Có vẻ phải chờ đợi rất lâu, bên trong bọn họ vẫn vui vẻ trò chuyện như tri kỉ lâu năm không gặp.
"Cháu năm năy mười bảy sao ? hay ta giới thiệu con ta cho cháu nhé !"
"Không cần đâu ạ ! cháu thích tự tìm hiểu, quen biết hơn ạ !"
Mị Dương chờ bên ngoài, mắt không ngừng chậm rãi đưa nhìn xung quanh, quả không hổ danh là sòng bạc danh giá, tường gỗ được chạm khắc rất cầu kì, chỉ có đều nơi xây lên đường âm u và đáng sợ !
Bỗng đang say mê trong mấy đường rồng chạm khắc, đột nhiên có một bàn tay to lớn thô bạo.
Bốp!!!!
"Ahhh!"
Mị Dương đang châm chú, thì bàn tay to lớn đó đã mạnh bão vỗ vào mông cô.
Mị Dương sợ hãi quay lại, trước mắt là một người to lớn, cường trán, mặt vest chỉnh chu nhưng lại phong lưu quá mức.
Ngạc nhiên hơn, đó lại là Lý Tư Thành, khuôn mặt hắn ta có phần ngạc nhiên, miệng hắn nhếch lên.
"Là cô sao ? lần gặp này người ức hiếp cô là tôi à ?!
Mị Dương hoảng sợ đến nước ứ trong mắt đã sắp chảy ra, cô nhút nhát rụt rè, nhưng lại gặp phải tên khốn hay trêu hoa ghẹo nguyệt.
Hắn nhìn cô rồi lại đưa mắt nhìn xuống tay cô, chân mày hắn cau lại lộ rõ vẻ mặt khó hiểu.
"Cô đến đây làm à ?! hay đấy ! khuôn mặt xinh đẹp này thì....!"
Hắn ta đưa tay lên vuốt lấy tóc mai của Mị Dương, cô nép vào tường khuôn mặt hiện vẻ hoảng sợ không thôi.
Hắn trêu ghẹo Mị Dương rồi lộ ra nụ cười lưu manh.
"Mông mềm lắm ! tôi rất thích !"
Cạch
Mai Hân từ bên trong bước ra, khó chịu nói.
" Thôi đi ! anh Lý ! trêu cậu ấy thế là đủ rồi ! anh không cô ấy đang bị anh dọa sợ sao ?!"
Nghe thế Lý Tư Thành mới chịu buông tha, hắn ta cười lưu manh.
"Được rồi ! cứ ngỡ là người mới, nhưng lại là người quen hôm qua ! Thôi chào Mari Hani tôi phải đi rồi ! cho tôi gửi lời chúc sức khỏe đến người cha yêu quý của cô !"
Hân ta phì cười nhìn Mị Dương một lúc rồi nghênh ngang rơi đi.
Mị Dương sợ đến mức máu tên mặt chẵng còn, trắng bệch.
"Quả là người kiêu ngạo ! anh ta là con của một tên trùm khét tiếng, hơn cả cha tớ, bản thân cũng là chủ tịch một công ty luxury product chuyên về mấy loại hàng cao cấp.
Chưa tính còn nghe đồn anh ta cũng là người có liên quan và rất nổi trong giới bạc, và cả xã hội đen, quả là kiêu ngạo ngông cuồng như cha hắn !" Mai Hân khó chịu nói.
Mị Dương còn chưa hoàn hồn nhìn theo phía của anh ta.
"Anh ta....Quả thực ngông cuồng kiêu ngạo !"
"Cậu gặp anh ta rồi sao ? khi nảy anh ta nói cậu là người quen của anh ta !" Mai Hân tò mò.
Mị Dương khẽ gật đầu, nhìn thấy Mị Dương chưa hết kinh hãi, Mai Hân liền nắm tay cô đi đến phòng khác.
"Phù ~ ! Cảm mơn cậu ! đi không mệt mà nói chuyện mệt chết ! Lần sau sẽ sai vặt mấy tên đàn em của cha tớ cho khỏe !" Mai Hân khó chịu nói.
Mai Hân dường như nảy ra một ý rất hay, nắm lấy tay Mị Dương hí hửng kéo đi.
"Hôm nay ở lại ăn cơm với tớ nhé !!! không cần lo mai tớ sẽ mua hoa của cậu cắm ở các phòng mà !"
Mị Dương im lặng đồng ý, đi theo Mai Hân qua hành lang toàn những tay chơi.
Đi thang máy lên trên, là căn nhà của ông chủ và con gái Mari Hani của ông.
Trước cánh cổng sắc vàng là hai tên vệ sĩ như võ sĩ boxing, mặc vest đen mang kính râm rất kì nhà sang trọng nhìn như cung điện thu nhỏ, ánh đèn lấp lánh sang trọng.
Đi rất nhiều phòng mới đến được phòng của Mai Hân.
"Cậu vào đợi tớ một chút ! tớ đi gọi người mang đồ lên ăn nhé !"
Một mình trong căn phòng to lớn, lấp lánh ánh đèn trông ấm áp vô cùng.
Mị Dương nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, nhìn căn phòng này cô lại thấy mủi lòng.
Cô nhớ về quá khứ, là kí ức cuối cùng về gia đình, cha mẹ, và bản thân cô đang hạnh phúc, một gia đình bình thường.
Đến lúc Mị Dương mười ba tuổi, cha mẹ bị giết, nằm lạnh lẽo chẵng cử động trên mặt sàn lạnh lẽo.
Có hai tên to béo bặm trợn đến cưỡng ép bắt cô đi, phóng hỏa căn nhà.
Bắt cô đến một nơi đáng sợ, chỉ toàn là những người trang điểm đậm, hơn hết là phụ nữ trên người đầy vết bầm tím.
Mị Dương từ dưới sàn ngồi dậy kinh ngạc, lo sợ, và hoảng loạn.
Chẵng ai kể với cô việc gì đã xảy ra, đánh đập, nhịn đói là những gì xảy ra hằng ngày với cô.
Cho đến một hôm, đồ ăn ngon, nóng đến bốc khói, được mang đến, có người canh chừng và thay áo trang điểm cho cô.
Đưa cô đến một căn phòng đầy mùi hương kì lạ, màu sắc đậm nhạt thay đổi.
Căn phòng đó có đến năm tên đàn ông, to béo, cơ bấp, nhưng tầm cỡ ba mươi đến bốn mươi.
Đồ trên người xộc xệch, nằm dài trên giường, nở một nụ cười bi3n thái đến mất nhân tính.
Tiếng đóng cửa mạnh bạo, vô tình.
"Ahhhhh ! xin các người !!!! xin các người tha cho tôi !!!!!"
Tiếng hét thất thanh trong căn phòng đó, rồi lại dần im lặng, chìm vào bóng tối chẵng thấy ánh sáng..