Buổi tối Trần Vi trở về, Tô Tiếu lập tức khoe khoang mình tay đỏ.
“Tôi sờ ra được vũ khí phối phương mới ra nhé, là của thích khách, ha ha ha, tôi quả là tiểu hồng thủ trời sinh mà!”
Trần Vi đứng trước mặt gương dài chấm đất, đạp giày cao gót trên chân ra, đầu cũng không quay lại, gầm lên: “Hồng cái con khỉ, hôm nay luyện tập mấy đứa chơi game kia có bàn tán, nói là vũ khí của thích khách và thiên tiên, tôi vốn định trở lại rồi bảo bọn bà tổ một đoàn đi phụ bản, kết quả mấy người lại đi rồi! Bà sờ ra phối phương của thích khách thì đắc ý cái khỉ gì.”
Trần Vi đổi sang dép lê rồi đi tới sau Tô Tiếu gõ lên đầu cô, “Sao bà không sờ ra phối phương vũ khí của thiên tiên ấy hả? Bà còn không biết ngượng mà khoe khoang với tôi? Vũ khí của thích khách? Bà không phải thích khách, tôi cũng không phải thích khách, hớn hở thế làm gì? Bà có quen với tên thích khách nào hả?”
Tô Tiếu nhất thời nghẹn họng.
Sờ được vũ khí của thích khách làm tâm tình cô sung sướng vô cùng.
Bạn xem, bây giờ có thích khách nào trong thế lực không mật ngữ cô, ôm đùi cô, ngay cả Bất Niệm Tình Thâm.
Sai rồi, Bất Niệm Tình Thâm vẫn rất là bình tĩnh, chẳng là trên kênh thế lực rất nhiều thích khách đều nghị luân, nếu làm ra Tru Tâm mãn phẩm chất, công kích tăng thêm mấy trăm, chém người như cắt đậu phụ, đánh bại Bất Niệm Tình Thâm đoạt lấy môn phái đệ nhất thích khách cũng không còn là mộng nữa.
Nhưng Bất Niệm Tình Thâm lại nói một câu khiến người ta phải sặc máu, “Không phải mộng bình thường nữa, mà là mộng tưởng hão huyền.”
…
Mà lúc này bị Trần Vi gào một trận, cô hơi hơi có cảm giác đầu mình bị cửa kẹp hỏng mất rồi.
Cô vui vẻ như thế làm gì nhỉ? Cho thích khách vũ khí lợi hại, rồi sau này PK càng không có phần thắng? Thích khách là thiên địch của thầy thuốc, đồng môn của cô ở chiến trường bị chết thảm trong tay thích khách, mà cô lại vui vẻ cung cấp vũ khí cho kẻ địch? Tô Tiếu giật giật khóe miệng, “Ha, tỉ lệ rơi ra vũ khí phối phương rất thấp, mặc kệ là gì đều vui vẻ thôi...”
Nói câu đó xong, Tô Tiếu sờ mũi mình một cái, có chút chột dạ.
May Trần Vi không truy cứu nữa,mà tự động mở máy tính lên.
Một lát sau, Tô Tiếu thấy trên màn hình của mình bật ra thông báo, hảo hữu Vi Tiếu Hướng Noãn của bạn đã login.
“Gần đây bà tích cực chơi game ghê nhỉ!” Tô Tiếu thuận miệng nói.
Trần Vi không đáp, Tô Tiếu cũng không hỏi lại, mà vào môn phái sung sướng đi rao bán 【Trần ai phân loạn 】. Lúc trước linh quang chợt lóe ra được hai cái, bởi tài liệu là Hoa Vô Tình bỏ ra, cô vốn định đưa cả hai cho hắn rồi lăn lộn đòi tiền hoa hồng, kết quả Hoa Vô Tình trực tiếp đưa cho cô một cái Châm làm tiền công, thế cho nên, cô bắt đầu rao bán trong môn phái.
【Môn phái 】 Hứa Ngả Dĩ Thâm: Cực phẩm 【Trần ai phân loạn 】 vàng, muốn thì MMMM!
Trên quầy gửi bán chỉ có cái 【Trần ai phân loạn 】, người chế tác một là Phượng Tê Ngô, còn người kia thì không quen, nhưng phẩm chất đều thấp, dù vậy, cũng đã treo giá vàng, cho nên Tô Tiếu thấy mình rao vàng quả thật không cao, cô thiết lập tự động rao, rồi tiện tay xin vào chiến trường.
Bởi vì trang bị của cô, Tô Tiếu vào chiến trường sau đó nhắm ngay một anh chiến sĩ mạnh khỏe, rồi quyết tâm chạy theo hắn mọi lúc. Ngờ đâu không phải mỗi chiến sĩ đều có đạo đức chức nghiệp, không phải mỗi một chiến sĩ đều xông pha trận mạc vì tình yêu và chính nghĩa, mỗi lần gặp kẻ địch Tô Tiếu thêm đầy máu cho chiến sĩ, hoặc nghìn đau vạn khổ quăng kỹ năng quần tăng máu ra, chiến sĩ thì kêu ngao ngao chạy mất mạng, tiếp đó cô bị luân luôn…
Sau vài lần lặp lại như thế, Tô Tiếu thở dài rồi tự chạy đi tẩy cờ.
Mà lại có lần ngõ hẻm gặp nhau với gã chiến sĩ đó, hắn ta gào lên trên kênh chiến trường, “Thầy thuốc, thêm trạng thái!”
Tô Tiếu làm như không thấy, tiếp tục chạy sang một lá cờ khác.
[Chiến trường] Tà Dương Như Máu: Thầy thuốc không thêm máu không thêm trạng thái, ăn hại à!
Tô Tiếu mở thành tích chiến trường ra kiểm tra, thấy lượng máu mình thêm đã đạt tới W, còn giết chết , chiến tích kiểu này, có thể nói là thảm thiết vô cùng.
[Chiến trường] Tà Dương Như Máu: CMN thầy thuốc! Trạng thái!
[Chiến trường] Hứa Ngải Dĩ Thâm: Lão tử lúc đầu thêm cho ngươi còn ít sao, Nghịch Chuyển cho ngươi thì ngươi chạy mất, đứa đối địch đánh ta, ngươi đứng một bên nhìn, thêm máu cho ngươi không bằng cho chó!
[Chiến trường] Tà Dương Như Máu: Cút, đồ nhân yêu!
Thấy câu chửi như vậy, Tô Tiếu mới hiểu ra một chút. Tổ phát triển của Tiêu Dao để phòng luật ngầm của chiến trường, tỷ như người cùng thế lực thì không giết nhau vân vân, nên khi vào chiến trường sẽ không hiện biểu tượng của thế lực, phương thức kiểu đó bị người chơi gọi đùa là bịt tai trộm chuông, không hiện biểu tượng thế lực lẽ nào cùng thế lực không nhận ra nhau? Kết quả đó chẳng qua là cho người không biết yên tâm giao chính mình cho đồng đội phía sau, rồi sau đó bị đồng đội đâm ột đao. Nếu có biểu tượng thế lực, có lẽ còn có thể cân nhắc xem người cùng thế lực với bên địch kia có kề vai chiến đấu không, hay là chỉ đứng bàng quan một bên.
Chửi cô là nhân yêu thường là người của Thiên Nhai.
Có hận cũng chỉ hận mình nổi tiếng quá, mà cô chỉ nhớ được tên của mấy bô lão bên địch thôi.
Có lẽ tên Tà Dương Như Máu này là con tôm nhỏ vô danh bên Thiên Nhai rồi.
Phải trái trắng đen trên chiến trường người sáng suốt vẫn có thể nhận rõ, đứng dưới lá cờ, Tô Tiếu thêm trạng thái cho các đồng đội đứng chung ở đó, còn có người rất nghiêm túc cảm ơn cô, đó cũng là niềm vui duy nhất trong trận chiến trường này.
Sau khi kết thúc chiến trường truyền tống ra ngoài, Tô Tiếu nhìn thấy thế lực của Tà Dương Như Máu quả đúng là Thiên Nhai, độ căm thù với Thiên Nhai lập tức xoạt xoạt tăng vọt lên, còn về quân chủ của Thiên Nhai, hình như cũng bắt đầu thấy mâu thuẫn cộng thêm chán ghét rồi.
Cá mè một lứa! Cá mè một lứa! Tô Tiếu cau mày nghĩ.
Đánh xong một trận, liền tới thời gian có thể tổ đội xin chiến trường. Trần Vi là thiên tiên, phối hợp với thầy thuốc có thể coi là vô địch, hơn nữa hai người ở cùng phòng, dễ dàng khai thông, vậy nên người Tô Tiếu nghĩ tới đầu tiên là Trần Vi.
Cô mở danh sách hảo hữu mời Trần Vi tổ đội, sau đó phát hiện Trần Vi đã có đội, lại nhấp vào xin đội, mẹ nó, đội ngũ của họ lại đầy mất rồi.
【Thế lực nguyên lão 】 Hứa Ngải Dĩ Thâm: Tổ đội chiến trường, cầu tổ đội chiến trường!
【Thế lực 】 Hoa Vô Tình: Đang trong chiền trường.
【Quân chủ】 Loạn Đánh Tỳ Bà: Vừa bắt đầu, chờ chúng ta ra.
【Thế lực 】Mặc Mặc Vô Ngữ: Như trên.
【Thế lực 】Khe Suối: +.
【Thế lực 】Thanh Thành Tuyết: Đang trong phụ bản...
【Thế lực 】Cư An Tư Vi: Ha ha ha ha, các ngươi đối diện với bọn ta.
Tô Tiếu: “...”
Hệ thống: Bất Niệm Tình Thâm mời bạn vào đội ngũ, đồng ý OR từ chối?
Thấy tin này, Tô Tiếu theo phản xạ nhấp từ chối.
Nhưng mà từ chối rồi, trong lòng lại hơi khó chịu, thầm nghĩ nếu anh ta mời mình lần nữa sẽ đồng ý, kết quả lại không như mong muốn, người ta không thèm lên tiếng nữa, Tô Tiếu thở dài, tự mình click xin vào chiến trường.
Vào không bao lâu, cô liền mắng một tiếng mẹ nó.
Vừa chạy trên đường mấy bước, đã bị ngủ.
Đứng dưới cột cờ, đang tẩy cờ, thanh tiến độ đọc được nửa, lại bị ngủ.
Nhìn đồng đội bị vây công, muốn xông lên thêm máu, chưa chạy lại gần, lại bị ngủ.
【Thế lực nguyên lão 】 Hứa Ngải Dĩ Thâm: Bất Niệm Tình Thâm sao nhà anh không đi chết đi, CMN!
Phù một tiếng.
Tô Tiếu và một thiên tiên đang đứng dưới cờ cùng nhau quay về chuồng heo.
Hệ thống: Bất Niệm Tình Thâm tự bạo tạo thành thương tổn cho bạn, bạn đã chết.
【Thế lực 】 Bất Niệm Tình Thâm: Chết rồi.
“Tôi không thể dùng ngôn ngữ để diễn đạt tâm trạng mình lúc này nữa.” Tô Tiếu một tay vuốt ngực, bên nghiến răng nghiến lợi nói.
Mà Trần Vi đang đeo tai nghe khóe miệng cầm cười, không hề nghe thấy Tô Tiếu nói, ngay cả lúc Tô Tiếu tới phía sau cô nàng cũng không phát giác.
Tô Tiếu sáp mặt lại gần màn hình.
Trần Vi cũng ở chiến trường, có điều lực chiến đấu của bọn họ rất mạnh, hầu như áp chế toàn diện đối phương, trong kênh đội ngũ có mấy người đang tán gẫu.
Cư An Tư Vi: Đầu người lại bị muội giật mất...
Vi Tiếu Hướng Noãn: Là huynh nhường thôi...
Thanh Thiên Bạch Nhật Mãn Địa Hồng: MN, chừa chút thịt chứ, ta muốn ăn thịt.
Buồn Chán Mà Thôi: Quân chủ, giết Loạn Đánh Tỳ Bà, mau mau xông lên.
【Quân chủ 】 Loạn Đánh Tỳ Bà: Thủ hạ lưu tình a, cái đàn châu chấu các ngươi! Đồng đội bên bọn lão tử đều không đi ra rồi, chỉ có một tiểu đội là chúng ta thôi.
Tô Tiếu lẳng lặng đi về máy tính của mình.
Nhân vật trò chơi vì trong phút không di động, đã bị hệ thống hủy bỏ tư cách chiến trường. Cửa chiến trường người đông như kiến cỏ, nhưng càng hiện rõ dáng vẻ cô đơn chiếc bóng của Hứa Ngải Dĩ Thâm.
Mỗi tháng đều có vài ngày như thế, bởi vì chút tình huống nhỏ nhặt mà cảm thấy cô đơn.
Đúng lúc đó, cô nhận được mật ngữ của một người xa lạ.
Hoa Lạc Vô Tình nói với bạn: “【Trần ai phân loạn 】 vàng có bán không?”
Bạn nói với Hoa Lạc Vô Tình: Phẩm chất kém thế đã treo giá vàng rồi, thanh Trần ai phân loạn này quá cực phẩm ấy.
Hoa Lạc Vô Tình nói với bạn: May mắn của người chế tác thật nghịch thiên nha, làm ra đều là cực phẩm Châm, phí tổn của cái Châm ấy vàng là tạo được, vàng cũng không tính là thiệt mà.
Tô Tiếu suy nghĩ một lát, thấy vàng cũng có thể chấp nhận được, liền đồng ý.
【Thế lực nguyên lão 】 Hứa Ngải Dĩ Thâm: Châm bán được vàng, ha ha ha ha.
Mọi người trong thế lực nhao nhao chúc mừng, nhưng niềm vui sướng ấy không duy trì được lâu đã bị phân tán lực chú ý.
Hệ thống: Tâm như bàn thạch, mãi mãi không rời! Chúc mừng người chơi Biển Màu Xanh Đậm phát hiện được bản đồ mật ở Thước Kiều Tiên —— Uyên Ương Chức Cẩm, thu được 【Chìa khóa bí cảnh 】.
Hệ thống: Sau nửa tiếng nữa trò chơi sẽ tiến hành nâng cấp bảo trì, thời gian bảo trì là phút, có bất tiện với người chơi xin lượng thứ.
Công cáo toàn server: Người chơi ở Bồng Lai Tiêu Cảnh lại lần nữa kích phát nhiệm vụ mật cấp cao nhất, nên toàn bộ người chơi trong server sau lần nâng cấp này sẽ nhận được phần thưởng. Một game online thật khác biệt, Tiêu Dao, tất cả đều nằm trong sự tìm tòi, tất cả đều có khả năng. Hy vọng người chơi có thể vạch trần mạng che thần bí của Tiêu Dao, tạo ra một thiên hạ thật khác biệt.
Toàn server sôi trào lên.
Trên diễn đàn, server của Tô Tiếu nổi tiếng rồi.
Không tới phút, quân chủ Lam Điều của Thiên Nhai đã gửi bài lên, nội dung trong đó chính là ảnh chụp của 【Chìa khóa bí cảnh 】 mà Biển Màu Xanh Đậm vừa nhận được.
【Chìa khóa bí cảnh 】 —— chìa khóa mở ra bản đồ mật Uyên Ương Chức Cẩm, mỗi ngày có thể sử dụng một lần (Đã khóa không thể giao dịch).
Lam Điều: Thế lực Thiên Nhai sẽ nhanh chóng thăm dò bên trong Uyên Ương Chức Cẩm, Thiên Nhai mong chờ sự gia nhập của bạn.
Loạn Đánh Tỳ Bà gửi bài của Lam Điều lên nhóm oai oai.
Trên oai oai, một đám người cũng nghị luận sôi nổi.
“Lẽ nào chỉ có một cái chìa khóa thôi sao? Chúng ta sau này muốn vào phải được bọn họ đồng ý? Như kiểu thành chiến cho tư cách mới vào được? Vậy chẳng quá là khốn nạn à?”
“Nếu mà như thế thì bọn ông đây cả đời cũng đừng hòng được vào.”
“Ta đi gia nhập Thiên Nhai là có thể vào rồi.” Một giọng nói bỉ ổi cười nói.
“Nhà ngươi sẽ bị đá ra như Hứa Hứa thôi!”
...
Nói tới nói lui, mọi người đều rút ra kết luận, tình hình thật nghiêm trọng, cực kỳ bất lợi với Phù Vân Các. Chìa khóa bí cảnh không biết sẽ dẫn bao nhiêu người gia nhập Thiên Nhai, các loại thu hoạch dã ngoại, Phù Vân Các khẳng định sẽ bị ngược cho thê thảm, mấy hôm trước thêm một đám cung tiễn thủ và thích khách vốn cho Loạn Đánh Tỳ Bà đắc ý một trận, giờ hắn lại cực kỳ ưu thương rồi.
“Ta ước rằng trong Uyên Ương Chức Cẩm kia chẳng có cái ma gì cả, nhiều nhất là chỗ để tình lữ hẹn hò thôi.” Hắn u oán nói.
“Tốt nhất là mỗi ngày còn cưỡng chế trừ phí duy hộ.” Thanh Thành Tuyết thêm vào, “Làm cho Thiên Nhai phá sản.”
Từ trước tới nay, hai chiến sĩ oan gia ghét nhau nhất lại đồng tình nhất trí.
“Không ăn được nho lại bảo nho xanh.”
“Cút!”
phút sau, trò chơi bảo trì kết thúc. Vừa đăng nhập, liền thấy toàn bộ nguyên lão của thế lực Thiên Nhai đang phát Thiên hạ truyền âm, giọng điệu kiêu ngạo, dùng cách nói của Trần Vi, ấy là bọn giàu xổi lắm tiền trét phân chó lên mặt mà tưởng như thiếp vàng!
“Tôi bỗng có thôi thúc muốn PK người thật với bọn Thiên Nhai.” Trần Vi đập chuột một cái, “Xem mấy ngày nay xem, thật mẹ nó đáng ghét.”
“Tôi cũng đồng cảm!” Tô Tiếu gật đầu phụ họa.
“Địch ngoài sáng, ta trong tối.”
“Bà định làm gì?”
“Nhiễu loạn quân tâm!”
“Cưng đừng có làm chuyện gì ngu ngốc nhé cưng...” Tô Tiếu vô lực nói.
“Bà nghĩ nhiều quá!” Trần Vi nguýt một cái, “Có nhiều em thích Cố Mặc lắm phải không?”
Tô Tiếu gật đầu.
“Nhưng mấy tên trong đội bóng lại thích rất nhiều em thích Cố Mặc.” Trần Vi bổ sung.
“Tỷ như?”
“Lần trước chẳng phải bà hỏi Phượng Tê Ngô thích ai à? Tôi thấy ra chút manh mối rồi, bà đoán là ai?” Trần Vi nhìn chăm chăm không chớp vào Tô Tiếu, ánh mắt ấy khiến cô có hơi tê tê da đầu.
Tô Tiếu vô thức nuốt nước bọt, “Sẽ không là... “
“Trữ Lam!”
Tô Tiếu: “...”
May mà cô vừa nãy không nói hết, nếu không thì mất mặt lớn. Hỏng rồi, gần đây có phải cô mắc bệnh gì không nhỉ, hôm qua nghi ngờ Phát Thanh Viên sẽ thổ lộ với mình, giờ lại...
Rõ ràng không phải là mùa xuân mà!
“Mùa đông cũng sắp tới rồi, mùa xuân còn xa sao?”