Khi xe chạy vào đại lộ Newton, tôi không thể nói được liệu tôi cảm thấy dường như mới hôm qua hay như đã từ quãng đời nào xa lắc về lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau ấy, lúc tôi thả Leo xuống sau khi chúng tôi trở về từ California, tin chắc rằng chuyện của chúng tôi thế là kết thúc. Tôi thoáng hồi tuởng lại những cảm xúc sáng hôm đó - tôi đã buồn đến lặng người ra sao - tự hỏi có chăng tôi thực sự tin mình sẽ không bao giờ gặp lại anh lần nữa. Tôi cũng tự hỏi, chính xác thì điều gì đưa tôi trở lại nơi đây, tới khoảnh khắc này. Là chuyện chuyển về Atlanta và mọi hệ quả của nó? Khám phá ra cái ngày tháng Muời hai xa lơ xa lắc khi anh quay trở lại? Hay đơn giản là sự cuốn hút không thể nào cắt nghĩa, chẳng tài nào suy chuyển của Leo với trái tim tôi? Xe dừng lại trên khuôn viên trước khu nhà anh ở, tôi trả tiền xe, hy vọng có được câu trả lời hôm nay. Tôi cần tìm ra những câu trả lời.
"Hoá đơn không?" anh tài xế hỏi tôi trong khi mở khoá cốp và buớc ra khỏi xe.
"Không, cảm ơn," tôi nói, mặc dù biết rõ mình nên giữ lại cái bằng chứng chi phí - vì làm vậy sẽ khiến chuyến đi của tôi giống với một chuyến công tác chính đáng hơn.
Khi ra khỏi chiếc taxi, tôi nhìn thấy Leo, đang dựa vào lan can hiên nhà. Anh đi chân trần, mặc quần jean và áo nỉ màu xám, đưa mắt nhìn lên trời như thể kiểm tra xem có mưa không. Tim tôi lỗi nhịp, nhưng tôi trấn an mình bằng cách nhìn qua chỗ khác, chỉ tập trung lôi mấy cái túi ra khỏi cốp xe đặt xuống lối đi. Tôi không tin nổi mình đang thực sự ở đây, không thể tin ngay cả khi tôi xốc lại can đảm để nhìn thẳng vào mắt Leo. Anh giơ một tay lên và mỉm cuời, trông hoàn toàn thoải mái.
"Chào," tôi nói, giọng nhạt nhoà trong cơn gió bất thần và tiếng đóng sầm cốp xe. Tôi nín thở khi chiếc taxi biến mất khỏi khung cảnh. Cuộc viếng thăm của tôi chính thức từ lúc này.
Vài giây sau, Leo đến bên cạnh tôi.
"Em đã đến," anh nói, duờng như nhận biết đuợc rằng chuyện đó cần hơn rất nhiều so với cứ thế lên máy bay rồi tới đây. Anh đúng rồi đấy, tôi nghĩ, hình dung ra tờ giấy nhắn trên quầy bếp, và Andy tìm thấy nó vẫn nguyên ở đó sáng nay - còn vợ anh đã đi rồi.
"Vâng," tôi nói, dấy lên cảm giác tội lỗi. "Em đã đến."
Leo nhìn xuống mấy chiếc túi và nói, "Đây. Để anh xách cho em."
"Cám ơn," tôi nói, rồi lấp đầy khoảng im lặng kỳ cục tiếp theo với câu, "Đừng lo… Em không ở đây đâu. Em đặt khách sạn rồi." Câu nói ấy, dĩ nhiên, khiến cho mọi thứ càng trở nên kỳ cục.
"Anh đâu có lo về chuyện đó," Leo nói, như thể anh đã lo lắng thật - nhưng về một điều gì đó hoàn toàn khác.
Tôi quan sát anh xách va li của tôi bằng tay phải, dù anh có thể chọn cách kéo nó đi, và thảy chiếc túi đựng máy ảnh của tôi qua vai bên kia. Tôi cố kìm nén cảm giác thèm muốn khi theo Leo đi lên bậc tam cấp vào hiên nhà, rồi vào căn hộ của anh, ngồi ở đó uống cà phê lẫn mùi vị quen thuộc của căn nhà cũ. Tôi liếc nhìn quanh phòng khách của anh, xáo động bởi bao nhiêu ký ức dồn dập trở về, hầu hết là những hồi ức vui. Cảm xúc quá nặng, tôi nghĩ, thấy mình yếu đuối, tràn ngập nhớ thương, sống lại thời hai mươi ba tuổi.
"Thế?" Leo nói. "Em nghĩ gì?"
Tôi không chắc anh đang hỏi về điều gì nên tôi giữ an toàn và tập trung vào bất cứ chuyện gì khác chuyện quá khứ. "Anh có nội thất mới," tôi trầm trồ.
"Ừ," anh nói, chỉ vào bức tranh trườu tượng có gam màu xanh pha màu đen và chiếc ghế dài bọc da thuộc màu vàng nâu bên dưới nói. "Anh thay đổi chỗ này chỗ khác chút chút… Thế có ổn với em không?" anh nhìn tôi vui vẻ.
"Chắc rồi," tôi nói, cố thư giãn, cố không nhìn thẳng vào phòng ngủ của anh, cố không nhớ lại quá nhiều điều. Ít nhất là không phải tất cả cùng một lúc.
"Tốt," anh nói, giả đò vui vẻ. "Em kết hôn rồi chuyển xuống Georgia… Anh ít nhất cũng được phép có một cái ghế mới chứ."
Tôi mỉm cười. "Ôi, em nghĩ anh làm được nhiều hơn thế một chút đấy," tôi nói, chủ yếu ám chỉ tới công việc của anh, nhưng cũng tới cả Carol nữa. Tôi liếc nhìn quanh một vòng nữa, tìm kiếm dấu hiệu sống chung của hai người. Chẳng có bất kỳ thứ gì. Không có thứ gì của phụ nữ, không ảnh của Carol. Không một bức ảnh nào, thực ra là thế.
"Tìm kiếm gì chăng?" anh hỏi, giọng trêu chọc, như thể anh biết chính xác điều tôi đang làm, đang nghĩ.
"Phải đấy," tôi trả miếng. "Anh đã làm gì với ảnh của em?"
Anh lúc lắc ngón tay trỏ chỉ vào tôi, rồi bước hai bước tới kệ sách cũ đẹp mắt, lôi ngăn kéo ra và lục tìm trong đó. "Ý em là… cái này?" anh nói, giơ chiếc ảnh sún hai cái răng cửa của tôi ra.
"Thôi đi," tôi nói, mặt đỏ bừng.
Anh nhún vai, trông có vẻ vừa tự mãn vừa ngại ngùng.
"Em không tin nổi anh vẫn giữ nó," tôi nói, cảm thấy sung sướng quá mức.
"Đó là một bức ảnh đẹp," anh nói, dựng tấm ảnh lên trên giá sách, bọc trong tờ báo. Vẫn như xưa, mọi thứ nơi Leo ở được giảm thiểu tối đa, ngoại trừ các loại giấy tờ. Sách báo, tạp chí và sổ tay để rải rác và xếp thành đống thực sự là khắp nơi - trên sàn nhà, trên bàn ghế, trên các giá sách.
"Thế," anh nói, quay người đi vào bếp, căn phòng duy nhất trong tầm mắt tôi hoàn toàn không thay đổi, kể cả tấm vải lót sàn màu xanh thập niên . "Em đói không? Anh làm cho em thứ gì nhé?"
"Không đâu, cảm ơn anh," tôi nói, thầm nghĩ ngay bây giờ dù có đói, tôi cũng không tài nào ăn nổi thứ gì.
"Cà phê nhé?" anh hỏi, rót đầy thêm cốc của chính mình. Một chiếc hình trái đào. A- ha, tôi nghĩ. Carol.
"Được," tôi nói. "Chỉ… nửa cốc thôi."
"Nửa cốc?" anh nói, xắn ống tay áo lên. "Em là ai đây? Bà nội anh ư?"
"Ôi," tôi thốt lên đầy trìu mến, nhớ lại người bà niềm nở của anh. Tôi chỉ gặp bà đúng một lần - tại tiệc sinh nhật cháu anh - nhưng bà đúng thực là một bà cụ sinh động, kỳ lạ, một người luôn nói chính xác những gì mình nghĩ và chỉ may nhở có tuổi tác mà thoát được những đòn phản kích.
"Bà anh giờ thế nào?" tôi hỏi, nhận ra rằng chúng tôi không nói chuyện nhiều về gia đình trên chuyến bay đêm đó.
"Vẫn võ vẽ… vẫn bowling, thật đấy," anh nói, lôi một chiếc cốc trắng không cùng bộ xuống cho tôi. Có dòng chữ gì đó bên mé cốc, nhưng từ chỗ đang đứng tôi không thể đọc được.
"Cừ quá," tôi nói. Hình ảnh mẹ lướt qua đầu tôi, một phản ứng giống hệt như mỗi khi tôi nghe về những người quen biết cao niên mà vẫn sống khỏe, nhưng tôi kiên quyết không để bà hiện hữu quá rõ ràng trong tâm trí đã chật ních của tôi.
"Thế thật sao?" Leo hỏi. "Chỉ nửa cốc thôi ư, thưa bà?"
Tôi mỉm cười nói, "Được rồi, tốt thôi. Em sẽ uống một cốc đầy… Em chỉ nghĩ…"
"Gì cơ?"
"Là chúng ta nên đi…"
"Chúng ta vội sao?"
"Trời có thể mưa."
"Thì?"
"Em phải chụp ảnh," tôi nói dứt khoát.
"Anh biết vậy," anh nói dứt khoát không kém.
"Thế," tôi nói, như thể đã nêu xong vấn đề và có trục trặc gì mà anh còn chưa hiểu thấu cơ chứ.
"Em không chụp được trong mưa?"
"Tất nhiên là em có thể."
"Thế?" anh nói, bắt chước từ tôi sử dụng.
Lúc này chúng tôi đang chìm đắm trong kiểu trò chuyện bông lơn - đó sẽ là một nơi đáng sợ khi ta xác định rõ quyết tâm không làm điều gì để có thể phải hối tiếc.
"Em chỉ đang bảo…" tôi nói, một câu đáp trả ưa chuộng của tôi từ thời xưa, tốt cho bất kỳ tình huống khó xử nào.
"Ừ, anh chỉ đang bảo những tấm hình Coney Island trong mưa sẽ không quá tệ đâu… phải chứ?"
"Chắc vậy," tôi nói. Nghĩ rằng những bức ảnh có thể thực sự đẹp hơn trong mưa. Rằng đi bên Leo có thể cũng thực sự tuyệt vời hơn nữa trong mưa.
"Vậy ngồi xuống đi," Leo nói, cắt ngang dòng suy nghĩ vẩn vơ của tôi. Anh chỉ xuống chiếc ghế anh ngồi, nhìn sâu vào mắt tôi, và nói, "Ngồi một lát."
Tôi giữ lấy ánh mắt anh, vừa sợ hãi vừa mong mỏi điều mà một lát có thể dẫn tới. Rồi tôi xoay người người xuống đầu mút chiếc ghế, chống khuỷu tay lên thành, chờ đợi cà phê, chờ đợi anh. Tôi quan sát anh rót đầy cốc của tôi, chỉ chừa lại đủ chỗ cho chút xíu sữa và hai thìa đường. "Ít cà phê nhiều đường sữa, đúng chứ?" anh hỏi.
"Điều gì khiến anh nghĩ em vẫn thích uống cà phê như thế?" tôi nói, mỉm cười làm duyên với anh.
"Ồ, anh biết chứ," Leo nói với bộ mặt bất động nhưng vẫn tạo được ấn tượng tán tĩnh.
"Làm sao anh biết?" tôi hỏi, tán tĩnh lại tức khắc."
"Em đã uống đúng như thế tại quán ăn đó," anh nói, đưa cho tôi chiếc cốc và ngồi xuống bên phải tôi - gần, nhưng không quá sát. "Dạo tháng Giêng ấy."bg-ssp-{height:px}
"Anh để ý cà phê của em?" tôi nói.
"Anh để ý mọi thứ," anh nói.
"Như?" tôi dồn ép.
"Như… chiếc áo len xanh em mặc… Như cách em nghiêng nghiêng đầu khi anh bước vào… Như vẻ mặt của em khi em nói với anh em đã kết hôn…"
"Và đó là gì?" tôi cắt ngang, hy vọng anh thôi dùng từ kết hôn đi.
"Em biết vẻ mặt đó mà."
"Nói cho em xem nào."
"Vẻ mặt em- ghét- anh."
"Em chưa bao giờ ghét anh."
"Nói dối."
"Được rồi," tôi nói. "Em đã ghét anh."
"Anh biết thế."
"Còn giờ?" tôi nói, liều lĩnh nhìn sâu vào đôi mắt nâu của anh. "Giờ em có cái vẻ đó không?"
Leo liếc ngang, như thể tìm kiếm một câu trả lời trên gương mặt tôi. Rồi anh nói, "Không. Nó biến mất rồi. Vẻ mặt ấy đã biến mất kể từ… kể từ chuyến bay của bọn mình từ L.A. khi anh cứu em thoát khỏi gã đàn ông bẩn thỉu đó."
Tôi bật cười, vờ rùng mình. "Ông ta thật khiếp."
"Phải. Đùng thế. Ơn Chúa… Nếu không em có thể đã không vui sướng đến vậy khi gặp anh."
Tôi lắc đầu, không phải theo lối phản đối, mà theo lối như để nói rằng, Không bình luận - ít nhất là không có gì có thể chia sẻ.
"Sao?" anh hỏi.
"Không có gì," tôi nói. Mới mười phút trong "chuyến công tác" - thế mà tôi ràng rành đã sa vào lãnh địa nguy hiểm.
"Nói cho anh xem nào," anh nói.
"Anh nói cho em xem nào," tôi nói, nhấp ngụm cà phê dầu tiên. Hơi quá nóng - nhưng vẫn tuyệt vời.
"Rồi… Để xem nào… anh có thể nói gì với em đây?..." Leo nhìn lên trần nhà trong khi tôi ngắm làn da màu ô liu, râu ria cạo nhẵn, hai bên tóc mai hơi xoăn của anh. "Anh có thể nói với em rằng anh hạnh phúc vì em đã đến… Anh hạnh phúc được gặp em… Anh rất hạnh phúc được gặp em."
"Em cũng rất hạnh phúc được gặp anh," tôi nói, chao đảo vì thẹn thùng bối rối.
"Ừm, tốt," Leo nói, gật đầu, nhấm cà phê, rồi gác hai chân lên bàn. "Chúng ta đã làm thế vì chúng ta, em nhỉ?"
"Vâng," tôi nói khi cả hai chúng tôi cùng đăm đắm xuống sàn nhà. "Đúng vậy."
Mấy giây sau, chúng tôi lại khóa mắt nhau, đôi nụ cười tan biến, và mặc dù không biết tại sao, tôi thât sự chắc chắn rằng tim anh cũng đang đập mạnh như tôi vậy. Tôi nghĩ về Andy, nhận ra cảm giác tội lỗi của tôi đang bắt đầu lùi xa, điều đó tới lượt nó lại phủ lấy tôi một cảm giác tội lỗi mới, nhất là khi Leo hắng giọng và nói to tên chồng tôi.
"Andy có biết em ở đây không?" anh hỏi.
Đó là một câu hỏi giản đơn, nhưng là biểu hiện của sự nhận biết rõ ràng rằng tôi ở đây hẳn vì chút gì khác hơn buổi chụp hình.
"Có," tôi nói, nhận thấy câu trả lời của mình không làm sáng tỏ điều gì. Câu trả lời ấy có nghĩa là tôi xem chuyến đi này hoàn toàn về công việc. Hoặc nó có thể có nghĩa tôi đã thú nhận mọi điều. Hoặc nó cũng có thể có nghĩa tôi chỉ nói với anh đủ để gây ra cuộc cãi vã lớn và một tối hậu thư đề trên giấy nhớ.
"Rồi?... Anh ấy thấy chuyện đó không sao chứ?" Leo hỏi, trông đầy lo lắng.
Tôi nhìn xuống cốc cà phê và lắc đầu, hy vọng như thể nói lên tất cả.
Hẳn nhiên là thế, vì Leo chỉ nói, "Anh xin lỗi."
Tôi gật đầu cảm ơn, nhận ra rằng quá nhiều phần trong mối tương tác giữa chúng tôi thuộc về chiều sâu, những thứ xảy ra dưới vẻ bên ngoài, luôn là như thế.
"Thế… còn bạn gái của anh?" tôi hỏi, đổi vai trò.
Anh lắc đầu, chặt chặt tay vào không khí tạo ra tiếng gió phần phật. "Chuyện đó hết rồi," anh nói.
"Bọn anh chia tay?"
"Ừ," anh gật đầu.
"Khi nào?" tôi hỏi - nhưng điều tôi thực sự muốn biết là, Tại sao? Ai đề nghị?
"Mấy tuần trước," anh nói mơ hồ.
"Anh có… muốn nói về chuyện đó?"
"Em có muốn nói về chuyện đó?" anh nói.
"Nếu anh muốn," tôi ướm lời.
Leo nhún vai, và rồi bắt đầu bằng những câu nói bình thường, không cảm xúc, "Anh nói với cô ấy anh đang liên lạc lại với em. Cô ấy phản ứng quá mạnh. Anh nói với cô ấy mọi chuyện không phải thế đâu. Em kết hôn rồi. Cô ấy hỏi thế thì như thế nào? Anh nói nó không là gì cả, nhưng cô ấy buộc tội anh là vẫn còn cảm xúc với em." Anh ngước lên nhìn tôi, trong khi tôi thả ánh nhìn từ mắt anh xuống cằm, và rồi lên môi anh.
"Và?" tôi nói.
"Và," Leo lại nhún vai. "Anh không thể nói với cô ấy điều cô ấy muốn nghe. Thế nên cô ấy bỏ đi."
Tôi tưởng tượng ra cuộc nói chuyện thẳng thừng, kinh khủng đó, trong tim tràn ngập nỗi cảm thương cho một người phụ nữ mà tôi chưa từng gặp. "Anh… cứ thế để cô ấy đi?" tôi nói, kính sợ sự chân thật của anh - điều có thể cũng gần như là tàn nhẫn. Một trong những thứ tốt nhất - và cũng tệ nhất - ở con người anh.
Leo chậm rãi gật đầu. Rồi anh đặt cà phê xuống, quay người đối diện với tôi và nói. "Phải. Vậy đấy. Vấn đề là… cô ấy đúng. Anh thật sự còn cảm xúc với em, Ellie."
Tôi nuốt vào khó nhọc, trái tim tôi lúc này đang trong cổ tôi, trong tai tôi, trên chiếc bàn, khi tôi nhắc lại từ anh dùng và biết ngu ngốc nhưng vẫn hỏi. "Kiểu cảm xúc nào?"
"Những cảm xúc anh đã nên lựa chọn nhiều năm trước," anh nói, bắt gặp ánh mắt tôi trong một thoáng rồi lại nhìn trân trân xuyên qua căn phòng. "Những cảm xúc trào lên khi anh gặp lại em… Những cảm xúc anh không nên có với… một phụ nữ đã kết hôn."
Lại cái từ ấy. Kết hôn.
Tôi mở miệng, nhưng không thể tìm được bất lỳ lời nào chính xác với lòng mình. Ít nhất không một lời nào có thể nói to lên.
"Thế," Leo nói, giăng câu sang tôi. Anh xát hai bàn tay, rồi xiết lại, hà hơi vào các đốt ngón tay trước khi quẳng ra một trong những câu nói rất sâu sắc nhưng cũng hoàn toàn vô nghĩa mà anh hết sức yêu thích. "Nó như thế chính là nó."
Tôi gật đầu đồng ý một cách an toàn.
"Ý anh là… đó là điều em sẽ làm, đúng chứ?" Leo hỏi.
Đó là một câu hỏi tu từ, nhưng dù sao tôi vẫn trả lời, đáp lại hết sức thận trọng. "Em không biết nữa," tôi nói, lắc đầu.
Leo nhướng mày nhìn tôi, như thể anh hiểu chính xác tôi cảm thấy thế nào, chính xác tôi đang cố gắng diễn đạt điều gì - và rằng, nếu không có gì khác hơn, chí ít chúng tôi cũng có chung điều đó.