vì phản bội ngày xưa của cô mà thẹn quá thành giận.
"Khi đó. . . . . . Tôi. . . . . ." Hách Diêu Tuyết không biết nên nói thế nào. Nghĩ đến người anh trai đã từng ôn nhu săn sóc quấn băng gạc, nghe bản thân tâm sự những chuyện đau lòng, vô luận là ai cũng không thể chấp nhận đúng không? Có phải bởi vì điểm này, anh mới keo kiệt thu hồi những săn sóc đã từng dành cho cê, cũng sau nhiều năm, bây giờ không chút lưu tình nào làm thương hại cô hay không?
"Có nhiều người bẩn thỉu như vậy, tiếp tục tham gia yến tiệc cũng không có ý nghĩa gì, chúng ta đi trước đi.” Nói xong, Nhạc Ân Trạch cởi áo khoác tây trang của mình ra, bao lại bờ vai đơn bạc của Hách Diêu Tuyết, sau đó lôi kéo cô đến bến tàu nhỏ, ngồi trên thuyền trở về biệt thự.
Nhưng dọc theo đường đi, đầu óc Hách Diêu Tuyết không ngừng lập đi lập lại suy nghĩ câu nói kia “Anh ấy yêu si mê cô gái kia.” Anh yêu cô sao?
Đây là lời nói điên cuồng nhất cô nghe được trong mấy ngày nay, những chuyện anh đã làm với cô, điểm nào giống như đang theo đuổi phụ nữ chứ?
Hồi tưởng lại những người theo đuổi cô từ nhỏ đến lớn, từ nhà trẻ đến tiểu học, ai cũng biết tặng bạn nữ mình thích kẹo, còn có đồ chơi yêu thích của bản thân, tùy tiện lại nói “Chiếc váy này thật là đẹp.” khen ngợi.
Nhưng Nhạc Ân Trạch ngay cả đứa trẻ còn mặc tả lót cũng không bằng. Bộ dáng ác ma mặt lạnh là muốn cho ai xem?
Cô mà đi thích loại đàn ông bản chất ác ma này mới là lạ!
Cũng không biết là tại sao, tâm tình ủ dột một ngày tự nhiên trở nên tốt đẹp, thậm chí cả ngày cũng không biết cái bụng bị đói đang lên tiếng kháng nghị.
Lúc này Nhạc Ân Trạch ngược lại cúi đầu xuống, cười như không cười nhìn Hách Diêu Tuyết. Cô chỉ có thể quay đầu nhìn tầng tầng sóng nước dao động bên ngoài thuyền, giả bộ cái gì cũng không biết.
Lúc trở lại biệt thự, ngoại trừ người giữ cửa cùng làm vệ sinh, những người khác đều đang ở yến tiệc giúp đỡ. Bởi vì không nghĩ tới hai người sẽ về sớm như vậy, trong lúc nhất thời quản gia ở lại có chút trở tay không kịp. Trong phòng bếp không có sẵn thức ăn, vốn định gọi khách sạn gần đó đưa đến, nhưng Nhạc Ân Trạch lại nói không cần, cũng cho quản gia đi xuống nghỉ ngơi sớm.
Sau đó anh lại lôi kép tay cô mà nói: “Em làm cho tôi ăn đi.”
Hách Diêu Tuyế nghe xong có chút há hốc mồm. Từ nhỏ đến lớn ngay cả chiên trứng cô cũng chưa chiên qua, nấu cơm? Cô càng không biết làm!
"Sức ăn của anh họ em rất lớn, thời gian này bởi vì tránh né kẻ thù, thuận tiện chiếu cố thím em mà chuyể viện tới Mỹ, cậu ta cũng đi theo. Tiêu phí của hai người cũng không ít, tôi kêu em làm một bữa cơm không quá đáng đi?” Nhạc Ân Trạch ngồi vào trên bàn cơm, hỏi: “Hay là…. Ngay cả nấu cơm đơn giản em cũng không biết?”
Hách Diêu Tuyết bị anh khinh thường có chút tức giận. D>