Khi Tô Yên Thanh biết được hành động điên rồi và ngu ngốc của cháu mình, ông cho rằng đây là điều không thể nào……….
Trừ bỏ thành toàn cho nó ra thì ông có thể làm được gì đây?
Thật sự thì nó khiến cho ông trở thành một kẻ ngu ngốc!
Một kẻ ngu ngốc thật sự!
Ngày ấy anh quỳ trước mặt toàn bộ người nhà, khiến cho tất cả các bác, các chú phải khóc thành tiếng………......
Cho dù có bị người cha đang giận dữ của mình đánh đến hấp hối, phải nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
Thì anh vẫn quyết tâm, cố chấp đến tận cùng.
Anh muốn được chấp nhận, muốn được ba mẹ và người trong nhà chấp nhận,
Dường như được chấp nhận đã trở thành một chấp niệm duy nhất trong đầu anh………
Giống như được cùng ở chung chỗ với con gái của nhà họ Chu là nguyện vọng duy nhất trong cuộc đời của anh vậy.
Bỏ qua sự thương yêu của cha mẹ và ông nội anh trong suốt năm qua,
Không để ý tới kỳ vọng của trưởng bối vào anh nhiều như thế nào!
Xem như không nhìn thấy sự thất vọng của các chú, các bác đã nhìn anh lớn lên,
Anh bỏ qua hết, cái gì cũng không muốn nhìn thấy……………...
Chỉ mong muốn được chấp nhận để cùng cô gái của nhà họ Chu ở bên nhau.
Cho dù người vợ đó sẽ không cùng anh san sẻ tình yêu đi nữa.
Thì anh cũng sẵn sàng vứt bỏ tất cả tôn nghiệm, lẫn sự cao ngạo của chính mình.
Bỏ qua hết cả những luân thường đạo lý.
Điều này khiến ông nội của anh thấy rất kinh ngạc vì cháu của ông từ nhỏ luôn cao ngạo tự tôn, không hề để rơi một giọt nước mắt nào!
“Ai……Thôi ! Thôi đủ rồi!” Chu Hoành Vũ thở dài, ông chỉ còn có thể thở dài thôi!
Rồi ông vẫy tay với hai đứa cháu khốn kiếp đang nằm trên mặt đất kia: “Đứng lên đi.” Tóm lại là ông không chấp nhận, dù thế nào đi nữa cũng không chấp nhận.
Sau dó ông quay đầu nhìn Tô Yên[Preiya] Thanh, vừa mới mở miệng gọi “lão Tô à” thì……
“Hoành Vũ, ông hãy nghe tôi nói trước đã.”
Tô Yên Thanh lập tức cắt ngang lời nói của Chu Hoành Vũ, ông liền đứng dậy, nói những lời đầy chân thành bằng vẻ mặt trịnh trọng.
“Ông hãy tha thứ cho suy nghĩ của tôi, bởi vì không được ông đồng ý mà tự tiện tới tận đây!”
Chu Hoành Vũ vội vàng đứng dậy nói:”Yên Thanh, ông nói gì vậy, chúng ta là đồng đội đã nhiều năm rồi mà.”
Tô Yên Thanh mỉm cười: “Được, ông đã nói như vậy rồi thì tôi đây cũng xin nói thẳng. Thiệp mời tôi đã cho người in xong rồi, lễ nghi cũng đã chuẩn bị đầy đủ, ba mẹ và chú bác của Khuynh Hữu cũng đang đợi bên ngoài. Hôm nay Tô gia chúng tôi đến đây để cầu hôn cháu gái của ông.”
Khụ, Chu Hoành Vũ liền sửng sốt, thì ra lão già này có chuẩn bị trước à!
Làm cũng nhanh thật!
Đến nước này, nếu ông không đồng ý thì kế hoạch của ông ta sẽ đổ bể.
Nhưng, ông thật sự có thể từ chối sao, đứa nhỏ Khuynh Hữu này nói rất hay, nhưng ông cũng không thể chấp nhận được chuyện của Tiểu Hải đâu…….
“Những cái đó không cần gấp, kế tiếp ông định làm như thế nào đây?”
“Hãy để bọn nó ra nước ngoài, ở nước ngoài không đặt nặng vấn đề này lắm, cũng sẽ rất ít người để ý, ít nhất là cũng không ai rảnh để chú ý chúng, hẳn sẽ không bị nước bọt dìm chết đuối đâu. Khuynh Hữu nhà tôi và Tiểu Hải nhà ông cũng không đi đường chính, vậy thì sẽ ít rắc rối hơn.” nếu bạn nhìn thấy ở những trang web khác thì nó đã bị coppy không xin phép.
“Ai, đúng là chỉ có thể làm vậy thôi, phải dựa vào hôn sự này để đưa chúng nó đi thôi.”
Họ cùng nhau bàn tính kỹ lường, kế hoạch như vậy cũng xem như tạm ổn. Nhưng hai lão tướng quân à, các ngài cho rằng chuyện này dễ dàng như vậy sao? Hôn sự này sẽ tiến hành dễ dàng như vậy sao?”
Cô gái nghiệt chướng kia trêu chọc không phải chỉ , người đàn ông đâu, mà cô ta trêu chọc đến tất cả bọn họ đấy. Gia thế của họ cũng không kém các người là mấy đâu.
Kích thích lớn hơn nữa đang ở đằng sau kìa, sự việc ngày càng trở nên hoang đường rồi………..
Những chuyện này, nói tới là tới thật……………..
Khi hai người đang nói chuyện thì Lưu Thượng Vũ và Lưu Nhiên đã tới, họ cười chào hỏi với cả hai rồi đi đến trước mặt của Chu Hoành Vũ.
Lưu Thượng Vũ nói thẳng vào chủ để chính, ông tới không phải vì chuyện nhỏ mà là vì chuyện lớn:“Lão Chu à, lão già này không mời mà đến là vì có chuyện muốn nói với ông đấy!”
Rồi ông mỉm cười và đưa tay ra với Tô Yên Thanh đang đứng bên cạnh: “Yên Thanh cũng ở đây à.”
Mặc dù trong lòng của Tô Yên Thanh hơi nghi ngờ, không biết ông ta tới đây là có chuyện gì, ông ta nói có chuyện là chuyện gì nhỉ nhưng ngoài mặt ông vẫn mỉm cười gật đầu và bắt tay lại: “Phó Chủ tịch Lưu, ông khỏe không, cậu đây là………?”
Lưu Thượng Vũ bèn mỉm cười nhìn về phía Chu Hoành Vũ: “Lão Chu à, tôi đến đây là để cầu hôn cháu Nhi nhà ông cho cháu tôi, để biểu đạt thành ý của chúng tôi, từ hôm nay cho tới ngày cưới, tin tức về việc cầu hôn nhà Tham mưu trưởng Chu đều được các báo đăng tin, ông thấy được không?”
Lời này nói ra, khiến cho Tô Yên Thanh và toàn bộ những người có mặt trong phòng sững sờ một phen…………
Nhìn tôi đi, đây mới gọi là tuyệt đúng không, tôi không dùng thiệp mời, không có lễ vật, tôi liền trực tiếp đăng báo cho toàn thể dân chúng biết được là nhà họ Lưu tôi tới cầu hôn với nhà họ Chu của ông!
“A Nhiên, mau tới đây hành lễ với ông nội Chu và ba vợ tương lai của cháu đi!”
Lưu Nhiên mỉm cười đi qua, cả người anh toát lên vẻ nho nhã cao qúy nhưng lại không mất đi sự ôn hòa, quả thật là một người đàn ông vừa tuấn tú lịch sự lại tài giỏi vô sông. Hai chân của anh lập tức quỳ gối xuống trước mặt của Chu Hoành Vũ, dập đầu ba cái “bang bang” thật mạnh,: “A Nhiên xin chào ông nội!”
Rồi lại quay sang Chu Liêm Ly, dập đầu thêm ba cái nữa: “A Nhiên xin chào ba.”
Chậc chậc, bạn nhìn xem, từ ba vợ cũng không gọi mà lại trực tiếp gọi là “ba” thật tự nhiên.
Vậy mà lại khiến người ta kinh sợ chính là………
“Lão Chu à, lần này tôi sẽ nắm chắt lấy hôn sự này bởi vì Hinh Nhi đã mang thai cốt nhục của nhà họ Lưu chúng tôi rồi, tất cả đều là do đứa cháu hư hỏng này của tôi không biết đúng sai, khiến cho Hinh Nhi phải chịu ủy khuất rồi.” Nói xong ông lại hung hăng trừng cháu mình một cái, nhưng trong mắt lại chẳng hề có chút tức giận nào, mà chỉ toàn là cưng chiều.
Ầm ầm!
Một tiếng sát vang dội đã đánh xuống!
Hiện tại mọi người không còn kinh ngạc nữa mà đã chuyển sang ngây ngốc rồi!
Mang thai-cốt nhục- nhà họ Lưu ư?
Chậc chậc, đây mới thực sự là rối một nùi!