Yêu Nghiệt Quốc Sư Cùng Bệnh Mỹ Nhân Tiểu Cá Mặn

chương 10: ném

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tây Ngạn Du chú ý tới phản ứng của tiên nhân, thật lâu sau, tiên nhân cũng không hiện thân, giống như là rời đi.

Tây Ngạn Du nhẹ nhàng thở ra.

Xem ra, lại có thể tự tại một thời gian.

Lúc này, Lục Huyền Kỳ mới nhìn về phía Lục Thiên Ánh, ngón tay câu lấy một sợi tóc đen của Tây Ngạn Du, quấn quanh một vòng, cười nói: "Lão Thất, tiểu mỹ nhân này không tồi, để hắn bồi ta mấy ngày được không?"

Lục Thiên Ánh nhìn Tây Ngạn Du, thấy người mơ màng sắp ngủ: "Ngũ ca thích, là phúc khí của hắn. Nhưng thân thể hắn không tốt, nếu muốn hầu hạ Ngũ ca, cũng cần chút chuẩn bị, thỉnh Ngũ ca chờ một lát."

Lục Huyền Kỳ: "Được."

Hắn đứng dậy, dùng ngón tay chọc chọc cằm Tây Ngạn Du, cười nói: "Chốc lát mang ngươi ra ngoại thành chơi, có muốn đồ gì không? Ta sai người đi mua cho ngươi."

Ánh mắt Tây Ngạn Du sáng lên, vừa định nói muốn mang các loại đồ ăn vặt, rồi lại đánh mất cái ý nghĩ này.

Thôi thôi, vẫn là tiểu thần tiên lợi hại hơn, Tuyết Hoa Lạc đã không cầu được, những cái khác không thể để mất đi.

Hơn nữa, vào giờ khắc này, có một đạo ánh mắt muốn giết người bắn lại đây.

Tây Ngạn Du nhìn thoáng qua khuôn mặt trầm như nước của Lục Thiên Ánh, rũ mặt mày xuống, chậm rì rì nói: "Không."

Nghe phương thức nói chuyện quen thuộc, một chữ nhảy ra một chữ, tâm tình Lục Thiên Ánh hiếm khi thoải mái một ít.

Nếu tiểu tử này chỉ đáp lại một chữ đối với gã, nhưng lại nhiều hơn một câu với Lục Huyền Kỳ, Lục Thiên Ánh sẽ không biết tâm tình mình như thế nào.

Thấy đôi mắt của tiểu mỹ nhân vừa mới sáng lên đã lập tức ảm đạm xuống, Lục Huyền Kỳ theo tầm mắt của Tây Ngạn Du nhìn về phía Lục Thiên Ánh, đi đến bên người Lục Thiên Ánh, vỗ vỗ bả vai gã: "Lão Thất à, chỉ có kẻ yếu mới hướng đao về kẻ yếu."

Lục Thiên Ánh: "......"

Đáy mắt Lục Thiên Ánh đỏ ngàu, tay để ở phía sau nắm chặt thành quyền.

Ngọc Thanh Sương cùng Ninh Chiếu lo lắng nhìn Lục Thiên Ánh.

Nhưng Lục Thiên Ánh nhịn xuống, buông nắm tay ra, đỏ ngàu cùng dữ tợn nơi đáy mắt đều bị ép xuống, khiêm tốn cười nói: "Lời của Ngũ ca nói rất đúng."

Ngữ điệu nhu hòa, thanh âm lưu lại một chút lạnh lẽo không dễ phát hiện.

Lục Huyền Kỳ hơi nheo mắt, nhìn Lục Thiên Ánh, cười cười.

Hắn buông tay, nói với tùy tùng: "Đi thôi."

Chờ Lục Huyền Kỳ dẫn người rời đi, Lục Thiên Ánh đi đến bên người Tây Ngạn Du, một phen nắm lấy cổ áo đối phương kéo đến trước mặt: "Cùng hắn ở bên nhau rất vui vẻ? Rất hưởng thụ? Hử? Vì sao không phản kháng?"

Tây Ngạn Du nhìn Lục Thiên Ánh, Lục Thiên Ánh hiển nhiên đã trong cơn giận dữ, không còn lý trí.

Thấy Tây Ngạn Du không trả lời, đôi mắt Lục Thiên Ánh nheo lại một cách nguy hiểm.

Tây Ngạn Du cẩn thận nghĩ nghĩ, nhảy ra một chữ: "Yếu."

Lục Thiên Ánh nắm chặt cổ áo cậu, lạnh lùng nói: "Nói chuyện rõ ràng cho ta!"

Tây Ngạn Du nhìn về phía Ngọc Thanh Sương, đúng lý hợp tình: "Hắn yếu."

Ngọc Thanh Sương: "......"

Tây Ngạn Du lại nhìn nhìn Ninh Chiếu: "Hắn đánh không lại."

Ninh Chiếu cắn răng trừng cậu.

Cuối cùng Tây Ngạn Du cẩn thận nghĩ rồi lại nghĩ, nhìn Lục Thiên Ánh: "Ngươi không ở."

Chỉ trích người khác...... Làm một con cá mặn cự tuyệt hao tổn máy móc.

Lục Thiên Ánh: "......"

Ngươi không ở......

Giọng nói của Tây Ngạn Du quanh quẩn bên tai gã, giống như khiển trách nhưng lại không giống, tự nhiên làm cho Lục Thiên Ánh sinh ra một tia áy náy trong nháy mắt.

Tây Ngạn Du ngửa đầu nhìn gã: "Cho nên, ta có thể không đi sao?"

Lục Thiên Ánh: "......"

Lục Thiên Ánh cúi đầu nhìn Tây Ngạn Du, liền thấy Tây Ngạn Du giơ tay sờ sờ trán mình, mắt trông mong nhìn gã: "Ta phát sốt, muốn về phòng ngủ."

Gã trừng mắt nhìn Tây Ngạn Du một lúc lâu, sau đó, buông lỏng cổ áo Tây Ngạn Du ra, nhắm mắt lại, xoay người rời đi.

Bước chân này so với bước chân nhẹ nhàng lúc nãy, càng nặng nề hơn rất nhiều.

Tuy rằng Tây Ngạn Du cái gì cũng chưa nói, nhưng Lục Thiên Ánh lại phảng phất như nghe thấy......

Yếu.

Ngươi ở, cũng vô dụng.

Vô dụng.

Vô dụng.

Vô dụng......

Trở về phòng, Lục Thiên Ánh rốt cuộc chịu không nổi, một quyền đấm xuống, cái bàn gỗ dày nặng chia năm xẻ bảy, trên tay nháy mắt máu tươi đầm đìa.

Ninh Chiếu: "......"

Hắn cúi đầu, thần sắc phức tạp khôn kể.

Ngọc Thanh Sương nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Lục Thiên Ánh đứng ở tại chỗ nhắm hai mắt, thật lâu sau, hô hấp dần dần bằng phẳng, thần sắc cũng khôi phục bình thường, dã tâm trong mắt hừng hực như lửa rừng thiêu đốt, rồi lại nhanh chóng bị áp xuống, nhìn không ra manh mối.

Lúc này, Ngọc Thanh Sương cầm bình thuốc cùng băng vải sạch sẽ tiến lên, muốn băng bó vết thương trên tay.

Mới vừa rửa sạch xong miệng vết thương cùng thoa thuốc, Lục Thiên Ánh cầm lấy băng vải, thong thả ung dung tự băng bó cho mình.Sau một lúc lâu, Lục Thiên Ánh nhàn nhạt nói: "Kế hoạch sử dụng Thời Tiểu Chanh, không được để xảy ra sơ suất. Các ngươi chuẩn bị tốt cho hắn, đừng làm cho hắn...... Bệnh đã chết. Đi ra ngoài đi."

Ninh Chiếu cùng Ngọc Thanh Sương im lặng lui ra.

Ra khỏi Ngọc Dẫn Lâu, Ngọc Thanh Sương nhìn chỗ bị thương của Ninh Chiếu: "Ta giúp ngươi nhìn xem?"

Ninh Chiếu dừng bước chân, quay đầu lại nhìn hắn, cười lạnh: "Ngươi cho rằng, ta cũng ngu ngốc giống Thời Tiểu Chanh kia sao? Dễ dàng bị thu mua như vậy?"

Dứt lời, tươi cười biến mất, lạnh lùng nhìn Ngọc Thanh Sương: "Nằm mơ đi."

Ném xuống một câu, Ninh Chiếu rời đi nhanh chóng.

Ngọc Thanh Sương rũ mắt, lát sau liền ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm phía Nam.

***

Những người khác đã rời đi, trong nhã gian chỉ còn một mình Tây Ngạn Du.

Đầu cậu choáng váng, trực tiếp nằm trên mặt đất, chuẩn bị ngủ. Nhưng không chờ cậu nhắm mắt, một nhóm sai vặt xôn xao tiến vào, nói là phụng mệnh lâu chủ, rửa mặt chải đầu chuẩn bị tươm tất cho cậu.

Tây Ngạn Du híp híp đôi mắt, tiếp theo hoàn toàn nhắm lại.

Ta ngủ.

Các ngươi tùy ý.

Nhóm sai vặt: "......"

Bọn họ chỉ có thể ba chân bốn cẳng đem Tây Ngạn Du nâng tới hậu viện, tắm gội thay quần áo, đút thuốc hạ sốt...... Một hồi xong xuôi, Tây Ngạn Du khoẻ re, còn nhóm sai vặt mệt quá sức.

Chờ lúc Tây Ngạn Du yên vị trên xe ngựa Lục Huyền Kỳ, đã là một canh giờ sau.

Tây Ngạn Du trước sau không tỉnh bọc áo khoác thật dày, mang mũ choàng, trong tay còn có một bình nước nóng, nằm trên chỗ ngồi rộng rãi ngủ say.

Lục Thiên Ánh mặc trường bào, đi theo phía sau là Ninh Chiếu cùng Ngọc Thanh Sương, ba người đi đến trước xe ngựa, Lục Thiên Ánh duỗi tay muốn vén màn xe lên, lại bị xa phu của Lục Huyền Kỳ ngăn lại.

"Thất công tử, xe ngựa của công tử nhà ta, người ngoài không được tới gần."

Lục Thiên Ánh thu hồi tay, nhàn nhạt nói: "Ngũ ca còn chưa trở về sao?"

Xa phu không trả lời, nhìn về phía sau lưng gã.

Đám người Lục Thiên Ánh quay đầu lại, liền thấy Lục Huyền Kỳ mang theo thủ hạ thắng lợi trở về.

Lục Thiên Ánh chắp tay: "Ngũ ca."

Lục Huyền Kỳ không để ý đến, trực tiếp lấy một bọc lớn đồ vật trên tay thủ hạ, làm lơ ba người Lục Thiên Ánh, dẫm lên trên ghế xe ngựa.

Sau khi màn xe buông xuống, Lục Huyền Kỳ nói: "Đi thôi."

Hoàn toàn không đem Lục Thiên Ánh để vào mắt.

Chúng tùy tùng mỗi người vào vị trí của mình, xa phu giương roi ngựa lên, xe ngựa liền từ đại môn hậu viện ra khỏi Xuân Phong Lâu.

Lục Thiên Ánh chịu đựng lửa giận nhìn theo xe ngựa rời đi, thật lâu sau, mới xoay người đi về Ngọc Dẫn Lâu.

Một đường đi xóc nảy, Tây Ngạn Du vẫn ngủ ngon như cũ, nhưng có người luôn không làm người.

Tây Ngạn Du cảm giác hít thở không thông, mở to mắt, liền thấy chiếc mũi của mình bị người nắm.

Lục Huyền Kỳ nhìn vẻ mặt mờ mịt của Tây Ngạn Du nhìn mình, cười cười buông tay, rồi sờ trán Tây Ngạn Du: "Không nóng, nhưng sao lại ngủ sâu đến vậy?"

Nói xong, một tay đem người lôi kéo ngồi dậy.

Tây Ngạn Du dựa vào thùng xe: "......"

Hiện tại không phải trời đã khuya sao?

Ngủ sâu giấc mới là người bình thường, cảm ơn.

Lục Huyền Kỳ bỗng nhiên ghé sát vào, cười xấu xa: "Ngươi đang chửi thầm bổn vương, đúng không?"

Tây Ngạn Du: "......"

Tây Ngạn Du một thân lùn, bả vai co lại, cúi đầu, từ cánh tay Lục Huyền Kỳ chui qua, nằm trên chỗ ngồi tiếp tục ngủ.

Lục Huyền Kỳ: "......"

Tây Ngạn Du đi vào giấc ngủ chỉ mất mấy giây, nhưng vừa mới ngủ, lại bị Lục Huyền Kỳ xách lên.

Lục Huyền Kỳ: "Không được ngủ. Ta mua cho ngươi thứ tốt."

Nói xong, một tay ôm lấy Tây Ngạn Du không cho cậu nằm trở về, một tay lấy món đồ trong bao đồ vật, đưa tới trước mặt Tây Ngạn Du: "Cho ngươi, tự chơi đi.".

========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Cá Không Ăn Muối Cá Ươn 2. Nghi Gia Nghi Thất 3. Không Hẹn Mà Đến 4. Đại Tiên Cá Koi Muốn Ra Mắt =====================================

Tây Ngạn Du: = =

Lục Huyền Kỳ lại lần nữa đem chuồn chuồn trúc giơ trước mặt Tây Ngạn Du, cười xấu xa: "Cho."

Tây Ngạn Du: "......"

Ngài bao nhiêu tuổi rồi hả?

Ta không hiểu.

Cậu lật lại cốt truyện trong đầu, về Lục Huyền Kỳ cùng Thời Tiểu Chanh, xác thật có chuồn chuồn trúc cùng một ít đồ chơi nhỏ, nhưng là......

Là một đống hỗn loạn bên trong không thể miêu tả.

Sau khi xem xong, Tây Ngạn Du: "......"

Thực xin lỗi, không thể nhìn thẳng chuồn chuồn trúc.

Lục Huyền Kỳ quan sát vẻ mặt của Tây Ngạn Du, tiến đến bên tai, cười nói: "Suy nghĩ cái gì thế?" Lại không chờ Tây Ngạn Du trả lời, tiếp tục nói: "Lâu chủ của các ngươi hẳn là đã dạy ngươi, chơi cái này như thế nào đi?"

Thanh âm của hắn mang theo mê hoặc: "Tự mình chơi cho ta xem."

Nói xong, đem chuồn chuồn trúc nhét vào trong tay Tây Ngạn Du.

Tây Ngạn Du nhìn chuồn chuồn trúc trong tay, nâng một cái tay khác lên, chắp ở trước ngực, đem chuồn chuồn trúc đặt giữa hai tay, nhẹ nhàng chà xát, buông tay ra, chuồn chuồn trúc liền bay xoay tròn.

Lục Huyền Kỳ: "......"

Hắn nhìn chuồn chuồn trúc vui sướng bay lượn trong không trung, lại nhìn Tây Ngạn Du đang ngốc ngốc ngửa đầu nhìn chuồn chuồn trúc, vẻ mặt có chút cổ quái, sau một lúc lâu mới nói: "Tên đó đã dạy ngươi như vậy?"

Tây Ngạn Du: "Ừm."

Lục Huyền Kỳ: "......"

Tây Ngạn Du nhìn chuồn chuồn trúc rơi trên mặt đất, quay đầu nhìn về phía Lục Huyền Kỳ: "Tới phiên ngươi."

Lục Huyền Kỳ đỡ trán.

Hắn suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy khả năng Lục Thiên Ánh rất quý trọng người đối diện, cho nên mới không dạy dỗ gì? Vì thế, suy tư một lát, dưới ánh mắt mờ mịt của Tây Ngạn Du, Lục Huyền Kỳ lại từ trong bao chọn lựa, nhặt ra một sợi tơ hồng thật dài, để sát vào Tây Ngạn Du, giọng điệu ái muội: "Cái này thì sao?"

Tây Ngạn Du nhận lấy tơ hồng, chậm rì rì đánh cái kết, xuyên qua đơn giản vài cái giữa những ngón tay, đưa tới trước mặt Lục Huyền Kỳ: "Kế tiếp, làm sao?"

Lục Huyền Kỳ: "???"

Tây Ngạn Du: "Lúc ta còn rất nhỏ, ta rất thích cùng tổ mẫu chơi cái này, ngươi cũng thích sao?"

Lục Huyền Kỳ suy nghĩ trong chốc lát, rốt cuộc ở trong hồi ức cũng tìm được cái trước mặt là cái gì.

Hình như là trò đan dây rất lưu hành ở các cung nữ, cái trước mặt là cái đơn giản nhất.

Lục Huyền Kỳ: "......"

Hắn thần sắc cổ quái đánh giá Tây Ngạn Du, nhìn ánh mắt mê mang nhưng trong sáng của Tây Ngạn Du, bỗng nhiên cười.

"Thì ra là thế. Thế mà là như vậy." Lục Huyền Kỳ nhéo cằm Tây Ngạn Du, "Hắn thế nhưng không dạy ngươi mọi thứ. Thú vị, thú vị."

"Như vậy, ta dạy cho ngươi chơi, thế nào?" Lục Huyền Kỳ không có tốt ý cười nói.

Tây Ngạn Du: "Được."

Lục Huyền Kỳ nhìn chằm chằm Tây Ngạn Du, thong thả đem tơ hồng từ trong tay Tây Ngạn Du cởi ra, duỗi tay muốn chạm vào vạt áo Tây Ngạn Du. Bất ngờ lúc này, xe ngựa đột nhiên ầm một tiếng, đỉnh đầu Tây Ngạn Du đập vào cằm Lục Huyền Kỳ.

Chỉ một thoáng, Lục Huyền Kỳ nắm chặt tơ hồng trong tay, rên một tiếng, đau đến nỗi chảy ra một giọt nước mắt, đầu lưỡi thiếu chút nữa cắn đứt.

Tâm tư kiều diễm không cánh mà bay, hắn quay người đi, theo bản năng không cho Tây Ngạn Du nhìn đến bộ dáng chật vật của hắn.

Tây Ngạn Du thấy dáng vẻ kia của hắn, mới chậm rì rì sờ đầu mình.

Lục Huyền Kỳ bớt đau, vừa muốn chất vấn người bên ngoài, giọng nói của xa phu truyền đến: "Điện hạ, vừa rồi trên đường có một cái mương nhỏ, thuộc hạ không thấy được. Thỉnh điện hạ trị tội."

Lục Huyền Kỳ: "Lần sau chú ý."

Hắn nhớ tới cái gì, xoay người nhìn về phía Tây Ngạn Du: "Thế nào, đập trúng đầu? Đau......"

Nhưng mà, nói còn chưa dứt lời, liền im bặc luôn.

Tây Ngạn Du đã một lần nữa nằm trở về, ngủ rồi.

Lục Huyền Kỳ: "......"

Ý đồ vừa mới không thực hiện được, tâm tư của Lục Huyền Kỳ lúc này cũng tạm thời nghỉ ngơi. Nghĩ nghĩ, trên đường xóc nảy, đều không phải là lựa chọn tốt, vẫn là chờ tới nơi rồi nói sau. Sau đó, cũng dựa vào thùng xe, nhắm mắt dưỡng thần.

Sau nửa canh giờ.

Đoàn người đi đến ngoại ô an trí thỏa đáng, cũng đã qua giờ Tý.

Lục Huyền Kỳ ôm Tây Ngạn Du tới phòng mình, rửa mặt xong, liền chọn mấy món đồ chơi nhỏ trong bọc đồ kia, rồi đi vào phòng ngủ, đi đến mép giường nhẹ nhàng đẩy đẩy Tây Ngạn Du: "Tiểu Chanh?"

Không tỉnh, nắm mũi Tây Ngạn Du, nhưng mà vừa chạm tới, liền có cảm giác không đúng.

Mặt Tây Ngạn Du quá nóng.

Lục Huyền Kỳ nhíu mày, nương theo ánh đèn mờ nhìn về phía Tây Ngạn Du, chỉ thấy mặt Tây Ngạn Du đỏ bừng, đã hôn mê bất tỉnh.

Sờ cái trán Tây Ngạn Du, nóng đến dọa người.

Người này không thể chết ở trong tay hắn.

Lục Huyền Kỳ đứng dậy sai người đi tìm đại phu, nhưng hiện giờ bọn hắn ở vùng ngoại ô, lần này đi ra ngoài cũng không mang theo đại phu bên ngoài, chỉ có thể thúc ngựa chạy nhanh vào trong thành tìm.

Lục Huyền Kỳ sai người lấy chậu nước cùng khăn lông đặt lên mép giường, sau đó, ngồi xuống nhìn Tây Ngạn Du, liền thấy vẻ mặt Tây Ngạn Du rất bình thản, một chút cũng nhìn không ra sốt cao.

Duỗi tay đắp chăn thật dày cho Tây Ngạn Du: "Thật là, phát sốt khó chịu cũng không biết nói ra? Tên Lục Thiên Ánh kia, cũng không biết nuôi người thành cái dạng gì."

Đắp chăn đàng hoàng, Lục Huyền Kỳ đem khăn lông nhúng nước vắt ráo, sau đó, đặt lên trán Tây Ngạn Du, nhìn chằm chằm mặt Tây Ngạn Du một lúc lâu: "Đây là lần đầu tiên bổn vương chăm sóc người bệnh, nhanh nhanh khỏe lên, có nghe hay không?"

......

Lại qua hơn nửa canh giờ, tùy tùng ra roi thúc ngựa, mang theo danh y sắp bị tan thành từng mảnh trở lại.

Lão đại phu cõng hòm thuốc đấm cánh tay chân, kêu khổ thấu trời tức giận tiến vào, nhìn thấy mặt Tây Ngạn Du đỏ bừng cùng chăn đắp trên người, sợ tới mức chạy nhanh đem chăn xốc ra: "Này ai làm?"

Nói xong, liền thấy được Lục Huyền Kỳ đứng ở mép giường: "Ngươi muốn thiêu chết hắn sao?"

Lục Huyền Kỳ bị mắng ngốc: "Không phải là phát sốt đắp chăn cho ra mồ hôi sao?"

Đại phu tức giận trừng mắt, "Tránh ra tránh ra, đừng quấy rối!"

Lục Huyền Kỳ sờ sờ mũi, đi sang một bên, nhìn đại phu cứu người.

Mười lăm phút sau, đại phu viết đơn thuốc xong, nhìn Lục Huyền Kỳ, rồi nhìn nhìn mấy tên thủ hạ của hắn, tự mình đi sắc thuốc.

Lăn lộn suốt một đêm, Lục Huyền Kỳ cũng canh bên cạnh một đêm, vừa hừng đông Tây Ngạn Du mới hơi hạ sốt.

Cũng là lúc này, gã sai vặt sửa sang cho Tây Ngạn Du lúc trước hành lễ, từ trong một cái bao lấy ra vài gói thuốc, đưa cho đại phu xem, đại phu liên tục khen ngợi: "Tốt! Cái này so với phương thuốc lão phu khai còn tốt hơn! Dùng cái này đi."

Lục Huyền Kỳ nghĩ một chút liền biết thuốc này là ai chuẩn bị, nhận lấy nó, ném cho gã sai vặt, không nhìn lão đại phu thổi râu trừng mắt nhàn nhạt nói: "Ném."

Gã sai vặt nói còn có thuốc khác.

Lục Huyền Kỳ nhận lấy bình thuốc cùng các loại thuốc mỡ nhìn nhìn, cười: "Vẫn là lão Thất chu đáo như thế. Thực sự lo lắng." Hắn nhìn Tây Ngạn Du hôn mê trên giường, cười nói, "Hiếm khi Thất đệ có ý tốt một lần, cái này giữ lại."

Gã sai vặt vâng dạ.

Lăn lộn một đêm, Lục Huyền Kỳ tìm căn phòng khác chuẩn bị nghỉ ngơi.

Người hầu cận nói: "Chỉ là một tên có chút sắc, điện hạ hà tất lao tâm lao lực như vậy?"

Lục Huyền Kỳ: "Ở Xuân Phong Lâu, ngươi có thấy vẻ mặt của lão Thất khi vừa vào cửa nhìn thấy tiểu mỹ nhân này bên người ta không?"

Người hầu cận gật gật đầu.

Lục Huyền Kỳ cười cực kỳ nghiền ngẫm: "Thật là bỏ được. Nếu hắn bỏ được như vậy, bổn vương tự nhiên vui lòng nhận cho."

Thuộc hạ vâng dạ, lại nhìn tơ hồng trên tay hắn nhất thời quên tháo ra.

Lục Huyền Kỳ nhìn theo ánh mắt của người hầu cận: "Nhìn cái gì? Bổn vương lại không phải cầm thú mà động thủ với người bệnh."

Đem tơ hồng thu lại, nói: "Lão Thất từ trước đến nay thích thu mua nhân tâm, lần này, bổn vương liền gậy ông đập lưng ông. Hơn nữa......"

Nghĩ đến cái gì, Lục Huyền Kỳ cười lạnh một tiếng: "Bất quá, sói con này...... Đại ca chính là quá rộng lượng, sớm muộn gì cũng có một ngày, người này sẽ là uy hiếp lớn nhất. Phân phó xuống dưới, tiếp tục chú ý hướng đi của Xuân Phong Lâu một cách chặt chẽ."

Thuộc hạ nhận mệnh lui ra.

Giữa trưa ngày thứ hai, Lục Huyền Kỳ dùng xong cơm trưa, tự mình chăm sóc Tây Ngạn Du.

Tây Ngạn Du đã tỉnh trong chốc lát, Lục Huyền Kỳ tự tay đút cháo cho cậu.

Nhìn bộ dáng ăn của Tây Ngạn Du quá đáng yêu, Lục Huyền Kỳ có điểm đút đến nghiện, nhưng mà chén cháo không lớn, rất nhanh liền ăn xong.

Lục Huyền Kỳ có chút chưa đã thèm, vừa lúc thuốc sắc đã tốt, Lục Huyền Kỳ sai người mang lại đây, ngửi thấy mùi thuốc, liền nhăn nhăn mày đưa cho Tây Ngạn Du.

Thấy Tây Ngạn Du dùng đôi tay bưng chén thuốc, uống ừng ực mặt không đổi sắc, phá lệ ngoan ngoãn nghe lời.

Nói thật, hắn còn chưa từng gặp qua ai uống thuốc ngoan như vậy, hắn khi còn nhỏ vì không uống thuốc mà lăn ra đất khóc lóc la lối.

Lục Huyền Kỳ nhịn không được hoài nghi: "Thuốc này không đắng sao?"

Tây Ngạn Du uống xong thuốc, vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn, còn liếm liếm tí thuốc bên miệng, tựa hồ rất dư vị.

Lục Huyền Kỳ nhận lấy chén không, thấy thế, xem trong chén còn có một xíu, nâng lên uống thử.

Lục Huyền Kỳ: "......"

"Ọe!"

Khó uống đến nỗi, hắn đem chén thuốc ném rất xa, vội vàng tìm nước uống, uống xong mấy chén nước, lại ăn vài khối điểm tâm, mới đem kia cái vị đắng ngắt kia áp xuống, quay đầu lại nhìn Tây Ngạn Du, phát hiện Tây Ngạn Du đã ngủ rồi.

Sau khi đi đến mép giường nhìn Tây Ngạn Du một lúc lâu, cũng không tìm được một tia trò đùa dai ở trên mặt Tây Ngạn Du. Hắn một chốc một lát, cũng không biết tiểu tử này là cố ý, hay là vị giác trì độn.

***

Xuân Phong Lâu.

Sáng sớm, Lục Thiên Ánh cau mày đi qua đi lại trong phòng, thẳng đến khi ánh rạng đông xuyên qua cửa sổ chiếu đến trên người, Lục Thiên Ánh mới đột nhiên dừng bước chân.

Gã đi đến bên cửa sổ, nhìn cảnh sắc Vĩnh Khê Thành, một tia gió lạnh thổi tới, trong lòng gã vẫn nặng trĩu như cũ, dường như có một khối đá to đè nặng.

Đóng cửa sổ lại, hắn đi vẻ phía bàn tròn, tự rót cho mình chung trà lạnh qua đêm, uống một ngụm liền dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt bàn, giống như nghĩ đến cái gì, chợt gắt gao nhắm mắt lại, trên tay dùng sức một cái, chung trà theo tiếng vỡ tan.

Tay băng vải lại lần nữa chảy máu, nhưng gã vẫn không có phản ứng gì, sau một lúc lâu, ngồi dựa vào ghế dựa phía sau, đôi tay thả lỏng đặt trên tay vịn.

Trong phòng phá lệ an tĩnh, an tĩnh đến nỗi, trong đầu không tự giác mà tưởng tượng ra một ít hình ảnh, làm gã tâm phiền ý loạn.

Rốt cuộc, đôi tay gã hung hăng nắm chặt tay vịn, đột nhiên mở hai mắt, giống như là hạ quyết tâm, sắc mặt bình tĩnh, đứng dậy đi đến cạnh cửa, mở cửa phòng ra, phân phó người hầu cận: "Sai người thúc ngựa hồi kinh bẩm báo......"

Người hầu cận cung kính nghe gã phân phó, lĩnh mệnh rời đi.

Ngày thứ ba, bệnh tình Tây Ngạn Du vẫn không có chuyển biến tốt đẹp mấy.

Lục Huyền Kỳ tính toán lại đây đút cơm đút thuốc, mới vừa đi tới cửa, ngửi thấy mùi bên trong tràn ra, liền dừng bước chân, "Bệnh tình của hắn vẫn không có khởi sắc sao?"

Tùy tùng: "Đại phu nói thân thể hắn gầy yếu, tay chân rất lạnh, một khi đổ bệnh không mười ngày cũng là nửa tháng, chỉ sợ khó chữa."

Sắc mặt Lục Huyền Kỳ thay đổ, xoay người rời đi: "Thế bảo hắn dưỡng bệnh cho tốt đi."

Tùy tùng theo ở phía sau, có chút không hiểu ra sao: "Không phải ngài nói muốn thu mua tâm hắn sao?"

Lục Huyền Kỳ hừ lạnh một tiếng, "Cũng không để bụng ngày một ngày hai này."

Trong phòng, Tây Ngạn Du uống xong thuốc, cầm chén thuốc đưa cho gã sai vặt, gã sai vặt nhỏ giọng rời khỏi phòng. Tây Ngạn Du nằm xuống đợi trong chốc lát, hai ngày trước Lục Huyền Kỳ cực kỳ ân cần, bây giờ lại không thấy mặt.

Rốt cuộc, cũng có thể an tĩnh ngủ.

Đêm khuya, Tây Ngạn Du nửa ngủ nửa hôn mê, trong phòng cực kỳ yên tĩnh.

Nhưng vào lúc này, cửa sổ nhẹ nhàng mở ra, thân ảnh Vân Lâm Quân xuất hiện ở trong phòng.

Mới vừa bước một bước, bỗng dừng lại. Vân Lâm Quân đứng tại chỗ trong giây lát, chậc một tiếng, ống tay áo khẽ nhúc nhích, cửa sổ nhẹ nhàng khép lại.

Ngọc bội vang lên tiếng nhỏ, hắn đi đến mép giường, vươn tay, đem một chén ngọc đặt tới bên gối Tây Ngạn Du.

Rũ mắt nhìn Tây Ngạn Du một cái, khoảnh khắc xoay người tính toán rời đi, lại thấy Tây Ngạn Du bang một tiếng, hắn nhíu mày nghiêng đầu.

Liền thấy, ai đó mơ mơ màng màng, đem chóp mũi tiến đến bên cạnh Tuyết Hoa Lạc, cọ cọ chén ngọc.

Vân Lâm Quân: "......"

Truyện Chữ Hay