Trần Đông Đông gửi xe xong, đi đến chỗ tôi đang đợi, hỏi:
“Lên tầng hai nhé? Trên đó view đẹp”.
Tôi thấy tầng dưới khách ngồi gần kín chỗ rồi thì gật đầu đáp ứng rồi cùng cậu ta lên tầng trên. Quán cà phê này trang trí không tệ, còn đang đưa mắt chọn chỗ thì gã công công bên cạnh tôi đã bước nhanh về phía góc phải, nơi có hai “em gái” đang ngồi. Tôi biết ngay mục đích cậu ta lên trên này không phải để ngắm cảnh mà.
Cô nàng mặc áo vàng trông thấy công công đến gần thì cười tươi như phi tần nhìn thấy hoàng thượng, vẫy khăn rối rít, à không có khăn, chỉ có tay. Nàng vừa vẫy tay vừa nói:
“Anh Đông, trùng hợp nha. Anh cũng đến đây uống cà phê à?”.
Công công đáp:
“Anh không uống cà phê thì đến đây làm gì, quán này cũng đâu có phục vụ đồ ăn”.
Nàng kia cười trêu chọc:
“Em tưởng anh chỉ thích uống rượu cơ”.
Công công xua xua tay: “Thôi em đừng nhắc, anh không muốn nhớ lại bộ dạng thất tình mất mặt của mình đâu”. Rồi chỉ tay vào hai ghế trống hỏi: “Bọn anh ngồi đây được chứ? Không có hẹn với chàng nào chứ hả?”.
Áo vàng đưa tay ra dấu mời ngồi:
“Làm gì có, hai anh ngồi đi”.
Vì hai cô nàng đang ngồi đối diện nhau, nên tôi và công công cũng ngồi hai phía ngó mặt nhau. Một bàn bốn người, Bên tay phải tôi là cô nàng áo vàng, bên tay phải công công là cô nàng áo đỏ.
Áo đỏ nãy giờ vẫn cúi đầu, tập trung vào màn hình điện thoại, lúc này đưa tay cầm ly nước lọc uống một ngụm. Lúc cô nàng ngẩng đầu vừa vặn trông thấy tôi, sau đó vì nuốt nước quá vội mà bị sặc, vừa ho vừa chỉ tay vào mặt tôi:
“Tên gay biến thái!”.
Hai người bên cạnh trố mắt.
Công công hỏi:
“Gay?”.
Áo vàng cũng tưởng mình nghe nhầm, hỏi lại:
“Biến thái?”.
Tôi cười cười nhìn áo đỏ:
“Nhớ không lầm, người xem GV là cô cơ mà?”.
Nàng áo vàng há to miệng:
“Trân, cậu xem GV hả?”.
Thì ra bánh bèo này tên Trân. Trân hường phấn lắc đầu nguầy nguậy:
“Không có xem, chỉ nghe thôi…”.
Công công liền la lên:
“Em cùng cậu ta xem… à, nghe… GV?”.
Trân hường phấn càng điên cuồng lắc đầu:
“Không có, không có. Em có lòng tốt nhắc nhở anh ta trời mưa giông đừng đeo tai nghe. Anh ta không biết ơn thì thôi, lại còn… lại còn… cho em nghe thứ gớm ghiếc kia”.
Công công nhướn mày nhìn sang, tôi nhún nhún vai tỏ vẻ chẳng có chuyện gì. Cậu ta quay sang Trân hường phấn cười, thay tôi đính chính:
“Tên này thích đùa dai lắm. Chỉ là hiểu lầm thôi, cậu ta rất thẳng! Anh bảo đảm!”.
Trân hường phấn rõ ràng không tin. Tôi nhếch môi, một thằng đàn ông đi “bảo đảm” cho thằng đàn ông khác là “thẳng”, có khác gì có tật giật mình. Mà đối phương cũng chẳng phải chỗ quen biết, giải thích làm gì cho rách việc. Tôi chỉ thản nhiên gọi cà phê. Công công cảm thấy không khí có phần ngột ngạt thì cố khuấy động:
“Anh là Trần Đông Đông, hai mươi lăm tuổi, nghề nghiệp: lập trình viên. Nhưng tính tình anh rất thoải mái, dễ kết giao lắm, không khô khan đâu”.
Cậu ta tự giới thiệu với Trân hường phấn xong thì cô gái áo vàng cũng mỉm cười quay sang tôi:
“Em tên Quỳnh, Đỗ Ngọc Quỳnh, đang là sinh viên năm ba, năm nay hai mươi hai tuổi. Trân là bạn học cấp ba của em, hai mươi mốt tuổi, chuyên ngành ngôn ngữ học. Rất vui được làm quen với anh”.
Tôi gật đầu cười:
“Em học trễ một năm?”.
Ngọc Quỳnh mắt lấp lánh:
“Anh rất giỏi đoán. Vậy để em đoán xem, anh là… luật sư?”.
Tôi lắc đầu:
“Trần Quân Soạn, hai mươi lăm tuổi, ngành nghề tự do”.
Cô nàng phì cười, cho là tôi cố tỏ ra bí hiểm. Thật ra tôi chỉ có sao nói vậy. Công việc của tôi không bó buộc về thời gian lẫn yêu cầu. Công công thay tôi bổ sung:
“Công việc của Quân Soạn là viết đề tài, lĩnh vực thì đa dạng lắm, chủ yếu là ẩm thực và văn học. Chắc hai em có nghe đến tên “Alex Q” rồi chứ?”.
Trân hường phấn nãy giờ vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt dè chừng, nghe vậy thì ngạc nhiên hỏi:
“Là người đang gây tranh cãi trên báo và các diễn đàn mạng?”.
Cũng không trách được cô nàng nghi ngờ. Ai cũng nghĩ Alex Q là Việt Kiều, hơn ba mươi tuổi. Sự thật là tôi lấy cái tên ấy rất ngẫu hứng, thấy thuận tai nên đặt. Còn chuyện tuổi tác, giọng văn của tôi khi tranh luận khiến người đọc hình dung đến một tay lão luyện, trải đời. Dưới ánh nhìn quan sát tò mò của hai cô gái, tôi chỉ im lặng uống cà phê, xem như mọi người đang nói chuyện người khác. Tôi không thích bàn tán về công việc của mình. Đúng hơn là không thích người khác bàn về bất kỳ chuyện gì của cá nhân tôi. Quan điểm của tôi rất đơn giản, cũng rất cố chấp. Chia sẻ là chuyện rất riêng tư, không phải mục đích hay phương tiện. Nếu là tri kỷ, cho dù song phương cùng im lặng, một ánh mắt cũng có thể truyền tải cả ngàn vạn điều. Nếu đã xa lạ, nói nhiều cách mấy cũng chỉ là gượng ép lẫn nhau mà thôi.
Thấy tôi không muốn nhắc đến chuyện của mình, ba người bên cạnh đổi chủ đề, nói những chuyện vui vẻ khác. Tôi lơ đãng ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm. Thành phố này có quá nhiều ánh đèn điện, không thể nhìn thấy được sao trời. Tôi không phải kẻ lãng mạn, chẳng thích ngắm sao. Tôi chỉ lưu luyến khung cảnh năm ấy, dưới bầu trời đêm ngàn sao, bên cạnh có cô gái trẻ thích mặc váy trắng vải thô, cử chỉ vén tóc duyên dáng, mắt sáng hơn cả vì tinh tú, chăm chú nhìn tôi khẽ giọng:
“Tớ yêu cậu”.
Mỗi lần nghe cậu ấy dịu dàng nói thế, tôi đều vui vẻ “ừ” một tiếng. Có những mạch nước ngầm chỉ chảy được hai đầu, có những kết nối không thể tìm được điều gì tương tự. Tôi chưa bao giờ nghi ngờ điều đó.
Cà phê cạn tới đáy, bốn người đứng dậy nói lời tạm biệt. Lúc đợi hai “tài xế” Đông Đông và Ngọc Quỳnh đi lấy xe, cô gái áo đỏ bên cạnh mím môi nhìn tôi:
“Lúc chiều là em hiểu lầm anh. Nhưng cũng tại anh đùa ác quá cơ!”.
Tôi hơi quay đầu sang, không rõ tại sao cô nàng lại nhắc chuyện này? Thấy tôi không đáp lời, người bên cạnh hơi ngượng ngập, song vẫn nói tiếp:
“Em thường xuyên theo dõi và đọc những gì anh viết. Người viết ra những quan điểm thẳng thắn và nghiêm túc như vậy, nhất định là người có nội tâm sâu sắc. Nếu anh không ngại, chúng ta có thể kết bạn được không?”.
Tôi không ngạc nhiên vì cô nàng thay đổi thái độ, tôi chỉ cảm thấy mình không có lý do để gật đầu đáp ứng. Tôi nhàn nhạt nói:
“Tôi không có hứng thú kết bạn với một cô gái thích màu hồng”.
Người trong lòng tôi, cậu ấy yêu màu trắng, thích sự giản dị. Sinh nhật tôi sẽ mặc váy trắng, ôm hộp quà, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng rất đẹp. Tâm hồn tôi rộng lớn, có thể chứa được sông dài biển rộng. Nhưng trái tim tôi rất nhỏ, ngoài cậu ấy ra, không còn có thêm ai khác. Tôi có thể nhìn ra ánh mắt cô gái bên cạnh, biết nó tượng trưng cho điều gì. Nhưng tôi không thích như vậy. Tôi không bài xích, nhưng tôi chưa bao giờ giống những người khác. Bọn họ vội vã, tôi chỉ thích lâu dài.
Trần Đông Đông đã mang xe đến đón, tôi bước đi không ngoái đầu nhìn lại. Nói rõ ràng như vậy, cô nàng nhất định đã hiểu. Chắc cũng chẳng lâu, dăm ba ngày sẽ vứt ngay tôi ra khỏi đầu ấy chứ.
Về đến nhà khoảng mười giờ tối. Tôi thay đồ ngủ, mệt mỏi úp mặt lên gối. Mỗi khi nỗi nhớ ấy ùa về, tôi đều không còn sức lực. Quờ quạng tắt đèn bàn, tôi nhắm mắt, khẽ thở dài.