Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ba người trong phòng đứng hình nhưng cũng nhanh phục hồi, với họ Phong Vũ là triệu hồi sư cũng không lạ lắm, sống chung với nàng tháng họ cũng hiểu được con người này vô cùng đặc biệt,với nàng không gì là không thể.
"Mọi người không cần lo, con biết tự lo cho bản thân,còn một vài chuyện phải làm rất nhanh sẽ về thăm mọi người" Phong Vũ làm nũng lay lay tay của Phong Lăng, nàng biết những người này sẽ khó chấp nhận nhưng nàng phải đi. Nàng cần tìm cha mẹ, caca còn có phải mạnh lên mới có thể bảo vệ mọi người.
Phong Lăng đành chịu thua, hắn biết với cả hắn cũng không lo cho nàng với cái thực lực cường hãn đó ít người có thể đấu lại, mà nàng chỉ mới tuổi ai có thể nghĩ một hài tử lại là ma pháp sư cấp còn toàn hệ, còn là triệu hồi sư nói ra sợ có chết cũng không ai tin.
Nhưng ông lại không biết Phong Vũ thật ra còn là chiến sĩ, nàng cảm thấy chuyện này cũng bình thường nên không nói nhưng sau này khi ông biết sợ đến mức sắp ngất đi.
Phong Sơn, Phong Hạo dù không muốn muội muội yêu dấu này đi chút nào nhưng họ biết với cái thực lực này nàng không thể nào ở đây đành ngậm ngùi im lặng chấp nhận.
Tối đó cả nhà ai cũng cố gắng tươi cười cùng nhau ăn bữa cơm chia tay Phong Vũ, mà ba con ma thú của nàng cũng ngòi chung khiến ba người kia có chút lo lắng nhất là Tôn Hỏa, ngoại hình của nó quá oai hùng, uy phong nên khiến họ có chút không tự nhiên lắm.
[hình Hỏa ca khi bình thường, lúc ăn đã thu lửa lại hãy tưởng tượng] ngầu nhỉ^^
Sau khi xong ăn xong Phong Vũ về phòng lặng lẽ nhắm mắt suy nghĩ cho kế hoạch sắp tới, Bạch Cầu nhảy lên người nàng cọ cọ như oán phụ bị chồng bỏ tội nghiệp vô cùng. Bất giác Phong Vũ mở mắt nhìn ba ma thú trước mắt đang chằm chằm nhìn nàng, Phong Vũ mới nhớ ra nàng còn chúng nó, nàng sẽ không cô đơn trên hành trình này. Tươi cười dịu dàng nói
"Biết là ủy khuất cho các ngươi, ngày mai rời khỏi sẽ như trước không cho các ngươi vào trong nữa" nghe vậy ba con nhảy chồm lên người nàng nũng nịu như cún con khiến Phong Vũ có chút dở khóc dở cười.
Hôm sau Phong Vũ dậy rất sớm, tính là sẽ lặng lẽ đi nhưng vừa ra khỏi Vũ các đã thấy ba bóng dáng chờ đó khiến nàng có chút không nỡ nhưng lòng khiên định tươi cười nhìn
"Phụ thân, Sơn ca ca, Hạo ca ca bảo trọng, muội sẽ nhanh quay về thăm mọi người" Ba người không nói gì ánh mắt tràn đầy đau buồn đi đến cùng ôm nàng vào lòng.
"Vũ nhi phải chăm sóc bản thân thật tốt, có chuyện hãy quay lại đây phụ thân luôn ủng hộ con, nơi này luôn chào đón con"
"Muội muội phải nhớ ta, phải thường viết thư cho ta"
"Bé cưng, muội phải cẩn thận tính mạng là quan trọng nhất, nếu muội để bản thân bị thương ta sẽ không tha cho muội"
Phong Vũ cố gắng không khóc, nở nụ cười thật tươi vẩy tay chào rồi xoay người đi một mạch không hề quay đầu, nàng phải mạnh mẽ không thể yếu đuối được phía trước nàng còn nhiều chông gai nguy hiểm tuyệt đối không thể chùn bước.
Ra khỏi Phong Gia, Phong Vũ vận phong nguyên tố như ánh sáng lao về phía trước, nàng bây giờ muốn đến Huyền Vũ quốc, phụ thân có nói với nàng nơi đó có ngọn núi băng lạnh quanh năm, vô cùng thần bí chưa từng ai vào mà ra được, rất nguy hiểm dặn nàng không được đến đó. Nhưng Phong Vũ là người thích mạo hiểm làm sao bỏ qua được nên để lời nói của ông ra sau đầu. Phấn kích nhanh chân tiến vào phía trước, với nàng càng nguy hiểm thực lực nàng mới được nâng cao, biết đâu may mắn có bảo vật thì sao. Càng nghĩ nàng lại đẩy mạnh tốc độ.
Tạp Vân Phi thở dài, cái tiểu quỷ này chính là thích như vậy, thích cảm giác mạnh, mạo hiểm. Còn Tôn Hỏa, Lôi Chấn thì sôi sục tinh thần háo hức y như Phong Vũ, cũng không trách được chúng đã ở trong không gian cả tháng trời chán nản vô cùng, nay sắp đến nơi giải khuây tất nhiên là vui rồi.
Chỉ có Bạch Cầu là bám trên vai nàng ngáp ngủ, liêm diêm bám vào vai nàng ngủ mất trông vô cùng đáng yêu. Phong Vũ thấy vậy cũng mặc nó, nàng thấy có lỗi khi nhốt chúng vào trong, nàng sau khi đến đó sẽ cho chúng tự do một chút, vui chơi khuây khỏa coi như nàng bù đắp vậy.
Sau một tuần cuối cùng Phong Vũ đã đến, lần này nàng dùng ám nguyên tố che dấu hơi thở, ẩn thân. Ám nguyên tố vô cùng thần bí nhưng Phong Vũ biết được kha khá mọi người thường nghĩ tới cấp thống lĩnh mới có thể điều khiển không gian che giấu bản thân nhưng với pháp sư Ám hệ thì không cần, lục cấp họ đã có thể che dấu cơ thể cùng hơi thở chỉ khi cấp thống lĩnh trở lên mới thấy sự hiện diện của họ, đó là lý do vì sao nhiều người không biết nhiều về Ám hệ. Nó rất đặc biệt thần kỳ, mờ ám ngay cả Phong Vũ cũng kinh ngạc khi biết điều này, Ám hệ dùng bóng tối để ẩn đi bản thân, còn có giết người trong vô hình, có thể điều khiển người khác qua cái bóng trên mặt đất. Nàng chỉ mới biết được nhiêu đó, còn rất nhiều thứ kỳ lạ về hệ này khiến Phong Vũ có chút nghi hoặc đành phải từ từ tìm hiểu.
Phong Vũ ẩn thân đi vì nàng biết được Huyền Vũ không dễ ra vào như Chu Tước, đế quốc này không cho người lạ vào nên nàng đành ẩn thân như gió đi vào. May mà nhờ Ám nguyên tố Phong Vũ đi vào không chút trở ngại nào, không một ai phát hiện rất nhanh đã đến ngọn núi phủ tuyết trắng lạnh giá ngàn năm -Vong Tử. Cái tên này được người dân đặt ra vì những người vào đều chết mất xác, không một ai chốn thoát.
Đứng trước ngọn núi Vong Tử lạnh lẽo u ám, Phong Vũ có chút phấn kích, không uổng công nàng ngày đêm đến đây. Nàng cho Tôn Hỏa và Lôi Chấn vào không gian trước vì một phần Tôn Hỏa là hệ hỏa không chịu lạnh được còn Lôi Chấn là vào làm bạn với nó cho đỡ cô đơn nếu không nó lại ghen tỵ. Còn Bạch Cầu thì vẫn ở cạnh nàng, lông nó rất dày nên Phong Vũ nghĩ nó chắc sẽ không sao
Phong Vũ chậm rãi bước vào, vì nguyên tố của nàng rất khác người cộng với thân thể được cải tạo nên căn bản cái lạnh giá đến đông cứng này không làm được gì nàng. Ngay cả Phong Vũ cũng không biết bản thân nàng thật ra dù ở biển lửa, núi băng thì nàng vẫn bình thường như không có gì.
Phong Vũ đi vào không cảm thấy lạnh có chút nghi ngờ, không phải mọi người đều nói núi Vong Tử này lạnh đến cứng người sao. Nhưng nhìn thấy xung quanh bình thường không có gió hay bão tuyết nên Phong Vũ nghĩ giống hiện đại, chắc là chưa đến lúc nên nàng vẫn chưa thấy lạnh. Nhưng thật ra nếu có một người ở đây chắc chắn sẽ bị lạnh đông mạch máu không thở được mà chết ngay tại chỗ.
Núi Vong Tử này không phải lạnh ở tuyết, ở gió hay bão rét mà là không khí, nơi này không khí nhìn có vẻ bình thường nhưng thật ra là lạnh đến âm ngàn độ. Vì thế người bình thường tất nhiên là chịu không nổi rồi, nếu hít thở vào hàn khí nơi đây sẽ xâm nhập vào cơ thể-khiến cho mạch máu đông lại không thể lưu thông, da thịt tái đi chết ngay tức khắc, mà Phong Vũ có phải người bình thường không?
Tất nhiên là không!! cơ thể nàng rất đặc biệt còn có nàng sở hữu thủy nguyên tố biến dị ngàn năm nên cái lạnh này với nàng rất bình thường. Phong Vũ không biết chỉ nghĩ là nàng do được cải tạo nên thân thể khỏe hơn người thường nên không cảm thấy lạnh thôi.
Đi vào Phong Vũ thấy một mảnh trắng xóa, lạnh lẽo yên tĩnh nhưng khiến nàng cảm thấy nó rất đẹp không biết vì sao nàng thấy rất thích. Chậm rãi bước đi dù thích nhưng nàng vẫn cảnh giác, nơi này tuy tĩnh lặng nhưng nguy hiểm, lời đồn không phải vô căn cứ chỉ là đi một lúc Phong Vũ vẫn chẳng thấy có gì cả, không ma thú, không cạm bẫy. Càng khiến nàng nghi hoặc tập trung hơn, càng như vậy càng có điều gì đó nguy hiểm.
Đi một lúc lâu Phong Vũ kinh ngạc nhìn cảnh trước mắt, một hồ nước êm đềm nhưng lại màu đen quỷ dị, phía sau là ngọn núi cao phủ xương mù. Khung cảnh đẹp vô cùng có chút cô đơn, đang thưởng thức cảnh đẹp đột nhiên giọng nói của Tạp Vân Phi vang lên
"Cẩn thận nha đầu, nơi này rất kỳ quái, ta chưa từng đến nay nhưng đã nghe nói, nơi này vô cùng nguy hiểm tuy nảy giờ không thấy gì nhưng ta cảm thấy không bình thường"
Phong Vũ nghe vậy cũng gật đầu, nàng cũng vậy chỉ là khung cảnh trước mắt khiến nàng cảm thấy có chút quen thuộc, không lẽ nàng đã từng đến đây? kinh ngạc vì suy nghĩ của bản thân, đây là lần đầu tiên nàng đến đây a~.
Phong Vũ chuẩn bị dùng phong nguyên tố bay qua nhưng không ngờ mặt hồ đen huyền phía trước đột nhiên tách đôi ra hiện con đường đi đến bờ bên kia khiến nàng và Tạp Vân Phi kinh ngạc vô cùng. Đây là muốn mời nàng qua sao?
"Thật kỳ quái, nha đầu cẩn thận"
Nghe vậy Phong Vũ cũng đồng ý nhanh chóng đi qua con đường chính giữa lòng hồ, chưa đến một phút nàng đã đến bờ bên kia. Phong Vũ không dám chậm trể nếu lỡ đang đi nó đột nhiên trở lại thì sao, cái hồ đen này rất kỳ lạ. Sau khi qua xong vừa quay đầu lại nhìn thì mặt hồ đã như trước như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, Phong Vũ có chút nghi ngờ nhưng đành cho qua bước vào khu rừng cây phủ đầy tuyết trước mặt, cảnh giác quan sát xung quanh.