Editor: n
Đến giờ tan sở, Lạc Minh Khải lại ngồi lì trong văn phòng không có ý định đi về, lúc trước vì dự án hợp tác cùng Cố gia, mấy bộ phận trong công ty đã chịu không ít vất vả, may mắn trong khoảng thời gian này có Lạc Minh Khải lãnh đạo, giai đoạn tăm tối này mới qua đi. Tất thảy trở về quỹ đạo của nó, bất luận là thất bại hay thành công, thì mọi sự vẫn vậy, dù sao vẫn phải tiến về phía trước.
Anh cầm chìa khóe xe, lúc này mới rời khỏi văn phòng, nhưng cho dù đã bước vào thang máy, anh vẫn không rõ ràng, rốt cuộc mình nên về nơi nào.
Chuông điện thoại reo lên, là thím Hoàng gọi điện tới, trước kia anh có nói với thím ấy, nếu Mộc Lương Tây có gì bất thường phải lập tức thông báo cho anh. Lạc Minh Khải nhìn điện thoại một hồi, nó vẫn đang reo chuông in ỏi trong lòng bàn tay anh, nhưng anh không ấn nút nghe. Lạc Minh Khải biết, thím Hoàng gọi điện đến chắc chắn là chuyện có liên quan đến Mộc Lương Tây. Điện thoại reo một hồi cuối cùng cũng im lặng, anh tựa hờ người vào vách thang máy, nhìn bóng dáng phản chiếu của mình trên cửa đối diện, chán nản đến vậy... Đó thật sự là anh.
Lại có một cuộc gọi nữa, ngay cả màn hình anh cũng chẳng buồn ngó một cái, mãi cho đến khi chuông điện thoại im bặt.
Ra khỏi thang máy, tùy ý ấn nút nguồn điện thoại, màn hình liền sáng lên, có thông báo hai cuộc gọi nhỡ, có thể sẽ lại có thêm một cuộc gọi nữa, anh có nhận không?
Tiếng chuông điện thoại thật sự vang lên, lần này lại là Cố Trường dạ.
Trong quán bar, cuộc sống về đêm giờ này mới chính thức bắt đầu, ở đây sôi động lạ thường. Lạc Minh Khải tìm một hồi mới thấy Cố Trường Dạ, có mấy cô nàng ăn mặc nóng bỏng quây quanh anh ta, bị ánh mắt sắc lạnh của Cố Trường Dạ quét qua liền ngượng ngùng bỏ đi. Nhưng luôn có một cô ả không sợ chết, cứng đầu cứng cổ không chịu đi, muốn chứng minh sức hấp dẫn của bản thân, nhưng cô ta còn chưa kịp thể hiện đã bị vệ sĩ của Cố Trường Dạ lôi xềnh xệch ra ngoài, không chút thương hoa tiếc ngọc.
Sau một màn này, chẳng ai còn mang ý định đến gần Cố Trường Dạ nữa.
Lạc Minh Khải đi qua, thấy Cố Trường Dạ uống từng ly từng ly cũng không ngăn cản. Tâm tình anh cả không tốt, nhưng anh ta không gọi mấy người anh em khác mà lại gọi anh, nhất định là chỉ có anh thích hợp nhất, mấy người anh em bọn họ đều túm tụm bên anh cả, đối với chuyện của anh ta rõ như ban ngày, nhưng Cố anh cả cũng không gọi những người kia ra... Xem ra chuyện này lại liên quan đến chị dâu rồi.
Anh ngồi xuống, làm như không phát hiện ra cảm xúc khó chịu của Cố Trường Dạ, sau khi anh cả uống xong một ly, anh còn chủ động rót thêm một ly cho anh ta. Động tác này của anh khiến Cố Trường Dạ ngừng uống, híp híp mắt quan sát anh.
Ngoan lắm, không hỏi vì sao anh ta khó chịu, cũng không hỏi sao lại đến đây uống rượu. Kêu Lão Tam (Lạc Minh Khải đó) đến, tất nhiên là vì tính cách này của anh.
"Có chuyện gì à?" Cố Trường Dạ nheo mắt, không định uống tiếp nữa, đại khái cũng cảm thấy vô vị nhạt nhẽo, "Cần bên đây hỗ trợ gì thì nhớ nói."
Lạc Minh Khải lắc đầu, "Chuyện nhỏ thôi."
Cố Trường Dạ lắc đầu cười khẽ, xem ra cũng không dự định nhờ anh ta ra tay, một khi đã như vậy cũng không thể miễn cưỡng, tốt bụng nhắc nhở, "Hình như có người đang nhắm Thịnh Á, bản thân cẩn thận một chút."
Lạc Minh Khải gật gật đầu, chính anh cũng phát hiện ra, lúc đầu cứ tưởng Lục Diên Chiêu giở trò quỷ, nhưng anh thử điều tra vài lần, bên Lục gia anh cũng quan sát chặt chẽ nhưng chẳng có manh mối gì, lẽ nào có kẻ bí ẩn nào ở trong hậu trường giở trò quỷ sao? Lạc Minh Khải nhíu mày, nhưng cũng nhanh chóng xốc lại tinh thần, bất luận kẻ đứng đằng sau là ai, anh cũng sẽ không sợ hãi.
Kiên định như thế, khiến Cố Trường Dạ không nhịn được bật cười.
Lạc Minh Khải cầm ly rượu khi nãy anh rót ra, nhấm nháp một chút, nheo mắt nhìn Cố Trường Dạ, "Lúc nãy không có ai đủ sức bồi rượu, đến lúc có người bồi rồi lại không muốn uống nữa à?"
Cố Trường Dạ ngạc nhiên, cầm lấy cái ly khác cụng với Lạc Minh Khải.
Bọn họ không nói gì mà chỉ uống, cũng chẳng phải kiểu mồm to miệng lớn uống hết ly này đến ly khác, mà là khẽ nhấm nháp, nhìn trai xinh gái đẹp dưới sàn nhảy, chỗ ngồi của hai người khá tối, chỉ có ánh đèn ngẫu nhiên nhoáng lên rồi thôi. Cô Trường Dạ cầm ly rượu trong tay, tựa vào ghế sa long, đôi mắt cụp xuống, "Chú nói xem, tôi có nên đuổi cùng gϊếŧ tận hay không?
Lạc Minh Khải chậm rãi quay qua nhìn Cố Trường Dạ, bốn mắt nhìn nhau, nhưng anh chỉ im lặng.
Cố Trường Dạ dường như cũng hỏi mình không nên trò chuyện về vấn đề này với Lạc Minh Khải, vì thế lắc đầu, nâng ly lên nhấp ngụm rượu, "Chú ba, nếu người chú hận nhất lại mang thai con của chú, chú sẽ để cô ấy sinh nó ra chứ?"
Lạc Minh Khải bình tĩnh dời ánh mắt sang hướng khác, không trả lời câu hỏi của Cố Trường Dạ, một người đàn ông khi đã dò hỏi câu này, chứng tỏ anh ta đã dao động, ý kiến của người khác chưa chắc có ảnh hưởng gì, chẳng qua chỉ tác dụng thêm chút lực lên thôi.
"Chú ba." Âm thanh của Cố Trường Dạ vang lên mạnh mẽ.
Tránh không được mà, Lạc Minh Khải âm thầm thở dài, "Chuyện đó ai mà nói rõ được."
"Vậy nếu Mộc Lương Tây mang thai, chú có để cô ta sinh con chú ra?"
"Chuyện này, không ai có thể nói rõ."
"Nhưng xác suất phát sinh chuyện này tương đối cao. Trả lời tôi, nếu Mộc Lương Tây có con, chú có để cô ta sinh đứa bé ra không?" Cố Trường Dạ không cho Lạc Minh Khải đánh trống lảng, anh ta cũng biết mình không nên như vậy, anh ta xem Mộc Lương Tây như là Giản Ngưng, muốn lấy được đáp án chính xác nhất của Lão Tam.
Lạc Minh lặng lẽ khép mắt, khó trách anh cả lại tìm anh. Anh nhớ đến cảnh tượng bố mẹ mình nằm trên nền đất lạnh băng, nhớ đến em gái hoạt bát ngây thơ của mình cuối cùng lại biến thành một cái xác, nhớ đến bản thân nhiều năm qua bị Hoàng Bân Nguyên dùng mấy phương pháp tàn khốc nhất để bồi dưỡng, nếu như không có thù hận, cũng sẽ không có anh ngày hôm nay.
Lạc Minh Khải, lẽ nào mày có thể ân ân ái ái với con gái của kẻ thù sao? Mày quên những khuất nhục mà bố mẹ mày phải chịu đựng sao? Sao mày có thể trơ mắt nhìn gia đình Mộc Chính Nguyên hạnh phúc được chứ?
Không được, tất cả đều không thể được.
"Sẽ không." Anh mở to mắt, đưa ra đáp án khẳng định.
Vì câu trả lời này, đáy lòng Cố Trường Dạ đột nhiên ầm một tiếng, nhưng cũng chẳng nói gì, có điều muốn nói lại không thốt ra thành lời, chỉ có thể rót thêm rượu, anh ta uống xong đầu mày liền nhíu chặt. Cố Trường Dạ, đây là đáp án mày muốn nghe ư?
Khi Lạc Minh Khải nói ra hai chữ "sẽ không", tâm lại trống hươ trống hoác, nhưng anh cứng rắn lạ thường, đúng rồi, ngay từ đầu chả phải đã quyết định thế sao, đó là lựa chọn ban đầu của anh, nhưng một khi đã như vậy, thì cảm giác trống rỗng nơi lồng ngực là vì đâu chứ?
Lạc Minh Khải tự rót đầy ly rượu, uống một hớp.
Ra khỏi bán bar, diện thoại lại reo chuông ầm ĩ, lầ này anh không thèm nhìn nhìn tên người hiển thị trên màn hình, trực tiếp nhận cuộc gọi.
"Cậu chủ." Giọng nói thím Hoàng lộ rỏ vẻ lo âu, "Cô chủ tự nhốt mình trong phòng mấy tiếng đồng hồ rồi, lúc nãy vẫn còn nghe tiếng khóc cô chủ khóc thút thít, nhưng bây giờ ngay cả tiếng thở cũng chẳng nghe được, tôi gõ cửa cũng không thấy cô ấy trả lời..."
Mặt Lạc Minh Khải biến sắc, bước nhanh đến chỗ đỗ xe, sau đó liền khởi động xe, lập tức lái đi. Anh lái xe bằng tốc độ kinh hoàng, gió thổi vù vù vào cửa sổ, anh chỉ cảm thấy hai tai mình ong ong từng hồi, trừ việc này ra thì toàn thân đều không có cảm giác gì nữa. Xe rất nhanh đã về đến Hoa Hồng Viên, anh dồn sức đạp thắng xe, bánh xe lăn thêm mấy vòng rồi để lại tiếng thắng xe đầy bạo lực.
Anh mở cửa xe, đang chuẩn bị xuống, bỗng nhiên dừng lại.
Lạc Minh Khải còn đang thở liên tục hổn hển, mày gấp gáp như vậy làm gì? Không phải bản thân đã quyết rồi ư? Cớ gì mà lại rối rắm đến vậy hử?
Đóng cửa xe lại, anh tựa lưng vào ghế, bàn tay đặt trên vô lăng... Mày không cần quản gì cả.
Nhắm mắt lại, nhưng anh vẫn không thể thờ ơ được, bàn tay rời khỏi vô lăng mở cửa xe ra, lần nãy không nghĩ gì cả, liền bước xuống xe đi nhanh vào biệt thự.
Thím Hoàng đang đứng đó với vẻ măt lo lắng, Lạc Minh Khải cũng không sức đâu chú ý đến, nhanh chóng lên lầu. Anh hung hăng đập cửa nhưng cô không mở, bên trong cũng chẳng có bất kì âm thanh nào. Anh ra sức đập ầm ầm vào cửa mấy lần, thậm chí còn lấy chân hung hãn đá cửa nhưng không được. Lúc này mới lui ra sau vài bước, mãnh liệt dùng cả thân người đẩy cánh cửa ra... Một lần hai lần... Bảy lần tám lần, rốt cuộc cũng phá được cửa.
Lạc Minh Khải lập tức vọt vào trong, lúc này mới thấy Mộc Lương Tây nằm lỳ trên giường không nhúc nhích. Lúc này anh đột nhiên cảm thấy không thể hô hấp nổi, anh cơ hồ như bước từng bước nhẹ nhất cuộc đời này mà tới chỗ cô nằm, thậm chí còn cảm giác không dám, nhưng vẫn cứ bước từng bước về phía Lương Tây...
Anh rốt cuộc cũng bước đến bên giường, vươn tay lật người Mộc Lương Tây lại.
Đôi mắt cô ửng đỏ, nhưng giờ đây cô đang nheo mắt lại nhìn anh, lệ không ngừng chảy ra từ khóe mắt. Cô vẫn ổn, cô không sao rồi. Vừa rồi anh còn tưởng... Anh tưởng cô... (Anh nghĩ chị tự sát.)
Lạc Minh Khải khẽ khép mắt, lo lắng vừa nỗi sợ hãi vừa rồi biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là trách cứ kịch liệt, "Sao lúc nãy gõ cửa mà em không nói gì hết thế? Thím Hoàng kêu em, em cũng không trả lời là sao?"
Nhưng Lương Tây chỉ khóc, hơn nữa còn cố kìm nén tiếng nấc nghẹn, không nói một lời.
Lạc Minh Khải thở gấp nhìn cô một hồi, rốt cuộc cũng dời ánh mắt, cất bước chỉ bị đi. Cô đột nhiên từ trên giường bật dậy, giữ chặt cánh tay anh, không chịu để anh đi. Cô rất ít khi nào chủ động như vậy, cả người Lạc Minh Khải bất động tại chỗ. Mộc Lương Tay được voi đòi tiên, ôm lấy anh, dúi đầu với ngực Lạc Minh Khải, "Đừng đi, anh đừng như vậy, đừng bỏ em mà."
Cô ôm anh chặt như thế, tựa như anh là người duy nhất chống đỡ cả kiếp này, xem anh như chiếc phao cứu mệnh của cô. Anh vươn tay ra, cũng muốn ôm chặt lấy cô, hy vọng cô ôm ấp tâm trạng tệ hại của anh, nhưng tay anh chỉ duỗi ra ở không trung, cách người cô rất gần liền dừng lại... Không được, không thể được, Mộc Lương Tây là con gái của Mộc Chính Nguyên, anh luôn luôn nhắc nhở mình như vậy.
Lương Tây dựa vào lòng anh, nhưng ánh mắt lại tặng thêm mấy phần lạnh lẽo.
Cô biết, Hạ Niệm Ý đang nói dối, mục đích muốn cô với Lạc Minh Khải cãi nhau, để Lạc Minh Khải yêu cầu ly hôn. Nhưng cô sẽ không để cô ta được như ý, sẽ tiếp tục bên cạnh Lạc Minh Khải, để cô ta ăn không ngon ngủ không yên. Chẳng qua thái độ hiện giờ của Lạc Minh Khải khiến cô khá bất an, nhưng không sao hết, tất cả đều đã gần chặng cuối rồi, sẽ kết thúc nhanh thôi.
Lạc Minh Khải đẩy cô từ trong lòng ra, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang thương tâm không thôi, "Sao thế? Xảy ra chuyện gì vậy?
Nhưng Mộc Lương Tây chỉ lắc đầu, nửa lời cũng không nói.
Lạc Minh Khải cũng không miễn cưỡng cô, để cô nằm xuống giường, nhẹ nhàng dỗ dành cô ngủ
Sau khi Lương Tây thiếp đi, lúc này Lạc Minh Khải mới khẽ đi ra khỏi phòng, xoay người xuống lầu. Anh lạnh lùng nhìn thoáng qua thím Hoàng. Hôm nay Mộc Lương Tây như thế, vậy mà thím Hoàng chẳng làm gì cả, anh vô cùng không hài lòng, "Không có lần sau đâu."
Thím Hoàng cúi đầu, không dám nhìn Lạc Minh Khải.
"Xảy ra chuyện gì?" Lúc này Lạc Minh Khải mới mở miệng dò hỏi nguyên nhân.
Thím Hoàng ra sức lắc đầu, "Hôm nay cô chủ có ra ngoài một lần, sau khi về liền tự nhốt mình trong phòng, tôi đi kêu cô chủ thì nghe thấy cô ấy khóc..."
Lạc Minh Khải nghe xong liền nhíu chặt lông mày, nếu vậy thì chẳng phải cô khóc liên tục mấy tiếng đồng hồ hay sao?
Thấy dáng vẻ hỏi gì cũng không biết của thím Hoàng, Lạc Minh Khải chỉ biết thở dài, anh đi lên lầu, thấy Mộc Lương Tây đang ngủ rất sâu, giống như một đứa trẻ, lúc này sắc mặt anh mới có vẻ tốt lên.
Anh đi đến bên giường, cầm lấy áo khoác của cô, trong túi áo khoác có điện thoại của cô.
Anh lấy điện thoại cô, mở nhật ký cuộc gọi ra.
Cuộc gọi gần đây nhất là một dãy số lạ không được lưu, tuy rằng không có tên, nhưng anh chỉ cần liếc mắt một cái liền biết là của ai.
Đối chiếu thời gian quả thực rất vừa vặn, khó trách cô lại khóc lóc thê thảm như vậy. Anh nhắm mắt lại, dường như có thể mường tượng ra những gì Hạ Niệm Ý nói với Lương Tây, ngữ khí của Hạ Niệm Ý ương ngạnh bao nhiêu, mà cô lại chỉ sợ hãi ngồi đó. Chỉ vừa tưởng tượng ra cảnh đó, lại khiến anh đau lòng không thôi
Nhưng cô về nhà, ngay cả trách móc anh một câu cũng không có, chỉ liên tục nói anh đừng bỏ rơi cô...