Edit: Min
Thẳng đến khi quản gia giới thiệu phong cảnh kinh thành cho hắn, Vân Lâm Quân mới dời đi ánh mắt.
Một trận gió thổi qua.
Tây Ngạn Du vừa mới ngủ ở trong xe kín ra tầng mồ hôi mỏng run lập cập: "Hắt xì!"
Quý Dạ Vân: "......"
Trên đường phố rộn ràng, Quý Dạ Vân dừng ở trước quán bán hồ lô, mua cho Tây Ngạn Du một xiên, đưa tới trước mặt cậu.
Quản gia khiếp sợ nhìn Quý Dạ Vân.
Tây Ngạn Du lại không cảm kích, ngáp một cái, mắt buồn ngủ mông lung nhìn thoáng qua, quay đầu đi: "Nhão nhão dính dính, không ăn."
Quản gia: "......"
Vân Lâm Quân: "."
Quý Dạ Vân nhìn Tây Ngạn Du một cái, đem hồ lô cho quản gia.
Quản gia ngơ ngác nhận lấy hồ lô, dùng ánh thương hại nhìn tướng quân nhà mình.
Một lát sau, đi ngang qua quán bán sủng vật, Quý Dạ Vân dừng bước chân, đem một con mèo con có màu lông tuyết trắng xách lên, đưa tới trước mặt Tây Ngạn Du.
Tây Ngạn Du: "Hắt xì!"
Cậu nghiêng thân đi, "Ta bị dị ứng lông mèo."
Quý Dạ Vân nhìn cậu một cái, đem mèo con thả trở về.
Quản gia trừng mắt Tây Ngạn Du: Lúc trước cậu tổ chức cuộc thi chạy giữa thỏ và rùa không phải rất tốt hay sao? Lông thỏ không dị ứng, lông mèo lại bị dị ứng?
Lại đi tiếp một đoạn đường, phía trước bỗng nhiên phát ra mấy tiếng trầm trồ khen ngợi, là đoàn bán nghệ kiếm ăn.
Các hộ vệ đẩy đám đông ra, mấy người tiến lên, nhìn về giữa sân, có người đặt tảng đá lớn trên ngực, có người múa xiếc trên cao, có người phun lửa......
Quản gia xem say mê.
Tây Ngạn Du nhàm chán ngáp một cái.
Quý Dạ Vân: "......"
Từ trong đám đông đi ra, lại đi trong chốc lát, mua bộ vòng ven đường.
Quý Dạ Vân mua 10 cái vòng trúc, nhìn lướt qua những món đồ chơi muôn màu rực rỡ trên quầy hàng: "Có muốn cái gì không?"
Tây Ngạn Du lãnh khốc vô tình: "Không có."
Chủ quán nhìn vị nam tử này liền biết người nọ thân phận bất phàm, xấu hổ đến nỗi, ngón chân muốn moi mặt đất.
Khóe môi Vân Lâm Quân ẩn dưới bộ râu bạc thật dài hơi cong lên.
Quý Dạ Vân nhìn Tây Ngạn Du, 10 cái vòng trúc trong tay lập tức ném ra, cả 10 đều rơi vào những món đồ quý giá nhất.
Chủ quán há hốc mồm.
Nhưng vẫn đem đồ chơi lấy ra đưa cho Quý Dạ Vân.Quý Dạ Vân nhìn thoáng qua, nói với quản gia: "Cho ông."
Chủ quán đem đồ chơi đưa cho quản gia.
Ôm một đống đồ chơi, quản gia: "......"
Lại đi dạo trong chốc lát, "Vừa vặn" đụng phải Tần Hoài Hoang cùng Tần Du Đường cải trang đi tuần, lần này hai người còn cải trang giả dạng một chút, dán chòm râu, ăn mặc bố y, nhìn qua như là hai tên dân thường.
Tới, cốt truyện tới.
Tây Ngạn Du hơi hơi dựng tinh thần, đây vẫn là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Tần Du Đường cùng Tần Hoài Hoang, liền đánh giá một phen, rồi nhịn không được mà ngáp một cái.
Quý Dạ Vân cùng hai người nói chuyện một lát, Tần Hoài Hoang cùng Tần Du Đường rất tôn trọng thần y.
Một lúc sau, Quý Dạ Vân bảo hộ vệ cách xa chút, chỉ mang theo Tây Ngạn Du, quản gia cùng thần y, và hai người Tần Hoài Hoang tới trà lâu.
Kỳ thi quan trọng nhất mùa xuân vừa thi xong, các thí sinh hội tụ về kinh thành, một số người đi ra ngoài đợi kết quả, một số kẻ thích tụ tập ở trà lâu đàm luận một ít quốc sự, hoặc là kết giao nhân mạch, còn nữa là hy vọng có thể gặp được quý nhân.
Mấy người cùng nhau lên nhã gian của lầu 3, quản gia canh ngoài cửa, năm người tiến vào trong nhã gian, ngồi xuống bên cạnh bàn bát tiên.
Ban đầu Quý Dạ Vân lôi kéo Tây Ngạn Du cùng mình ngồi chung ghế thái sư, nhưng mà hắn vừa mới buông tay, Tây Ngạn Du liền đứng dậy đi tới bên phải Vân Lâm Quân, cùng Vân Lâm Quân ngồi chung một ghế.
Tây Ngạn Du cách Vân Lâm Quân nhìn sắc mặt lạnh như băng của Quý Dạ Vân, Quý Dạ Vân nhìn cậu một cái, cậu ôm lấy cánh tay Vân Lâm Quân, ho nhẹ một tiếng, vươn tay cổ tay, hơi thở mong manh: "Thần y, có phải ta lại bị nhiễm phong hàn hay không? Khụ khụ......"
Quý Dạ Vân vừa thấy cậu ho khan, theo bản năng liền có chút đau đầu, ý định muốn vươn tay bắt người cũng thu trở về, nhìn về phía thần y.
Vân Lâm Quân liếc cánh tay đang ôm mình, sau đó bắt mạch, một bên vuốt râu một bên lắc đầu: "Xác thật là bị một chút phong hàn, có điều không quá nghiêm trọng, chờ trở về kê thuốc đun uống, đêm nay là có thể tốt."
"Khụ khụ khụ......" Tây Ngạn Du ho khan hai tiếng, sờ sờ cái trán, "Nóng."
Vân Lâm Quân nhìn Tây Ngạn Du gần trong gang tấc, nâng lên tay sờ trán của cậu, trầm ngâm nói: "Phát sốt."
Nói xong, lấy ra một bình đường đậu đưa cho Tây Ngạn Du ăn chơi.
Tây Ngạn Du ăn một viên, nhìn Quý Dạ Vân một cái.
Quý Dạ Vân nhìn sắc môi của cậu vừa mới ở trên xe còn rất bình thường, giờ phút này chắc bởi vì phát sốt nên mất đi màu sắc vốn có, gương mặt cũng hồng không bình thường, hiếm khi có chút chột dạ dời đi ánh mắt, một bên uống trà một bên nghe nhóm thư sinh dưới lầu đàm luận trên dưới.
Hoàng đế nghiền ngẫm nhìn Quý Dạ Vân một cái, cười uống trà nghe nhóm thư sinh đàm luận quốc sự.
Tần Du Đường ngồi ở bên phải Tây Ngạn Du, một bên nghe thư sinh nhóm thảo luận, một bên thường thường nhìn Tây Ngạn Du bên cạnh.
Chỉ chốc lát sau, đồ ăn lên đây.
Đồ ăn trà lâu tương đối thanh đạm, Tây Ngạn Du nhìn thoáng qua, không có đặc biệt cảm thấy hứng thú.
Quý Dạ Vân, hai huynh đệ Tần Hoài Hoang Tần Du Đường, còn có Vân Lâm Quân, một bên nghe nhóm thư sinh đàm luận, ngẫu nhiên lời bình vài câu, Quý Dạ Vân kể một ít hiểu biết trên đường hành quân, cùng sự tích mà thần y chứng kiến khi đi du lịch thiên hạ, mọi người trò chuyện với nhau thật vui.
Tây Ngạn Du đối với nhóm thư sinh thảo luận cùng tin đồn thú vị mà ba người kia kể, không có chút hứng thú, nhưng lại rất tò mò nghe Vân Lâm Quân nói chuyện khi hắn làm thần y đi du lịch, không nghĩ tới tiểu thần tiên còn có một mặt này, nghe đến hăng say.
Một bên nghe một bên túm lấy chùm râu của Vân Lâm Quân chơi, bất tri bất giác đem mấy sợi tết thành cái bím tóc.
Vân Lâm Quân bất đắc dĩ: "Đừng nghịch."
Tây Ngạn Du yên lặng thu hồi tay, ăn một miếng đồ ăn, không hợp khẩu vị. Lại ăn một miếng điểm tâm, quá ngọt. Tiếp tục bưng trà lên muốn uống một ngụm, nhưng nghĩ uống trà ngủ không yên, lại buông xuống.
"Kén ăn."
Một giọng nói lành lạnh phát ra.
Tây Ngạn Du ngẩng đầu nhìn về phía Quý Dạ Vân, lại cảm thấy không thú vị, cũng không có đường đậu ngon của tiểu thần tiên, vì thế lại lười biếng rũ xuống đôi mắt, lặng lẽ lấy mấy sợi râu của tiểu thần tiên chơi.
Quý Dạ Vân nhìn cậu một cái, gọi quản gia tiến vào, sai quản gia đi đến tửu lâu cách đó không xa kêu một bàn đồ ăn lại đây.
Nhưng mà Tây Ngạn Du không cảm kích chút nào, tiếp tục nghịch râu của Vân Lâm Quân.
Tần Du Đường nhìn Quý Dạ Vân, lại tò mò nhìn Tây Ngạn Du.
Dám cùng Quý Dạ Vân cáu kỉnh như vậy, thật đúng là chưa từng thấy qua.
Tần Hoài Hoang liếc cảnh cáo đệ đệ nhà mình, Tần Du Đường lập tức thu hồi tầm mắt, mấy người tiếp tục nói đề tài lúc trước.
Không bao lâu, quản gia gọi bàn tiệc mang lên, Tây Ngạn Du ăn một ít rồi không ăn nữa, tiếp tục nghịch râu của Vân Lâm Quân.
Nghịch trong chốc lát, cảm thấy nhàm chán bên trong, cho nên Tây Ngạn Du lật lật cốt truyện kế tiếp ở trong đầu, rốt cuộc hai tên tra công cuối cùng cũng đến đông đủ.
Trong nguyên tác, Du thân vương Tần Du Đường ôn tồn lễ độ, làm người hiền lành, cùng đám tra công sở hữu lòng mang quỷ thai không giống nhau, hắn thật tình thích Thời Tiểu Chanh, không trộn lẫn bất luận tạp chất gì, cũng không thèm để ý quá khứ của Thời Tiểu Chanh.
Vì Thời Tiểu Chanh, thậm chí dám cùng Quý Dạ Vân đoạt người, nháo đến dư luận xôn xao, cuối cùng Quý Dạ Vân còn "Thoái nhượng", Tần Du Đường như nguyện ôm được mỹ nhân về.
Chỉ là từ đây trên lưng Thời Tiểu Chanh đeo danh họa thủy.
Hoàng đế cùng Thái Hậu cũng cực kì chán ghét Thời Tiểu Chanh.
Sau khi Tần Du Đường đem Thời Tiểu Chanh từ Tướng quân phủ về, liền an bài tốt ở hậu viện Vương phủ, bên người chỉ cần một mình Thời Tiểu Chanh, thệ hải minh sơn*, mở ra vết thương nội tâm chồng chất của Thời Tiểu Chanh.
(*)Thề biển, hẹn non (chỉ vào núi mà thề, chỉ ra biển mà hẹn); thề nguyền chung thuỷ, sắt son bền vững như biển cả, núi non.
Nhưng mà, hai người hạnh phúc không bao lâu, Tần Hoài Hoang cùng Thái hậu tạo áp lực, bắt Tần Du Đường cùng quý nữ mà bọn họ chọn lựa thành hôn.
Tần Du Đường tự nhiên không muốn, các loại cự tuyệt cùng thoái thác.
Nhưng Tần Hoài Hoang và Thái hậu hạ tối hậu thư, giữa thân phận địa vị quyền thế cùng Thời Tiểu Chanh, chỉ có thể lựa chọn một cái.
Lựa chọn tiếp tục làm Du thân vương, phải từ bỏ Thời Tiểu Chanh.
Lựa chọn Thời Tiểu Chanh, bị biếm làm thứ dân, mất đi thân phận, địa vị, tài phú......
Tần Du Đường dao động.
Trải qua thống khổ lựa chọn, Tần Du Đườnh cuối cùng lấy danh vì hiếu đạo, lựa chọn cái trước.
Từ bỏ Thời Tiểu Chanh, cùng quý nữ kia thành hôn.
Ngày thành hôn, Thời Tiểu Chanh thần hồn phách lạc bị Tần Hoài Hoang bắt vào hoàng cung giam lỏng, cùng Tần Du Đường hoàn toàn tách ra.
Hậu cung của Hoàng đế, dù Tần Du Đường là thân vương cũng không thể đi vào, mọi tính toán kế tiếp của Tần Du Đường thất bại, hai người đã không có khả năng gặp lại.
Thời Tiểu Chanh bị giam lỏng ở trong lãnh cung rách nát không người hỏi thăm, nhận hết khinh nhục cùng cười nhạo, vài lần thiếu chút nữa mất mạng.
Thời thiếu niên "hắn" lớn lên trong hoàn cảnh rất đơn giản, bị bắt tiến vào âm mưu quyền thế tranh đoạt quỷ quyệt, thân bất do kỷ, thể xác và tinh thần đều có vết thương chồng chất.
Tần Du Đường chữa khỏi cho Thời Tiểu Chanh, cho "hắn" sự chân thành nhất tha thiết nhất tình yêu ấm áp thuần khiết nhất, trừ lúc ở bên tổ mẫu thì thời gian giữa lúc hai người ở chung là hạnh phúc nhất.
Cũng là vết thương sâu nhất của Thời Tiểu Chanh, cuối cùng khiến Thời Tiểu Chanh lâm vào hoàn toàn tuyệt vọng.
Tây Ngạn Du lật xong cốt truyện, nhìn Tần Du Đường vẫn luôn trộm quan sát mình, lại rũ mắt xuống, đem râu của Vân Lâm Quân và tua rua của khăn trải bàn đặt cùng nhau.
Vân Lâm Quân: "......"
Lúc này dưới lầu có thư sinh lên tiếng phá lệ xuất sắc, mấy người dừng đàm luận, chuyên tâm nghe thanh âm phía dưới.
Vân Lâm Quân nhìn như nghe thư sinh dưới lầu nghị luận triều chính cùng đại sự, trên thực tế vẫn luôn ở chú ý Tây Ngạn Du, âm thầm đánh giá bộ dáng tức giận của Tây Ngạn Du, hơi hơi nhấp môi, nhăn cái mũi, lông mày cau lại, trong mắt không kiên nhẫn, tản ra oán khí nồng đậm......
Vân Lâm Quân nhìn Tây Ngạn Du một cái, ánh mắt rất bất đắc dĩ.
Tây Ngạn Du bỗng nhiên ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Vân Lâm Quân, trong lòng bỗng nhiên nghi ngờ.
Hửm?
Có phải tiểu thần tiên tính tới cái gì rồi hay không?
Tỷ như......
Cái gọi là vận mệnh.
Cùng với, đi xong cốt truyện vận mệnh buồn cười này, mới có thể hoàn toàn thoát khỏi khống chế, khôi phục tự do sự?
Vân Lâm Quân giống như không có việc gì dời đi ánh mắt.
Tây Ngạn Du: "......"
Nghĩ đến lúc trước tiểu thần tiên giả thành thần y vẫn luôn tích cực thúc đẩy cậu làm một ít chuyện, Tây Ngạn Du càng thêm nghi ngờ.
Nhưng vào lúc này, Tây Ngạn Du phát giác có người đang nhìn mình.
Quay đầu, liền đối diện với ánh mắt của Tần Hoài Hoang ngồi ở phía đối diện.
Ánh mắt Tần Hoài Hoang nhìn cậu, tuy rằng rất bình tĩnh, chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua, nhưng Tây Ngạn Du vừa mới lật cốt truyện xong, nghĩ đến trong truyện viết rất rõ ràng, Tần Hoài Hoang cảm thấy cậu không xứng cùng bọn họ ngồi một cái bàn, trong lòng khinh thường, khinh thường cùng khinh thường, lại ngại với Quý Dạ Vân, cho nên không biểu hiện bên ra ngoài.
Tây Ngạn Du ở trong đầu lật cốt truyện kế tiếp, đặc biệt là đoạn trong hoàng cung kia......
Chậc.
Cốt truyện này, thật ra cũng không phải là không thể đi.
Tây Ngạn Du suy tư một lát, đôi mắt cong cong, hơi mang tính khiêu khích nhìn Tần Hoài Hoang một cái.
Vừa muốn thu hồi ánh mắt, Tần Hoài Hoang: "......?"
Tây Ngạn Du rũ đôi mắt xuống, sau khi đem râu của Vân Lâm Quân tết thành bím tóc, buông tay ra.
Một lát sau, bỗng nhiên duỗi tay túm túm ống tay áo của Tần Du Đường ngồi ở bên phải.
Tần Du Đường quay đầu qua nhìn, trong mắt mang theo nghi vấn, cùng với một ít khẩn trương, hưng phấn cùng chờ mong.
Tây Ngạn Du cúi đầu, từ trong ống tay áo, thật cẩn thận lấy ra một đồ vật.
Tần Du Đường cúi đầu nhìn thấy ——
Một con rùa đen nhỏ.
Tần Du Đường: "???"
__________