Chẳng mấy chốc mà yêu nghiệt đã mất tích hơn mười ngày rồi,
Trong lòng của những người đàn ông kia lo lắng vô cùng, sắp vỡ tung theo từng phút từng giây………….
Họ đã huy động tất cả những mối quan hệ, chẳng thiếu cái nào.
Còn cho người đi tìm rải khắp trên các nơi, nhưng chỉ có thể tìm kiếm một cách lén lút, không dám gióng trống khua chiêng mà tìm……….
Vì sợ người nhà họ Chu biết được, sợ rằng thân thể của Chu lão gia không chịu đựng nổi kích động này.
Nhưng tất cả vẫn vô dụng, không hề có một manh mối nào cả.
Lâu như vậy rồi mà không hề có một chút tung tích của cô………….
Lại quay qua nhìn những vị thiếu gia công tử anh tuấn ngày nào, chỉ qua mấy ngày ngắn ngủi đã trở nên gầy gò, râu mọc rậm rạp, mắt đỏ bừng.
Tất cả là do chịu đựng sự giày vò này mà ra!
Nhưng ích gì chứ?
Thành phố Bắc Kinh này đã bị lật ngược lên, họ còn tìm kiếm ở những nơi lân cận khác nữa………….
“Không thể giấu được nữa rồi, phải nói cho nhà họ Chu biết thôi.” Phú Tu nhìn về phía Lưu Nhiên vẫn còn đang im lặng.
“Phải.” Lưu Nhiên gật đầu, anh liền đứng dậy nói: “Tôi sẽ tự mình đi tới nhà họ Chu, còn các cậu đi sắp xếp chuyện bên nhà, không được bỏ cuộc.”
“Được.” Bọn họ đáp lại rồi bắt đầu ra khỏi cửa.
Sau khi mọi người đi rồi, Lưu Nhiên liền gọi một cuộc điện thoại, sau đó lại gọi cho thư ký riêng của Chu lão gia là Tào Thư, nói rằng mình sẽ lập tức đến đó, nhờ ông nói với Chu lão gia hãy chờ mình
.
Anh vừa định ra ngoài thì điện thoại đã reo lên………..
Vừa nhìn màn hình thì thấy một dãy số lạ, nhưng anh vẫn nhận, dù sao đây cũng là thời kỳ nguy hiểm, vạn nhất là tin tức có liên quan tới cô thì sao?
“Alo….Là cô à?” Mày kiếm liền nhíu lại, anh không ngờ người gọi tới lại là cô tình nhân nhỏ của Lý Khanh, Ô Thiến Thiến!
“Là cô bắt cóc sao? Gan cũng to thật đấy!” Giọng Lưu Nhiên vẫn ôn hòa như cũ, mang theo ý cười, khóe môi anh nhếch lên nhưng ánh mắt lại rất thâm trầm……….
Trong lòng rất hận không thể xé cô gái này ra thành từng mảnh nhỏ, nhưng anh phải nhịn, không thể chọc giận cô ta được………..
“Cô ấy vẫn khỏe chứ?”
“Được, tôi lập tức tới đó ngay.” Cúp điện thoại xong, sắc mặt của Lưu[Preiya] Nhiên không hề tốt chút nào, trong lòng anh đang vô cùng tức giận…………..
Dám khiến cho bọn anh lo đến mức giày vò tâm can, đầu rơi máu chảy ư?
Thì ra là kẻ đầu sỏ này đang ở bên cạnh cô ta sao?
Lý Khanh, tên hỗn đản này không phải luôn tự cho mình là “thông minh à”?
Mẹ nó, đây là “thông minh” của cậu sao? Chơi đùa với phụ nữ không giải quyết cho sạch sẽ, kết quả là để cho cô tả trả thù, làm cho người mà tôi yêu nhất thay cậu gánh chịu hậu quả.
Được, được lắm!
Chờ lão tử đem Thù Man trở về rồi sẽ thu thập cậu sau!
Kỳ thật Lưu Nhiên đang trách nhầm Lý Khanh, thật ra thì đây chỉ là một hiểu lầm không lớn lắm mà thôi!
Nhưng anh sẽ để tâm đến chuyện này ư?
Cho dù không thể hoàn toàn trách Lý Khanh, nhưng tóm lại mọi chuyện đều là do cậu ta mà ra, mà Lưu Nhiên lại thâm độc như vậy thì………….
Cái gì cũng vứt bỏ hết, chỉ vì một cô gái tên là “Thù Man”, nghiệp chướng này chính là vận mệnh của anh rồi!
Mặc kệ những thứ kia, không thể tha thứ cho cô được!
Lưu Nhiên chạy xe rất nhanh, vượt hơn mười cái đèn đỏ, bỏ lại phía sau là một hàng xe cảnh sát đang hú còi, lại còn không ngừng bắt loa kêu lớn: “Xe phía trước dừng lại ngay lập tức, giảm tốc độ và đậu lại ven đường đi!”
Một trận địa đã được dàn ra để truy đuổi kẻ địch………………..
Chậc, việc truy bắt này cứ như đang đuổi theo tội phạm thật đấy!
Nhưng anh sẽ để ý sao?
Tốc độ của xe anh ngày càng nhanh hơn, không hề có dấu hiệu suy giảm.
Nửa giờ sau, xe đã ngừng lại trước cửa tòa nhà của Ô Thiến Thiến, nhưng Lưu Nhiên vẫn chưa kịp xuống xe thì mấy người cảnh sát đã đuổi tới, bao vây lấy xe của anh, tay theo bản năng nắm chặt gậy điện…………….
Một người cảnh sát dẫn đầu phất tay với những người phía sau, ý bảo họ không cần phải cẩn trọng như vậy. Anh ta đi đến bên cạnh xe, giơ tay gõ lên cửa kiếng rồi hành lễ cực kỳ lễ phép……….
Lưu Nhiên hạ cửa xe xuống, chỉ mỉm cười nhìn anh ta, im lặng không nói chuyện.
“Chào tiên sinh, anh đã lái xe trái với luật an toàn giao thông, vậy nên mời anh theo chúng tôi về đồn một chuyến, xin hãy phối hợp với công việc của chúng tôi!” Người cảnh sát nói chuyện cực kỳ khách khí, dù sao thì người chủ xe Lamborghini này có biển số xe đặc biệt!
Chắc chắn người này có thân phận đặc biệt rồi, có lẽ là phú nhị đại hoặc là con của quan chức, không chừng là “Quân Đô” của thành Bắc Kinh chăng?
Nếu như có sơ sót gì thì mũ đội đầu của anh ta khó mà giữ được……….
Vừa đúng lúc hôm nay anh ta mới vừa lên nhậm chức, lại để xảy ra một màn như vậy, thật là “đặc sắc” mà!
Lưu Nhiên mỉm cười đẩy cửa xe bước xuống, anh gật đầu chào hỏi với viên cảnh sát cực kỳ lễ phép. Rồi anh lấy điện thoại trong túi ra, bấm một dãy số, thong thả chờ đợi bên kia bắt máy, cả người tựa vào thân xe vô cùng tao nhã khí suất!
Cả thảy bảy, tám cảnh sát nhìn thấy cảnh này đều có chút giật mình!
Bọn họ chỉ là những cảnh sát cấp nhỏ, chưa từng thấy qua loại người như vậy.
Gặp phải tình huống này mà vẫn thản nhiên như không?
“Alo, chào cậu, Chu Đào, các đồng đội của cậu làm công tác rất tốt đấy, nhất là….” –Anh liền đưa mắt nhìn qua một vòng, “À….tôi nghĩ là phó đội trưởng, đồng chí này không tệ, rất đáng khen ngợi, ha ha……..Chỉ là hôm nay lão tử có chút việc nên nhờ cậu ra lệnh cho bọn họ rút lui đi, nếu như làm lỡ công việc của tôi thì cậu chuẩn bị khỏa thân chạy một vòng Bắc Kinh được rồi.”
Không hiểu là đối phương nói gì nhưng Lưu Nhiên chỉ cười, ngón tay anh ngõ nhẹ nhẹ lên cửa kiếng xe…………..
“Cậu không cần phải đến đây đâu, tôi chỉ nói trước cho cậu chuẩn bị là tôi đã vượt qua mười mấy cái đèn đỏ, vượt qua tốc độ tối đa cho phép, đừng trách các đồng đội của cậu làm gì-khụ, thái độ của họ rất tốt, cậu nên khen ngợi họ xem sao?” Nói xong, anh đưa điện thoại cho người còn đang ngơ ngác kia.
Đồng chí Đới Nhiêu vẫn còn đang thất thần, Chu Đào chính là cục trưởng mới nhậm chức gần đây của bọn họ, chính là “cục trưởng đại nhân” trẻ tuổi nhất đấy sao?
“Ái chà, các đồng chí, hãy nghe điện thoại của cục trưởng các cậu đi kìa.” Lưu Nhiên cầm điện thoại quơ quơ trước mặt đồng chí Đới Nhiêu vẫn còn ngơ ngác.
Đới Nhiêu lập tức đón lấy điện thoại, điều chỉnh tư thế lại: “Báo cáo cục trưởng! Người này………..”
Không hiểu người bên kia nói gì mà sắc mặt anh ta đã thay đổi từ đỏ chuyển sang trắng, sau cùng là tái mét rồi!
“Vâng! Tôi đã hiểu rồi!”
Sau khi trịnh trọng cúp điện thoại, anh ta cung kính trả lại điện thoại cho Lưu Nhiên bằng hai tay, trái tim cũng đang đập loạn lên, thiếu điều muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bất quá dù sao mình cũng là một đội trưởng, được gặp mặt nhân vật tiêu biểu của thành phố này cũng nên giữ thể diện một chút…………..
“Thực xin lỗi Thủ trưởng! Đã làm chậm trễ công vụ của ngài……..” Đới Nhiêu liền hành lễ với Lưu Nhiên một cái.
“Đây là chức trách của các anh, không trách được!” Lưu Nhiên nhận lấy điện thoại bằng bộ dáng rất rộng lượng, anh khóa cửa xe lại rồi đi vào bên trong tòa nhà.
Các nhân viên cảnh sát còn lại nhìn bóng người đang dần đi khỏi, rồi nhìn qua phía Đới Nhiêu, trong mắt họ đều là tò mò- “Chu Đào! Oa- là nhân vật truyền kỳ của cục giao thông đó!”
Sao lại không hiếu kỳ được chứ?
“Được rồi, các cậu mau tản ra đi, đụng tới người này là không được đâu! Anh ta nói xong liền phất tay với mấy người kia, mở cửa xe lên xe rồi rời đi.
Moi người cũng lục tục lên xe, khởi động máy rồi đi mất…………..
Xe đã đi xa nhưng đầu của Đới Nhiêu vẫn còn đang đổ mồ hôi lạnh,- thân thế của người vừa nãy quả thật là kinh người!
May mắn là anh đã không làm gì động chạm đến anh ta…………….
Lưu Nhiên bấm thang máy đến lầu , anh tìm đến phòng rồi giơ tay ấn chuông cửa.
Không tới một phút đồng hồ, cửa đã mở ra, một cô gái toàn thân mặc quần áo ở nhà đang tựa lưng vào khung cửa, cười nhạt trêu chọc với anh: “Lưu đại thiếu gia à, anh có vui không?”
Lưu Nhiên lạnh lùng nhìn cô ta, lách người qua đi vào phòng, hỏi: “Người đâu?”
“Ở trong phòng đấy, vừa mới ngủ rồi, hôm qua cô ấy bị mất ngủ, lát nữa anh hãy vào, cả một đêm không ngủ giờ để cho cô ấy ngủ một chút đã.” Trong giọng nói của Ô Thiến Thiến có chút lo lắng.
Nghe những lời này xong, trái tim đang treo lơ lửng của Lưu Nhiên mới có thể hạ xuống được, trên đường tới đây anh vẫn còn đang sợ hãi………..
Nhưng giọng điệu của cô ta đối với Thù Man nghe ra rất tốt.
Trái tim đã bình tĩnh lại, anh cũng không còn nóng nảy nữa, liền tiến đến chiếc sô pha rồi ngồi xuống, trên mặt có ý cười: “Cô và cô ấy hợp nhau sao?”
“Phải, cô ấy rất độc đáo, trước kia sao tôi không phát hiện ra nhỉ.” Ô Thiến Thiến cũng ngồi xuống sô pha, nói với Lưu Nhiên bằng giọng vô cùng chắc chắn: “Anh rất yêu cô ấy phải không?”
“Phải, cực kỳ yêu.” Lưu Nhiên liền trả lời rất thẳng thắn.
“Nếu yêu như vậy làm sao có thể chịu được sự tồn tại của những người đàn ông khác chứ?” Trơ mắt nhìn vợ mình bị chia sẻ, thật là chuyện tàn nhẫn cỡ nào.
Ô Thiến Thiến hỏi thẳng ra, đây chính là mối nghi ngờ của cô bao lâu nay- không phải nói tình yêu chính là trong mắt không thể có sự tồn tại của một hạt cát ư?
Cô không hiểu được, người đàn ông kiêu ngạo này rốt cuộc là…………….
“Cô ấy chính là số mệnh của tôi!” Mấy chữ được anh nói ra rất nhẹ, chính là chân thành và chấp niệm của anh.
Lưu Nhiên liền cười nhạt với cô, khí chất của anh vẫn ôn hòa nho nhã như cũ…..
Trái tim của Ô Thiến Thiến bị mấy chữ “Cô ấy chính là số mệnh của tôi!” này làm cho rung động, tình yêu dữ dội và chân thành thế này khiến người khác phải động lòng………….
Giờ phút này, cuối cùng cô cũng đã hiểu được, một người đàn ông xem tình yêu chính là sinh mệnh của mình, nếu mất đi thì chính là cái chết, như vậy thì anh ta sẽ còn để ý đến những thứ khác sao?
“Thù Man cực kỳ may mắn khi có anh ở bên cạnh” Trong ánh mắt cô nhìn Lưu Nhiên chính là hâm mộ, và có cả tán thưởng nữa.
“Không phải.” Lưu Nhiên liền lắc đầu, “Là do tôi may mắn mới có thẻ gặp được Thù Man.” Trong ánh mắt anh đều là thỏa mãn, ôn hòa và cả tình yêu.
“Mấy ngày nay, Thù Man không nhớ tới ai cả vậy mà lại nhớ tới anh, nhắc tới nhiều nhất cũng chính là anh. Anh đã trả giá nhiều như vậy, cũng không phải là không có hồi báo đâu.”
“Là sao?” Lưu Nhiên nhẹ nhàng hỏi lại, việc Thù Man nhớ tới anh làm anh cảm thấy vô cùng vui mừng, nhưng anh lại càng lo lắng cho cô hơn………..
“Cô ấy và đứa trẻ có khỏe không?”
“Vẫn không có vấn đề gì, cô ấy đã từng không muốn giữ lại đứa trẻ này, nhưng tôi đã khuyên cô ấy nên giữ lại, cô ấy là người lý trí nên đã chịu nghe lời tôi.”
“Vậy tôi nên cảm ơn cô mới phải!” Anh nói vô cùng chân thành.
“Không cần đâu, tôi cũng là người sắp làm mẹ mà!” Ô Thiến Thiến cười nhẹ, trong mắt cô có chút ưu thương, nhưng nó đã biến mất rất nhanh.
“Người khác lại đau lòng vì cô ấy…….” Cô thở dài ra nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nói: “Nghi ngờ cuối cùng của tôi là cô ấy căn bản không phải là đứa con gái điêu ngoa của nhà họ Chu.”
“Cô ấy là Thù Man.”
“Phải, cô ấy nói thích cái tên này cho nên tôi cũng gọi cô ấy là Thù Man. Cái tên này rất hợp với cô ấy.”
“Đứa trẻ trong bụng cô là con của Lý Khanh sao?” Lưu Nhiên đột nhiên hỏi một câu.
“Đúng vậy, nhưng anh ta không chịu nhận nó.” Ô Thiến Thiến tự cười giễu bản thân mình, mi mắt cô cụp xuống, che giấu nỗi niềm bi thương……….
“Nếu vậy thì tôi sẽ nói chuyện với cậu ta, xem như cám ơn việc cô đã chăm sóc cho Thù Man.” Điếu thuốc Lưu Nhiên vừa lấy ra đã được anh đặt xuống bàn.
Vì trong nhà này có phụ nữ có thai.
“Cảm ơn anh!” Ô Thiến Thiến đối với hành động quan tâm của anh liền chân thành nói cảm ơn, “Thù Man cũng hút thuốc, anh nên khuyên nhủ cô ấy, dù sao nó cũng không tốt cho đứa trẻ và cả cô ấy nữa.”
Lưu Nhiên liền mỉm cười lắc đầu, ánh mắt anh rất bình thản, không hề có một ngọn sóng: “Tôi chỉ quan tâm đến cô ấy thôi, chỉ một mình cô ấy, cho dù cô ấy có phá đi đứa trẻ này này thì tôi cũng không trách cô ấy, chỉ cần Thù Man thấy vui vẻ là được rồi.”
Lưu Nhiên anh cho tới bây giờ chỉ quan tâm đến một mình “Thù Man” mà thôi! Chỉ cần cô bình an là được, những cái khác không quan trọng!
Đứa trẻ này, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.