"Chị, sao cứ nhìn quanh nhìn quất mãi vậy?"
"À không có gì, mới vừa nhìn thấy một người có cảm giác rất quen mắt, chắc là chị nhìn lầm thôi." Tô Vũ Khởi khẽ mỉm cười: "Xin nghỉ mấy ngày định theo chị về cùng à?"
"Chờ chị thì biết đến khi nào, em ở đây mấy ngày thôi sẽ đi, còn mấy bản thảo chưa nộp đây này."
"Một mình em kiêm mấy chức không mệt à? Sao không từ chức rồi nhàn nhã ở nhà làm tác giả viết sách đi cho khỏe."
"Em cũng muốn vậy, nhưng cứ chết dí ở nhà em sẽ từ từ lệch tông với thế giới bên ngoài, sau đó sẽ có cảm giác toàn bộ thế giới đang từ bỏ em, sau đó sẽ bị bệnh, sau đó sẽ…"
"Thôi thôi, đừng nói bậy nữa, em có cần khuếch đại vậy không, em muốn làm gì thì làm đi, đừng quá mệt mỏi là được, nếu chịu không nổi thì dừng lại nghỉ ngơi một chút."
"Hehe, thật ra vậy cũng tốt mà, nhân lúc còn trẻ kiếm nhiều tiền, đến lúc tuổi già có thể ung dung. Đây là phương châm sống của em đó."
"Phương châm cái con khỉ, tính mệt chết luôn hả."
Tô Vũ Khởi liếc một cái: "Đồ liều mạng, chưa từng thấy ai liều mạng như em luôn."
"Thôi mà, đừng nói chuyện này nữa. Dẫn em ăn gì ngon ngon đi, nhanh lên!"
"Đừng có hối nữa, đang dắt em đi đây nè, có ai chạy mất đâu cơ chứ. Ở kia mới mở một quán cay Tứ Xuyên nên định dẫn em đi ăn thử, không phải em thích ăn cay nhất à."
Hai người cùng nhau bước vào cửa tiệm rồi chọn một bàn gần với cửa sổ ngồi xuống. Tô Vũ Khởi đưa thực đơn cho Tân Lạc Ngữ chọn, cô hơi khát nước nên gọi người phục vụ rót trà.
"Được rồi, sao em dông dài thế nhỉ! Đừng lặp lại chuyện này với anh nữa có được hay không? Để ngày tháng yên bình chút không được à?"
Một giọng nói có vẻ tức giận đâu đó vang lên vào tai Tô Vũ Khởi có phần quen thuộc, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía chéo đối diện, sững sờ.
Là Trần Sâm.
Vẻ mặt hắn không vui cúi đầu xoa huyệt thái dương, đối diện là một người phụ nữ tóc dài bụng hơi nhô lên, bởi vì ngồi đưa lưng về phía Tô Vũ Khởi nên cô không thấy được mặt của cô gái này.
Tim Tô Vũ Khởi đập nhanh liên hồi, chẳng lẽ mới vừa rồi nhìn thấy không phải vì mình nhung nhớ nên xuất hiện ảo giác sao? Tô Vũ Khởi nắm chặt nắm đấm, người phụ nữ kia là Cố Hàn Yên sao?
"Thì sao chứ, em nói thì làm sao, anh cho phép anh muốn nghĩ sao thì nghĩ, còn em thì không được nói chắc? Đứa bé còn chưa được sinh ra anh đã thấy phiền, sau này làm sao qua nổi?
Cô gái vén tóc lên tai, âm thanh xa lạ. Tô Vũ Khởi thấy lòng mình thất vọng, nhưng càng thêm khó hiểu hơn, cô gái này đang mang thai mà, cô ta và Trần Sâm quan hệ như thế nào, vì sao lại nói như vậy?"
"Làm sao là làm sao, còn có thể làm sao bây giờ, em sinh được con trai, người nhà anh đương nhiên sẽ rất vui mừng, sẽ đối xử với em thật tốt. Sao trước giờ anh không biết em bà tám thế nhỉ, còn nói nhiều như vậy?"
"Trần Sâm, anh nghe cho rõ, bây giờ em là phụ nữ mang thai, là em giúp họ Trần nhà anh nối dõi tông đường. Bây giờ anh tự nhìn lại bản thân mình đi, ngày nào mặt mày cũng như ai mắc nợ anh, chẳng lẽ ở bên em anh đau khổ vậy hả, hay trong lòng anh vẫn còn nhớ nhung người phụ nữ kia!"
"Em đủ rồi!" Trần Sâm trầm giọng quát to lên: "Đừng có nói nữa, em mà còn làm loạn nữa, anh sẽ mặc kệ em đó!"
"Cơm này không có hứng ăn nữa, em không ăn, tự anh ở đây ăn đi!"
Cô gái vỗ mạnh lên bàn một cái, nói xong đứng dậy xách túi đi mất. Vẻ mặt Trần Sâm bối rối, cũng vội vàng đứng lên: "Em đi đâu, trở lại đây cho anh!"
Vì đứng dậy quá nhanh nên hắn đụng phải vào bàn, nước trong bát lập tức nghiêng ngả đổ lên quần hắn, Trần Sâm chật vật rút khăn giấy ra lau loạn cả lên, đúng lúc này chợt nhìn thấy Tô Vũ Khởi ở phía đối diện, hắn sửng sốt vài giây rồi bừng tỉnh, hừ lạnh một tiếng: "Tô Vũ Khởi?"
Tô Vũ Khởi không nói một lời, cô chỉ lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm. Tân Lạc Ngữ nhận ra bầu không khí có vẻ là lạ, kinh ngạc nhìn qua Tô Vũ Khởi, sau đó lại ngoảnh lại nhìn Trần Sâm: "Chị, hai người quen nhau à? Anh ta là ai?"
"Chị không quen."
"Cô không quen? Haha, cô không quen sao, phỏng chừng đến bây giờ vẫn còn hận tôi đến nghiến răng nghiến lợi ấy chứ?" Trần Sâm ném khăn giấy xuống, đi tới bàn cô: "Đã lâu không gặp, tôi thật không nghĩ sẽ còn gặp lại cô ở chỗ này, lúc tôi và Hàn Yên kết hôn sao cô không đến, thật là đáng tiếc."
"Hận anh, sao tôi lại phải hận anh?" Tô Vũ Khởi thờ ơ bình tĩnh đáp. Cô lạnh lùng với Trần Sâm bởi vì người ngồi đối diện với hắn không phải Cố Hàn Yên. Bọn họ đã kết hôn từ lâu rồi, sao hắn có thể ở sau lưng Cố Hàn Yên làm ra chuyện như vậy?
"Cô hận tôi vì tôi đoạt được người cô yêu chứ sao!" Trần Sâm dường như quên mất mục đích vội vã đứng dậy ban đầu của mình, người phụ nữ đang mang thai kia cũng đã đi mất dạng. Hắn giống như lưu manh chống hai tay lên bàn, nghĩ tới Cố Hàn Yên phụ lòng mình, không nhịn được muốn tìm cách đả kϊƈɦ Tô Vũ Khởi thật đau: "Thất bại vào tay tôi thật ra cô cũng đâu thiệt thòi gì, phụ nữ làm sao đấu lại đàn ông chứ. Hahaha, đừng nói bây giờ cô vẫn một mình nha, hay là không ai muốn?"
"Như anh cũng được xem là đàn ông sao? Tôi thật sự nhìn không ra." Tân Lạc Ngữ cau mày trừng hắn: "Lau miệng sạch sẽ đi rồi hẵng nói."
Tô Vũ Khởi hiểu được lời hắn, nhưng vì sao hắn lại biết quan hệ của cô và Cố Hàn Yên?
"Sao nào, kinh ngạc lắm hả." Trần Sâm mặc kệ ánh mắt sắc như dao của Tân Lạc Ngữ, chỉ chăm chăm cười đắc ý với Tô Vũ Khởi: "Thật ra từ lâu tôi đã biết hai người ở sau lưng tôi làm ra chuyện gì, cô là hạng người gì, đừng tưởng tôi không biết. Hàn Yên có lỗi với tôi, không sao cả, tôi hiểu và cho qua. Tôi bao dung Hàn Yên bởi vì tôi yêu cô ấy, tôi muốn chứng minh cho Hàn Yên thấy xem ai rốt cuộc mới là người yêu cô ấy thật lòng! Cô từ lâu đã thất bại dưới tay tôi rồi, còn trở về đây làm gì? Chẳng lẽ còn muốn thử xem có thể đoạt lại Cố Hàn Yên của cô hay không hả?"
"Đây là cách anh dùng để yêu chị ấy sao?" Tô Vũ Khởi nhìn chằm chằm gương mặt đáng ghét kia, vô cùng xem thường: "Lừa dối chị ấy cặp kè với người phụ nữ khác, còn có con với người ta, đây là cách anh che chở yêu thương vợ anh sao? Trước đây tôi thật không biết anh là thằng đàn ông khốn khϊế͙p͙ vậy."
"Cô có tư cách gì nói tôi? Rõ ràng cô chỉ là người thứ ba!" Trần Sâm nổi giận đùng đùng chỉ thẳng vào mặt Tô Vũ Khởi: "Nếu không phải cô chen ngang vào giữa tôi và Hàn Yên, tôi đã có thể lấy được trái tim cô ấy từ lâu rồi!"
Tân Lạc Ngữ tát mạnh ngón tay hắn qua một bên: "Tự mình không có bản lĩnh thì đừng nên trách người khác, nếu nói người thứ ba thì anh mới là người đó. Các chị ấy là thật lòng yêu nhau, mặt dày chen vào chính là anh!"
"Cô là cái thứ gì, ở đâu ra có tư cách nói chuyện với tôi?" Trần Sâm liếc qua Tân Lạc Ngữ, không chút ngại ngần đánh giá từ đầu đến chân rồi khinh bỉ nói: "À, trông có vẻ được đấy, Tô Vũ Khởi, ánh mắt cô không tệ lắm nhỉ, thất tình nên cũng đổi gu hả, giờ còn bày đặt trâu già còn gặm cỏ non?"
Lời hắn còn chưa dứt thì một cái bạt tai vang dội đã mạnh mẽ rơi vào má trái, Trần Sâm nhất thời không kịp phản ứng hứng trọn cú đánh này, cơ thể lảo đảo suýt ngã. Hắn ôm má đau đớn há hốc mồm, trợn tròn đôi mắt: "Cmn, cô dám đánh tôi?"
"Đánh anh thì làm sao? Bà đây trước giờ không đánh "người"." Tân Lạc Ngữ bẻ khớp ngón tay răng rắc: "Nếu anh tức giận anh cũng có thể đánh tôi mà?"
"Tiểu Ngữ." Tô Vũ Khởi níu chặt tay Tân Lạc Ngữ lại: "Không cần thiết tranh cãi với loại người này."
"Tiên sinh, có chuyện gì vậy ạ?"
Quản lý cửa tiệm thấy bên này xảy ra xung đột, vội vàng chạy đến hỏi dò. Lửa giận Trần Sâm ùn ùn bốc cao lên đầu, thô lỗ đẩy hắn ra: "Cái con nhóc khốn nạn kia, ngày hôm nay tôi không dạy dỗ cô thì cô không biết thế nào là lễ phép, chẳng biết cô là cái thứ gì nữa!"
Hắn hung hăng xông lên muốn nắm tóc Tân Lạc Ngữ nhưng bị cô nhanh nhẹn cúi đầu tránh thoát, còn thuận thế nghiêng người sang bên cho hắn một cú đá thật mạnh. Trần Sâm bị đá trúng bụng dưới, như say rượu té uỵch xuống đất.
Phạm vi chung quanh có tiếng cười vang lên nho nhỏ, trêи mặt hắn lúc đỏ lúc trắng, bị mất mặt trước mặt người khác, hắn càng đem tất cả lỗi lầm quy chụp lên người Tân Lạc Ngữ.
"Tiên sinh, không nên ồn ào nữa. Đây là nơi công cộng, nếu anh còn như vậy chúng tôi sẽ báo cảnh sát!"
"Cút ngay! Hôm nay tôi nhất định phải dạy dỗ con bé này! Mấy người tránh ra cho tôi!"
"Đánh thì đánh mau đi!" Tân Lạc Ngữ đổ thêm dầu vào lửa, cô nhảy lên ghế, khiêu khích ngoắc ngoắc ngón tay: "Ngày hôm nay không dạy dỗ được tôi thì anh đừng làm đàn ông nữa! Bà đây hôm nay phải thay trời hành đạo, vì người giữ gìn chính nghĩa, không đánh loại đàn ông phụ bạc nhà anh thành cái đầu heo, tôi không phải họ Tân!"
"Tiểu Ngữ, được rồi!"
Tô Vũ Khởi không muốn diễn trò hài này nữa, cô kéo Tân Lạc Ngữ xuống để cùng nhau rời đi, vừa mới tránh thoát qua mấy người phục vụ thì một người đàn ông mặt đỏ hầm hầm tức giận lao tới, Tô Vũ Khởi thuận thế cầm lấy cốc nước trêи bàn, toàn bộ dội thẳng vào mặt Trần Sâm.
Bao nhiêu cơn giận dường như bị cốc nước này làm cho tỉnh táo lại, hắn cứng ngắc đứng yên tại chỗ, đần mặt ra nhìn Tô Vũ Khởi cũng đang nổi giận đùng đùng nhìn mình chăm chăm. Trong ấn tượng của hắn, cô gái này lúc nào cũng dịu dàng ngoan ngoãn đứng bên cạnh Cố Hàn Yên, hắn còn chưa bao giờ thấy cô nổi nóng.
"Trần Sâm, anh nên biết chừng mực của mình, đừng có quá mức!" Tô Vũ Khởi thẳng tay đặt lại cái cốc lên bàn rồi nói: "Chị ấy không phải đồ vật để người thích thì cướp giật, xin anh tôn trọng chị ấy! Lúc trước chị ấy lựa chọn anh vì có lòng tin với anh, tôi còn tưởng rằng anh là một người đàn ông xứng đáng để chị ấy dựa vào. Tôi đã từng cho rằng anh sẽ chăm sóc chị ấy thật tốt, bây giờ nghĩ lại, anh căn bản không xứng! Nếu như anh còn có chút trách nhiệm, đừng làm chuyện có lỗi với chị ấy nữa, đừng làm chuyện có lỗi với gia đình anh!"
Cô học theo Trần Sâm cười lạnh nói: "Chuyện tình cảm làm gì có thắng và thua, tôi nhìn thấy anh chỉ thấy vẻ thảm hại, làm gì có cái gọi là thắng?"
"Tô Vũ Khởi, cô đừng vội đắc ý, cái gì tôi không có cô cũng đừng hòng có được!"
Tân Lạc Ngữ nhíu mày: "Anh đây là không đánh đã khai?"
Trần Sâm thẹn quá hóa giận, sau khi liếc qua Tân Lạc Ngữ thì ném cái chai trong tay xuống, căm tức bỏ đi.
Tâm trạng Tô Vũ Khởi lúc này vô cùng khó chịu, cô hoàn toàn không ngờ mình sẽ gặp phải Trần Sâm, càng không ngờ đến sẽ gặp hắn cùng người phụ nữ khác hẹn hò ở bên ngoài. Rốt cuộc hắn và Cố Hàn Yên đã xảy ra chuyện gì? Người nào cũng nói với cô Cố Hàn Yên sống rất tốt, nhưng nhìn tình trạng này có chỗ nào giống như sống tốt đâu?
"Chị, bữa cơm này không ăn được nữa rồi, chúng ta đi thôi." Tân Lạc Ngữ hiểu được tâm trạng của cô, kéo cô ra khỏi quán ăn, nhìn dáng vẻ như hồn vía lên mây của Tô Vũ Khởi, thở dài một hơi: "Nếu lo lắng thì… có muốn gọi điện thoại liên lạc hay không?"
"Liên lạc?" Tô Vũ Khởi mê man nhìn cô. Phải, cô rất lo lắng cho Cố Hàn Yên, cô rất quan tâm chị ấy, những chuyện nội bộ gia đình họ, cô có tư cách gì để nhúng tay vào? Cô vừa nóng ruột muốn Cố Hàn Yên biết người đàn ông này ở bên ngoài đã làm ra chuyện gì, vừa sợ mình lỗ mãng và dốt nát sẽ phá vỡ sự yên bình trong bốn năm qua của Cố Hàn Yên.