Vốn là mấy kẻ tai họa đã sắp phát điên mấy ngày nay đang định trở về nhà nhờ ba mình cho người trợ giúp tìm kiếm nhưng một cuộc gọi đến của Lưu Nhiên đã dập tắt ý tưởng của họ.
“Tu, nói lại với bọn Nam Tạm là đã tìm được Thù Man rồi, hiện giờ các cậu không cần phải lo lắng nữa đâu!” Lưu Nhiên chỉ nói vài câu đơn giản rồi cúp máy.
Phú Tu liền sững sờ tại chỗ.
Hiện giờ, trong lòng anh đang vô cùng vui sướng và xúc động.
Cuối cùng đã tìm thấy cô rồi sao?
Nhưng hiện giờ cô đang ở đâu, sao cậu ta lại không nói vậy?
Không cần lo lắng nữa, bọn anh có thể không lo lắng được sao?
Cậu cố tình muốn để cho bọn tôi phải lo chết hả?
Cậu không biết là chỉ khi nào nhìn thấy cô ấy thì chúng tôi mới yên tâm sao?
“Tu Nhi à, sao con lại thất thần như vậy?” Ba Phú nhìn sang, ông thấy anh đang thất thần như đi vào cõi khác vậy, “Con trở về tìm ba với vẻ mặt lo lắng như vậy, muốn nhờ ba cho người giúp con tìm người, sao mới nói được một nửa thì ngừng lại, rốt cuộc là sao? Con muốn tìm ai?”
“……………..” Phú Tu vẫn đang mê mang, không hề nghe thấy câu hỏi của ba mình.
“Phú Tu!” Ba Phú liền tức giận rống to, vỗ bàn một cái, lời nói của ông vậy mà lại bị anh xem như không khí.
“Dạ………” Phú Tu rốt cuộc đã bị một cú rống của ba anh gọi trở về.
Rồi anh vẫy tay, cười như hoa nở với ông: “Không có chuyện gì đâu ba, thật xin lỗi con sai rồi, không nên làm chậm trễ công tác của ba. Vừa rồi A Nhiên gọi tới nói là đã tìm thấy người rồi.” Anh vừa nói vừa đứng lên đi ra khỏi cửa, “Ba, con đi trước đây.” Vừa nói xong, bóng dáng của anh liền biến mất.
Chậc, ba Phú nhìn thấy anh đã đi mất , ông liền nhíu mày,
Đứa con này, nói đi là đi sao, vẫn còn chưa trả lời câu hỏi của ông nữa, nó làm cho ông cảm thấy ông không còn nghiêm khắc nữa rồi.
Ai! Ông không khỏi lắc đầu cảm thán, rốt cuộc là chuyện gì đây?
Đã lâu lắm rồi tên tiểu tử này mới trở về nhà, trong điện thoại nó nói chuyện vô cùng gấp gáp cứ như thể là bị thiên lôi đánh trúng vậy.
Làm ông phải bỏ dở cả cuộc họp mà chạy về nhà,
Vậy mà đứa nghịch tử này vẫn chưa kể hết là có chuyện gì, chỉ nói câu “đã tìm thấy người” rồi quay đầu đi mất, thương yêu cái gì chứ, toàn khiến lão tử tức chết!
Ba Phú vô cùng tức giận, nhưng ông cũng có cách nào khác đâu!
Ra khỏi thư phòng, Phú Tu liền gọi cho những người khác, anh biết hẳn là bọn họ cũng đang sốt ruột như anh.
Không tới nửa giờ sau, tất cả đã tập họp đầy đủ tại nhà của Lưu[Preiya] Nhiên- một đám người híp mắt nhìn nhau, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.
Bạch Thành hơi nhíu mày, anh gọi cho Lưu Nhiên nãy giờ nhưng tất cả đều là “Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
“Mẹ nó!” Anh buồn bực mắng một câu rồi quăng điện thoại lên bàn thủy tinh, “ầm” một tiếng, điện thoại liền văng xuống sàn rồi vỡ thành mảnh- “Cậu ta toàn lo nghĩ cho bản thân mà không quan tâm tới chúng ta đang sốt ruột như thế nào.” Bạch Thành phàn nàn.
“Bạch Thành à, cậu kiễn nhẫn chút đi, dựa vào tính tình của A Nhiên mà nói, có thể thể không tin tưởng được sao? Có lẽ là lát nữa cậu ta sẽ trở về thôi.” Nam Tạm vỗ vỗ bả vai Bạch Thành an ủi vài câu, rồi đưa cho mỗi người một điếu thuốc.
Mấy kẻ yêu nghiệt bật lửa châm thuốc rồi hít vào một hơi thật sâu.
“Chỉ cần tìm thấy cô ấy là được rồi, những cái khác không còn quan trọng nữa.” Phú Tu liếc mắt nhìn những người kia, anh phun ra một ngụm khói, nhẹ giọng nói.
“Đúng vậy, một lát nữa A Nhiên trở về, chúng ta cùng nhau hỏi về vấn đề này vậy.” Nam Tạm nói.
Từ lúc vào phòng đến giờ, Lý Khanh vẫn đang im lặng, anh chỉ lo hút thuốc, trên mặt không hề biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào.
Lúc này cửa đột ngột bị mở ra, mọi người đều quay sang nhìn về phía cánh cửa,
Lưu Nhiên đang mỉm cười đi vào, anh liếc mắt nhìn mấy người kia một vòng, khi nhìn đến Lý Khanh thì ánh mắt anh bỗng dưng trở nên thâm sâu hơn, còn tối lại một chút.
Nhưng phía sau anh còn có một gái khác đang đi vào.
Là người mà tất cả mọi người đều quen thuộc, Ô Thiến Thiến!
Mấy kẻ yêu nghiệt không hẹn àm cùng nhìn về Lý Khanh một cái, ý tứ bên trong chính là.... ....
Lý Khanh nhìn thấy Ô Thiến Thiến đang đi vào, ánh mắt anh hơi trầm xuống nhưng trên mặt vẫn giữ được nét bình tĩnh, chỉ là im lặng không nói gì.
Nhưng trong đầu anh đang suy nghĩ là, tại sao cô ta lại cùng A Nhiên đến đây vậy? Sao cậu ta lại mang cô đến đây làm gì?
Chẳng lẽ chuyện Thù Man mất tích có liên quan tới cô ta hay sao?
Đột nhiên, Lý[d%d%le%quy%don%] Khanh nhớ tới cuộc gọi đến của Ô Thiến Thiến ngày đó!
Xâu chuỗi các sự kiện lại, trong nháy mắt anh đã hiểu được mấy ngày nay mình đã bỏ sót cái gì, thì ra chính là.... ...... .....
Xem ra không còn nghi ngờ gì nữa, chuyện Thù Man mất tích nhất định là do cô ta giở trò ma quỷ rồi.
Nhưng trong điện thoại A Nhiên nói Thù Man vẫn ổn mà,
Thì ra cô gái này vẫn còn đầu óc và lý trí.Cũng may cho cô ta là không đụng đến bảo bối của anh.Nếu không, anh sẽ.... ...... ........
Tia ngoan độc trong mắt Lý Khanh chợt lóe lên rồi biến mất nhanh chóng.
“Thù Man đâu rồi?” Bạch Thành, Phú Tu và Nam Tạm nhìn chằm chằm vào Lưu Nhiên, người không hề nói một câu nào từ khi bước vào cửa đến giờ.
“Tôi đưa cô ấy trở về nhà họ Chu rồi, dù sao thì đã lâu rồi cô ấy không về nhà, Chu lão gia cũng nhớ cô ấy.” Anh vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa như cũ, mỉm cười nói.
Rồi anh dời đi tầm mắt, nhìn Lý Khanh một cái, nói: “Hôm nay chúng ta có việc cần phải nói cho rõ ràng.”
“Tôi sẽ nói chuyện với cô ấy.” Lý Khanh cũng mỉm cười nhìn anh: “A Nhiên, rồi tôi sẽ cho cậu câu trả lời thích đáng.”
Lưu Nhiên liền gật đầu, xem như vừa ý với thái độ của Lý Khanh, rồi anh quay đầu mỉm cười nhìn Ô Thiến Thiến, nói với cô bằng giọng ôn hòa: “ Thiến Thiến à, cô ngồi đi, đúng lúc Khanh Tử cũng ở đây, hãy nói chuyện rõ ràng với cậu ta đi.”
“Ừhm, được rồi.” Cô mỉm cười gật đầu.
Sau đó anh quay đầu nhìn Nam Tạm và Bạch Thành. Phú Tu cười cười, đi đến ngồi xuống đối diện Lý Khanh, cũng không nói vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề luôn: “Lý Khanh, chúng ta nói chuyện một chút đi.”
“Được.” Lý Khanh liền cười nhạt, anh điều chỉnh lại dáng ngồi rồi nhìn Ô Thiến Thiến, nói lời cám ơn đột ngột với cô bằng thái độ cực kỳ chân thành: “Đúng ra tôi nên cám ơn em mới phải.”
“Không cần đâu, tôi chưa từng nhìn mặt mũi ai để nói chuyện, cũng không sợ bất cứ cái gì, dù sao thì tôi chỉ là một người nếu không yêu thì không níu kéo nữa.” Ô Thiến Thiến cũng nhẹ cười, bình thản nhìn lại Lý Khanh: “Chỉ là tôi không ngờ tới rằng tôi và cô ta lại hợp nhau đến vậy.”
Hai người nói qua nói lại một hồi, toàn nói không đầu không đuôi gì cả.
Nhưng những người trong nhà này là ai chứ, đều là những người có thể moi ruột gan của người khác ra, sao có thể không nghe manh mối được.
Họ chỉ cần suy nghĩ một chút thì đã tìm ra manh mối rồi.
“Anh đã từng yêu tôi chưa?” Ô Thiến Thiến nhìn thẳng vào Lý Khanh, trực tiếp hỏi.
“Không có, tôi chưa từng yêu em.” Lý Khanh cũng trả lời lại, cực kỳ thẳng thắn.
Nhưng mà, nói dối một người đã giao trái tim mình ra cho anh, đối với cô gái yêu anh mà nói thì không thể bị coi là tàn nhẫn được.
“Ha ha………” Ô Thiến Thiến liền cười thành tiếng, sắc mặt cô vẫn bình tĩnh, không hề có nét bi thương nào.
Đáp án này đã sớm nằm trong dự đoán của cô, vừa rồi sao cô hà tất phải hỏi anh ta chứ?
Kỳ thật hiện tại cô lại không cảm thấy đau đớn nữa, trong lòng cũng thấy bình thản, yên tĩnh hơn.Bản dịch này chỉ được đăng tại diễn đàn ddleequuyydon, nếu bạn nhìn thấy nó
“Anh đã từng sống với tôi, vậy những ngày đó đối với anh mà nói chỉ là trò chơi thôi sao?”
“Đúng vậy.” Lý Khanh dứt khoát trả lời.
“Vậy anh thật lòng yêu Thù Man sao?”
“Đúng.” Anh nói vô cùng kiên quyết, trong mắt anh không hề có sóng nước dao động: “Tôi yêu cô ấy còn hơn tất cả những gì khác trên đời này.”
Ô Thiến Thiến cười thật buồn, cô tự giễu mình lại đi tình nguyện yêu anh như vậy, thật quá ngu xuẩn mà.
Người đàn ông này, cuối cùng có cái gì đáng giá mà cô lại phải hy sinh nhiều như vậy chứ?
Chẳng lẽ bởi vì đêm đó anh đã nhất thương hại cô và cứu vớt cô chăng?
E rằng cô không hề yêu anh nhiều như mình đã tưởng tượng, mà là vì cô cần anh, vậy nên mới tham lam và bây giờ phải trả giá cho việc này, tất cả chỉ là ảo giác của cô mà thôi.
Trong lúc cô đau khổ nhất thì anh lại xuất hiện, vì vậy nên cô mới coi anh là phao cứu sinh của cuộc đời mình.
Hiện tại Ô Thiến Thiến đang rất bình tĩnh, cô nhẹ giọng nói:“Lần trước trong điện thoại tôi đã nói rõ ràng rồi, tôi đã mang thai, đứa bé là con anh, bởi vì tôi chỉ lên giường với một mình anh. Bây giờ anh hãy nói thẳng ra đi, rốt cuộc là nhận hay là không nhận?”
Trước khi tới đây cô đã nghĩ thông suốt và làm tốt công tác chuẩn bị rồi, bất luận là anh ta nói gì, kết quả như thế nào cô đều có thể bình thản mà chấp nhận được.
Ô Thiến Thiến là người không muốn chịu bất cứ ràng buộc nào, lý trí vĩnh viễn thắng tình cảm, đây chính là bản năng sinh tồn của cô, tuy đã có lúc bị mất nhưng nay đã tìm được về.
Lần gặp mặt này chính là một cái lý do để cho cô có thể cam tâm tình nguyện mà buông tay rồi!
Trong lòng cô đã tự nhủ như vậy.
Lời vừa nói ra khỏi miệng xong,
“Hả?” Trừ Lưu[d.d.lequydon] Nhiên ra, ba kẻ còn lại không hẹn mà cùng kêu lên, họ nhìn Lý Khanh chằm chằm, trong mắt liền lóe lên tia độc ác- Tên Lý Khanh kia, cậu giỏi lắm!
Cuối cùng thì họ đã hiểu rõ rồi, là vì tên quỷ con này mà Ô Thiến Thiến mới cùng A Nhiên tới đây sao?
Vừa rồi tại sao Lý Khanh lại nói lời cảm ơn cô ta?
“Mang thai rồi sao?” – Cô ta nói đứa bé là con của cậu ta,
Rõ rồi, thì ra mọi chuyện là như vậy.
“Bắt cóc!” Họ không muốn suy nghĩ tới, nhưng đột nhiên hai chữ này liền xuất hiện.
Thù Man của họ mất tích mấy ngày nay, thì ra là vì thói trêu chọc lung tung của cậu, thật đáng chết, mẹ nó cậu còn mặt mũi mà nói “yêu cô ấy” hay sao hả?
Nhưng trong lòng họ cũng biết, đây không phải là lúc làm loạn lên nên dù trong lòng có giận dữ thì trên mặt vẫn bình tĩnh, phải chịu đựng- không một ai lên tiếng vì chờ đợi kế tiếp, Lý Khanh sẽ giải thích như thế nào đây?
Nếu như không nói ra lời lẽ thuyết phục khiến chúng tôi tin tưởng,
Thì chờ bọn lão tử tới dọn dẹp cậu đi.
Cho dù nói đúng thì bọn tôi vẫn phải dọn dẹp cậu vì bảo bối của chúng ta nữa, cô ấy đang mang thai, sức khỏe lại yếu, lại phải chịu đựng ủy khuất mấy ngày nay, là vì cậu đó!
Chậc, bạn nhìn một đám người này xem, vì người trong tim của họ mà trở nên độc ác rồi!
Lý Khanh cười cười,nhìn cô bằng ánh mắt chân thành, thẳng thắn nói:“Đứa bé không phải là của tôi, lần trước trong điện thoại tôi đã nói rất rõ rồi! Tiểu Thiến à, chúng ta cũng xem như đã từng quen biết một thời gian,thời gian ở chung cũng không phải là ngắn, em cũng biết tôi là người thế nào mà. Lý Khanh tôi không phải là người tốt gì, nhưng cũng không phải là người dám làm không dám nhận.”
“Vậy đêm đó thì sao?” Ô Thiến Thiến liền nhíu mày, cô cẩn thận dò xét nhìn Lý Khanh, không bỏ qua bất cứ nét mặt nào của anh, trong mắt không hề có cảm xúc nào, dù chỉ là nhỏ nhất: “Đêm đó người ở cùng tôi không phải là anh ư?”
“Đúng vậy.” Lý Khanh trả lời, vẻ mặt anh vẫn bình thản.
Ô Thiến Thiến liền im lặng, cô cụp mắt, cúi đầu suy nghĩ về tất cả chi tiết của đêm đó.
Người đàn ông cùng mình triền miên cả một đêm không phải là Lý Khanh sao?
Vậy thì người đó là ai?
Đứa bé trong bụng mình là con ai?
Có lẽ người ở cùng cô là do anh ta sắp xếp chăng?
Ý nghĩ như vậy khiến cho toàn thân cô trở nên rét lạnh, trong lòng lại càng đau đớn.
Sau một lúc lâu, Ô Thiến Thiến mới ngẩng đầu lên nhìn về người đàn ông vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng từ đầu tới cuối, nói: “Như vậy đứa bé trong bụng tôi không thể biết cha nó là ai ư?”
“Hay là Lý Khanh, anh biết người đàn ông ngủ cùng tôi ngày đó là ai phải không, có lẽ người đó là do anh sắp xếp đúng không?”