Nghe cô giảng thuật sâu xa, những người đàn ông có cảm giác mình đang chìm trong một vở hí kịch và rượu mạnh hấp dẫn.
Họ dần dần mê say…....
Vô tình, tôi giống như nhìn thấy được cái gì đó,
Giật mình, lại giống như nhìn thấy một gian phòng trong ngôi miếu thờ, trên bàn thờ Phật là ngọn lửa xanh đang nhún nhảy.
Giống như nhìn thấy được một giai nhân dịu dàng mông lung, toàn thân mặc áo đen đơn giản, trong tròng mắt nàng là ôn nhu nhàn nhạt đang nhìn họ.
Không biết ngăn cách bao xa, họ cùng nàng yên lặng nhìn thẳng vào mắt nhau, mắt nàng khẽ chớp, còn lưu lại một giọt lệ.
Họ đắm chìm vào giấc mộng và ảo ảnh có thật.
Giống như câu thơ xưa: Tôi liếc mắt đưa tình với em, em nhìn trộm tôi, ở nơi ánh mắt giao nhau là nút thắt chết của số mạng.
Trong lòng ho đang đọc thầm bài thơ này, lại đem ánh mắt mê ly thu hồi lại. Nhưng lúc này trái tim cũng không thể thu hồi.
Lưu Nhiên si mê nhìn cô, trong lòng anh lặng lẽ nói: trái tim luôn luôn đau nhất khi nhớ lại, yêu luôn sâu đậm nhất vào lúc hạ màn kết thúc.
Nhưng Thù Man, hãy tin tưởng anh, Văn [lqđ] Hoa anh sẽ yêu em vĩnh viễn không bao giờ hạ màn kết thúc. Yêu em chỉ cần trong nháy mắt, để quên em thì dùng thời gian đời đời kiếp kiếp cũng không đủ!
Lý Khanh hút hết hơi này tới hơi khác, khói thuốc lá rất dài nhưng anh vẫn chưa tỉnh. Mắt anh nửa khép hờ, che giấu nỗi đau kịch liệt trong đáy mắt, âm thanh trong đáy lòng rất rõ ràng: “Thù Man, em biết không, lòng của tôi đang khóc ra máu. Em như bông hoa đỗ quyên đỏ rực mọc trên núi, cô tịch mà diễm lệ tuyệt vọng. Nếu tôi cũng có thể tịch mịch như vậy thì thật tốt, có thể lấp đầy sinh mệnh yếu ớt của em.
Khuôn mặt xinh đẹp của Nam Tạm tràn đầy lo lắng, than thở trong lòng: Mới quen chưa lâu mà đã cảm thấy như rất lâu rồi. Cô gái này có vẻ đẹp trong sáng và lạnh lùng, nhưng đập vào mắt những người đàn ông khác lại là vẻ phóng túng. Anh từ từ lim dim mắt lại, cảm thấy đau lòng, phiền muộn và bàng hoàng. Giống như nhìn thấy cô đã xuyên qua đỉnh Tuyết Sơn đến bên bờ hồ, hình dáng của cô từ rõ ràng đến mơ hồ, cái loại tuyệt vọng đó làm cho thể xác và tinh thần cô đều mệt mỏi.
Phú Tu mở to mắt, ngơ ngác nhìn trần nhà, mắt phồng lên chua xót, có giọt nước mắt đọng lại: Thù Man, anh thấy được giọt nước mắt không tiếng động ở trong lòng em, em đang dùng máu và tính mạng để làm ấm áp linh hồn hoang vắng của mình. Em giống như nước trong lòng bàn tay, bất luận là nắm chặt hay mở ra vẫn từ từ trôi đi mất. Anh đã quyết định cố chấp yêu em, không hề hối hận.
Bạch Thành nói: Sấm sét vang dội bên tai, Thù Man, em giống như cơn mưa thần thánh mang âm thanh dịu dàng và màu sắc tinh khiết, từng chút một rơi vào lòng anh, rửa trôi mọi thứ, Vì vậy trong lòng anh dâng lên một loại ký thác, nó đem tất cả và phù hoa trở thành một tia mát lành. Anh quên cả tín ngưỡng, bỏ cả luân hồi, chỉ mong sao được ở bên cạnh em.
Chu Nham Hải nói: Em đã đi vào trong tầm mắt của anh, mặc dù trong trái tim em không có anh, mà anh cũng không muốn chờ đợi trong vô vọng, chính mình sẽ phí công, cho nên anh muốn yêu em, đem đôi tay này dâng tấm lòng cho em, mặc kệ phải bỏ ra cái giá gì, không để ý tình yêu của anh sẽ làm em bị thương.
Tô Khuynh Hữu nói: Thù Man, cô gái như cô, khi đứng trước cô, những người đàn ông yêu cô đều cảm thấy thất bại.
Khi bọn họ đang mang đầy tình yêu và chân thành tiến về phía cô,
Khi khuất phục trước hư không hoặc đem tinh thần giao cho cô chi phối, hoặc là tự nguyện.
Tốt nhất nên tính theo năm ánh sáng để tính toán thời gian mình sắp bị cô quên mất.
Họ mang theo cố chấp và quyết liệt, bởi vì đó là những thứ cơ bản.
Nhưng Tô Khuynh Hữu biết, lại quên nhắc nhở mình, nhưng anh không làm được, anh tự hiểu rõ!
Thù Man chỉ đứng dậy, đốt một điếu thuốc đi tới bên cạnh Nam Tạm, nhẹ nhàng dạng chân trên đùi anh, cực kỳ cẩn thận không muốn chạm lên vết thương của anh.
Mặt cô đến gần mặt anh, hô hấp của người hòa lẫn vào nhau. Môi cô đến gần môi anh, hôn lên khóe môi anh, chóp mũi, cái trán, mí mắt, lông mi…Cô hôn và ngậm rất tỉ mỉ.
Nếu như bỏ qua đôi mắt trong trẻo mà lạnh lùng của cô, thì người ngoài sẽ tưởng rằng bọn họ là đôi tình nhân rất yêu nhau.
Lúc môi cô rời đi mặt của anh, Thù Man liền tựa đầu lên vai Nam Tạm, hướng mặt ra ngoài, gương mặt của cô thật bình tĩnh. Cô hơi híp mắt, lại chậm rãi hút một điếu thuốc, dáng vẻ lười biếng mà ưu nhã.
Nội tâm cô bây giờ hết sức ảm đạm, rất rõ ràng mình không cho phép dị số xuất hiện, nhưng lại càng cảm thấy ảm đạm.
Mùi thuốc lá thoang thoảng ngập tràn trong hô hấp của Nam Tạm……
Tay kia của cô không cầm thuốc liền sờ lên đầu anh, ngón tay xen kẽ vào kẽ hở của tóc, mái tóc đã được cắt tỉa rất tỉ mỉ của anh……
Nam Tạm thấy thoải mái liền nhắm mắt lại, môi nỉ non: “Thù Man…Thù Man…Thù Man….” Rất thâm tình, cố chấp một lần rồi một lần.
Thù Man mở mắt ra, cô mỉm cười nhàn nhạt,ý cười trong đôi mắt đã biến mất, chỉ còn lại một mảnh lạnh lùng, Nam Tạm không thấy nhưng những người khác nhìn thấy đều sợ hãi, bất an…..
Cô như vậy…….
Làm họ cảm thấy sợ hãi, kinh hoàng…….
Hô hấp của cô cũng bắt đầu chậm lại, có thể thấy được không khí đang di chuyển.
Tới cùng là họ bất an và sợ hãi cái gì chứ?
Tới cùng là vì sao họ lại muốn rơi lệ? Tại sao?
“Nam Tạm, tôi rất thích máu của anh, thật đấy.” Cô đột ngột nói thế.
“Thù Man, anh rất vui đấy.” Nam [lqđ] Tạm nâng lên khóe môi, nói rất vui sướng, cũng rất thỏa mãn, liền nghiêng đầulại chăm chú nhìn cô, tay che vết thương của anh giơ lên , miêu tả đôi môi có chút tái nhợt của cô.
Anh dùng đầu ngón tay đầy máu của mình nhuộm đỏ vầng môi có chút trắng nhợt của cô.
Một màn này rất tốt đẹp,
Nhưng…..
Chỉ thấy cô ném đi tàn thuốc lá trong tay, bàn tay liền đụng vào vết thương của Nam Tạm, đầu ngón tay dùng sức bấm, khiến cho máu của anh càng chảy ra nhiều hơn, nhuộm đỏ cả bàn tay cô, máu đọng lại chảy tí tách xuống mặt đất…Tí tách…tiếng vang như vậy làm Thù Man cảm thấy thật êm tai.
Cô không để ý tới bọn họ nhìn thấy cô như vậy nội tâm sẽ kinh hoàng như thế nào, sẽ phản ứng như thế nào……..
Nam Tạm đau đến nỗi cả gân xanh trên trán cũng hiện lên, đúng là đau thực sự nhưng mà anh vẫn cố chịu đựng không lên tiếng, lại còn cười nhìn cô, bởi vì cô, do cô…cho nên anh mặc kệ cô muốn làm gì.
Tay cô rời đi, ngón tay trắng nõn hòa lẫn với màu đỏ tạo thành một loại quỷ dị, sợ hãi, ma mị và diễm lệ.Thù Man đưa tay đến trước mặt, ánh mắt có chút chuyên chú và si mê, tham lam ngửi mùi tanh này.
Những người đàn ông đều nhìn thấy vẻ mặt mê say của Thù Man, trong lòng họ lại cảm thấy…
“Yêu tinh họa thủy này……….”
Kinh hoàng dường như đã đi qua……..
Bộ mặt của mấy yêu nghiệt nổi lên vạch đen, cô ấy đang tham lam hưởng thụ nó, khụ……Có chút mùi vị của yêu tinh hút máu, thật là quyến rũ chết người, giống như đang trêu chọc mình….
Chỉ là, thật rất có thú vị, mình thích sự thú vị này của cô ấy!
Đây chẳng lẽ là tiết mục mới mà cô thích sao?
Nhưng mà, chỉ cần là cô ấy thích, thiếu gia tôi liền tùy cô ấy thích…mấy yêu nghiệt liền ăn ý nghĩ thầm.
Một đám hỗn đản tìm đường chết! Bạn nói bọn họ liệu có thể thuần khiết được không?
Chỉ có Lưu Nhiên, vẫn không thể thôi kinh hoàng trong lòng, anh không thể thả lỏng, đêm đó cô ấy…… Mỗi lần anh nhớ đến đều đau vô cùng, vô cùng đau đớn.
Bởi vì anh biết, Thù Man của anh….con yêu nghiệt ở nơi đáy lòng kia lại hành hạ cô, vào lúc này……
Bắt đầu từ bây giờ, anh cũng sẽ một khắc không rời cô ấy, không để cô ấy thương tổn đến mình, dù chỉ là một chút.
Một lần nữa mở mắt ra, ánh mắt bình thản của Thù Man quét qua, lạnh lùng nhìn bọn họ, ý cười trong đáy mắt đâm vào lòng các anh, làm họ khẽ run rẩy, tay chân cũng trở nên lạnh lẽo.
Loại cảm giác đó, lại trở về rồi…Trở về, cắn nuốt lấy thần kinh của cô….