Yêu Người Không Thông Minh

chương 7

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hai người đều thở dốc, nhưng sau khi cao trào thỏa mãn qua đi Vương Tiêu Lăng đang nghỉ ngơi thì phát hiện dục vọng của Nghiêm Tử Hiếu vẫn dựng đứng ửng hồng ở dưới thân, vẻ mặt căng thẳng.

Biết rõ nàng chú ý tới hiện trạng của hắn, hắn chỉ nhíu mày rồi nói: “Tiểu Miêu vẫn chưa xong!! Mau giúp anh nào”- Hắn đẩy nhẹ cơ thể vô lực của nàng đứng lên.

“Em không biết”- Nàng thẹn thùng nói, khóe mắt không dám nhìn về nơi đang dựng đứng của hắn.

Cho dù anh mắt của nàng thế nào nàng cũng không có năng khiếu trong vấn đề này, nàng dù sao cũng là hàng gốc chính hàng, động tác khó như vậy sao nàng làm được chứ.

“Không biết làm thì anh dạy em”- Giọng nói dồn dập khàn thấp.

Nàng phàn nàn liếc nhìn hắn, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nghe theo yêu cầu của hắn. Nàng di chuyển bản thân bò xuống ghế sô pha, đi vào giữa hai chân đang mở rộng của hắn, vịn chặt lấy đùi, chu cái miệng nhỏ, chậm rãi đem dục vọng nóng hổi ngậm vào trong miệng.

Hai tay hắn đặt trên ghế salon, trong miệng phát ra tiếng thở dài, thỏa mãn hưởng thụ sự phục vụ ấm áp của nàng.

“Không chỉ ngậm nó… anh muốn em dùng lưỡi của mình liếm nó”- Một mặt vừa hướng dẫn kẻ non nớt tay nghề như nàng, mặt khác đong đưa mông trước sau.

“a.. đúng… chính là như vậy…”

Nàng ra sức nghe theo lời hắn chỉ bảo rút ra đẩy vào, không bao lâu, miệng nàng bắt đầu nhức mỏi, liền đem cái của hắn thả ra.

“Không được ngừng”- hắn cường ngạnh siết chặt giữ lấy đầu nàng, muốn nàng tiếp tục động tác mê người nàng.

“Nhưng em mệt lắm…”- nàng đáng yêu cau mày, lưỡi khẽ đẩy ra.

“Hay em muốn dùng nơi này để khiến anh thoải mái?”- Hắn nhướng mày, ngón tay tìm vào giữa khe mông của nàng, trêu giỡn cúc huyệt đang co rút nhanh của nàng, sau đó uy hiếp: “Phương thức trừng phạt này anh rất thích”

“Em làm”- Nàng sợ hãi thất kinh, vội vàng cúi đầu xuống, dùng cái miệng nhỏ phục vụ hắn.

Hắn lần này không bị động để cho nàng liếm mút mà kịch liệt đong đưa eo mình khiến cho khoái cảm đạt được càng nhiều.

“Ách…”- Sau khi kịch liệt di chuyển, hắn ở trong miệng nàng phun ra chất dịch trắng, làm cho nàng trở tay không kịp, đành phải ngậm lấy toàn bộ tinh hoa của hắn.

Mùi xạ hương lập tức tràn vào mũi nàng, nàng ngơ ngác ngẩng đầu nhìn gương mặt thấm ướt của hắn hiện ra sự thỏa mãn làm rung chuyển đầu óc nàng.. Lúc đó nàng phát giác một sự thật kinh người…

Thì ra nàng đối với hắn không phải chỉ là sự quan tâm chút ít….

Nghiêm Tử Hiếu kéo gương mặt ngơ ngác của nàng lại, giúp hai người chỉnh chang lại quần áo cởi ra, thỏa mãn ôm lấy nàng nằm ở trên giường hưởng thụ cảm giác yên tĩnh sau khi hoan ái.

Nhưng sự yên tĩnh qua mức khiến hai người đắm chìm hoàn toàn không chú ý tới tiếng động cửa ở dưới lầu, thẳng cho đến khi cửa phòng mở ra, một tiếng thét chói tai truyền đến.

“Hai đứa đang làm gì vậy”- Tiếng thét của Vương mẫu làm cho dư âm hoan ái lập tức biến mất.

Vương Tiêu Lăng nghe thấy giọng nói của mẹ, sắc mặt lập tức tái xanh, chậm rãi quay đầu nhìn về phía cửa.

“Mẹ???”

A!! Nàng thảm rồi!

Vương mẫu vẻ mặt kinh hãi, thậm chỉ không dám tin vào hình ảnh trước mắt, nhìn hai người nằm trong phòng quần áo không chỉnh tề, không khí cung quanh nồng đậm quá rõ ràng làm cho Vương mẫu tức đến muốn ngất đi.

Một người cà con gái ruột người còn lại là đứa con trai mình tin tưởng nhất, bây giờ lại có những hành động thân mật như vậy làm cho trong lòng bà cảm thấy kinh ngạc cùng phẫn nộ.

Nếu như hôm nay không phải bà có việc về nhà thì bà không biết hai người họ sau lưng những bậc trưởng bối này làm ra cái gì.

“Hai người sửa sang lại quần áo, rồi xuống lầu cho mẹ”- Vương mẫu ức chế cơn giận, tỉnh táo ra quyết định nhanh chóng. “Mẹ nghĩ hai đứa cũng muốn nói một chút về chuyện này

Chuyện gì xảy ra? Đây là điều nàng muốn biết nhất. Trong đầu trống rỗng hỗn loạn những suy nghĩ.

“Dạ thưa dì”- Vương mẫu tức giận, kinh ngạc há hốc mồm thì Nghiêm Tử Hiếu lại là kẻ trong cuộc mà vô cùng tỉnh táo. “Bọn con sẽ xuống ngay”

“Tử Hiếu, dì mong con cho dì một lời giải thích chính đáng”- Vương mẫu nhìn người con trai đang bình tĩnh đối đáp với mình….. Nói đến đứa con trai lại liếc nhìn sang con gái nhà mình vẻ mặt ngu ngơ, bà bất đắc dĩ thở dài.

Haiz!! Người xưa thường nói con gái khó giữ!! Tới một lúc nào đó cũng sẽ bị dụ dỗ.

Trong phòng khác, Vương mẫu vẻ mặt cực kì khó coi ngồi trên ghế salon bên trái là vẻ mặt áy náy của ông bà Nghiêm. Hai nhà đều duy trì sắc mặt nặng nề trầm mặc, trong phòng khắc không khí căng cứng, tất cả đều đang đợi hai tiểu tình nhân kia “sửa sang lại dùng nhan”

Nghiêm Tử Hiếu phải vất vả lắm mới kéo được Vương Tiêu Lăng xuống lầu đối mặt với sự thật, nếu đợi quá lâu cha mẹ hai nhà nhất định sẽ không chịu nổi mà cãi nhau.

“Rốt cuộc chuyện này là sao?”- Vương mẫu là người chứng kiến hiện trường cũng là người đầu tiên nã pháo.

“Hai đứa quen nhau bao lâu rồi?”- Tiếp theo Vương phụ vẻ mặt đằng đằng sát khí hỏi, chỉ thiếu một cái là cầm đao của võ sĩ thời xưa lên mà hỏi.

Bên nhà họ vương hỏi xong, tiếp đến là nhà họ Nghiêm dạy bảo.

“Tử Hiếu, sao con có thể vùng với Tiêu Lăng làm ra chuyện này chứ?”- Tuy nhiên trong lòng Nghiêm mẫu vốn đã xem Vương Tiêu Lăng là con dâu, nhưng không ngờ con trai lại nhanh tay nhanh chân đem con gái người ta ăn sạch.

“Hồ đồ!! Thật là quá hồ đồ”- Khách quan Nghiêm Mẫu vừa mừng vừa sợ, nghiêm phụ thì như đèn dầu trong gió, chỉ có thể không ngừng ca thán.

Ù ù âm thanh hợp vào nhau làm cho Vương Tiêu Lăng không muốn đối diện với hiện thực rằng mình bị bắt gian tại giường liền núp sau lưng Nghiêm Tử Hiếu. Cuối cùng Nghiêm Tử Hiếu cũng lên tiếng khống chế hiện trường hỗn loạn.

“Mọi người có thể hỏi từng câu một thôi được không? Con sẽ từ từ trả lời”

Thái độ bình tĩnh của hắn khiến mọi người tán thưởng, kẻ núp đằng sau đang run lẩy bẩy càng thêm sùng bái tín nhiệm.

Vương Tiêu Lăng trong đầu thầm nghĩ : “Nghiêm Tử Hiếu, trước đây do em hiểu lầm anh, xem ra anh là người rất tốt”

“Tốt, các con từ khi nào bắt đầu quen nhau”- Người chứng kiến bắt gian tại giường là vương mẫu lên tiếng.

“Sau khi con trở về Đài Loan”- Nghiêm Tử Hiếu ngồi xuống bên cạnh trả lời, kéo Vương Tiêu Lăng ngồi xuống theo

Hắn biết rõ sự tra xét hôm nay chắc chắn không hề nhanh chóng, nhất là lại bị phát hiện trong tình huống đáng xấu hổ như thế.

“Hỏi cái này thì có nghĩa gì? Chuyện không nên làm cũng đã làm, hỏi cái này thì ích gì?”- Vương phụ không vui mắng mỏ. “Nếu đã vậy hãy hỏi nó làm sao chịu trách nhiệm đây?”

Chịu trách nhiệm? Muốn chịu trách nhiệm thế nào? Hai đứa đều còn là học sinh, chẳng lẽ đuổi ra khỏi nhà?

Mọi người đều nhìn Vương phụ, Vương phụ vừa hỏi xong cũng phát hiện vấn đề mình hỏi rất phức tạp, nhất thời không biết phản ứng thế nào.

Trong phòng khách lại trở nên yên tĩnh.

Vấn đề này khó như vậy sao? Vương Tiêu Lăng ngồi ở trên ghế khó hiểu nghiêng đầu: “Tại sao phải chịu trách nhiệm? Mỗi người sống cuộc sống của bản thân là được. Mọi người thật ngốc. Đáp án đơn giản như vậy cũng không nghĩ ra”

“Con mới ngốc đó”- Chỉ có kẻ ngốc bị người ta ăn sạch mới nói ra những lời này.. nhà họ Vương bắt đầu tự hỏi con ngốc này có phải đã đi theo người ta luôn rồi không?

Bị cả nhà rống giận hét lớn, Vương Tiêu Lăng kinh hãi né về đằng sau bức từơng thành để được bảo vệ. Ô ô… sao lại hung dữ với nàng như thế!! Dù không đồng ý cũng chẳng cần lớn tiếng như vậy.

Nhìn tiểu nữ nhân đang vỗ vỗ ngực nép vào hắn, Nghiêm Tử Hiếu khẽ thở dài trong lòng, hắn biết rõ từ lúc hắn bất ngờ nghe thấy tiếng cười của nàng thì bây giờ hắn muốn dùng sự cố ngoài ý muốn này để nàng núp dưới cánh chim của hắn.

Tuy nhiên nhiên mọi kế hoạch đều thay đổi, kể cả không nhịn được mà muốn nàng, kể cả hôm nay bị bắt gian trên giường… kể cả… biểu hiện của nàng muốn để cho hắn thu nhập tàn cuộc. Tóm lại đùng một phát đã giúp hắn nhảy đến bước cuối cùng của kế hoạch, chính thức tạo cho hai người một danh phận chắc chắn, sau đó lúc trở về Mỹ nàng sẽ trở thành hành lý chuẩn bị của hắn.

Hắn nghĩ, kỳ thật cũng không tồi, dù đi chệch đường ray nhưng kết quả cuối cùng vẫn đến được nơi cần đến.

“Con sẽ lấy Vương Tiêu Lăng, trước đó đính hôn, rồi đợi cô ấy tốt nghiệp thì sẽ kết hôn”- Đôi mắt của Nghiêm Tử Hiếu dưới lớp kính cực kỳ lợi hại, để cho người khác nhận ra khí thế không hề dao động của hắn, cục diện đang hỗn loạn thì đột nhiên bị quăng một quả bom xuống.

“Con nói.. con muốn kết hôn”- Vương mẫu không tin hỏi.

“Tử Hiếu, con không được tùy tiện đùa giỡn, bây giờ không phải lúc đùa”- Cha mẹ Nghiêm gia hít một hơi, trên mặt đều tỏ vẻ không tin.

“Con dựa vào cái gì mà muốn kết hôn với con gái chú?”- Sắc mặt của Vương phụ xấu tới cực điể, khẩu khí ác liệt. “Con đang là học sinh cái gì cũng không có, cho dù có được học vị nước ngoài thì đã sao? Con làm thế nào nuôi nổi bản thân mình và Vương Tiêu Lăng? Còn không phải nhờ cha mẹ, như vậy con dựa vào cái gì mà kết hôn? Thật là hồ đồ”

Nghiêm Tử Hiếu bĩu môi, nghiêng đầu nhìn qua Vương Tiêu Lăng đang chăm chú nhìn hắn với đôi mắt bị mê hoặc, không hề ngần ngại nói: “Con sẽ tự nuôi sống cả hai”

“Con cho rằng con nuôi người như nuôi sủng vật sao? Chỉ cần một cơm, một chén nước thì sẽ không có vấn đề gì sao?”- Vương phụ chế giễu nói. “Nếu đơn giản như con nói thì tốt quá.

Trẻ con thì vẫn là trẻ con, dù trí lực cao, năng lực cường, nhưng phương diện này lại quá mức ngu ngốc.

“Ở tại Mỹ con có phòng thí nghiệm, mỗi tháng đều thu vào ít nhất ngàn đô, mặt khác con còn cùng bạn đầu tư quản lý, trước khi trở về Đài Loan, bạn con có nói tổng giám đốc sàn đã tăng gấp đôi, như vậy hẳn là bọn con sẽ có một cuộc sống không tệ sau này”

Biểu hiện đùa cợt cứng lại trên mặt Vương phụ thay vào đó là sự xấu hổ công với sự không dám tin.

“ ngàn đô nhiều lắm sao?”- Con số theo quan niệm không tiến bộ của Vương Tiêu Lăng mới ngu ngốc hỏi như vậy, mọi người trong phòng trừng mắt sau đó gục đầu xuống bàn sám hối.

Nàng không biết mới hỏi!! Làm gì phải tỏ ra là nàng ngu ngốc đến thế chứ!! Vương Tiêu Lăng trong lòng bất mãn lầm bầm.

“Đợi đã, con kinh doanh khi nào, sao ba mẹ không biết”- Cha mẹ Nghiêm gia cũng không hiểu, không hiểu con trai nhà mình đi du học nước ngoài lại còn làm việc ở một phòng thí nghiệm thu nhập cao như thế.

“Con cho rằng như vậy có thể thuyết phục chúng ta sao?”- Vương phụ bị đả kích lớn sắc mặt hoàn toàn hiện ra ngoài, nhưng vẫn cố gắng giữ thái độ hòa nhã.

Nữ nhân xinh đẹp sắp chắp hai tay để cho xú tiểu tử lấy đi, lão đại làm sao cam lòng.

“Đương nhiên không phải”- Nghiêm Tử Hiếu lắc đầu, dùng giọng điệu kiên định để nói. “Con không cần thuyết phục, con chỉ cần dùng năng lực để chứng minh không phải sao?”

Lời nói làm rung động mười phần, khiến cho mọi người không cách nào đưa ra câu nói phản đối thứ hai, cả bồi thẩm đoàn đều bị thái độ quyết đoán của Nghiêm Tử Hiếu làm cho sợ hãi.

Sự tình được giải quyết khá thuận lời!! Chỉ là… sao không ai hỏi kẻ trong cuộc như nàng có muốn hắn chịu trách nhiệm không? Ánh mắt Vương Tiêu Lăng mờ mị đảo qua từng người, sau đó ai oán nghĩ.

Quyền của nàng, quyền của nàng ở đâu.

Nếu có người nói cho nàng biết, nàng lúc còn học cao trung chưa tốt nghiệp đã đính hôn, sau tốt nghiệp đến Mỹ để kết hôn, hơn nữa nguyên nhân không phải vì yêu nhau, cũng không phải vì ép buộc lập gia đình sớm mà là vì bị bắt gian tại giường không thể không kết hôn…. Nàng thà đánh chết cũng không tin.

Dù sao đây cũng không phải là bức tranh tương lai do nàng vẽ ra, nhưng hình như có chút giống với kiểu Bạch mã Vương tử không nói không rằng cưỡi bạch mã đến sủng hạnh nàng, vẻ mặt gian trá nịnh thần, điều đó càng làm cho nàng ai oán thân phận của mình. Người ta nói “Hồng nhan bạc mệnh” để hình dung hiện tại không,

Đúng vậy.

Nàng Vương Tiêu Lăng, một mỹ nữ cao trung hoạt bát cuộc sống tươi sáng thanh thuần bỗng nhiên bị bắt gian tại giường, lại còn bị dùng tốt độ nhanh nhất mang đến tay Đại Ma Vương cách vách nhà nàng, trên tay còn mang chiếc nhẫn đính hôn.

Tuy nhiên, ánh mắt của lão đại đối với Nghiêm Tử Hiếu đột nhiên thay đổi. Bởi vì trên tay hắn đang cầm chiếc nhẫn kim cương sáng chói lóa mắt, khiến nàng như mù đi….

Sau khi tan học phòng học vốn vắng vẻ không thấy ai, nhưng hôm nay đã hơn nửa ngày, Lâm Hiểu Phân không ngừng khao trương vây xung quanh Vương Tiêu Lăng, líu ríu thảo luận chiếc nhẫn lóe sáng trên tay nàng.

“Oa. Kim cương!! Tiêu tiêu, cậu đúng là trúng xổ số đó”

“Ai!! Chói đến mức mắt mình không mở ra được nữa”- Lâm Hiểu Phân khoa trương, Vương Tiêu Lăng đã hậm hực suốt mấy ngày nay nhịn không được bạo phát.

“Sao chỉ chú ý tới viên đá ngu xuẩn đó chứ, còn mình lại chẳng để ý! Rốt cuộc có phải bạn bè không!”- Rút tay mình khỏi kẻ thú vật đang xem xét, Vương Tiêu Lăng tức giận nói.

Thật là! Trải qua mấy hôm nay, nàng đối với bằng hữu sinh vật này cảm thấy rất tuyệt vọng.

Đầu tiên không thèm quan tâm đến sự phản kháng của nàng đám hội học sinh giao nàng cho Nghiêm Tử Hiếu, sau đó hiện tại còn thêm cái tên háo sắc Lâm Hiểu Phân, làm cho nàng không khỏi nghĩ ông trời ơi nàng có làm chuyện gì xấu đâu sao lại toàn kết giao với đám bằng hữu không có đạo nghĩa thế này?

“ah! Tại sao lại nói như vậy!! Kỳ thật mình rất biết quan tâm bạn bè đó chứ”- Chỉ là càng quan tâm chiếc nhẫn kim cương chói lọi kia. “Tốt lắm, đừng nói mình không phải là bạn bè, vậy cậu cùng tên Nghiêm Tử Hiếu kia rốt cuộc có chuyện gì?”

“trước đó không lâu hai người còn thân mật hôn nhau lên trang đầu của báo, hiện tại lại còn ghê gớm hơn, Nghiêm Tử Hiếu trực tiếp mua nhẫn kim cương đeo lến ngón áp út, nói hai người không có gì, đánh chết mình cũng không tin”

Vương Tiêu Lăng xấu hổ muốn chuyển chủ đề đi: “Chỉ là hàng xóm thôi, còn có thể có cái g ì”- Chỉ là hiện tại có thêm đính hôn thôi mà.

“Hàng xóm? Hừ hừ!! Nói cho cùng, có hàng xóm nào trước mặt mọi người hôn nhau còn mua nhẫn kim cương? Nếu muốn lừa người cũng phải tìm lý do khá hơn chứ!”

“Tiêu Tiêu, cậu sắp chết mà mạnh miệng nói Nghiêm Tử Hiếu là hàng xóm, coi chừng tới lúc người chạy mất thì khóc cũng không kịp.

“Cậu có ý gì?”- Vương Tiêu Lăng híp mắt.

“Còn có thể có ý gì? Lần trước thi giữa kỳ đột nhiên thầy cho thi thử đúng không? Kết quả mọi người đều rất thấp điểm” – Xem vẻ mặt ngơ ngác của nàng. Lâm Hiểu Phân trực tiếp ném trả bài thi tới trước mắt: “Xem cái này đi”

Cầm bài thi lên cẩn thận coi, Vương Tiêu Lăng vẻ mặt mờ mịt hoàn toàn không hiểu ý nàng. Kết quả thi lần thứ nhất cực kì thảm, cầm nó ra làm gì.

“Ai!! Tiêu Tiêu cậu đúng vô phương chữa trị mà”- Lâm Hiểu Phân ném cho nàng ánh nhìn “Cậu là kẻ ngốc” sau đó nói tiếp. “Tóm lại, căn cứ vào tin tức văn phòng, thầy giào có sai sót nên đã lấy nhầm bộ đề toán đại học vi phân tích phân ra cho chúng ta làm, Nghiêm Tử Hiếu của cậu đã trở thành danh nhân rồi, hiểu không?”

Vân ân, không phải nàng đã bỏ sót đoạn nào chưa nói đó chứ? Bằng không sao kết quả vẫn như vậy?

“Khoan cho mình hỏi, thầy lấy nhầm bài thi, thì cùng với việc hắn thành danh nhân có quan hệ gì?”- Vương Tiêu Lăng khiêm tốn thỉnh giáo

“Đương nhiên có quan hệ”- Lâm Hiểu Phân nghiêm túc giữ lấy mặt nàng, từ từ giải thích. “Tuy thầy giáo cầm nhầm đề, nhưng Nghiêm Tử Hiếu lại đạt điểm tối đa, tin tức này truyền ra Nghiêm Tử Hiếu chắc chắn sẽ nổi danh? Cậu biết đó bài thi của trường chúng ta nổi tiếng không phải khó thông thường, huống chi cho đề vượt cấp. Loại nam chính trí dũng song toàn chỉ có trong tiểu thuyết bây giờ ở trong trường lại xuất hiện Nghiêm Tử Hiếu vừa là sinh viên tài cao vừa soái ca cậu nói xem đám con gái có thèm khát không chứ?”

“Đó, cho nên, chuyện mình cùng hắn có quan hệ gì chứ?”

“Còn đó nữa, cậu ngay cả nguy hiểm trước mắt cũng không ý thức được”- Nhìn thấy vẻ mặt mê mang, Lâm Hiểu Phân như muốn phát điên.

Cái tên tiểu ngu ngốc này có hiểu tình huống hiện tại không a!

“Nghiêm Tử Hiếu trong mắt cá thiếu nữ chính là bạch mã hoàng tử, chẳng khác gì miếng thịt bò kobe tốt nhất đặt trước mặt bầy sói đang nhìn chằm chằm, đến như vậy mà cũng không thấy sự tình nghiêm trọng sao?”

“Lo lắng cái gì?”- Vương Tiêu Lăng vô tình nói: “Nếu như bọn họ nhìn thấy dáng vẻ bản chất thật sự của hắn… không chừng tất cả đều bỏ cuộc giữa đường”

Mà nàng chính là con cá chưa nhìn thấy rõ đã bị ăn hết chẳng khác gì con cá mù ngu ngốc, mỗi buổi tối đối với nàng là địa ngục. Hằng đêm nàng phải dấn thân vào chỗ đia ngục để học hành thật đáng thương.

Nếu không phải vì con tên soái ca thanh tú, tài giỏi kia đêm nào cũng hảo hảo chiếu cố chặt đứt tay nàng chọc mù mắt nàng, buộc nàng phải suy nghĩ đống bài. Bài tập làm mãi không hết, chưa kể còn một chồng sách nâng cao, cũng không cần phải nói từ khi Nghiêm Tử Hiếu mang cho nàng chiếc nhẫn kim cương, hắn thậm chí không có chút ôn nhu mà càng tăng thêm nhiều bài tập, thậm chí còn mua thêm một tá “tiểu yêu tay” dùng trên người nàng.

Nếu như trong trường có cô gái nào không sợ chết cùng nàng trao đổi thân phận.. nàng cầu còn không kịp!! Căn bản chẳng cần lo lắng có sở hữu được hắn hay không.

Lâm Hiểu Phân nghe nàng kể khổ xong, chẳng những không có biểu hiện rút lui mà còn lộ ra sự háo sắc say mê.

“Ha ha. Tiêu Tiêu, cậu đang ở trong phúc mà không biết phúc. Này nếu là mình… cho dù Nghiêm Tử Hiếu ba bữa đến chiếu cố mình mình cũng bằng lòng. Cho dù Nghiêm Tử Hiếu dùng “Tiểu yêu tay” đánh mình, mình cũng coi đó là hưởng thụ”

“Không nói với cậu nữa”- Vương Tiêu Lăng trợn mắt, cuối cùng phán rằng nữ nhân trước mắt đã háo sắc đến hết thuốc chữa.

“Mình mới là không cần nghe cậu nói nữa!! Thật không biết tên Nghiêm Tử Hiếu vì cái gì mà lại một nữ nhân mạnh bạo như cậu. Không biết ghen, không biết làm nũng như vậy mà cũng là nữ nhân sao?

Giọng nói của Lâm Hiểu Phân dần dần bay xa, Vương Tiêu Lăng mệt mỏi gục xuống bàn tính ngủ, tiện thể tự hỏi vấn đề này. Bởi vì nàng cũng muốn biết hắn vì sao lại thích người như nàng? Lúc trước nàng không hiểu, hắn cũng không giải thích tại sao hôn nàng.

Hắn cao lớn, đầu óc thông minh, vận động không dám nói là yếu ớt, nhưng tối thiểu cũng tốt hơn nàng, hơn nữa tuy còn trẻ nhưng lại chững chạc, việc nàng thích hắn không có gì lạ.

Nhưng hắn sao lại yêu nàng? nàng thật tìm không ra lý do.

Không phải nàng đối với mình không tin tưởng, mà đây là sự thật mọi người đều nói thế.

Nàng đầu óc kém cỏi, tướng mạo cũng bình thường, nhiều lắm chỉ là một cô gái năng động, nhưng lại được hắn yêu mến thật đúng là hài kịch đến xem mà.

Nếu như có thể tìm được điểm hấp dẫn hay ưu điểm trên người nàng mà nói… tối đa chỉ có thể nói nàng tấm lòng lương thiện.

Nói tóm lại… nàng cũng không rõ hắn yêu nàng ở đâu?

Chẳng lẽ vì hắn và nàng là hàng xóm sát vách sao? Trường học có biết bao nhiêu nữ sinh hứng thú với hắn cũng muốn mang valy đến ở sát nhà hắn/.

Nghiêm Tử Hiếu vất vả lắm mới thoát khỏi sự tra xét của thầy giáp trở lại phòng học liền nhìn thấy Vương Tiêu Lăng đang ngủ trên bàn.

“Sao lại cau mày? Mơ thấy gì sao?”- Nghiêm Tử Hiếu vươn tay, vuốt nhẹ hàng lông mày đang nhăn lại của nàng suy đoán xem nàng mơ thấy gì

Tựa hồ cảm nhận được sự vỗ về ôn nhu của hắn, lông mày đang nhíu lại của nàng dần dần giãn ra, thậm chí còn tự động hướng mặt cho hắn đụng chạm. Hắn cười khẽ một tiếng, giống như đang vuốt ve chơi đùa mèo con, vuốt nàng, hưởng thụ cảm giác yên tĩnh này.

Gió nhè nhẹ thổi qua cửa sổ vào phòng học, từng bức màn khẽ rung lên cuộc sóng, làm cho mỹ nhân đang ngủ say lờ mờ mở mắt, ngẩng đầu lên.

“Nghiêm Tử Hiếu…”- Trông thấy gương mặt tuấn tú kia, vấn đề phực tạp trong mộng lại chạy lên não.

Nhưng ý thức quá mơ hồ, làm cho nàng không nhịn được hỏi: “anh tại sao lại thích em?”

Vẻ ngây thơ còn chút buồn ngủ làm cho hắn trìu mến hôn nhẹ lên gương mặt nàng, ngón tay thô ráp khẽ vuốt ve cặp môi đỏ mọng, sau đó mở miệng đáp: “Bởi vì chỉ có em hiểu anh, chỉ có em mới biết Nghiêm Tử Hiếu là người thế nào , hiểu không?”

Hắn buồn cười nhìn gương mặt nhỏ nhắn mê muội của nàng, sau đó kéo nhẹ đầu nàng lại, vuốt đầu nàng, kéo vào lòng trấn án: “Không hiểu cũng không sao, từ từ em sẽ hiểu thôi. Mệt thì ngủ đi”

“uhm”- Giọng nói êm mượt vang lên, nàng tự động nhích vào gần người hắn, tìm vị trí tốt rồi ngủ một giấc.

Gần đây có nhiều chuyện phát sinh làm cho nàng mệt mỏi. Bất quá chỉ có lúc nàng mệt thế này mới mơ thây dáng vẻ hiền lành ôn nhu của Nghiêm Tử Hiếu

Em là người duy nhất mà anh quan tâm.

Anh nguyện bào vệ em đến tận cùng thế giới.

Cùng nhau tạn hưởng những ngày tháng hạnh phúc nhất trên gian

Cuộc đời anh không còn mong muốn gì hơn…

Truyện Chữ Hay