Editor: Preiya
Ở vùng ngoại ô cách Provence hơn một trăm km có một trang viên rất lớn, trang viên này có một cái tên vô cùng ấm áp và hạnh phúc, đó chính là :“Trang viên tình yêu”. Nơi này giống như một chốn đào nguyên giữa bồng lai tiên cảnh vậy, hoàn toàn tách biệt khỏi tiếng động ồn ào, rầm rĩ của trần thế, vô cùng yên tĩnh bình thản.
Nếu như là giữa màu hạ thì tất cả trang trại sẽ chìm ngập trong biển hoa cỏ thơm, làn gió thổi nhẹ qua bờ biển xanh thẳm, sau đó trở nên mạnh hơn, mùi thơm theo gió mà đến khiến cho trong không khí tràn ngập hương thơm ngọt ngào, khiến cho thể xác và tinh thần đều say mê.
Buổi chiều hoàng hôn của ngày hôm đó, lá khôi bay tán loạn, gió đêm thổi tới mang theo hơi nóng, sau bữa cơm chiều cả nhà mang theo người phụ nữ của mình, cùng nhau đến chỗ trang trại cỏ thơm để tiến hành vận động tiêu cơm, đây chính là thông lệ của mỗi ngày. Trên đường đi, thỉnh thoảng họ lại nhẹ giọng trò chuyện vài câu, rồi nụ cười vui vẻ lại hiện lên trên đôi môi và khóe mắt của mỗi người, cùng với đó là giọng trẻ con đang vui đùa ầm ĩ của mấy đứa bé….
Một chiếc Lamborghini màu xanh chạy vào trang viên, dừng lại trước cửa hàng rào, cửa sau xe liền mở ra, theo sau đó một người đàn ông trẻ tuổi,khoảng chừng hơn tuổi bước xuống, toàn thân mặc một bộ tây trang tối màu, dung mạo nho nhã trí thức. Người đàn ông tiện tay đóng cửa xe lại nhưng cũng không đi vài trang viên một cách vội vã mà chỉ đứng dựa thân hình to lớn của mình lên thân xe, nhìn về phía trang trại cỏ thơm ở phía xa xa.
Ở nơi đó,hình ảnh người một nhà cùng nhau đi tản bộ thật hài hòa và đẹp đẽ, giống như một bức tranh tuyệt vời.
“Đây chính là hạnh phúc!” Lại thêm một chàng trai trẻ khác bước xuống từ trên ghế lái phụ, cũng giương mắt nhìn ra phía đó, không khỏi cảm khái ra tiếng.
“Đúng vậy!” Nam Thi xuống xe, cùng mở miệng phụ họa cảm khái với Đỗ Thuần, anh không cần quay đầu lại cũng biết được là chuyện những người cùng một nhà đó ở cùng với nhau là có bao nhiêu hài hòa và tốt đẹp. Mỗi lần anh tới đây vào buổi chiều tối đều có thể bắt gặp được hình ảnh này. Nói thật, trong lòng cũng vô cùng hâm mộ, một cái gia đình quái dị lại hài hòa thế này đều khiến ch người ta thấy kinh ngạc và hạnh phúc, an nhàn đến nỗi người ta thấy hâm mộ.
Lý Lạc DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn nhẹ nhàng liếc nhìn hai người kia một cái, mày kiếm hơi nhíu lại, đôi mắt nửa khép nửa hở, cằm anh chỉ chỉ về phía gia đình đang đi tản bộ kia, nói: “Bây giờ là lúc để cảm khái đấy à? Tôi đề nghị bây giờ chúng ta nên suy nghĩ xem một hồi làm sao có thể mở miệng với mấy vị kia kìa.”
Đỗ Thuần liền cười nhẹ, đôi mắt đào hoa hơi híp lại tạo thành một bộ dáng uyên thâm, không đáp mà chỉ hỏi lại: “Cậu muốn sao? Muốn làm thế nào đây?” Đối với những vị kia, đến cả ba người bọn anh cộng lại cũng chưa bằng được vóc dáng, đạo hạnh cũng không so được.”
“Nếu không…” Lý Lạc phun ra tiếp hai chữ, hơi cân nhắc trong lòng một chút, hỏi tiếp: “Các người thử nói xem, nếu như không thuyết phục được Thù Man thì sẽ không có hy vọng phải không?”
“Phốc….” Nam Thi liền không khỏi cười ra tiếng, nói bằng giọng điệu trêu tức, trên vẻ mặt đào hoa phong nhã là dáng vẻ vui sướng khi người gặp họa, không hề hợp với khí chất của anh chút nào, nhưng vẻ ôn nhã pha trộn với tà khí xuất hiện đột ngột lại càng đẹp trai bức người: “Tiểu tử cậu thật là không nhớ được lâu mà, chẳng lẽ cậu đã quên rồi sao? Lần trước, cậu vừa mới đến trước mặt Thù Man thôi thì đã bị anh cậu dùng một cước đá ra ngoài, cậu còn dám làm tiếp sao?”
Chuyện Lý lạc bị giẫm xảy ra cách đây năm tháng ngày.Khi đó cả ba người có việc cần đến nước Pháp, đó là để quan sát việc diễn tập quân sự của bộ đội đắc chủng. Trước khi lên máy bay, Lý Lhạc đã nhận được “mệnh lệnh” và “quyền uy” của người trong nhà, nói rằng sau khi anh Nam Thi làm xong việc thì phải đến chỗ trang viên để thăm anh trai và chị dâu của mình, trở về còn phải báo cáo lại, nếu như không hoàn thành nhiệm vụ đó thì lúc trở về đừng hòng được thoải mái, còn Đỗ Thuần chỉ đi ké để xem náo nhiệt mà thôi.
Mấy nhà đều biết anh trai của anh yêu cô gái tên là Thù Man đó nhiều cỡ nào. Tình yêu và lòng khoan dung này khiến người ta phải kinh ngạc và rung động. Bọn họ vì cô mà chịu nhiều đau khổ, tâm thần thương tổn, đem chính mình giày vò đến nỗi không ra người. làm người nhà của họ nhìn thấy tình cảnh của họ trong mấy ngày qua đều không hề dễ chịu và còn đau lòng thay.
Mấy người bọn anh chưa bao giờ tiếp xúc với cô gái kia, bởi vì khi đó họ có việc bận nên không ở nhà…Làm du học sinh ở nước ngoài, bận rộn bài tập và chuyện học.
Ngày đó là lần đầu tiên mà bọn họ gặp cô.
Còn nhớ rõ hình ảnh một cô gái mặc quần áo đơn giản ngồi dưới cửa sổ, nhàn nhãn uống trà, tư thế rất bình thản, dung dung.
Lúc bọn họ bước chân vào cửa, cô gái liền quay đầu lại nhìn, trên mặt cô là nụ cười ôn hòa, dịu dàng, ánh mắt thâm thúy khiến người ta không thể rời mắt được. Đó là một loại điềm đạm phát ra từ nội tâm, dường như nụ cười nhạt giữa hai đầu lông mày cất giấu một tia ma mị và lẳng lơ, vô cùng hấp dẫn.
Ánh nhìn này đã khiến bọn họ hiểu ra, cô ấy đáng được những người đàn ông kia yêu thương và sủng ái!
Lý Lạc muốn đi qua để chào hỏi cô, thuận tiện xem như lần đầu gặp gỡ chị dâu, để trở về báo cáo kết quả cho lão gia tử nhà mình.
Anh không hề nghĩ là…..
Có lẽ là do mình đã nhìn quá chăm chú, hoặc là do cười qua sáng lạn nên đã bị Lý đại thiếu gia đang bước vào cửa bắt gặp: “Được lắm, dám dùng bộ dạng này để đến gần vợ của anh à, cậu to gan thật nhỉ?”
Nhất thời không khí xung quanh tràn ngập khí lạnh và mùi giấm chua…...
Ánh mắt kia, đáng sợ quá….Giống như muốn đem Lý Lạc cắn nuốt vậy, còn nhớ mình là em trai của anh ta hay không đây?
Kết quả cũng có thể đoán được, người đàn ông mang theo vại dấm chua nổi bão, còn đồng chí Lý Lạc của chúng ta thì gặp bi kịch!
Lúc đó Lý Lạc liền cười thật ngọt, đi đến trước mặt chị dâu mà mình vừa gặp, chưa kịp nói nửa câu thì đã bị Lý Khanh- người đang bước thoăn thoắt trên đôi chân dài tiến tới đạp cho một cước lên mông, anh bị đau tới nỗi nhe trắng nhếch miệng, không dám giương mắt đối nghịch với anh trai mình vì tự biết sức mình không thể so bì được.
Hình ảnh đó, Nam Thi vẫn còn nhớ rõ. Đồng thời anh cũng thấy thấy rõ một hiện thực, cần phải nhớ rõ hai điểm, đó là: Một- Thù Man là người mà bọn họ không thể tùy tiện đến gần được; Hai- Thù Man là một “nhân vật” không thể nào được đắc tội tới, nếu không hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, đôi lúc còn xảy ra “án mạng”!
Nghe Nam[DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn] Thi xói như vậy, mặt của Lý Lạc liền trở nên xanh mét, đây là nỗi “đau khổ” cả đời của thiếu gia anh!
“À!” Lý Lạc cười ngượng ngập một tiếng, đứa tay lên vén những sợi tóc lòa xòa trước trán: “Tôi cũng đang định nói vậy.” Anh không thể không thừa nhận những điều Nam Thi nói không hề sai, đừng nói anh trai anh, ngay cả đến những người đàn ông khác đều có ham muốn độc chiếm vợ mình đến mức biến thái, chậc chậc, tình hình quả thực là khiến người ta dù giận sôi nhưng cũng không dám khen tặng.
“Được rồi, đừng nói tới những chuyện này nữa, Nam Thi à, cậu và lão già nhà cậu….” Đỗ Thuần lên tiếng, nhưng còn chưa dứt lời thì đã quay sang nhìn anh ta bằng vẻ mặt “Cậu cũng hiểu mà.”
Nam Thi nhún nhún vai, vẻ mặt khổ sở vô cùng bất đắc dĩ, oán giận nói: “Tính tình anh tôi và bác cả giống y hệt nhau, đều không hề có kiên nhẫn, đây chẳng phải là làm khổ thiếu gia tôi sao?” Nói xong, anh liền rút bao thuốc lá trong túi quần ra, đốt một điếu và hung hăng rít một ngụm khói: “Lần này, nhà tôi và bác cả đã hạ tử lệnh, nếu không đón được cháu gái và con dâu trở về Nam gia thì không cần phải về nhà nữa.”
“Mẹ nó, ai mà không nhận được tử lệnh chứ.” Lý Lạc tức giận, trừng mắt liếc nhìn Nam Thi một cái, hai hàng lông mày đều nhăn lại, anh quả là một đứa trẻ có số khổ mà, ở nhà không có nửa phần địa vị, đều mặc cho người hiếp đám, nhiệm vụ lần này quả thật là muốn lấy cái mạng nhỏ của anh.
Nam Thi ném điếu thuốc mới hút được một nửa trong tay xuống đất, dùng chân giẫm mạnh lên rồi giơ tay vỗ nhẹ vai Lý Lạc, nói một cách đồng cảm: “Anh cậu không phải là người dễ bắt nạt, nhưng cũng không muốn trở mặt với lão già nhà cậu, ăn nói tốt một chút đi. Tình huống của chúng ta khác nhau, độ khó cũng khác.”
Lý Lạc liền cúi đầu im lặng. Đỗ Thuần dựa người vào mui xe, nhắm mắt dưỡng thần, bộ dáng lười nhác, không muốn tham gia với hai người kia, anh chỉ là người đi ké thôi.
Nam Thi lại tiếp tục lấy ra một điếu thuốc nữa, anh hơi híp mắt lại, nhẹ nhàng hút.
Ba người không nói lời nào, bầu không khí liền rơi vào trầm mặc.
Mấu chốt của sự thật nằm ở một năm trước.
Nam Thi đến Paris làm việc, sau khi xong liền thuận đường sang điền trang ở chơi vài ngày.
Ai ngờ vừa vào cửa liền chứng kiến một màn này….
Ngày đó, anh họ của anh quỳ trước mặt mọi người với vẻ mặt đau đớn hèn mọn, nắm lấy tay cô gái kia, những chữ mà anh ấy nói ra Nam Thi đã ghi lại không sót một chữ.
“Thù Man à, van cầu em, van xin em đấy….Chúng ta không cần đứa bé này nữa, có được không? Mỗi người bọn anh đều không muốn tinh thần của mình phải đi vào địa ngục thêm một lần nữa đâu, anh không muốn, anh không muốn sông như vậy. Không có em, bọn anh sẽ như thế nào đây, chẳng lẽ phải chịu đựng những ngày tuyệt vọng và sợ hãi, hận không thể xé nát chính mình ra sao? Nếu vì đứa đứa bé mà phải hy sinh em, thì anh sẽ hận chết nó!”
Mấy người đàn ông đó, yêu cô gái này đến nỗi không chừa cho bản thân mình một con đường sống nào. Có cô ấy ở đây là có không khí tốt đẹp; bản thân cô ấy chính là một kỳ tích rồi, phải làm như thế nào mới có thể lưu lại được kỳ tích này đây, kỳ tích trong sinh mệnh của bọn họ!
Từng phút từng giây, bọn họ đều biết rằng, cô ấy sẽ vĩnh viễn không rời khỏi bọn họ nữa.
Trước khi có thai, bác sĩ đã đề nghị rằng tốt nhất là đừng có, bởi vì thai phụ sẽ có nguy cơ gặp nguy hiểm đến tính mạng rất cao. Dù sao thì lúc sinh cặp song sinh là sinh mổ, bây giờ nghĩ lại, nếu muốn có sinh thêm một đứa nữa thì phải cách nhau ít nhất năm năm dưới tình trạng thân thể được chăm sóc thật tốt, nhưng bây giờ chỉ mới được hai năm.
Năm cô mang thai cặp song sinh, một năm đó mấy người đàn ông đều cấm dục, cơ bản là dựa vào bàn tay để sống qua ngày, những ngày đó quả thật là giày vò mà, mỗi ngày đều ôm vợ nhưng chỉ có thể nhìn chứ không không được chạm vào, quả là muốn mạng của bọn họ.
Nhưng cho dù mà muốn mạng cũng khổ không thể tả nhưng họ đều tình nguyện, bởi vì so với những thứ này thì họ càng đau lòng cho Thù Man hơn. Một năm qua được chăm sóc kỹ lưỡng, cô đã khôi phục lại rất tốt, rốt cuộc mấy người đàn ông đã thoát khỏi cuộc sống thanh tịnh, nhưng cũng không dám túng dụng quá độ vì sợ thân thể cô không chịu nổi.
Mà bọn họ đã nhiều lần làm tốt công tác bảo hộ, nhưng dù chu đáo đến đâu cũng có chuyện ngoài ý muốn, không phải sao? Lần Thù Man mang thai ngoài ý muốn đó, khiến họ cảm thấy sợ hãi kinh khủng,thái độ của bọn họ vô cùng kiên quyết muốn cô phải phá thai nhưng Thù Man lại không đồng ý.
Cô nói: “Có một quyển sách đã viết thế này: Mỗi đứa trẻ đều là những thiên sứ mà Thượng đế đã ban cho cha mẹ, bởi vì chúng thương yêu họ nên mới cam nguyện chịu khổ, làm con của họ, cho nên cha mẹ không có quyền tước đoạt sự ra đời của những đứa trẻ.” Vậy nên, đứa trẻ này đã được giữ lại.
Vì thế, Nam Tạm đang hối hận, hận đến mức không thể giết chết mình bỗng dưng bị một nhóm đàn ông kia đánh cho mặt mũi bầm dập, nhưng anh cũng không hề kêu một tiếng. bởi vì anh đáng bị như vậy, bị đánh chết cũng đáng.
Nam Thi liền gọi điện cho bác cả, nói rằng chị dâu đã mang thai con của anh họ, vừa định nói nếu Thù Man mang thai đứa bé này thì sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng trong điện thoại liền truyền ra tiếng cười ha ha rồi cúp máy. Nam Thi không cần nghĩ thì cũng biết lão già đó có bao nhiêu hưng phấn, khẳng định là khuôn mặt già nua đều nở hoa rồi. Tất nhiên là anh cũng thấy người nào đó sẽ có một bộ mặt tươi cười, cười đến tít mắt. Anh cũng có thể lý giải được, vì lão già đã hơn sáu mươi tuổi rồi, đứa con trai duy nhất cũng đã hơn ba mươi, rốt cuộc bây giờ đã có thể được ẵm cháu, sao mà không vui chứ?
Câu nói tạt gáo nước lạnh này, Nam Thi không dám nói nên lời.
Nam Tạm là con trai độc nhất trong nhà, lúc còn nhỏ không ai dám la mắng anh, cũng không có người quản thúc được, nhưng người trong nhà yêu thương còn không kịp, hầu như để mặc cho anh làm loạn bên ngoài.
Lúc Nam Tạm trưởng thành, bên cạnh anh không hề thiếu phụ nữ, nhưng không có ai là đứng đắn cả. Không hề dễ để khiến anh đối đãi thật lòng với một cô gái nào, dù hoang đường nhưng đây lại là sự thật, năm sáu người bọn họ cùng ở chung một chỗ, vậy cũng được, chỉ cần anh hạnh phúc và đồng ý thì cứ để mặc anh thôi.
Nhưng về sau…..
Đứa con của nhà họ Lưu vừa mới qua đời thì con gái của nhà họ Chu cũng gần như vậy…Còn lại mấy đứa trẻ kia khiến cho người ta phải tan nát cõi lòng, tất cả đều gầy gò tiều tụy, biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ, chính là không muốn sống nữa.
Đau lòng, những lại không biết làm gì, cũng không có biện pháp…..
Nhưng cuối cùng thì người bị tuyên án tử đã tỉnh lại và bình phục, những đứa trẻ cuối cùng cũng trở về hình dạng con người nhưng tất cả bọn chúng lại ra nước ngoài sinh sống, một năm người trong nhà cũng chỉ gặp mặt được hai lần.
Ý của ba Nam là muốn Thù Man trở về nước dưỡng thai, để cô được người trong nhà chăm sóc thật cẩn thận và chu đáo. Dù sao thì mấy dì cũng đã ở trong nhà họ Nam hơn mấy mươi năm nên cũng an tâm hơn. Vì thế nên ông mới gọi điện thoại cho con trai, ai ngờ mới vừa mở miệng ra, lời còn chưa nói xong thì đã bị thằng con từ chối, không để lại một chút mặt mũi cho ông gì cả. Nó nói là thân thể Thù Man rất yếu, không thể ngồi máy bay hơn mười tiếng đồng hồ được, không thể chịu được áp lực khi máy bay cất cánh, Thù Man thích yên tĩnh mà trong nhà lại quá nhiều người, đến bà cô cơ mà, người nhiều thì tất nhiên phải ầm ĩ rồi.
Nhìn lại thì, nó cũng thật là ích kỷ, trong lòng chỉ lo cho một mình Thù Man thôi.
Còn không bằng một Thù Man!
Nhưng sao ba Nam lại không biết những tình huống này chứ? Ngẫm lại thì đứa cháu mà ông đã kỳ vọng từ rất lâu mới có được này không dễ dàng xuất hiện, bị con trai từ chối mà không tức giận thì chỉ có quỷ, liền quăng luôn điện thoại tới mức nát bét. Việc hai ba con trở mặt đã xảy ra hơn một năm, rốt cuộc cũng chưa từng nói chuyện qua.
Con của Nam Tạm ra đời một cách bình an, là con gái, tên là Nam Nam. Tiệc đầy tháng, ba Nam cũng chưa chịu xuất hiện, hiển nhiên là cơn giận vẫn còn chưa tan, không chịu ra nước ngoài. Chỉ có mẹ Nam cùng các dì trong nhà bay đến Pháp để dự, mãi đến khi dự tiệc mừng cháu gái một tuổi xong mới về nước.
Mẹ Nam vừa trở về, cả ngày liền than thở, luôn nhắc tới chuyện cháu gái mình vừa thông minh, xinh đẹp và hiểu chuyện ra sao, luôn miệng gọi bà nội vân vân….Điều này thật khiến cho ba Nam hâm mộ, ông cũn g muốn ghe cháu gái gọi mình là ông nội, muốn cùng cháu ngậm kẹo và chơi đùa, hưởng thụ niềm vui của mối quan hệ.
Vì thế, Nam Thi có số khổ liền gặp bi kịch, lão già không chịu bớt tự ái để goi điện thoại cho con trai mà để người được chọn là anh phải “đứng mũi chịu sào” làm thuyết khách, bị ba và bác cả dặn dò một trận trước sau rồi đẩy tới nước Pháp.
Bạch Thành lái xe từ công ty về nhà, xe còn chưa tới nơi, từ xa xa anh đã nhìn thấy người đang dựa trước mui xe, cả ba người đứng sừng sững như tượng điêu khắc.
Anh ngừng xe lại, cũng không bước xuống mà chỉ mở cửa kính ra, liếc mắt nhìn ba người kia một cái rồi nhàn nhạt hỏi: “Ba người các cậu tới đây làm gì?”
“Anh Thành à, anh cũng đừng giả bộ hồ đồ nữa, chẳng lẽ anh không biết vì sao bọn em lại tới đây ư?” Nam Thi cười vô cùng lấy lòng, hỏi: “Một lát nữa anh em trở về, anh giúp em nói chuyện với anh ấy nhé?”
Bạch Thành chỉ cười cười không nói chuyện, đương nhiên là anh biết vì sao bọn họ lại đến đây rồi, nhưng cũng không hề tính đến việc sẽ hỗ trợ.
Thấy Bạch Thành không có ý muốn giúp, “Đúng vậy đó, Anh Thành à, anh phải giúp bọn em”, Lý Lạc liền nhanh chóng đi đến bên cạnh xe, lấy điếu thuốc đưa đến tận miệng cho anh, châm lửa đốt và hỏi: “Anh à, hôm nay anh không về ăn cơm sao? Hôm nay công ty bận rộn lắm à?”
“Đúng vậy, hạng mục đề xuất có vấn đề.” Bạch Thành mở cửa xuống xe và nhẹ giọng đáp lại, anh giương mắt nhìn xa xa, trong ánh mắt có ẩn ý cười: “Vào nhà rồi nói tiếp.” Nói xong, anh liền đi vào trong nhà trước, sau đó ba người kia cũng theo vào sân.
Mấy người đàn ông của Thù Man bắt đầu sự nghiệp mới của họ tại nước pháp, thành lập một công ty kinh doanh đã trải qua năm năm phát triền, những thứ này đều là công lao của A Nhiên. Nhưng những người khác thì không hề bận rộn, việc chào mời khách hàng đã có thủ hạ đắc lực của bọn họ lo, trọng tâm của họ đều đặt trên người vợ ở nhà. Chuyện hôm nay phát sinh chỉ là ngẫu nhiên.
Trong phòng khác, bốn người đàn ông đang trò chuyện câu có câu không, còn người lớn mang bọn trẻ đi tản bộ đã trở về, vừa vào đến sân.
Vừa vào sân, Nam Tạm định đặt con gái nhỏ xuống thì Tiểu Lưu Sướng và Tiểu Diêm Diễm đang đi phía sau liền quây sát lại: “Chú Nam ơi, còn một tiếng nữa, chúng con muốn ở cùng em gái, muốn dạy em tập đi.” Diêm Diễm chạy tới cướp đoạt chỗ bên cạnh Nam Tạm của Lưu Sướng, lớn tiếng nói, giọng cậu trong trẻo như vang và có lực.
“Được rồi, chú Nam biết là Nam Nam có hai người anh trai rất thương nó mà.” Nam Tạm cười nói rồi đưa tay sờ hai cái đầu đinh nhỏ.
Mấy người khác thấy vậy liền cười, từ khi Nam Nam bắt đầu tập tễnh học đi thì tổ hợp ba đứa trẻ, gồm hai người anh đầu đinh ba tuổi và một đứa bé gái mới dứt sữa vừa tròn tuổi này cùng tập đi, giống như những chú ốc sên nhỏ vậy, bộ dáng thật sự là rất buồn cười, nhưng cũng rất nghiêm túc.
Có được sự đồng ý, hai nhóc đầu đinh liền nắm tay của em gái nhỏ, bước đi thật cẩn thận, bước từng bước nhỏ về phía trước, cùng em gái tập đi, miệng cũng không nhàn rỗi, luôn miệng nhắc nhở em.
“Em gái đi chậm một chút.”
“Dạ.” Giọng trẻ con ngọt ngào mềm mại, cực kỳ trong trẻo.
“Em gái à, nếu mệt thì phải nói với anh Diêm Diễm.”
“Dạ.”
“Em có khát nước không, nếu khát phải nói cho anh Sướng biết nhé!”
“Dạ.”
Ba đứa trẻ nhỏ, vừa hỏi vừa đáp, vừa nói vừa đi.
Trong nhà có trẻ con nên lúc nào cũng có chuyện vui để kể. Giọng nói của trẻ con làm cho không khí trong nhà thêm phần vui tươi hơn rất nhiều. Cho dù nhóm trẻ con im lặng, nhưng khi nhìn thấy bàn tay nhỏ mập mạp của những đứa trẻ, đôi má hồng hào, còn có những cử chỉ vụng về thú vị thì khiến cho những người cha mẹ không khỏi cười ra tiếng.
Bây giờ Lưu Sướng và Lưu Diễm đã được ba tuổi, là một cặp song sinh nam, có đôi mắt đen sáng người, hai mắt luôn quan sát xung quanh, trong tròng mắt luôn có ánh sáng chuyển động.
Lưu Sướng DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn là anh, rất giống Lưu Nhiên, tuổi còn nhỏ mà luôn nho nhã lễ phép, thường ngày không nói chuyện nhiều lắm, rất trầm tính. Còn Diêm Diễm là một đứa bé hay nghịch ngợm, trừ lúc ngủ là yên tĩnh ra, còn lại thì luôn náo loạn đến mức gà bay chó sủa. Nhưng hai anh em có một điểm cực kỳ giống nhau, đó là nếu nếu ở trước mặt em gái thì rất dịu dàng và luôn chăm sóc em cẩn thận, giống như ông cụ non.
Sau khi mọi người đều vào trong phòng khách xong, Thù Man thấy nhóm ba người Lý Lạc cũng ở đó, cô liền mỉm cười chào hỏi rồi xoay người lên lầu. Mấy người đàn ông ngồi xuống sô pha, mỗi người bưng một chén chè xanh lên, không hề mở miệng nói chuyện, bảo trì sự trầm mặc. Hôm nay, ba người kia tới đây với mục đích gì thì ai cũng hiểu rõ.