"Nhị thiếu gia, người đã trở lại" Lão giả kia nhanh chóng đi đến kích động nhìn Phong Hạo.
"Dương thúc thúc, cha cháu có ở nhà không?" Phong Hạo có chút gấp gáp nói
"Có, nhị thiếu gia người nên cẩn thận lần này người tự ý bỏ đi lịch luyện nên có lẽ lão gia...."Dương thúc vừa dặn dò Phong Hạo, vừa nhìn về phía Phong Vũ, chân mày nhíu lại, đáy mắt thoáng tia nghi ngờ người này ăn mặc kín từ trên xuống rất kỳ lạ, nhưng khí chất lạnh lẽo tỏa ra không phải tầm thường chỉ là hơi thấp đứng chưa tới vai thiếu gia, thiếu gia dẫn một hài tử kì lạ về làm gì.
"Nhị thiếu gia, vị này là"
Phong Vũ thu hết biến hóa của Dương lão vào trong mắt, nàng cũng chẳng quan tâm vẫn im lặng, Phong Hạo thấy vậy lên tiếng "Sau này Dương thúc sẽ biết, ta muốn vào gặp cha trước"
Dương thúc không nói gì nữa, tuyệt đối làm một gia nô trung thành không làm trái lời.
Dưới sự hướng dẫn của Dương thúc, hai người đi qua sân viện lại vòng qua vô số hành lang, cuối cùng tới khi Thạch Hiên. Nơi này là do đá hoa cực kỳ cứng rắn tạo thành hơn nữa mỗi khối nham thạch có tạo hình kỳ lạ không phải vật thưởng thức bình thường. Quả nhiên, Dương thúc sau một cái đã lắc mình tiến vào Thạch Hiên, Phong Hạo, Phong Vũ theo sát phía sau.
Sau khi tiến vào, Phong Vũ có chút giật mình có chút giống ở Phong gia thời hiện đại, mê cung khủng lồ xung quanh đều là cơ quan ngầm. Gia tộc nàng cũng xây dựng như vậy để tránh kẻ lạ đột nhập vào. Sau khi ra khỏi Thạch Hiên, mọi người mới coi như đi tới trung tâm, Phong Vũ cứ nghĩ phong cảnh nàng từng đi đã đẹp không tả được nhưng giờ mới phát hiện trong đây mới là tiên cảnh nhân gian.Hơn nữa nàng cảm nhận được nguyên tố Quang-Ám trong đây hình như nhiều hơn gấp hai lần bên ngoài khiến nàng có chút vui tuy cũng không đủ thỏa mãn nhưng như vậy còn đỡ hơn số lượng gần như không có ở bên ngoài.
Ba người lại xuyên qua vài tòa biệt viện, cuối cùng tới một thư phòng. Dương thúc đột nhiên nhanh chóng hướng Phong Hạo khom người rồi vội vã lui xuống. Phong Vũ cũng không quan tâm, nàng nhìn phía trước thấy sắc mặt của Phong Hạo có chút khó hiểu, sao lại sợ hãi? chẳng lẽ cha hắn ăn thịt người sao, dọa một tên lạnh lùng cao ngạo thành bộ dáng này.
Trong lúc Phong Vũ đang suy nghĩ thì một bình hoa từ trong phòng bay, tốc độ nhanh đến dọa người nhưng với Phong Vũ vẫn chậm không bằng / tốc độ của nàng. Nhưng Phong Hạo không có yêu nghiệt như Phong Vũ tốc độ này với hắn quá nhanh hắn căn bản tránh không được, mặc dù nó rất nhanh đập vào Phong Hạo ngã trên đất nhưng không hề chảy máu. Bất quá trên gương mặt tuấn tú xuất hiện thêm một vết bầm, khống chế và thủ pháp không tệ- suy nghĩ của Phong Vũ. [tỷ a~ như vậy không tệ vậy như nào mơi tốt đây =v=
Lúc này một giọng nói giận dữ truyền ra:"Tiểu tử ngươi, còn biết trở về sao, nhanh cút vào đây cho ta.Lại còn dám mang người ngoài vào! Hừ người bên cạnh đã tới cũng vào đi"
Phong Hạo cố sức từ đất bò dậy, lẩm bẩm nói" Lão đầu tử này cũng không chịu chừa mặt mũi cho hắn" cảm thấy có chút mất thể diện trước Phong Vũ trên mặt ngượng ngùng đi vào, nàng thấy vậy cũng chậm rãi theo sau.
Lúc thấy cảnh vừa rồi Phong Vũ nghĩ cha Phong Hạo có thể là một người tính khí nóng nảy nhưng khi thấy thì nàng vô cùng kinh ngạc!!
Phong Lăng nhìn qua bất quá mới tuổi, thân hình to lớn cao ngất tựa một tòa núi cao, khuôn mặt nghiêm nghị có chút giống gia gia nàng, tuy có một vết sẹo dài trên mặt nhưng không ảnh hưởng tới sự anh tuấn. Trên người mặc một bộ tử y cực kỳ khí phách. Từ hình tượng của ông hoàn toàn không giống suy nghĩ của Phong Vũ.
"Cha, con...." Phong Hạo vốn muốn đánh phủ đầu giải thích miễn bị đánh một trận nhưng hắn thấy cha hắn căn bản không hề để ý hắn chút nào. Từ lúc hai người bước vào tầm mắt Phong Lăng lập tức chăm chú nhìn Phong Vũ, vẻ mặt cứ như chó đói gặp thịt xương, nhìn cách ăn mặc chỉ thấy mỗi cái cằm tuyệt tác ngoài ra không thấy được gì khiến ông càng tò mò.
Phong Vũ dùng tin thần lực dò xét, cũng không kinh ngạc khi không dò được thực lực, người như vậy yếu được sao dù sao nàng chỉ mới cửu cấp làm sao dò được, nàng vẫn quá yếu phải luyện tập nặng hơn mới được. Nếu để người khác biết chắc tức chết nhất là hai con ma thú của nàng, "chủ nhân người mà yếu sao? một mình đấu ma thú bát cấp dù là cấp Thống Lĩnh cũng có chút mệt mà người thì sao nhẹ nhàng giết như kiến vậy, người xem người mới mấy tuổi người ta mấy tuổi, người mà yếu thì người bình thường như thế nào, chủ nhân a~ suy nghĩ của người đã kích tâm hồn nhỏ bé của chúng a~
như hiểu Phong Vũ,Tạp Vân Phi nhàn nhạt nói" Hắn chỉ là Thống Lĩnh cao nhất thôi" lúc này Phong Vũ cũng gật đầu vậy cũng đã mạnh rồi, nhưng nàng không biết chỉ một thời gian nữa thôi nàng sẽ vượt xa người này
"Bé gái, con còn bao nhiêu tuổi? tên gì? thiên phú tu luyện cao như thế? Phong Lăng không giống lúc khi nói với Phong Hạo mà vô cùng dịu dàng, ôn nhu có chút kích động hỏi.
Phong Vũ có chút kinh ngạc nàng mặc như vậy mà vẫn nhìn ra nàng là nữ nhi sao, quả không hổ lão gia của nơi này, lạnh nhạt nói" Phong Vũ, tuổi"
Lần này hai người như hóa đá, một người nghe tên nàng, một người nghe tuổi nàng còn có nàng là nữ nhi. Phong Hạo đang vô cùng tổn thương hắn năm nay tuổi là thất cấp chiến sĩ người trong gia tộc luôn nói hắn là thiên tài, nhưng nàng thì sao là nữ nhi mới tuổi đã cửu cấp ma pháp sư còn song hệ Hỏa-Quang, hắn là thiên tài thì nàng là cái gì thiên tài trong thiên tài sao?Không là yêu nghiệt trong yêu nghiệt mới đúng, ba ma thú và Tạp Vân Phi nhìn nét mặt của Phong Hạo họ có chút đồng cảm. Họ cũng đã bị Phong Vũ đã kích rất nhiều, hắn còn chưa biết hết đâu nếu không sợ là ngất sỉu mất.
Còn Phong Lăng thì nghe tên nàng miệng có chút run rẩy nói
"Phong Vũ thật sự là con, con còn sống thật may quá nếu không ta thật không biết làm sao ăn nói với người trong gia tộc" rồi ông nhào thân hình to lớn ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé của nàng.
"Ông là ai? sao lại họ Phong" Phong Vũ không hề bài xích người này đến nàng cũng hơi kinh ngạc bản thân, nàng cực kỳ ghét người khác đụng vào mình nàng là kẻ cuồng sạch sẽ a!!
"A...ta quên mất ta tên Phong Lăng là em ruột của cha con, lần đó Phong gia chúng ta gặp nạn nên phải chia ra, cha mẹ con nói ta sau năm hãy đến Thanh Quốc tìm con và ca ca con ở Mai gia còn hai người thì dẫn dụ kẻ thù đến chỗ khác. Dù không có tin tức gì nhưng ta tin hai người họ còn sống, cha mẹ con không dễ chết đâu. Sau năm ta đích thân đến tìm nhưng không phát hiện ra người Mai gia nói hai đứa con bị bệch chết rồi ta không tin nên vẫn lặng lẽ tìm kiếm không ngờ gặp con ở đây, còn ta sau khi thoát được cùng gia tộc đến đây sinh sống quy ẩn"
Nghe vậy Phong Vũ khẽ nhíu mày, toàn thân tỏa ra hàn khí dày đặc, Mai gia sao? xem ra sau này phải đến điều tra một phen mới được.Dù thân xác này thật là của nàng nhưng để thân xác nàng không bị gì nên họ đã đưa một linh hồn khác sống dùm trong thân xác nàng, vì vậy đến khi Phong Vũ thật trở về nhửng kí ức hoàn toàn trống, may mắn có Tạp Vân Phi chỉ dẫn nếu không hiện tại Phong Vũ chẳng biết nàng ở đây làm gì.
"Ta không biết, caca bị lạc, chắc còn sống" Phong Vũ lạnh nhạt đáp
Phong Lăng nghe thấy thì đau lòng, đại ca, đại tẩu xin lỗi hai người khi không kịp tìm thấy bảo bối của hai người. Còn Phong Hạo thấy màn trước mắt hóa đá lần hai, lần đầu hắn thấy phụ thân như vậy, nói nhiều như vậy, dịu dàng đau buồn như vậy còn có như vậy người kia là muội muội hắn rồi.
"Thúc thúc.." thấy người trước mặt đau buồn tự trách như vậy khiến Phong Vũ có chút khó chịu.
"Đừng gọi ta thúc thúc, ta là đệ đệ của phụ thân con, từ lúc con chưa ra đời ta đã định vị trí cha nuôi rồi, con phải gọi ta tiếng cha nuôi mới đúng" Phong Lăng vẻ mặt tràn đầy mong đợi khiến nàng cười khổ, ngọt ngào nói "Phụ thân"
Tiếng nói ngọt như mật, đáng yêu đến kinh người khiến lòng của Phong Lăng mềm nhũn ra đưa ông lên tận chín tầng mây, ngay cả Phong Hạo đang hóa đá nghe thấy cũng ngẩn người.
"Giỏi giỏi, mà vì sao con gặp được tên tiểu tử này?" một lúc sao Phong Lăng mới bừng tỉnh vui mừng nói.
"À cha, muội ấy cứu con khi co đi lịch luyện ở Ngọc Ma Lâm...." Phong Hạo có chút xấu hổ nói, hắn hơn nàng tận tuổi mà để nàng cứu có chút nhục nhã.Đem chuyện kể không thiếu cái gì.
"Vũ nhi thật sự con chỉ có song hệ sao? ta không tin" Câu nói của Phong Lăng khiến Phong Hạo hóa đá lần , cha a như vậy đủ dọa người rồi a, không cho con trai mình chút mặt mũi nào.
"Không hổ là phụ thân nha~" Phong Vũ có chút tán thưởng người cha này
"Tất nhiên rồi, cha mẹ con yêu nghiệt như thế,thiên phú của con làm sao tầm thường được, tam hệ, tứ hệ hay là ngũ hệ giống mẹ con?"
Bên trong Tôn Hỏa,Lôi Chấn, Bạch Cầu ngay cả Tạp Vân Phi cũng đưa mắt kinh thường nhìn, người này mà được như vậy cũng đỡ đã kích họ nhưng không vô cùng yêu nghiệt, toàn hệ trong truyền thuyết trên đời này chưa từng ai có được nó như hư vô vậy. Mà ngũ hệ người ta đã khó khăn tu luyện rồi họ đành bỏ vài cái để tu luyện chứ không như quái vật này tu luyện hết.
"À cái này....của con là toàn hệ" Phong Vũ có chút ngại nói, nàng biết thiên phú của nàng khiến người khác khó tin vì nó như truyền thuyết không có thật.
"Quả nhiên, con so với họ còn yêu nghiệt hơn, cửu cấp toàn hệ ma pháp sư sao, đúng là đã kích người, không hổ danh con của hai tên biến thái kia, nhưng con còn biến thái hơn đó bảo bối" Tuy ông đã chuẩn bị tinh thần, dù sao cũng là con của hai người kia nhưng ông không ngờ lại đến mức này, kinh ngạc vô cùng nhìn nàng.
Phong Hạo nghe xong hóa đá lần bốn, kinh hãi nhìn nàng như quái vật, mẹ nó toàn hệ sao, muội muội này sinh ra để đã kích người sao. Lúc này hai chữ thiên tài hắn cũng không nói được, thiên phú kinh người này khiến hắn không ngóc nổi đầu dậy được. Tuy hắn không phải ma pháp sư nhưng hắn cũng có biết, những người song hệ hay tam hệ đúng là thiên phú cao nhưng tu luyện rất khắc nghiệt có người đành phải đau lòng bỏ đi nguyên tố kia để tập trung cái còn lại. Còn nàng toàn hệ, tận nguyên tố mà nàng không bỏ một cái nào có thể nói vô cùng yêu nghiệt. Phong Lăng cũng có chung suy nghĩ với con trai mình.
"Tiểu Vũ con tu luyện từ trong bụng mẹ sao, mới tuổi đã cửu cấp ma pháp sư" Phong Lăng có chút kích động, đứa bé này quá cường hãn rồi, cửu cấp còn toan hệ chuyện này sợ là không một ai làm được.
"Là gần tháng trước....con mới thu luyện nhưng chỉ mới đến cửu cấp thôi" Phong Vũ có chút buồn cùng ngại ngùng, nàng rất cố gắng chăm chỉ luyện tập nhưng chỉ mới tới đây thôi. Nghe lời nói của Phong Vũ, ba ma thú, Tạp Vân Phi cũng hóa đá " chủ nhân a ~ người bớt đã kích linh hồn chúng nó đi, chưa tới tháng mà ngươi tới cấp này truyền thuyết a~ cái này là thành quả của cả đời người a,"
Lần này cả Phong Lăng cũng hóa đá, giật giật khóe miệng, đã kích ngưi, tháng mà mới chỉ cửu cấp con là quá khiêm tốn hay là ngây thơ đây, mẩu thân của co cũng rất yêu nghiệt nhưng mất tới năm nhưng đã đủ làm người khác kinh hãi hộc máu rồi. Còn con chỉ có tháng mà chỉ mới, cái thân già bị con làm sợ đến muốn ngất rồi đây.
Còn Phong Hạo đương nhiên hóa đá lần , đây là lần đầu tiên trong năm hắn sống hắn bị đả kích nhiều như vậy. tháng đến cửu cấp hắn tu luyện chăm chỉ suốt năm mới lên tới thất cấp mà nàng thì sao tháng ngắn ngủi, quá cường hãn đi không giống người phàm nữa rồi.